Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

Chương 273: LIỀN SỢ TRỘM NHỚ THƯƠNG


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 273: LIỀN SỢ TRỘM NHỚ THƯƠNG

CHƯƠNG 273: LIỀN SỢ TRỘM NHỚ THƯƠNG

Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt lặng lẽ không nói dự định tiếp chiêu, Ngự Cảnh liền chen vào nói, “Tổ mẫu, trà hoa này người còn chưa uống xong a?”

“Lớn tuổi rồi, cũng không uống trà nữa.” Lão thái phi có chút oán trách nhìn hắn chằm chằm, “Cảnh lang, ngươi cũng trưởng thành rồi, nhìn người khác hài tử đều có thể chạy, ngươi lúc nào đi làm chính sự cũng cùng Hàn thế tử. Ngự vương phủ chỉ có một mình ngươi, ngươi chú ý một chút a.”

Lời này vừa ra tới Vu Xá Nguyệt thật mộng, lão thái phi đây là đang giục bọn họ kết hôn sao? Lần trước gặp mặt còn tát nàng một cái bảo nàng cút, thay đổi này quá nhanh đi? Một chút quá độ cũng không nghĩ sao? Nếu nói lúc trước Vu lão phu nhân cố ý chạy tới chính là vì khuyên lão thái phi tiếp thu mình làm tôn tức phụ, Vu Xá Nguyệt đánh chết đều sẽ không tin tưởng!

Ngự Cảnh cũng có chút ngoài ý muốn, hắn liếc nhìn Vu Xá Nguyệt lại cười nói: “Tổ mẫu, Nguyệt nhi năm này còn nhỏ không cần vội.”

Lão thái phi vừa nghe cố sức đặt ly trà lên bàn, “Được! Ta nghe nói tứ cô nương của tướng phủ đều gả đến bát hoàng tử phủ rồi, hiện tại không coi là sớm nữa, chỉ có thể nói là thời gian vừa lúc, ngươi ít kiếm cớ đi.”

Vu Xá Nguyệt giật mình, cảm tình lão thái phi đây là muốn nàng gả qua cũng phải làm thiếp đi? Nghĩ như vậy Vu Xá Nguyệt liền có chút ngưng động, trọng điểm vấn đề này còn chưa nói với Ngự Cảnh a! Nàng căn bản không có hỏi Ngự Cảnh sau này dự định thú mấy người, để cho nàng xếp hàng thứ mấy. Nếu như Ngự Cảnh thật dự định mở hậu cung, vậy nàng khẳng định không đồng ý, nhưng bạn trai này không phải uống phí hẹn hò sao?

Ngự Cảnh cũng để ly xuống lấy lòng lão thái phi nói rằng, “Tổ mẫu sốt ruột ta lập tức đi làm là được, nhưng nắm chặt như thế nào đi nữa cũng cần chút thời gian chuẩn bị. Bát hoàng tử đó là thú thiếp mà thôi, đương nhiên không có bận bịu gì.”


Trong lòng Vu Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lão thái phi chỉ thở dài một tiếng, tuy rằng mặt lộ vẻ không vui, nhưng dĩ nhiên cũng tiếp nhận rồi lối nói của hắn, “Nguyệt nha đầu khi đó phí tâm cố sức chiếu cố ngươi hồi lâu, ta đây cũng đều nhớ kỹ. Khi đó ta thất hài tử này tốt ~”

Trong lòng Vu Xá Nguyệt ác hàn, nàng đang muốn nói câu thái phi nương nương chớ để ở trong lòng, lão thái phi này thoại phong nhất chuyển, “Bất quá… Cảnh lang, ngươi tính toán này ăn nói thế nào với Hàn Địa a.”

Phương diện này còn có chuyện gì của Hàn Địa? Vu Xá Nguyệt có loại dự cảm xấu.
Vốn là một câu ân cần thăm hỏi không quan hệ đến việc quan trọng, Ngự Cảnh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt một chút liền thay đổi trắng bệch, “Tổ mẫu yên tâm, ta sẽ mau chóng nói với cữu cữu.”

Lão thái phi gật đầu, lại ân cần truy hỏi một câu, “Vậy thân thể cữu cữu ngươi vẫn còn tốt chứ? Ta nhớ kỹ hắn lúc còn trẻ người yếu.”

“Còn, còn tốt, không có vấn đề gì lớn..”

Lúc này lão thái phi cực kỳ thoả mãn, “Được, vậy ngươi mau chóng đi nói. Nói sớm xong sớm. Ta đây gấp gáp bế trùng tôn.”

Ngự Cảnh chán nản nói, “Ân, ta nhớ kỹ.”

Lão thái phi lập tức quay đầu, lại vẻ mặt ôn hòa nói với Vu Xá Nguyệt, “Nguyệt nha đầu, ngươi cũng đừng trách lão thái thái này nói quá thẳng không tránh ngươi, dù sao tuổi tác lớn liền có một chút tâm tư.”


“Không có gì… Thái phi nương nương không cần để ở trong lòng.”

Tay của Vu Xá Nguyệt đặt ở trên đầu gối chăm chú túm lại, cái này không đúng sao? Nhất định là có chuyện đi? Nhưng, thế nhưng vấn đề ở nơi nào?

Lão thái phi đem nàng làm ra biểu thị yêu thích dĩ nhiên thật chỉ là nhàn thoại, trong lời nói không có chút hãm hại cùng bẩy rập nào. Nếu như nói lão thái phi là vì mê hoặc nàng, để nàng thả lỏng cảnh giác, nàng là miễn cưỡng có thể thuyết phục bản thân tin tưởng. Nhưng Ngự Cảnh tại sao phải đổi sắc mặt, hắn đến cùng bị ám hiệu cái gì?

Lúc lão thái phi nói muốn hai người cùng dùng ngọ thiện, sau đó vào nhà nghỉ ngơi. Ngự Cảnh liền dẫn Vu Xá Nguyệt sang chỗ mình.

Dọc theo đường đi sắc mặt của Ngự Cảnh không quá tốt, thấy chung quanh không người, Vu Xá Nguyệt không kềm chế được dừng bước, níu lại hắn nói: “Ngự Cảnh!”

Vọng Thư Uyển.com
“Làm sao vậy.” Hắn mờ mịt nhìn nàng.

Vu Xá Nguyệt thả thấp giọng chất vấn, “Tổ mẫu ngươi, nàng đến cùng là có ý gì a?”


Ngự Cảnh rốt cục cười cười, “Cái gì có ý gì? Nàng là vội vã muốn thú nàng về a.”

“Ta hỏi không phải là cái này, ngươi có chuyện gì, hơn nữa hiện tại nên nói cho ta biết.” Vu Xá Nguyệt nói vạn phần khẳng định.

Thần sắc của Ngự Cảnh lóe lên né tránh, nhưng lại khôi phục bình thường, “Những chuyện kia sau này hãy nói đi, ta sẽ nói cho nàng biết.”

“Có chuyện có thể chờ sau này mới nói, thế nhưng ngày hôm nay ta chỉ hỏi một chuyện!” Vu Xá Nguyệt nhón chân lên, cố sức siết cổ áo của Ngự Cảnh, “Ta không tin nàng là thật muốn ta gả cho ngươi, thế nhưng, thế nhưng tất cả những chỗ ta cho là có bẫy đều bằng phảng, chỗ ta tưởng bằng phẳng lại có hố, ngươi hiểu ý ta chứ? Ta muốn biết nàng ám chỉ ngươi cái gì.”

Ngự Cảnh vẫn là theo thói quen nhấn một cái trên đầu nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng tin tưởng ta là được rồi, nói cho nàng biết cũng không giúp được gì.”

“Ngươi làm sao xác định? Ta nói ta không tin ngươi ngươi sẽ nói cho ta biết không?” Vu Xá Nguyệt bị tức quả thực như là một con cá nóc.

Ngự Cảnh thở sâu, nhìn nàng một lát, cuối cùng nhụt chí nói: “Được, ta cho nàng biết.” Sau đó kéo người đổi sang đường khác.

Bọn họ đi tới một đường nhỏ yên lặng, xung quanh yên tĩnh không người. Ngự Cảnh tỷ số mở miệng trước thẳng thắn, “Kỳ thực ta có một vị hôn thê.”

Lý do này trong phạm vi dự liệu của Vu Xá Nguyệt, nàng lập tức nguy hiểm truy vấn, “Là ai?”

“Vô Mộng.”


“A, biểu huynh muội a…” Nàng lập tức bắt đầu lo lắng, có thể dùng tư tưởng mới họ hàng gần không được kết hôn để khiến Ngự Cảnh lây động hay không.

Thế nhưng Ngự Cảnh lập tức đánh bại nàng, bởi vì hắn nói: “Vô Mộng không phải là biểu muội ta, chúng ta không có liên hệ máu mủ.”

“?” Vu Xá Nguyệt biết, nét mặt bây giờ của nàng nhất định là khôi hài, không có liên hệ máu mủ? Nàng trước còn vì chuyện này mà hài lòng chừng mấy ngày hiện tại ngươi nói cho ta biết không có liên hệ máu mủ?

Cuối con đường nhỏ xuất hiện một trạch viện, Ngự Cảnh đưa tay đẩy cửa ra đưa người vào, ngữ điệu của hắn trầm thấp tiếp tục nói: “Cữu cữu cùng mẫu thân ta là nhất mẫu đồng bào đều là người yếu nhiều bệnh, khó có con nối dòng. Mẫu thân cũng là bởi vì không sinh được tổ mẫu mới đem Tiêu trắc phi đưa đến bên người phụ vương ta.”

“Ta biết cái này ——” Giọng của Vu Xá Nguyệt thả yếu.

Ngự Cảnh tiếp tục nói, “Bởi vì Hàn Địa cằn cỗi cùng phú quý, nên trong nội loạn tam quốc nghiêm trọng nhất. Cữu cữu thượng vị nhiều năm cũng không có con nối dòng, sợ rằng Hàn Địa sẽ có người không kềm chế được, nên hắn chọn âm thầm nhận mấy hài tử tiến cung. Cùng lúc có thể dẹp loạn bộ phận tâm tư của loạn thần tặc tử, đồng thời cũng có thể hấp dẫn rất nhiều sát khí, toán là vì lót đường cho con nối dòng chân chính của hắn. Chuyện này ta từ vừa mới bắt đầu liền biết, cữu cữu lo lắng cho mình không kiên trì được bao lâu, hy vọng ta có thể âm thầm phụ tá.”

Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ trách không được Ngự Cảnh vẫn không nói, đây quả thực a… Nghe nói hoàng tử Hàn Địa cũng không ít, trong đó dĩ nhiên chỉ có một người là thật, để người khác biết làm sao bây giờ.

“Vô Mộng là người cuối cùng hắn mang về, ta nhìn ra cữu cữu rất thích Vô Mộng, bằng không cũng sẽ không đem một nữ hài về.”

Vu Xá Nguyệt đã hoàn toàn hiểu chuyện này, nàng chăm chú nhìn Ngự Cảnh nói rằng: “Nên, Vô Mộng như là nữ nhi ruột thịt của quân chủ Hàn Địa một dạng, hắn là mang nữ nhi cùng nhi tử của mình còn có Hàn Địa đều toàn bộ giao phó cho ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.