Hoàng Hậu Tái Hôn

Chương 8


Đọc truyện Hoàng Hậu Tái Hôn – Chương 8


“Ta sẽ không tặng quà đâu.”

Các thị nữ nhìn nhau nhẹ nhõm.

“Ơn chúa.”

“Thần đã lo lắng rằng có thể Hoàng hậu sẽ gửi quà cho cô ta.”

Có rất nhiều lí do để không tặng quà.
Sau khi thư kí của Sovieshu rời đi, ta đã nghiên cứu tất cả các tiền lệ để đề phòng.
Kể cả khi tổ chức yến tiệc, việc tặng quà cũng không bắt buộc.
Nếu có nhiều phi tần, Hoàng hậu có thể từ chối tặng quà nhằm ngăn chặn việc xây dựng quá nhiều quyền lực hoặc gây ảnh hưởng tới những người thân thích của Hoàng hậu.

Nhưng tình huống của Rashta đều không thuộc cả hai trường hợp trên.
Trong mọi trường hợp, ta đều không muốn tặng quà.
Sovieshu đã cử thư kí để nói với ta rằng không cần phải lo, vậy nên không phải ta chỉ cần nói rằng “Hãy chăm sóc chồng ta thật tốt nhé” hay sao?

“Đừng lo, ta không biết có lí do gì để gửi quà hay không, nhưng ta sẽ không làm thế.”

Các công nương đều làm ra vẻ hết sức hài lòng.

“Laura sẽ rất vui nếu cô bé có ở đây..
Thần đang định xuất cung, thưa Hoàng hậu, nên thần sẽ kể với Laura.”

“Laura thế nào rồi?”

“Hôm trước thần gặp, cô bé nói chuyện một cách giận dữ về người phụ nữ đó ạ.”


“Nữ hầu tước Tarithal cũng rất tức giận kể về chuyện đó lúc cô ấy tổ chức tiệc trà đó ạ.”

Ta nghĩ thật tốt khi họ đứng về phía ta.
Sovieshu và các phụ tá có thể chăm sóc cho Rashta tốt thôi, vậy nên ta nghĩ không cần đến những người thân cận của ta cổ vũ cô ta.

“Nhân tiện thì..
Thưa Hoàng hậu, thân có thể hỏi một điều không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Nghe nói rằng Vương tử Tây Quốc sẽ tới vào dịp năm mới, có đúng vậy không ạ?”

Các thị nữ khác dừng nói chuyện và nhìn ta chằm chằm.
Ta gật đầu, và họ kêu lên mừng rỡ trong khi che mặt bằng quạt.
Ta mím môi để khỏi bật cười.
Các thị nữ có lí do chính đáng để mong chờ sự xuất hiện của vị Hoàng tử đó.
“Vương tử của Vương quốc phía Tây” là em trai độc nhất của Đức vua, vốn là người “lừng danh” vì nhiều thứ.

“Ngài ấy hẳn phải đẹp trai lắm nhỉ?”

“Người ta nói rằng chỉ cần nhìn vào mắt ngài ấy thôi là cũng đủ để bị mê hoặc rồi.”

“Nhưng tôi nghe nói ngài ấy là một người rất bướng bỉnh.
Không biết Quốc vương hiện tại đã từ bỏ việc cố bắt ngài ấy kết hôn hay chưa.”

“Liệu những tin đồn rằng ngài ấy là một người rất khác lạ có đúng không nhỉ?”

“Tôi không biết, nhưng thật lạ khi Đức vua không có con cái, và Vương tử cũng vậy trong khi ngài ấy bị vây quanh bởi rất nhiều phụ nữ.”

Ta kín đáo gật đầu khi lắng nghe những lời thì thầm của những thị nữ.

Tây Quốc là một quốc gia có sức mạnh quân sự to lớn, gần như ngang bằng với Đông Quốc.
Về sự giàu có, đó là đất nước giàu nhất thế giới.
Đã có rất nhiều tin đồn xung quanh vương tử – người được cho là đứng đầu danh sách kế vị.

Ta gạt bỏ những suy nghĩ về Sovieshu và cô nhân tình, đắm chìm trong cuộc trò chuyện ngọt ngào của các quý cô.

* * *​
“Không tổ chức yến tiệc ạ?”

Khi Rashta hỏi Hoàng đế Sovieshu rằng yến tiệc sẽ to đến mức nào, và liệu cô có thể mời bạn bè tới hay không; cô vẫn chưa chuẩn bị cho một cú sốc thế này.

“Nhưng Nam tước bảo rằng chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn..”

“Ta chưa nói với nàng rằng năm mới sắp tới ư? Ta không muốn quá gấp gáp đâu, nhưng nàng là người muốn kí kết càng sớm càng tốt mà.”

Mặc dù đã được giải thích, Rashta vẫn nhìn lên với vẻ hoang mang.
Sovieshu nhận ra rằng, hắn đã đánh giá quá cao về khả năng nhận thức của cô.
Cô nàng thông minh hơn vẻ bề ngoài, nhưng hắn quên mất rằng cô chẳng biết chút gì về giới quý tộc cả.

“Lỗi của ta.”


“Ý ngài là gì?”

“Không dễ để tổ chức một bữa tiệc lớn.
Có rất nhiều thứ khiến ta phải bận rộn chuẩn bị.
Quỹ thời gian eo hẹp, nhưng thật không hay ho gì khi tổ chức hai bữa tiệc lớn liền nhau.”

“À! Nhưng sẽ có một bữa tiệc lớn khác trùng với lễ kí kết của Rashta ạ?”

“Bữa tiệc năm mới sẽ diễn ra ngay sau đó.”

Rashta chán nản vì mộng tưởng được các quý tộc chúc mừng trong một bữa tiệc xa hoa, hoành tráng giờ đã tan thành cát bụi.
Cô luôn muốn thấy mọi người đổ xô tới chỗ mình nên đã thuyết phục Sovieshu tổ chức buổi lễ càng sớm càng tốt.
Rõ ràng là Hoàng đế sẽ tức giận nếu Rashta tỏ ra không vui, nên cô không thể hiện nỗi thất vọng của mình ra ngoài mà chỉ im lặng.

Dù sao thì nỗi thất vọng ấy chỉ càng thêm tràn đầy vào buổi lễ.
Mặc dù không tổ chức yến tiệc linh đình, cô đã hi vọng phải có một chút gì đó như thế.
Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả.
Cô hi vọng Hoàng đế Bệ hạ sẽ tới bên với lời xin lỗi và hứa hẹn quà cáp.
Và cũng chẳng có lấy một lời chúc hay một món quà từ Hoàng hậu.
Cô càng buồn tợn khi Nam tước Lant nói rằng các sảnh cung điển đều thuộc quyền kiểm soát của Hoàng hậu.

Rashta đã rất chăm chỉ tập kí, nhưng sau khi kí xong, cô chỉ thấy trống rỗng.
Ngay khi vừa dứt nét bút, đại pháp quan lập tức rời đi, nói rằng ông còn có chuyện cần phải làm.
Chẳng có tiếng reo hò chúc mừng, cũng chẳng có tiếng vỗ tay náo nhiệt, và cũng chẳng có cái cảm giác lâng lâng vui sướng vì có trong tay tất cả mọi thứ trên đời.

Sovieshu cũng bỏ đi, chỉ kịp nói “Ta có việc cần phải làm” và “Gặp lại nàng sau”.
Khi trở về phòng, Rashta vùi mặt xuống hai bàn tay mình.

“Tại sao lại như vậy?”

Hầu nữ thân cận tiến tới hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, và tất cả những tủi thân trong lòng vỡ òa.

“Hoàng hậu hẳn ghét ta lắm, nếu không thì cô ấy đã tới bữa tiệc hoặc gửi quà tới.
Dù cô ấy không gửi quà, không thể xuất hiện một chút thôi hay sao?”


“Đừng khóc, tiểu thư Rashta, sao người lại khóc trong một ngày vui như vậy chứ..”

“Đừng lo, dù sao người cũng sẽ hiếm khi gặp ngài ấy thôi mà.”

Dù vậy, nỗi buồn trong lòng Rashta cũng chẳng nguôi ngoai.
Khi Sovieshu cuối cùng cũng đã xong việc và tức tốc chạy tới, hắn thấy cô nàng trông thật buồn bã.

“Tại sao con mồi của ta lại buồn bã trong một ngày ý nghĩa thế này đây?”

“Ý ngài là gì cơ, ngày ý nghĩa? Em còn chẳng được bất kì ai chúc mừng..”

“Không được ai chúc mừng? Đại pháp quan đã chúc mừng nàng, hắn còn cúi chào nàng; kể cả các người hầu cũng thế cơ mà.”

Nhưng điều Rashta muốn chẳng phải là lời chúc phúc của những người hầu, Rashta muốn nghe được điều đó từ những quý tộc – những kẻ luôn ngạo nghễ ngẩng cao đầu như thể mình giỏi nhất.

“Hẳn Hoàng hậu phải ghét Rashta lắm..”

Khi khuôn mặt của Rashta ngày càng u ám, Sovieshu buộc phải thú nhận.

“Hoàng hậu đã không tới bữa tiệc hay chuẩn bị quà vì cô ấy ghét nàng.
Ta đã bảo cô ấy không cần tặng vì đó không phải là một thời điểm tốt.”

Rashta gật đầu, nhưng rõ ràng là cô chẳng tin hắn.
Trong bầu không khí này, Sovieshu không thể nào thoải mái thư giãn với người tình của mình.

Ngày hôm sau, Sovieshu đưa cho thư kí của mình một món quà, bảo anh ta tặng cho Rashta dưới danh nghĩa Hoàng hậu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.