Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 322: ÂM THẦM QUAN SÁT
CHƯƠNG 322: ÂM THẦM QUAN SÁT
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt không vui bĩu môi, lão công nàng lúc đầu không có thể giúp đỡ chiếu cố, nương nàng đây là đều nhận, tiện nghi cuối cùng tất cả đều là Đoan Mộc Thanh Hàn.
Doãn Thu Minh bất đắc dĩ dùng ngón tay chỉ chóp mũi Đoan Mộc Thanh Hàn một cái, “Được rồi, ngươi trở về đi, phụ hoàng ngươi giao cho ngươi nhiều chuyện. Hắn vốn là coi trọng ngươi, ngươi kỳ thực không nên gấp.”
Đoan Mộc Thanh Hàn liền vội vàng gật đầu, “Không có việc gì, muội muội ta đều lên tiếng, thế nào cũng phải đến một chuyến, chuyện của Thanh Uyển ta sẽ xử lý tốt, sẽ không mang đến phiền toái cho Nguyệt nhi.” Hắn tuy rằng luôn luôn sang thanh với Vu Xá Nguyệt, thế nhưng thái độ đối với Doãn Thu Minh cung kính rất nhiều.
Vu Xá Nguyệt âm thầm xì một tiếng, điều này có thể được tiện nghi còn khoe mẽ.
Đoan Mộc Thanh Hàn đứng dậy ra bên ngoài đi mấy bước, nhưng lại nghĩ tới cái gì ngừng lại. Vu Xá Nguyệt nói: “Ngươi còn có cái gì thì nói nhanh lên.”
Đoan Mộc Thanh Hàn a một tiếng, lúng túng hỏi, “Ngươi, ngươi ở đây Long Phục bên kia… Đều tốt chứ.”
Câu này mới đầu mạc danh kỳ diệu, Doãn Thu Minh kinh ngạc nhìn hắn chờ tiếp.
Vu Xá Nguyệt liền biết hắn muốn hỏi gì, vạn phần khinh bỉ liếc mắt, “Nàng tốt vô cùng, ngươi trực tiếp viết thư hỏi một chút?”
“…”
“…”
——
Minh Khải so với Long Phục càng đi về phía nam nhiều hơn, Long Phục vẫn còn mùa xuân vạn vật sinh trưởng là lúc cảnh nội Minh Khải như giữa hè, trời cực nắng. Bất quá cũng chính là bởi vì khí hậu hoa quả bên này chủng loại đặc biệt phong phú, phong tục tập quán dân tộc cũng càng cởi mở.
Không biết có phải nguyên nhân khí hậu không hợp hay không, Vu Xá Nguyệt chừng mấy ngày bắt đầu thượng thổ hạ tả, người cũng không tinh thần.
Nàng dùng tốt nguyên tắc ta không tốt người khác cũng đừng mong tốt, nàng rất thích sai người đem nàng đồ nàng ăn vào sẽ nôn mang về cho Ngự Cảnh! Tràn đầy một xe ngựa, đều là đặc sản địa phương của Minh Khải. —— còn đều là đồ ăn.
Khi Ngự Cảnh thu được một xe đồ Minh Khải đưa tới, cũng tiện thể nhận phong thư thứ hai Doãn Thu Minh cho vào.
Ngày hôm đó, Châu nhi nói Vu Âm Nhi đã khôi phục không sai biệt lắm, Ngự Cảnh rỗi rãnh liền quan xem một chút, mới từ trong viện Vu Âm Nhi đi ra chỉ thấy A Ly chính cầm thư đợi hắn.
“Chủ tử, Minh Khải tới.” A Ly cung kính đưa tới.
“Ân.” Ngự Cảnh tiếp nhận, quả nhiên là chữ viết của Doãn Thu Minh. Sau giờ ngọ dương quang ôn hòa chiếu vào giấy viết thư, Ngự Cảnh nhìn khóe miệng chậm rãi hiện ra tiếu ý, không sai biệt lắm cũng đến lúc rồi.
“Thái quốc công phủ có động tĩnh gì.” Hắn trầm giọng hỏi, tiếng nói ôn nhuận không gì sánh được.
“Khương Doanh nhốt tại Tông nhân phủ, tâm tình kích động, hoàng thượng cũng không hỏi đến, nên vẫn kéo, thái quốc công phủ bên kia cũng không có người đứng ra, không ai để ý tới nàng.”
“Ân.” Ngự Cảnh đem trang giấy chậm rãi cất xong, không nghĩ tới ai cũng không đề cập tới chuyện này, “Chuẩn bị đồ đi, đây có thể đi rồi.”
Vọng Thư Uyển.com
“Vâng. Đúng rồi chủ tử, Khương Doanh hình như cùng… Đại công tử từng có tiếp xúc, thái quốc công phủ bên kia không cần nhắc nhở một tiếng sao?”
Ngự Nhân? Ngự Cảnh cau mày, hắn đang muốn hỏi nhiều, Vu Âm Nhi đỡ khuông cửa từ trong nhà đi theo ra ngoài. Giọng nói của nàng êm ái: “Là tin tức của tam tỷ tỷ? Tiểu vương gia muốn đến Minh Khải tiếp thân?”
A Ly im lặng không lên tiếng lui ra, Ngự Cảnh quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, Vu Âm Nhi vui vẻ nói: “Tiểu vương gia có thể mang Âm nhi theo cùng không? Tuy là Minh Khải, nhưng tam tỷ tỷ tại ngoại dù sao không quen, Âm nhi cũng đặc biệt tưởng nhớ đặc biệt tưởng nhớ muốn sớm nhìn thấy tỷ tỷ.”
Ngự Cảnh thản nhiên nói: “Thương thế của ngươi chưa khỏi, còn chưa nên động nhiêug. Triệu di nương rất nhớ thương ngươi, ngươi nên sớm về xem nàng.”
Vu Âm Nhi thất lạc gật đầu, “Đúng, người nói phải, Âm nhi lo lắng không chu toàn. Chờ Châu nhi cho hoán hai lần cho ta nữa, Âm nhi trở về nhìn di nương.”
“Không cần sốt ruột.” Ngự Cảnh âm thầm thở dài, tóm lại là bởi vì hắn bị thương, cũng không nên vội vã đuổi người.
——
Việc vặt vãnh gần đây quá nhiều, mặc dù đều là việc nhỏ, tóm lại để người để ý. Phía ngoài nghe đồn Ngự Cảnh đã bình tức phân nửa, còn lại phân nửa cũng đều tân trang. Lời đồn đãi này truyền lệch khỏi quỹ đạo mới là phát triển bình thường.
Một ngày trước còn tinh không vạn lí, ngày thứ hai bỗng nhiên nổi mưa to. Sáng sớm sẽ không sáng nổi, không khí cũng nặng nề. Nhưng sai vặt vẫn còn mang đồ lên xe, Ngự Cảnh không tính ngừng lại.
Hắn ở trong thư phòng viết tấu chương, thỉnh chỉ muốn đến Minh Khải tiếp thân. Trong phòng ngọn đèn dầu nhiều hơn bình thường, cửa thư phòng mở ra, phong thanh lương mang theo hơi nước thổi tới. Không khí thanh lương phân minh, thế nhưng áp lực thấp lại để cho cả người dính dính.
Một lát sau bên ngoài còn có sấm sét, A Ly bỗng nhiên một thân nước mưa xuất hiện ở cửa nói: “Chủ tử, trắc phi nương nương…đi rồi.”
“Đi?” Bút trong tay Ngự Cảnh ngừng lại, hỏi. Trên cơ bản hắn đều cho rằng trắc phi là người trong suốt, có thể quanh năm suốt tháng cũng không gặp một lần, bị đề cập, coi như là Ngự Cảnh không có lập tức phản ứng.
“Vâng, có nha hoàn nói đêm qua trắc phi nương nương bỗng nhiên cả người co quắp miệng sùi bọt mép, không lâu liền chết bất đắc kỳ tử, thái y chạy đi thì đã muộn.”
(Luna: Rồi khỏi lấy vợ luôn, thủ tang ba năm)
Ngự Cảnh lập tức ném bút từ sau án đi ra, “Có biết nguyên nhân không?”
“Còn không rõ ràng lắm, phải đợi khám nghiệm tử thi mới biết. Thái phi nương nương vì thương tâm té xỉu, đại công tử không bị khống chế, đánh mấy người thị vệ, đã mạnh mẽ nhốt lại.”
Bên ngoài tiếng sấm oanh động, Ngự Cảnh đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu. Ngự vương phủ có chừng ba chủ tử, ba người kia trong ngày thường hắn trong ngày thường không muốn gặp, đều vào lúc này xảy ra chuyện.
…
Trắc phi thân thể khỏe mạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tổ mẫu luôn luôn lạnh nhạt trắc phi khổ sở đến ngất, Ngự Nhân luôn luôn không tiếp thu người kích động rồ… Tất cả đều quá mức ly kỳ. Mà trọng điểm là không có khả năng có người chạy đến Ngự vương phủ làm nhiều chuyện như vậy.
Vọng Thư Uyển.com
“Đi, đi xem đi.” Ngự Cảnh thanh âm yếu ớt, hầu như bao phủ trong mưa phùn.
——
Chờ hắn trở lại Ngự vương phủ, phủ đệ trên dưới đã là một mảnh ai thanh yên lặng. Chỉ là công phu cả đêm. Ngự vương phủ này cũng đã không có chủ tử chính kinh/ Ngự vương phủ nói đến phong quang, nhưng người quá đơn bạc.
Ngự Cảnh một đường thẳng đến nơi ở của lão thái phi, hạ nhân ngoại đường quỳ đầy đất, hắn liếc mắt liền thấy ma ma thiếp thân của lão thái phi, lãnh sinh chất vấn: “Tổ mẫu làm sao.”
Lão ma ma run rẩy co rúm lại một chút , “Thái phi nương nương … Là trúng gió …”
Ngự Cảnh đi vào nội đường, đang có hai vị thái y châm cứu. Lão thái thái ngã xuống giường chủy oai mắt tà, vốn có gương mặt không tính là đặc biệt già nua bây giờ nhìn nữu khúc đầy nếp nhăn. Nàng thấy Ngự Cảnh kích động dùng móng cố sức chống giường, trong miệng mơ hồ không rõ phát sinh kêu to.
Ngự Cảnh vốn có không có gì quá nhiều cảm tình với tổ mẫu này, nhưng lão thái thái này tuy rằng làm việc cực đoan, thế nhưng ở chung vài chục năm tóm lại trong lòng tốt với Ngự Cảnh, Bỗng nhiên nằm ở trên giường thật sự là làm cho không người nào có thể tiếp thu.
“Tiểu vương gia, người trở lại rồi.”
“Tại sao có thể như vậy.” Ngữ điệu của hắn trầm thấp mềm nhẹ.
Một vị thái y thở dài nói, “Thái phi nương nương đây là bởi vì trắc phi nương nương mà tâm tình kích động, tiểu vương gia yên tâm, thần đã ghim kim khống chế được bệnh tình, sẽ không nghiêm trọng nữa, chỉ cần điều dưỡng là được. Chỉ là ngày sau… Đại khái sẽ phiền toái một chút.”
Rốt cuộc là làm sao phiền phức, trong lòng đã có suy đoán. Nhưng nếu là bởi vì trắc phi chết mà trúng gió, như vậy trắc phi lại là thế nào chết bất đắc kỳ tử…
“Phiền phức hai vị thái y, ta chờ chút liền về.” Hắn nói, lại xoay người đi ra ngoài đi đến viện lạc của trắc phi.
A Ly chạy tới phụ cận, để sát vào Ngự Cảnh thấp giọng thì thầm, “Chủ tử, trong cung người đến. Không biết là ai nhanh miệng như vậy, bên kia lập tức sẽ biết…”
Ngự Cảnh như trước cước bộ liên tục nói, “Ngươi bây giờ đến Minh Khải.”
“A?” A Ly sửng sốt đứng lại, loại thời điểm này tại sao có thể có mệnh lệnh như vậy.
Ngự Cảnh dừng lại một chút quay đầu lại nhìn hắn, “Bảo nàng không nên về.”
“…”
Trong lòng A Ly hốt hoảng, chủ tử hoài nghi đây cũng là hướng về phía tam tiểu thư? Hắn không rõ, vì sao tam tiểu thư để người hận như thế… Đến cùng nguyên do ở nơi nào.