Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Part 38


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta: Part 38

Part 38
” Ân…Ân Ly..”
Ai…ai gọi ta vậy…?? Từ từ mở mắt, cảm giác dễ chịu lan toả khắp người, ta khẽ cử động nhẹ. Đập vào mắt ta là bầu trời đêm đầu sao thật đẹp lay động lòng người. Nhìn sang hai bên là bãi cỏ xanh mượt mà như đang ôm lấy cơ thể ta. Một giọt sương long lanh từ cọng cỏ nhỏ xuống má ta, khiến ta khẽ mỉm cười thích thú.
Ta ngồi dậy, nhìn kĩ xung quanh. Hình như nơi này giờ là buổi đêm thì phải. Xa xa, có một cây đại thụ cao thật cao nha. Ta thích thú tiến lại gần, một tay chạm nhẹ lên cây. Chà đại thụ này, người cũng mấy ngàn tuổi rồi đấy chứ.
– Đây quả là một cổ thụ già phải không??
Tiếng một nữ nhân lảnh lót vọng từ trên cao xuống, thu hút sự chú ý của ta. Đó là một đại nương khoác trên mình y phục đen tuyền – giống như đúc bộ y phục của ta, sắc màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn ấy, chiếc váy chiết eo làm hơn cả vòng em thon thon, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy hiền dịu, mái tóc nâu mượt buông xuôi, trượt trên đôi vai thon thả. Đại mỹ nhân, là đại mỹ nhân đó. Nhưng sao….trông đại mỹ nhân này trông quen quen….
– Ân Ly, mẫu thân đợi con đã lâu..
Nói rồi, đại mỹ nhân đó từ từ trượt xuống….
Là…là mẫu thân sao…
A, người này…. Là người trong bức tranh của phụ thân….
Ngày trước, có một hôm ta chạy vào phòng của phụ thân, lấy cho người ý chỉ của hoàng thượng, thì thấy một tấm chân dung đại mỹ nhân…
Chính là người này….
– MẪU THÂNNNNN

Ta như một đứa con nít lao vào người mẫu thân. Nỗi nhớ bao nhiêu lâu cũng hoà cùng cái ôm đó. Phép tắc hoàng hậu gì đó, vứt hết đi. Giờ ta chỉ là một đứa con nít lâu ngày gặp lại được mẫu thân mà thôi. Từ ngày ta trở lại về đây, hai tiến mẫu thân chưa được gọi, mặt cũng chỉ mới thấy một hai lần qua bức chân dung. Ta thực rất nhớ người….
– Mẫu thân, Ly nhi nhớ người..
Mẫu thân vòng tay ôm ta vào lòng, rồi vuốt mái tóc ta, cười dịu dàng:
– Ta cũng nhớ Ly nhi. Ly nhi của ta thực phải trải qua vô cùng nhiều chuyện, ta có lỗi với Ly nhi vì không ở đó cạnh nhi.
Ta lắc đầu nguầy nguậy:
– Không có. Mẫu thân hi sinh vì phụ thân và Nguyệt nhi. Lúc đó Ly nhi không ở cạnh người, mới thật đáng trách.
Mẫu thân áp hai tay vào má ta, nâng mặt ta lên hôn nhẹ vào trán. Chúng ta ngồi tựa lưng vào cây sồi tưởng
chừng như rất lâu…
– Mẫu thân, nơi này là nơi nào??
– Là một thế giới mà ta xin Diêm đế tới để gặp Ly nhi HaHa
Tiếng cười của mẫu thân ngọt dịu như kẹo đường, hoà tan vào trong không khí, thánh thót vô cùng. Giờ ta mới phát hiện ra, ta thích tiếng cười của mẫu thân ta vô cùng…
Chợt nhớ lại chuyện cách đây mấy canh, ta khẽ khàng nói:
– Mẫu thân, Ly nhi giết Hắc Quang vì thúc thúc giết Quân đệ..

Ta tựa đầu vào người mẫu thân, khẽ nói
– Hắc Quang….tiểu đệ của ta…chưa chết đâu Ly nhi à… Chỉ có Tứ đại Huyền Thoại tương lai mới giết được hắn thôi
Mẫu thân ngập ngừng, ôm ta vào lòng, tháo nhẹ bím tóc của ta ra rồi chải nhẹ nhàng.
– Nhưng Ly nhi nhớ rõ, chính đôi tay này đã kết liễu hắn mà
Ta giơ hai bàn tay lên khẽ ngắm nghía nhưng vẫn ngồi yên để mẫu thân ta tết tóc cho ta. Bàn tay mềm mại lướt nhẹ trên từng lọn tóc của ta, nếu đem yêu thương chia thành mười phần thì ta cảm nhận được cả đủ mười phần đó trong bàn tay người. Ngập ngừng, lo lắng, nếu nhi ta kết liễu tiểu đệ của người giống như Kim đệ bị giết, người có ghét ta như ta ghét thúc thúc không… Thắc mắc, ta khẽ hỏi:
– Mẫu thân…nếu hài nhi kết liễu Hắc Quang, người có ghét Ly nhi??
Từng ngón tay mềm mại khéo léo tết tóc ta, mẫu thân hiền dịu trả lời:
– Ly nhi, con là hài nhi của ta, dù thế nào ta vẫn yêu con. Hắc Quang có là tiểu đệ của ta, nhưng nó đã làm những việc không nên làm, kết thúc đó, chính là dành cho nó.
Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm thấy thực hạnh phúc. Giá như….ngày nào mẫu thân cũng ở đó tết tóc cho ta…
Mẫu thân buộc gọn đuôi tóc vào, rồi ngắm nhìn thành quả của người, gật đầu hài lòng.
Bỗng nhiên, mẫu thân đứng dậy rồi kéo ta theo làm ta thắc mắc không ngừng. Mẫu thân như đọc được ý nghĩ ta, bèn cười:
– Đứng dậy nào, ta muốn con gặp hai người.

Chúng ta đi bộ rất lâu trên thảm có xanh mượt đó và dưới bầu trời đầy sao đó. Cảm giác khi có mẫu thân ở bên…thật hạnh phúc làm sao… Ta thèm khát cái cảm giác này, nhưng khi được nếm trải, càng mong muốn nhiều hơn…. Mẫu thân, người hãy ở bên con nhiều hơn…
Từ đằng xa xa, có một bóng người đi lại về phía ta cùng mẫu thân. Theo phản xạ, ta nắm chặt cây cung. Hắn là ai?? Từ đâu tới?? Nếu như hắn có ý định hại mẫu thân ta thì ta không tha đâu.
Cảm nhận được nỗi lo của ta, mẫu thân nắm nhẹ tay ta, ý bảo đừng lo.
Nam nhân đó dừng lại trước mặt chúng ta. Đó là Một nam nhân khoác trên chiếc áo trắng là một tấm da hổ trắng. Mái tóc hơi dài cột chặt chổm ra đằng sau. Dáng người cao ráo, đôi mắt đen nhìn xa xăm. Đôi môi nhếch lên thành nụ cười có phần uy nghiêm, có phần uỷ dị. Nam nhân đó uy nghi nhìn tứ phía, giắt bên hông là một cây kiếm.
– Mẫu thân….đây là….Bạch hổ đại nhân….
Bạch Hổ đại nhân quì xuống, hôn nhẹ tay mẫu thân ta rồi đứng dậy, cúi đầu chào ta.
Oaaaaaa gì đây???? Đại mĩ nam nhân mà… Huhu… Đại mĩ nam nhân… Huhu… Tại saooooo??? Hết mẫu thân ta là đại mĩ nhân rồi đến Bạch Hổ đại nhân là đại mĩ nam nhân… Huhu đừng dùng sắc đẹp tấn công ta mà huhuhu..
Người gì đẹp mà cúi đầu cũng đẹp nữa…
– Bạch Hổ đại nhân, Ân Ly yết kiến người
Ta cúi nhẹ đầu, kính lễ. Mẫu thân đại nhân, người thật vĩ đại nha, người quen cả vĩ nhân thế này oaoa. Ly nhi mới gặp hai người kia thôi mà đã choáng cả người rồi oaoa
– Mẫu thân, người muốn Ly nhi gặp hai người, vậy người kia chắc hẳn là Huyền Vũ đại nhân
– Haha, không hổ là nữ nhi của Đại Huyền và Lâm Nhật Long. Rất thông minh.
Một giọng nói phát ra từ sau lưng ta khiến ta giật bắn người.
Một nữ nhân khoác trên mình một màu đen nhàn nhạt, trên đó điểm những ngôi sao sáng y như bầu trời đêm đầy sao. Mái tóc dài ngang lưng buộc hờ, tạo nét lém lỉnh riêng đặc sắc, đôi mắt hai mí lanh động, cái mũi thon thin, nụ cười hấp hé trên môi. Huyền Vũ đại nhân yên vị trên một chú rùa khổng lồ, to chừng bằng tiểu Bạch của ta.
Có đánh ta chết đi cũng không thể tin được đây là Huyền Vũ đại nhân. Trong thâm tâm ta, Huyền Vũ đại nhân là người lạnh lùng, hay trưởng thành, là người đứng đầu của Tứ đại huyền thoại cơ mà.

– Ly nhi, đây là tiểu muội cùng đóng khố với ta, Huyền Vũ
Mẫu thân ta cười cười nhìn Huyền Vũ đại nhân, còn ta thì choáng toàn tập. Lời của mẫu thân như cây búa phang vào đầu ta một phát. Trưởng nữ họ Hắc, có bạn nối khố là vị trưởng trong Tứ đại Huyền thoại, thành thân với Lâm tể tướng. Mẫu thân, người có gia thế thật oanh liệt quá đi TToTT
– Ân Ly xin được yết kiến Huyền Vũ đại nhân a
~Kính lễ xong, ta quay sang kéo kéo áo mẫu thân ta, như đứa trẻ sợ hãi vì mẫu thân nó có gia thế quá oanh liệt đi:
– Mẫu thân, người muốn con gặp hai vị đại nhân này có chuyện gì ạ??
Mẫu thân ta cười cười rồi vuốt nhẹ tóc ta, như thể bà mẹ sắp sửa thông báo đứa con sắp sửa phải đi học thêm a~, nói:
– Thì….. Để có thể kết liễu Hắc Quang, thì Ly nhi của ta phải là một trong tứ đại huyền thoại tương lai xuất sắc vì vậy nên Ly nhi phải là Huyền Vũ tương lai xuất sắc. Nên mẫu thân đưa con tới gặp bạn thời nối khố của mẫu thân, để con có thêr học hỏi từ họ
VÍUUUUUUUU…….BÙMMMMMMM
Trong giây lát tưởng chừng như có người vừa thả quả bom nguyên tử xuống chỗ ta đang đứng. Mẫu thân, người quả thật nguy hiểm a~, sao giờ phút này người còn đùa được a~. Ta kéo tay mẫu thân, ỷ ôi:
– Mẫu thân, giờ không phải lúc đùa mà….
Aishhh thật là, mẫu thân à, đùa thế không hay đâu, sẽ làm người khác bị ảo tưởng mất a
~Một bàn tay man mát lành lạnh đặt mạnh trên vai ta, khiến ta đau điếng mà nhìn lại con người đó:
– Bạch hổ đại nhân, người không cần vỗ đau như vậy chứ ..
– Ân Ly, ngươi chính là Huyền Vũ tương lai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.