Đọc truyện Hoàng Hậu Rắc Rối – Chương 33: Giành giật. .
– Đã tìm được người chưa?- Sở Lâm Vũ ngồi trong thư phòng hỏi tên nha sai.
– Bẩm điện hạ, vẫn chưa ạ!- Tên đó cúi đầu.
– Lui ra!- Sở Lâm Vũ phất tay, tựa người vào ghế xoa xoa mi tâm, người muốn trốn lúc nào cũng khó tìm như thế. Nhưng cái tên đã giúp nàng ấy bỏ trốn là ai, dáng vấp có vẻ rất quen. . .
Nha Đầu đi vào lau bàn ghế, dáng vóc bé nhỏ nhanh nhẹn di chuyển. Sở Lâm Vũ mặc kệ con bé làm gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
*Xoảng* Hắn giật mình mở mắt, con bé khúm núm nhặt mấy mảnh vỡ bình hoa trên sàn. Sở Lâm Vũ thở dài:
– Ta đã nói rồi, ngươi đừng làm gì cả!
– Huhu, cái bình này đã là cái bình thứ 5 trong tháng rồi, cứ đà này đến Tết nô tì cũng không nhận được lương! Hay cứ để nô tì làm việc dưới bếp, vỡ bát cũng đỡ hơn là vỡ mấy cái bình quý.- Con bé bù lu bù loa. Sở Lâm Vũ lo chuyện Linh San đã đủ mệt rồi, còn gặp con bé hậu đậu này thì đau đầu muốn chết.
– Ta có bảo ngươi phải dọn dẹp sao? Ngoan ngoãn thay quần áo đẹp ra sân chơi cùng mấy quận chúa, hoàng tử đi!- Hắn phẩy tay.
– Những người đó đâu phải con ruột của hoàng thượng, bọn họ chảnh chọe lắm, làm gì chịu chơi cùng nô tì!- Con bé chu môi phụng phịu. Sở Lâm Vũ hết cách đành dắt con bé ra ngự hoa viên đi dạo cho khuây khỏa. Đây là lần đầu tiên Nha Đầu đặt chân đến chỗ này, cái gì cũng lạ lẫm, cũng khác biệt. Sở Lâm Vũ tuy lạnh lùng xa cách với mọi người nhưng lại đặc biệt đối xử tốt với Nha Đầu, không la mắng 1 tiếng khiến ai cũng phải nể sợ con bé vài phần, tuổi trẻ tài cao, đúng thật là…
– Đừng hái!- Hắn chưa kịp nói ra câu đó thì con bé đã nhanh tay ngắt 1 bông hoa mẫu đơn đỏ thắm cài lên tóc:
– Đẹp chứ?- Tiểu Nha Đầu chớp mắt làm duyên. Gương mặt, hình hài của Linh San có phần không nổi bật bằng Nha Đầu nhưng cũng có thể gọi là mỹ nữ. Mắt to tròn, mũi cao, má lúm đồng tiền cùng chiếc cằm nhọn. Sở Lâm Vũ đưa mắt nhìn, phì cười. Con bé còn nhỏ quá, sao lại đi làm mấy động tác tán tỉnh này!
Ánh hoàng hôn phủ lên 2 con người như bức tranh vẽ trầm buồn. Gần như thế nhưng cũng xa vời vợi. Họ chỉ cách nhau 1 bước chân nhưng có lẽ lòng người không thể nào chạm đến. Nha Đầu chỉ là cô gái ngây thơ, đơn giản còn Sở Lâm Vũ vì nghiệp đế mà bất chấp thủ đoạn. Bọn họ không thuộc về thế giới của nhau cho dù có nhận ra chân ái kiếp trước đi chăng nữa. . .
Tiểu Nha Đầu bay nhảy khắp các ngỏ ngách trong vườn, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn khiến người ta thoải mái. Chẳng biết, nụ cười ấy còn nở trên môi cô bé bao nhiêu lâu nữa. . .
********
– Tiểu Yến, con có thích ăn bánh bao xá xíu không? Lát nữa ta bảo nhà bếp mang lên.- Liêu Bối Nhi dắt Tiểu Yến tham quan hoàng cung hỏi. Từ ngày gặp nhau trên phố đến nay, hôm nào học xong thì quận chúa cũng bảo Vương Minh dắt con bé vào cung chơi. Quận chúa rất hiền lành, đối đãi với Tiểu Yến như người trong nhà nên cả 2 khá thoải mái. Vương Minh thấy mẹ và Tiểu Yến tâm đầu ý hợp cũng vui mừng ra mặt, suốt ngày tươi tỉnh, đôi lúc đi 1 mình nhớ đến chuyện ấy vẫn phải nở nụ cười.
– Lần sau con nhất định sẽ mua gà quay ở Lộc Ký đến cho quận chúa!- Con bé gật đầu cười. Liêu Bối Nhi hài lòng nói:
– Món ngon trong kinh thành ta còn chưa thử hết…
– Khi nào có dịp, người cứ bảo con và Vương Minh huynh dẫn đi. Nhỉ?- Tiểu Yến thúc tay thằng bé, Vương Minh ngạc nhiên ồ lên 1 tiếng rồi nhoẻn miệng cười, liên tục gật đầu như giã gạo. Nhìn kìa, người ta chỉ mới nói có vài câu mà mặt còn đỏ hơn quả gấc…
– Tống Hạo xin thỉnh an dì!- Tống Hạo từ đằng xa đi đến, khách sáo hành lễ với quận chúa. Liêu Bối Nhi nhìn về phía sau, ngoài thằng bé ra thì còn có 1 tiểu cô nương nữa, dáng vấp nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn. Tiểu Yến cũng nhìn thấy vị tiểu thư này, nhất thời không biết làm gì đành nép vào người Vương Minh.
– Tiểu Yến, Vương Minh, đây là Thiên Kim con của…
– Vạn thừa tướng.- Vương Minh cắt ngang lời giới thiệu của Tống Hạo khiến thằng bé gãi đầu cười trừ:
– Ừm, chắc đệ đã biết rồi nhỉ?
Còn không biết ư? Người đứng đằng kia chính là thái tử phi được lựa chọn kỹ càng, không cần giới thiệu cũng đã nghe qua danh tánh.
– Nhi nữ bái kiến quận chúa!- Thiên Kim nhún chân, dịu dàng hành lễ rồi mỉm cười với Tiểu Yến và Vương Minh:
– Chào Vương Minh, Tiểu Yến!
Tiểu Yến thấy trong người không thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu chào, đưa đôi mắt nhìn về phía Tống Hạo. Vương Minh không thèm nhìn đến Thiên Kim, ân cần nắm tay Tiểu Yến xoay đi:
– Ta dẫn muội đi nơi khác chơi!
Tiểu Yến không trả lời, lặng lẽ theo sau. Thiên Kim che miệng cười:
– Trông hai người họ xứng đôi nhỉ?
Tống Hạo khẽ nhíu mày, bàn tay bên dưới nắm chặt thành đấm. . .
Liêu Bối Nhi nhếch mép:
– Ta đi trước đây, 2 đứa từ từ đi dạo. Tâm trạng của Vương Minh không tốt nên hãy thông cảm cho nó.
Nói rồi nàng từ tốn bỏ đi. Tống Hạo nhìn theo bóng lưng của Tiểu Yến, không nói không rằng đuổi theo Vương Minh, bỏ quên Thiên Kim ở lại. . .
– Tiểu Yến, muội đừng…
– Thiên Kim là thái tử phi đúng chứ?- Vương Minh thấy tâm trạng Tiểu Yến không được tốt định lên tiếng an ủi, ai dè Tiểu Yến đã biết trước, còn khá bình thản chấp nhận.
– Ừm…- Thằng nhóc thở dài.
– Cũng không khó chấp nhận lắm!- Con bé hít vào thở ra mấy hơi rồi nở nụ cười. Vương Minh không biết trong lòng nên vui hay buồn, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng xinh đẹp.
– Muội đẹp hơn bà cô già ấy!- Thiên Kim lớn tuổi hơn Vương Minh và Tiểu Yến.
– Thật ư?- Con bé hỏi lại, nụ cười nở trên môi thật tươi. Vương Minh gật đầu khoa trương:
– Tất nhiên. Muội xinh đẹp nhất trên đời này!
Dù muội có xấu như ma thì ta vẫn sẽ khen muội xinh đẹp, huống hồ chi vẻ ngoài của muội lại trên cả vạn người, với ta, muội chính là người đẹp nhất!
Tiểu Yến lè lưỡi trêu thằng bé:
– Đồ nịnh hót!
Đúng lúc, Tống Hạo bước đến, vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày thoáng bực tức. Thấy Tống Hạo, Tiểu Yến ngạc nhiên hỏi:
– Thiên Kim tỉ tỉ đâu?
– Huynh đến đây làm gì?- Vương Minh kéo tay Tiểu Yến ra phía sau mình, cả 2 nam nhi mặt đối mặt. Tống Hạo không lấy làm vui vẻ, nói thẳng:
– Vương Minh, đệ thích Tiểu Yến đúng chứ?
– Đúng, đệ thích muội ấy!- Thằng bé vênh mặt chắc nịch. Tống Hạo không nghĩ thằng bé sẽ thừa nhận nên trơ ra một lúc.
– Sao? Huynh hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì?- Vương Minh nhướn mày thách thức rồi lại nở nụ cười.- Tống Hạo, huynh thua rồi. Ngay cả thừa nhận huynh thích muội ấy cũng không làm được thì sao có thể so sánh với đệ? Huynh định đứng núi này trông núi nọ à?
Tiểu Yến ngẩn người rồi lại cúi đầu. Tống Hạo nóng giận giành lấy tay Tiểu Yến:
– Ta cũng thích Tiểu Yến!
– Thích là chuyện của huynh, huynh còn có thái tử phi, còn có 3000 cung tần mỹ nữ, đệ thì cả đời này chỉ có mình Tiểu Yến, đừng giành với đệ như thế chứ!- Vương Minh dứt khoát gạt tay Tống Hạo, cả 2 căng thẳng đến độ sẵn sàng rút kiếm phân thắng bại. Tiểu Yến lại 1 lần nữa kẹp giữa 2 nam nhân, con bé giằng tay cả 2 ra rồi nhìn trái nhìn phải, không biết chọn bên nào cho đặng, thì. . .
– Tống Hạo, sao huynh ra đây mà không dắt muội theo?- Thiên Kim chạy đến ôm lấy tay Tống Hạo hờn dỗi, đó cũng là lúc đôi chân nặng trĩu của Tiểu Yến bước về phía Vương Minh. Tống Hạo đứng như trời trồng, nửa muốn gạt tay Thiên Kim ra, nửa lại không. Vương Kim kéo Tiểu Yến rời đi, tặng kèm theo ánh nhìn không mấy thiện cảm đặt lên người thái tử phi tương lai…
*********
– Lục soát!- Đám binh lính của Sở Lâm Vũ đến kiểm người ở Xuân Hoa lầu, đúng lúc Khuynh Triều trở về lấy y phục cho Linh San. Không nằm ngoài dự đoán, nếu ban nãy mẹ trở về thì chắc chắn sẽ bị bắt. Thằng nhóc thong thả lấy y phục rồi rời đi.
– Thằng nhãi kia, đứng lại đó!- Tên bộ đầu nắm lấy vai Khuynh Triều giữ lại. Thằng bé khá điềm nhiên ngẩng đầu:
– Có chuyện gì?
– Trong tai nải đó là gì?
– Y phục của nải nải ta.- Thằng nhóc có ý để tai nải ra cho bọn chúng kiểm nhưng tên đó quay phắt:
– Đi đi!
– À mà lần sau có tìm người thì đừng khám xét cả đồ vật nhé!- Khuynh Triều hạ giọng mỉa mai rồi biến mất khiến tên đó không kịp trở tay, muốn cãi tay đôi cũng chẳng kịp. . .
Trên phố, Sở Lâm Vũ vô tình trông thấy khuôn mặt rất quen thuộc nhưng rồi nhanh chóng biến mất trong dòng người. Là do hắn hoa mắt chăng?