Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 279: NGUYÊN AN TIẾT
CHƯƠNG 279: NGUYÊN AN TIẾT
Editor: Luna Huang
Mưa rơi dần dần nhỏ, hai ba người cầm dù mà đi, cảnh tượng vội vã. Vu Xá Nguyệt nhìn bầu trời hôn ám nói rằng, “Ngươi đi về trước đi, ta một mình ở đây ngồi một chút.”
Ti Ti vốn là muốn nói nàng có thể chờ ở bên ngoài, nhưng là vừa rồi cảm thấy tiểu thư nhất định là có ý kiến gì, liền sửa lại nói: “Vậy tự mình tiểu thư cẩn thận một chút.”
“Không có chuyện gì, A Ly ở đây.”
Phản chính mưa cũng ngừng, Ti Ti lưu lại cây dù to rồi tự rơi đi. Vu Xá Nguyệt một mình đứng trong cửa hàng trống rỗng, nhìn khách qua đường thưa thớt trước mắt, gió lạnh ẩm ướt thổi đến nàng lạnh lẽo.
A Ly ăn ý xuất hiện trong tiệm của ở sau lưng nàng, tĩnh chờ câu hỏi của nàng.
Chỉ chốc lát sau, nàng thấp giọng hỏi: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì.”
A Ly lập tức hội báo, “Là thái tử. Hắn an bài trong lần thi hương, thế nhưng bị hoàng thượng phát hiện. Nghe nói là bởi vì thám hoa nhất thời lanh mồm lanh miệng, ở trước mặt hoàng thượng thuận miệng nói sai tên của mình, hoàng thượng cảm thấy hiềm nghi có tên giả. Kết quả theo chuyện của thám hoa vừa tìm, phát hiện rất nhiều lỗ thủng. Tuy rằng hoàng thượng lập tức cấm tiếng gió thổi chuyện này, nhưng vẫn là bị người truyền đi.”
A ~ lại là dùng phương pháp tên giả ngu xuẩn này, bọn họ thật muốn chen người vậy còn không thoải mái hơn trộm đề, ngẫm lại mấy năm thi cao học trộm đề… Trọng điểm của nàng một chút hình như sai rồi,
Tân Ngư có thể chen người vàocũng sẽ không ngu xuẩn nói sai, vậy đây chính là một cơ hội mà thôi, một cơ hội tìm ra lỗ thủng đến trước mặt hoàng đế. Nàng nhíu nhíu mày hỏi, “Vậy Ngự Cảnh đã làm gì?”
“Chủ tử vẫn còn trong cung. Hoàng thượng gọi hết quan viên qua tay tiến cung. Lần này hoàng thượng là thực sự phát hỏa, rút kiếm của thị vệ hậu điện đâm Chương đại nhân. Hiện nay trạng nguyên cùng bảng nhãn bị hạn lệnh ở trong phủ không được ra ngoài, rất nhiều quyền lợi của thái tử cũng bị cấm đoán.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu, không khỏi bật cười, “Vậy hai ngày này Tân Ngư bề bộn nhiều việc đi.”
“Vâng, sứt đầu mẻ trán, luống cuống tay chân.” A Ly thật ra là do dự, bởi vì chủ tử vẫn chưa phân phó việc này có nên nói thẳng hay không.
Mưa vừa ngừng không bao lâu lại tiếp tục, Vu Xá Nguyệt mở dù nói, “Đi thôi, đến hang ổ của hắn xem một chút.” Nàng bỗng nhiên liền nghĩ đến tư hoa đoàn cẩm thốc của Ngự Cảnh, còn có phiến hoa hải đường, cũng không biết hoa thế nào, có hảo hảo tu bổ hay không.
“Tam tiểu thư…” Nhưng nàng còn chưa bước ra nửa bước, A Ly vội vàng gọi nàng.
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại hỏi, “Không có tiện?”
“Không, không phải.” A Ly nắm thật chặt tay.
Vu Xá Nguyệt cứ như vậy nhìn hắn chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi, “Là Ngưng nhi ở đó?” Nàng nói thập phần khẳng định.
A Ly cam chịu cúi đầu, hắn thường xuyên trở lại tư của chủ tử, cũng gặp Ngưng nhi rất nhiều lần, nên…
Vu Xá Nguyệt vẫn chưa tiếp tục truy vấn, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ta đã biết.” Lại lần nữa cầm dù đi vào trong mưa.
Buổi tối, chính là thời gian mưa lớn nhất Vu Hàn Thiên mới rốt cục trở về. Một ngày một đêm hắn không có, trên mặt tràn đầy uể oải, nhưng nếu nhìn kỹ hắn, trong vẻ u sầu còn có một may mắn.
Thi hương hắn tuy rằng có nhúng tay thực tế tiếp xúc không nhiều lắm, hắn là thừa tướng a, hai ba chuyện nhỏ đều là đẩy đi được. Vốn có Vu Tử Kỳ muốn đi theo Tân Ngư lịch lãm một phen trong thi hương lần này, hắn lúc trước còn có cái chức vị, chỉ là sau này bị Tân Ngư ghét bỏ phái ném đi.
Lần này Vu Tử Kỳ thật đúng xem như là nhân họa đắc phúc, người lúc trước theo Tân Ngư hiện tại đa đa thiểu thiểu đều gặp nạn, hơn nữa Tân Ngư tự thân khó bảo toàn căn bản cũng không đoái hoài tới người khác. Vu Tử Kỳ tuy rằng gãy chân nhưng là miễn không chết cũng phải lột da.
Vọng Thư Uyển.com
Chỉ là Vu Lưu Vân thảm hơn, nàng sớm dưỡng tốt quan hệ với Tân Ngư, tướng phủ thậm chí là chủ động phân chút tin đồn của bọn họ ra bên ngoài. Nên trong lòng Vu Lưu Vân, nàng và Tân Ngư kết hợp đó là chuyện ván đã đóng thuyền, nàng là phân rõ mình là thái tử phi. Hiện tại thái tử của nàng gặp nạn, trình độ sốt ruột của nàng không thể ít hơn bản thân Tân Ngư.
Mấy ngày kế tiếp, Vu Hàn Thiên sẽ không bận rộn như vậy, tối thiểu cũng có thể trở về, có thể thấy được hắn vẫn chưa bị liên lụy bao nhiêu. Bên ngoài thay đổi bất ngờ, tướng phủ cũng an an tĩnh tĩnh, đại bộ phận mọi người chọn tĩnh chờ thế cục thành hình.
Vu Xá Nguyệt không ai quấy rầy, Ngự Cảnh cũng một lần chưa từng trở lại. Nàng cũng liền an an tâm tâm thỉnh thoảng hỏi A Ly, phân tích thế cục.
Nhưng nàng đoán được, Tân Ngư đối với trận đại họa này xem như là không hề chuẩn bị, chỉ có thể mệt mỏi ứng đối. Hơn nữa có người ( Ngự Cảnh? Kẻ thù chính trị?) cố tình nơi chốn cản trở, đối sách của hắn hiệu quả quá nhỏ. Tựa hồ là tùy thời đều làm rơi danh hiệu quang mang vạn trượng.
Thế nhưng ở bầu không khí vạn phần khẩn trương, Nguyên An tiết vẫn là đúng hạn lại tới.
Ngự Cảnh trước cùng Vu Xá Nguyệt tán gẫu qua chuyện này, Nguyên An là một truyền thống là ngày đoàn nguyên tiết quan trọng. Ngày lễ gia hòa vạn sự hưng sắp tới thập phần không hợp với đại sự, thậm chí còn có chút ý tứ hàm xúc trào phúng.
Người phạm tội hoàng thượng mong muốn còn chưa tra được, nhưng yến hội Nguyên An tiết vẫn là phải đúng hạn cử hành. Dù cho so với năm rồi nhẹ hơn một chút, truyền thống lại là không thể cải biến.
Ước chừng sau nửa tháng, sáng sớm Nguyên An tiết cuối thu khí sảng, các cô nương của tướng phủ cũng đều trang phục xuất hành.
Bên cạnh xe ngựa tướng phủ, Vu Tịnh Hoa thấy Vu Lưu Vân đi ra, liền vẻ mặt vui vẻ ra mặt nói: “Nha, đại tỷ ngày hôm nay vẫn là xinh đẹp như vậy a.”
“Thật không.” Vu Lưu Vân lãnh đạm liếc nàng một mắt. Đại khái là bởi vì gần đây tâm tình không tốt, trái lại lại có quá cao lãnh.
“Đương nhiên a, nếu không thái tử làm sao sẽ tốt với đại tỷ như vậy chứ.”
Thấy Vu Tịnh Hoa quả nhiên đề cập chuyện này, sắc mặt Vu Lưu Vân lạnh hơn, “Lúc rảnh rỗi nhị muội muội nói móc ta, chẳng bằng nói móc Minh Nguyệt quận chúa. Dù sao bây giờ còn Minh Nguyệt quận chúa, chờ sau này thành Ngự vương phi, nhị muội muội không có cơ hội nói ra những lời dí dỏm như vậy nữa đâu.”
“Ngươi ——” Vu Tịnh Hoa bị nàng đâm chỗ đau. Vu Lưu Vân không nhìn nàng, thẳng lên xe ngựa.
Lần này là các cô nương ngồi một chiếc, Vu Tử Kỳ ba công tử ngồi một chiếc. Vu Xá Nguyệt vốn tưởng rằng Vu Tử Kỳ sẽ không tới, chỉ là Vu Tử Kỳ không cam lòng, còn muốn leo cao.
Dọc theo con đường này, trong mã xa bốn người ai cũng đều không nói gì. Vu Tịnh Hoa một mực trừng mắt Vu Xá Nguyệt, trong lòng nàng có một vạn lời châm chọc, nhưng người trước mắt này thành quận chúa, nàng lại không thể dĩ hạ phạm thượng…
Nghẹn nội thương như vậy, mọi người đến nơi xuống trước cửa cung đi bộ, Vu Tử Kỳ đi đứng bất tiện, được hai sai vặt lao lực đỡ.
Vu Âm Nhi lặng lẽ đi ở bên người Vu Xá Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Tam tỷ tỷ.”
“Ân?” Nàng ghé mắt nhìn thoáng qua, thái độ so với trước đây tốt hơn rất nhiều.