Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 301: NĂM XƯA
CHƯƠNG 301: NĂM XƯA
Editor: Luna Huang
Cuối cùng, mấy người bỏ qua quan tài rỗng, đồng loạt ngồi vào trong mã xa đờ ra.
Đoan Mộc Thanh Hàn vuốt cằm có chút phát điên, “Đây không hợp quy luật, nhớ nhầm? Có cần đào thêm mấy cái ra xem không?” Hắn bảo đảm với phụ hoàng rồi, không thể đến lúc đó một sợi lông cũng không mang về được.
Hàn Y sâu kín tiếp lời, “Ngươi đào mộ phần của người khác làm gì, quá thất đức.”
Vu Xá Nguyệt vùi ở đầu vai Ngự Cảnh minh tư khổ tưởng, “Đoan Mộc, đây chính là người nhà ngươi a, ngươi phân tích có thể có có khả năng gì một chút.”
Lời này đã nói liền không thích hợp, Đoan Mộc Thanh Hàn khinh bỉ nói: “Ngươi và cô cô cùng một chỗ hơn mười hai mươi năm, ngươi hỏi ai?”
Vu Xá Nguyệt giật mình một cái lập tức phản bác, “Ta căn bản không nhớ kỹ chuyện quá khứ!” Nàng thật muốn lớn tiếng hô lên cùng trưởng công chúa nhân gia một chỗ hơn mười hai mươi cũng không phải bản thân nàng a!
Ngự Cảnh nghiêng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt một chút, bỗng nhiên mở miệng, “Có người nàng có thể hỏi một chút.”
“Ai a?”
——
Theo cuối mùa thu, thực vật đã héo rũ không sai biệt lắm. Chỉ có thảo dược vẫn còn tươi tốt chút.
Vu Xá Nguyệt vừa vào cửa, đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc chính đưa lưng về phía nàng ngồi xổm trong vườn hoa xới đất. Nàng bỗng nhiên có chút cảm khái, tỉ mỉ tính ra các nàng cũng liền mấy tháng không gặp rồi, nhưng giống như nhiều năm không gặp bậy…
Một tay của Ngưng nhi tay cầm cỏ dại, một tay đứng dậy vỗ vỗ váy, vừa quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người, “Tiểu, tiểu thư?”
“Ngươi làm cái gì vậy?” Vu Xá Nguyệt nhìn cỏ dại truy vấn.
“Ta…” Ngưng nhi cục xúc ném cỏ dại sang giỏ trúc một bên, nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, ngươi tại sao cũng tới.”
Gặp mặt trong trang viên cảnh sắc hợp lòng người, hai người cũng mất trì tàn khốc lần trước, trái lại sinh ra một chút xấu hổ thận trọng. Trong khoảng thời gian này Ngưng nhi vẫn bị an trí ở tư trạch của Ngự Cảnh, giúp đỡ Châu nhi chiếu cố A Ngôn bị thương.
Nàng cũng nghĩ tới Vu Xá Nguyệt, nhưng cũng biết đây là biến tướng giam lỏng, là tránh cho các nàng gặp mặt.
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt đến gần, ánh mắt nhìn về phía khác, “Vốn có sớm muốn gặp ngươi.” Chỉ là không biết gặp thế nào mà thôi.
“Ân.” Ngưng nhi dùng sức gật đầu, sau đó chỉ chỉ bàn đá bên cạnh, “Tiểu thư, người ngồi.”
Các nàng yên lặng tương đối trước bàn một lát, cuối cùng vẫn là Vu Xá Nguyệt phá vỡ trầm mặc, “Người Minh Khải đến.”
“?” Ngưng nhi có chút ngạc nhiên, chưa hiểu ý của nàng.
“Doãn Thu Minh là trưởng công chúa của Minh Khải, người Minh Khải đến đón nàng, ngươi cũng trở về Minh Khải đi.”
Ngưng nhi chợt thì thào, “Nàng, nàng là…”
Thấy Ngưng nhi cũng không có vẻ mặt kinh ngạc gì, Vu Xá Nguyệt tự giễu cười cười, “Doãn Thu Minh đến cùng là hạng người gì. Ta đối với nàng không có ấn tượng, ngươi nói với ta đi.”
Ngưng nhi bỗng nhiên hoàn hồn, “Nàng… Nàng và tiểu thư có rất nhiều chỗ tương tự.”
“Nơi nào?”
Ngưng nhi trầm ngâm một lát, rốt cục mở miệng, “Ta biết thai ký trên mặt tiểu thư là di nương làm cho.” Vu Xá Nguyệt sâu đậm nhìn nàng, mà nàng nhìn phía xa xuất thần, “Nên ta kinh ngạc chính là tiểu thư làm sao sẽ bỗng nhiên khỏi, bỗng nhiên liền biết cách lấy vật kia xuống.”
A… Vu Xá Nguyệt cho đến hôm nay mới rốt cục phản ứng kịp. Giả thể kia cũng là phải định kỳ lấy xuống tẩy trừ, Ngưng nhi là người thân cận nhất bên người các nàng, như hình với bóng theo Vu Xá Nguyệt đã bao nhiêu năm, làm sao có thể không biết. Vẫn là nàng nghĩ người khác quá ngu xuẩn.
Ngưng nhi sâu đậm cúi đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ nói, “Tiểu thư rất am hiểu làm cơ quan, cũng biết vẽ. Bất quá di nương càng thích dịch dung, nàng phí rất nhiều thời gian không ngừng luyện tập, ta.. Ta đều biết.” Nàng nghẹn ngào, Vu Xá Nguyệt đã nhìn thấy trên tay nàng rơi xuống một giọt nước.
“Quên đi, huề nhau, ngươi gạt ta cũng không ít.” Vậy còn giận nhau cái gì a, phản chính mọi người đều là cất giấu.
Ngưng nhi lau lau mặt, quay đầu chăm chú nhìn Vu Xá Nguyệt, chủ động nói tới chuyện ngày đó, “Ta đẩy tiểu thư xuống nước, Vu Tử Nghị gọi là sư tỷ.”
“Sư tỷ?” Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại, tiếng xưng hô này quá xa lạ.
“Tiểu thư hiện tại tin tưởng lời nói của ta không.”
“Ân.”
“Bệnh của tiểu thư bỗng nhiên khỏi, ta đúng là tin tưởng. Thế nhưng đồ tiểu thư cùng Doãn di nương am hiểu tuy rằng một dạng, nhưng phương hướng tinh thông hoàn toàn bất đồng, đây mới là để ta hồi lâu đều không nghĩ ra. Sau này Vu Tử Nghị trở về, hắn liên hệ với tiểu thư mới là căn nguyên chân chính để ta hoài nghi.”
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt hiếu kỳ truy vấn, “Vậy bây giờ?”
“Ta vẫn tin tưởng tiểu thư.” Ngưng nhi thận trọng nói rằng: “Ta và tiểu thư cùng một chỗ vài chục năm, kỳ thực căn bản sẽ không nhận sai, người không có đổi. Chỉ là… Chỉ là ta tưởng tiểu thư thay tâm.”
(Luna: @@ rồi rốt cuộc không ai hoài nghi sư tỷ trong miệng VTN là ai???)
——
Ly khai vườn hương thảo, Vu Xá Nguyệt có chút hoảng hốt, trong đầu còn nghĩ đến câu nói kia của Ngưng nhi.
Người không thay đổi? Tâm thay đổi?
Nói là nàng hay thể xác này, là thay đổi linh hồn sao?
Như vậy xem ra Ngưng nhi mới là hiểu Vu tam tiểu thư rõ nhất, nàng liếc mắt một liền nhìn thấy bản chất của Vu Xá Nguyệt có phải tam tiểu thư hay không.
Bỗng nhiên, nàng bị một người từ phía sau choàng lên vai. Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn một chút, tay của Ngự Cảnh ôn nhu vỗ vào trán nàng, “Được rồi, không sao.”
Giống như là một ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người một dạng. Vu Xá Nguyệt thuận thế tựa ở đầu vai hắn nói nhỏ: “Rõ ràng là chuyện lớn mới đúng.”
“Vậy nàng cũng không xảy ra chuyện.”
“Ân…” Phản chính nàng hiện tại tự gánh được, nếu thật gánh không được đến lúc đó phải dựa vào nam nhân ăn bám là được rồi.
Ngự Cảnh mang nàng đến Hải Đường viện, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên già mồm cãi láo truy vấn, “Uy, ngươi thích ta điểm nào?”
Ngự Cảnh Ngự Cảnh cho một câu: “Nói không được.”
“Một cái đều nói không được?” Cái này rất quá phận a.
Bất quá Ngự Cảnh thuận thế sờ sờ đầu của nàng nói: “Nàng đặc biệt, không giống với bất cứ ai trên thế gian này.”
“Được rồi, lời tình tứ này ta cho ngươi 99 điểm.” Vu Xá Nguyệt thở dàim Ngự Cảnh không biết người lúc trước, nên, hắn coi trọng chính là bản thân nàng là được.
(Luna: Thế nhưng nếu lúc đầu không quen biết nhau đột nhiên đột nhập phủ người ta làm gì???)
——
Vu Xá Nguyệt cứ như vậy ở trạch Ngự Cảnh, Ngưng nhi im lặng không lên tiếng chạy về hầu hạ. Mọi người hiểu lòng không hết ở chung giống như trước một dạng, ai cũng không có đề cập qua chuyện khắc khẩu lúc trước cùng tâm sự sau này.
Hoàng đế Long Phục gọi người đi tìm Vu Xá Nguyệt tiến cung, thế nhưng Vu Xá Nguyệt cũng cứ như vậy “Tiêu thất”, Minh Khải muốn người một người đều không giao ra được, Long Phục cùng Minh Khải đối kịch liệt, còn kém chút nữa là lao vào choảng nhau. Đây là phiền phức Vu Hàn Thiên rước lấy, có thể tin tưởng tướng phủ rốt cuộc là loạn thành cái dạng gì. Bất quá Vu Xá Nguyệt lười để ý, nàng muốn chọn rời nhà trốn đi ~ vì thế, hoàng đế Long Phục còn Ngự Cảnh giam trong cung mấy ngày, khiến cho Vu Xá Nguyệt cũng rất nhiều ngày không gặp được người. Nói là vây khốn, kỳ thực chính là mài thế lực của Ngự Cảnh mượn Hàn Địa. Bất quá Ngự Cảnh nếu là đáp ứng, vậy hắn không đến mức bị “vây” nhiều ngày như vậy.
Nhưng nói cho cùng Long Phục hoàng đế làm sao đi nữa cũng không dám làm gì Ngự Cảnh, Hàn Địa không giúp một tay coi như xong, nếu như công kích Long Phục, cái này thực sự chơi xong.