Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

Chương 299: BƯỚC XUỐNG DỐC ĐẦU TIÊN


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 299: BƯỚC XUỐNG DỐC ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 299: BƯỚC XUỐNG DỐC ĐẦU TIÊN

Editor: Luna Huang
Đi ra đại điện, Vu Hàn Thiên chỉ cảm thấy quanh thân băng hàn băng hàn đến xương, tựa hồ đông đến sớm. Chuyện cũ năm xưa của nữ nhân kia bị đào móc ra a… Sự phẫn nộ của hắn, lúc này đã che giấu khổ sở,

Vu Hàn Thiên hoảng hốt dừng lại chỉ chốc lát ở bậc thang ngoài điện, mấy vị quan viên đại thần đi qua bên cạnh, chân chân giả giả an ủi vài câu. Hắn cũng không quản đến, chỉ vừa quay đầu thấy Ngự Cảnh đi ra.

Vu Hàn Thiên căng thẳng trong lòng, hôm nay vô luận là lời đồn đãi của Vu Xá Nguyệt hay Đoan Mộc Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện, Ngự Cảnh một câu nói đều chưa nói qua. Thế nhưng Vu Hàn Thiên chính là biết, mặt sau này tuyệt đối có động tác của hắn.

Vu Hàn Thiên tiến lên vài bước lạnh lùng nói: “Tiểu vương gia, người hảo thủ đoạn a.”

“Là người quá khách khí.” Ngự Cảnh thập phần lạnh nhạt tựa hồ là thừa nhận cái gì.

Vu Hàn Thiên cắn răng, thả thấp giọng: “Hạ quan chỉ là không rõ, có phải đã có nơi này đắc tội tiểu vương gia hay không, chọc cho tiểu vương gia căm tức?” Hắn lo lắng Ngự Cảnh không phải là bởi vì chuyện khác nhìn hắn không thuận mắt, hắn không cảm thấy vì trút giận cho nữ nhân đã làm cho đại trương kỳ cổ —— huống chi nữ nhân kia còn rất có tranh luận.

Nhưng Ngự Cảnh bác bỏ nghĩ cách của Vu Hàn Thiên, “Loại sự tình này, trong lòng Vu tướng đều biết thì được rồi.”

“Ngươi —— đó là của gia sự ta!” Vu Hàn Thiên lớn tiếng quát, rất nhanh thở sâu hòa hoãn giọng nói, “Tiểu vương gia, Nguyệt nhi là nữ nhi của ta, vô luận phụ nữ ta có mâu thuẫn thế nào, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, không biết là thực sự oán hận đối phương. Trước cãi nhau cũng có, bất quá cũng sẽ qua đi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà, Dù sao ta và mẫu thân nàng cũng cảm tình, loại quan hệ này vô luận như thế nào đều không cắt đứt được.”


Ngự Cảnh thập phần thành khẩn gật đầu tán thành, “Đúng vậy, ta tin tưởng.”

Nhưng hình dạng cố ý này để Vu Hàn Thiên tức giận nắm chặt song quyền, người trước mắt này thực sự là mềm cứng không ăn, rõ ràng nghe không lọt! Hắn không cam lòng a, nha đầu ngốc kia cái gì cũng không phải thế nào vào mắt của Ngự Cảnh? Nếu không có Ngự Cảnh lăn qua lăn lại, làm sao sẽ có được danh hào quận chúa công chúa, làm sao sẽ để hắn không có cách nào khống chế!

Vọng Thư Uyển.com
Vu Hàn Thiên nén giận tiếp tục nói, “Tiểu vương gia nếu như cảm thấy hạ quan đắc tội nơi nào liền nói thẳng là được, nếu là sai lầm của hạ quan, chắc chắn tới cửa nhận lỗi với người. Hà tất làm đến trình độ như vậy?”

“Vu tướng, ta cái gì cũng chưa từng làm.” Ngự Cảnh khẽ cười rộ lên, “Ta chỉ là nhìn nàng chơi mà thôi, là ngươi không tin thực lực của nàng. Ta che trời hơn nữa cũng không thể với đến Minh Khải được, đúng không?”

“Ngươi ——”

Nếu là lúc trước, Vu Hàn Thiên tuyệt không cho Ngự Cảnh sắc mặt tốt. Hắn là thừa tướng dưới một người, coi như là vương gia cũng không đến mức thấp kém như thế. Nhưng ngày hôm nay hắn ngừng cơn tức, từ trong kẻ răng nặn ra câu nói sau cùng. “Tốt, tiểu vương gia vẫn là suy nghĩ thêm một chút đi.”

——

Mặc dù Vu Hàn Thiên muốn hoàng đế cho chút thời gian, nhưng hắn căn bản không biết làm sao mới có thể giao người ra, quan trọng là hắn đến Doãn Thu Minh chôn ở đâu cũng chưa từng hỏi.

Chỉ là hắn buồn một hồi, rất nhanh hắn liền không nhớ thương nữa. Bởi vì Minh Khải căn bản không căn bản không chờ tin tức của hắn, Đoan Mộc Thanh Hàn lúc này mới ly khai một hồi, Vu Hàn Thiên còn không có chạy về tướng phủ, tin tức đại quân áp cảnh Minh Khải đại quân áp cảnh cũng đã cũng đã truyền đến đế đô.

Tốc độ như thế thật trùng hợp, rõ ràng cho thấy từ lâu chuẩn bị xong. Nhưng Đoan Mộc Thanh Hàn đã ra khỏi thành, hoàng đế Long Phục lúc này mới phản ứng kịp cũng vô ích.

Nếu là nói Vu Hàn Thiên vốn có khoe khoang khoác lác là có chút lòng tin có thể hòa hoãn thời gian, nhưng tao ương này để hắn tâm như tro nguội. Tam quốc đình chiến rất lâu, kết quả lại vì hắn lần thứ hai chiến loạn, hậu quả kia là hắn khó có thể thừa nhận.

——

Vu Xá Nguyệt cùng một đống người ở lại trong viện của Quần Tinh trai đợi phủ y khán chẩn, ngay sau đó sai vặt hấp tấp mang tin tức sắp đánh trận vào.

Khui Vu Xá Nguyệt biết được cử động của Đoan Mộc Thanh Hàn cùng Minh Khải cũng là bị sợ ngây người. Mặc dù đối với Mặc dù đối với thân phận của Doãn Thu Minh sớm có chuẩn bị, nhưng những người này chuẩn bị quá lớn rồi, nàng không hề phát hiện.


Trước hết tỉnh hồn lại là Vu Lưu Vân, nàng thoáng cái khóc lên. Thét lên xông lên nhéo vạt áo của Vu Xá Nguyệt kêu khóc, “Ngươi hại tướng phủ! Ngươi hại chúng ta!”

Vu Lưu Vân đã từng cao ngạo nhất đã từng bước từng bước rơi xuống thần đàn, nàng như là một người bình thường thụ kích thích, sẽ bệnh tâm thần, thậm chí lúc này so với Vu Tịnh Hoa còn không bằng. Người ưu nhã bất cẩu ngôn tiếu thích trêu chọc Vu Xá Nguyệt nhất đã sớm hông thấy tăm hơi.

“Lưu Vân ——” Vu Tử Kỳ từ trên ghế giùng giằng đứng dậy, nhưng hắn còn chưa có đụng tới, Vu Xá Nguyệt cũng đã bóp cổ tay của Vu Lưu Vân mở tay nàng ra.

“Đại tỷ tỷm có chút hình dạng của đích trưởng nữ, không biết còn tưởng rằng tướng phủ bị xét nhà.” Vu Xá Nguyệt bình tĩnh cười cười, sau đó nhẹ nhàng đẩy Vu Lưu Vân sang một bên.

Lại vẫn ngắm nhìn “Huynh đệ tỷ muội” chung quanh, là một bộ không muốn tin tưởng.

——

Bên trong phòng.

Lão phu nhân lần này là triệt để tức ngã, trước nàng năm lần bảy lượt động khí, thân thể đã không bằng trước đây.

Vọng Thư Uyển.com
Trong Quần Tinh trai lòng người bàng hoàng, bên ngoài tranh cãi ầm ĩ nối thành một mảnh, lão thái thái một thân một mình nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt, trong miệng tựa hồ nói lẩm bẩm, đại để chính là: “Tán rồi a…xong rồi a…” Các thể loại.

Cũng đúng, không chỉ có mộng hoàng hậu của Vu Lưu Vân van vỡ, chân của đích trưởng tử cũng phế đi a, Vu Lệ Hương còn gả cho loạn thần tặc tử… Trọng điểm ngay cả tướng gia cũng chạy không thoát vận rủi này, biến thành tội nhân dẫn chiến? Vu Xá Nguyệt nàng thật là nguyền rủa a!


“Tổ mẫu, tổ mẫu?”

Trong thoáng chốc, lão thái thái mở mắt ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mặt lo lắng, “Âm nhi?” Nghe hổn độn phía ngoài, nàng có chút kích động kêu. Mặt đã từng thấy thế nào đều không thích nỗi vào giờ khắc này quả thực khả ái tri kỷ.

“Tổ mẫu vẫn khỏe chứ, đại tỷ tỷ các nàng, các nàng…” Vu Âm Nhi ghé vào bên giường, cầm khăn mặt lau trán cho lão phu nhân.

Lão phu nhân chòm qua lôi kéo Vu Âm Nhi từ ái nói: “Qua đây, để tổ mẫu nhìn.”

“Ân.” Vu Âm Nhi khéo léo chòm qua.

“Ngũ nha đầu a… Cũng liền ngươi tốt nhất, còn biết đến xem…” Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không dễ dàng a, lão phu nhân lần này là lần này là cảm động, nàng nắm chặt Vu Âm Nhi, “Ai, không ai có thể dựa vào, còn có ngũ nha đầu làm tri kỷ.”

Vu Âm Nhi nhìn tay già cầm lấy cánh tay mình, trong lòng buồn nôn, nhưng như trước cười nói: “Tổ mẫu yên tâm đi, không có việc gì, cha là thừa tướng a, đại tỷ tỷ còn nhận thức thái tử. Tam tỷ tỷ cũng rất lợi hại, nhất định sẽ che chở tướng phủ.”

Vừa nghe Vu Xá Nguyệt, lão phu nhân không chút nào che giấu chán ghét phiền táo trên mặt, “Nàng mới không, tảo bà tinh kia!”

Nàng mắng xong lại nhìn Vu Âm Nhi mím môi không nói, kéo người sang một bên, “Hảo hài tử a, ngươi nghe tổ mẫu dạy ngươi, nhất định sẽ không lỗ lả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.