Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

Chương 292: CÕNG DANH XẤU ĐỂ TA


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 292: CÕNG DANH XẤU ĐỂ TA

CHƯƠNG 292: CÕNG DANH XẤU ĐỂ TA

Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt lập tức mặt đen lại phản phúng nói: “Đúng, việc này cũng trách ta, thấy trộm cũng không nê trực tiếp động thủ a ~ tuy rằng ta bị nam nhân xa lạ xông vào trong viện, nhưng Nguyệt nhi cũng có thể hòa hòa khí khí giải quyết, coi như là đối phương có mưu đồ quấy rối, cũng phải hảo hảo thương lượng với trộm, sau này Nguyệt nhi nhớ kỹ.”

Vu Xá Nguyệt nói lý ra dỗi không ít người, thế nhưng trực tiếp biểu hiện ra không nhịn được với lão thái thái vẫn là lần đầu tiên. Mấy di nương tiểu thư đều mặt mặt tư dò xét, tính tình này của Vu Xá Nguyệt là thật càng lúc càng lớn a?

Vu Lệ Hương phẫn nộ khóc rống, “Bát hoàng tử cái gì không có, hắn trộm cái gì của ngươi ——”

“Đúng vậy, có lẽ bát hoàng tử nửa đêm giải sầu, không giải thích được chạy đến chỗ ta.” Vu Xá Nguyệt liên tục gật đầu tán thành, tiếp tục nói mát.

Vu Hàn Thiên nhẹ giọng nói, “Ngươi bây giờ quá càn rỡ.” Một câu nhẹ bỗng, nhưng giọng nói thập phần đè người. Vu Lưu Vân nhìn lén phản ứng của lão phu nhân.

Vu Xá Nguyệt lau nước mắt không tồn tại nói, : Vậy tổ mẫu cùng cha như thực chất bẩm báo hoàng thượng là được, nếu là hoàng thượng thật muốn làm gì ta, ta bảo chứng một chữ cũng không phản bác, tuyệt đối kéo tướng phủ xuống nước.”

“Ngươi đây là ý gì.” Lão phu nhân cau mày, nàng cũng không tin ý tứ trên mặt chữ cưa nha đầu này.

“Ý của ta rất rõ ràng ~ chuyện Nguyệt nhi tự làm sẽ tự gánh chịu.” Nàng thương tâm nói, “Ai, ta về trước làm cho xong đồ tính thời gian cho thái hậu cùng cung nỏ cho hoàng thượng, nếu là hoàng thượng thực sự hạ chỉ làm gì ta, vật kia đều làm không xong rồi, trong lòng cũng là không bỏ xuống được a.”


“Ngươi chớ quá mức!” Đây là uy hiếp trắng trợn a! Dĩ nhiên mang thái hậu cùng hoàng đế là đỡ gió! Lão thái thái tăng một cái đứng lên, lúc này cũng không phải hôn mê không thở hổn hển, mà một đôi lão nhãn cố sức nhìn chằm chằm tôn nữ trước mắt.

Vu Hàn Thiên cười nhạt, “Ngươi đây là đang uy hiếp ta? Đừng quên là ai cho ngươi có ngày hôm nay!” Nữ nhi này rốt cục sắp không kềm được rồi sao.

Vu Xá Nguyệt hơi thiêu mi, là ai cho nàng có ngày hôm nay? Những người này thật đúng là không biết xấu hổ mà hỏi a, nếu không phải bọn họ giết chết giết chết, sự tình sẽ giản đơn rồi!

Vọng Thư Uyển.com
“Tổ mẫu, Nguyệt nhi cảm thấy người nên nghỉ ngơi một chút, lớn tuổi rồi cũng không cần quan tâm cái này quan tâm cái kia nữa, vẫn là bảo trọng thân thể quan trọng hơn. Nguyệt nhi quay đầu lại lấy chút thuốc bổ chỗ tiểu vương gia, tiểu vương gia vẫn luôn nhớ tổ mẫu. Sắc trời đã muộn, Nguyệt nhi cái này đi trở về, thời gian chờ lệnh hoàng thượng thuận tiện có thể mang đồ đi. Là nữ nhi bất hiếu, để phụ thân và tổ mẫu vì bát hoàng tử lo lắng.”

“Ngươi, ngươi…” Lão phu nhân một khẩu khí muốn lên lại không lên được, Vu Lưu Vân phụ cận cùng Vu Tịnh Hoa vội vã đỡ nàng. Mà Vu Xá Nguyệt xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

——

Vu Xá Nguyệt vừa ra khỏi cửa hình dạng bình tĩnh không giả bộ được nữa, nàng chạy về tây viện. Tuy rằng chỗ kia cũng là tướng phủ, nhưng có chút cảm giác an toàn. A Ly thấy xung quanh nàng không người, lặng lẽ xuất hiện ở bên cnahj nàng.

Vu Xá Nguyệt nhìn hắn một cái, hỏi: “Tân Chỉ đến cùng thế nào.”

“Đêm qua ta ném người ở sài phòng hắn vẫn rất tốt, chắc là ta vừa ly khai người sờ vuốt động thủ. Cánh tay của hắn trái lại vẫn còn, chỉ là… Người phế rồi.”

Vu Xá Nguyệt chỉ suy nghĩ một chút liền đoán được, “Mất cái chân thứ ba rồi?”

“…”

“Thật đúng là a!” Tân Chỉ rốt cuộc là may mắn hay là thê thảm a.

Chưa chừng nàng tin tưởng hoàng đế sẽ không não tàn như thế, lấy phế vật mà không cần người tài ba như nàng a, thế nhưng chưa chừng có biến cố gì. Huống chi tâm tư của đế vương không dễ phỏng đoán, xem ra cần nghĩ biện pháp bảo vệ tánh mạng a.

Tuy rằng nàng thành quận chúa lại có quan hệ tai to mặt lớn, thế nhưng Vu Hàn Thiên vẫn không xuất thủ với nàng. Nếu là người nam nhân kia thật quyết định một chiêu giết chết nàng, sách…

A Ly lúng túng tránh mắt hỏi: “Tam tiểu thư có tính toán gì không.”

“Dự định… Đúng rồi, ngày hôm qua Vu Tử Nghị đến cùng đã làm gì.”


A Ly sửng sốt, “Hắn bị Tân Chỉ đánh ngất xỉu ném ở trong bụi rậm.”

“Cứ như vậy?” Từ đầu tới đuôi cũng chỉ đánh ngất? Chuyện gì cũng không làm?

Nhưng nhìn biểu tình của A Ly rõ ràng không phải như thế, hắn cúi đầu nói: “Ta bắt không được nhược điểm của hắn.”

Lúng túng này, biết rõ người nọ là tên trộm còn nhiều lần bị trộm đồ, chính là không bắt được tại trận…

“Con mẹ nó a?” Vu Xá Nguyệt phát điên xoa xoa mặt, “Ta có biện pháp rồi, muốn gặp Ngự Cảnh một chút. Nhanh lên!”

Vọng Thư Uyển.com
——

Trong phòng ở Quần Tinh trai.

Mấy tiểu thư cùng di nương hăng hái bừng bừng giấu tâm tư đều bị gọi đi về, trong phòng này chỉ còn lại Vu Hàn Thiên cùng lão phu nhân.

Trên trán lão phu nhân có một hình chữ thập, cả người đều uể oải không phấn chấn. Vu Hàn Thiên cũng có chút gợn sóng.

“Nương ——”

“Nàng không thể giữ… Nàng thực sự không thể lưu lại! Đây quả thực là oan gia!” Lão phu nhân nửa chết nửa sống than thở, “Ngươi nhìn Tử Kỳ một chút! Nhìn bát hoàng tử! Nàng sớm muộn gì cũng hủy tướng phủ này! Trước đây thế nào sẽ không phát hiện nàng không an tâm như thế!” Sớm biết… Sớm biết sẽ không để Doãn Thu Minh sinh a!


Nói chuyện, Khương Tình Tuyết đẩy cửa vào, nàng vừa vào cửa liền nói: “Tiểu vương gia tới, trực tiếp đến tây viện.

“Đây cũng quá nhanh, vừa xảy ra chuyện liền tìm trợ thủ!” Lão phu nhân phẫn hận vỗ vỗ mép giường.

Vu Hàn Thiên trầm mặt nói: “Bây giờ muốn động thủ cũng là có chút khó khăn, bát hoàng tử phong bình kia… Vốn cũng không quá tốt, huống chi còn không biết thủ nghệ của nàng từ đâu đến. Hơn nữa tiểu vương gia hiện tại cũng bị nàng hạ ***dược, nếu như hắn và Hàn Y thật muốn nhúng tay, chúng ta liền phải suy tính làm sao mới có thể không chọc tới hắn.”

“Cho nên nàng mới dám gõ nhịp với chúng ta.” Khương Tình Tuyết đi tới bên người Vu Hàn Thiên, ngồi xuống bên cạnh hắn. Tuy rằng Vu Hàn Thiên một lòng bồi Ninh Sương, nhưng có đại sự xảy ra, cảm giác ở bên tức phụ chính kinh luôn luôn khác.

“Doãn Thu Minh cũng sẽ không biết mấy thứ này a, nàng từ đâu mà biết….” Vu Hàn Thiên tự lẩm bẩm, “Nàng vì sao làm như vậy?”

Lão phu nhân ngồi ngay ngắn, Khương Tình Tuyết cẩn thận truy vấn, “Ý tứ của lão gia là, nàng biết chút ít gì?”

Hắn khẽ lắc đầu, “Không nhất định, nhưng vẫn là chuẩn bị tốt cho dự định xấu nhất.”

“Vậy liền một đao kết thúc nàng đi.” Lão phu nhân âm ngoan bản, “Ta toán đã nhìn ra, từ lúc nàng khỏi rồi tướng phủ không thái bình. Chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng. Dù cho không phải là nàng làm, chí ít cũng là do nàng mà ra. Hai tiểu nhi trúng độc cũng sợ là do độc thủ của nàng!” Vốn đang cảm thấy hài tử này hữu dụng, nhưng bây giờ đừng nói nhờ, chớ dùng độc thủ liền cảm tạ trời đất rồi.

Khương Tình Tuyết cố nén không liếc một cái, nàng trước đã nói như vậy, thế nhưng lão thái bà không tin a! Tử Kỳ đã xảy ra chuyện nàng mặc kệ, hiện tại hai tiểu tử kia còn chưa có thế nào, nàng liền mượn… Thực sự là già mà không chết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.