Đọc truyện Hoàng Hậu Tài Đức – Đệ Nhất Thiên Hạ – Chương 1: Ta là hoàng hậu phế bỏ ?
Hồ Chi là 1 cô gái đã 25 tuổi nhưng lại độc thân,cô đơn vì thế cô lúc nào cũng dùi đầu vào công việc,nhưng rồi một buổi chiều nọ…
Như bao ngày, cô tan làm nên đi về nhưng ngoài trời mưa to, cô không thể nào thấy được đường đi.”Đùng” xe của cô đã đâm vào 1 chiếc xe tải,thế là cô sẽ chết sao.
Trong đầu cô mơ hồ hoảng loạn suy nghĩ: chưa có con chưa có chồng mình không thể nào chết được.
Đầu cô quay vòng cô từ từ mở mắt,thấy mình đang ở một nơi rất kì quái.Là một căn phòng vô cùng bình thường, trang trí giống như kiểu cổ trang.Nhìn quanh thì cô thấy có một cô gái vô cùng dễ thương.
Cất tiếng cô gái đó nói: “Hoàng hậu người tỉnh rồi,người làm em sợ lắm!!”
Vẻ mặt của Hồ Chi tỏ ra vô cùng khó hiểu: Hoàng hậu là nàng sao?Không thể nào.
Hồ Chi nhìn rồi hỏi cô gái đấy: “Này, ngươi là nha hoàn của ta phải không? Vậy ta hỏi ngươi ta là ai tên gì,năm nay bao nhiêu tuổi,nói chung là toàn bộ tiểu sử của ta ra.”
Hoảng hốt không thể tin được sau việc bất tỉnh hoàng hậu đã mất sạch trí nhớ sao, giọng nói có chút bất ngờ: “Hoàng Hậu người bị làm sao vậy….”
“Đừng nói nhiều, nhanh nói ta biết ta là ai.”Giọng nói của Hồ chi rất vội vã.
Cô nha hoàn đấy đáp: “Vậy thì…..”
“Em là nha hoàn thân cận của người, tên Loan.Người là Hoàng Hậu của Châu quốc,tên Điệp Mị, chỉ mới tròn 18.Nhưng có điều người chỉ là con gái nuôi của Điệp tướng quân nhưng Điệp tướng quân luôn đối tốt với người,tiên đế ban hôn cho người nên người mới làm…. Nhưng hoàng thượng chưa từng nhìn thấy mặt người,cũng giống người các quý phi cũng chưa từng được Hoàng thượng để mắt.”
Loan nhi nói rất từ từ không thiếu một từ nhưng đến khúc cuối thì lại nói rất nhỏ.
(Giờ mình sẽ đổi cách xưng hô)
Điệp Mị sớm giống như những người khác bị phế bỏ từ lâu nhưng chức danh hoàng hậu vẫn chưa bị phế.
Nghe xong Điệp Mị chỉ thầm cười: thật không ngờ lại có một vị hoàng đế như vậy tồn tại trên đời. nữ sắc không cần hay là….(thôi cho em xin)
Điệp Mị bảo Loan nhi ra đây búi tóc, đầu tóc bù xù rất khó coi.Nhìn vào tấm gương màu vàng nàng thấy hiện hữu một nữ tử xinh đẹp làm mê lòng người nhưng có phần uy nghiêm,khí chất cao quý.Đây đích thị là gương mặt và khí chất của mẫu nghi thiên hạ.
Điệp Mị chẳng tin được, trời xui đất khiến làm sao mà cô chết đi sống lại rồi được làm hoàng hậu, nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại. Làm sao mà có chuyện vô lí này xảy ra, cô cảm thấy tội thay cho hoàng hậu này, phải cam chịu cưới một người đàn ông không yêu mình, hay đúng hơn là không yêu phụ nữ.
Cô ở thế kỉ XXI đã cô đơn, vậy mà xuyên không cô cũng chẳng tìm được cho mình một bờ vai,phải cưới một kẻ không thích nữ sắc. Số cô chẳng lẽ phải cô đơn suốt đời,phải cam chịu cảnh bị nhốt lồng như một con chim nhỏ sao? Xuyên không mà được như những cô tiểu thư trong truyện ngôn tình thì thật là một trải nghiệm tuyệt vời, Vương phi ư? Mới nghĩ thôi thì Điệp Mị đã sướng run cả người nhưng tiếc rằng cô đã là hoàng hậu bị phế bỏ.
Điệp Mị nghĩ ngợi về mấy việc này làm cô đau cả đầu, dù cô có hao tổn tâm sức nghĩ về việc này thì cô cũng thay đổi được hiện thực, trong Chiêu Dương cung tù túng, cô bảo Loan nhi chuẩn bị cơm, còn cô thì ra Ngự hoa viên dạo vòng hít thở không khí để lấy lại bình tĩnh,suy nghĩ thật kĩ về những việc đang xảy ra.