Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Part 27


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta: Part 27

Part 27
Một giây…hai giây…ba giây… Không đau một chút nào sao?? Đáng nhẽ ra lúc này mũi tên phải xuyên vào người ta rồi chứ??
Ta mở mắt ra xem có chuyện gì xảy ra…
Thân mình to lớn ngã quị xuống chân ta..
Nền máu đỏ chảy dọc xuống bộ lông trắng muốt nhỏ giọt xuống đất…
– TIỂU BẠCH
Tim ta ngừng đập. Mắt ta mở to nhìn thú cưng của ta. Vội vàng quì xuống đỡ đầu Tiểu Bạch, con sói trắng khe khẽ hé mắt, nói với ta: ” Chỉ cần tỉ an toàn, là ta yên tâm”
Tiểu Bạch là một con sói núi tuyết, loài có nội công vô cùng thâm hậu, một mũi tên quèn thì chỉ là vết thương ngoài da với chúng. Nhưng tiểu Bạch ra nhiều máu thế này…chắc chắn vết thương đó đã được tẩm độc…
Ôi, con sói trắng của ta, người bạn trung thành nhất của ta, ai đã làm em bị thương thế này…
Nước mắt trào ra…ta không thể chịu nổi nếu không có tiểu Bạch bên cạnh…
Khó chịu… Ta cảm thấy cực kì khó chịu.
Căm phẫn….
chà! Hai tên kia, mi đùa nhầm người rồi đấy… Dám bắn thú cưng của hoàng hậu nương nương, ta sẽ cho các người nếm mùi vị đau đớn, ta sẽ cho các người phải ước là các người chưa từng được sinh ra và hối hận vì đã bắn thú cưng của ta…
Không thể kiểm soát nổi, mọi thứ trong lòng ta bùng ra, như một ngọn lửa uất hận
Giá như…người đỡ mũi tên ấy là ta…
ta hất nhẹ tay lên, một thân cây to lớn vươn lên trời, và cứ vươn mãi về phía tên phục kích đang tháo chạy. Rồi một cành cây kia cũng vươn mãi tới khi tóm được chân tên kia, lôi xềnh xệch về. Mặc kệ cho hắn có bị quăng quật trên khắp mái nhà. Khung cảnh xung quanh ta như mờ lại…
Nếu như tiểu Bạch không qua khỏi cơn độc mà chúng mang tới…
Nếu như….
Hai chữ nếu như cứ vang lên trong đầu ta…
Căm ghét…

Ta căm ghét chúng…
Ta nắm chặt tay lại
Như nhận được lệnh, thân cây siết quanh cổ tên thứ nhất…
Hắn vùng vẫy, vùng vẫy…
Ta đâu thể cho ngươi chết dễ dàng thế được, tất nhiên cành cây đó phải có gai rồi, thế nên ngươi mới thấm được cơn đau vào tận xương tận tuỷ, phải không??
– Dừng lại đi, Ân Ly
Giọng nói mềm mại vang bên tai ta, quay sang, thân hình trắng muốt cúi xuống chạm nhẹ vào vết thương của tiểu Bạch, vết thương đó đóng băng lại. Tuyết không nhìn ta, vẫn tiếp tục xem vết thương của tiểu Bạch:
– Dừng lại đi, hắn ta chết mất
– Mạng phải đổi lấy mạng- ta gằn giọng
Nắm chặt tay vào tiếp, ta sẽ nghiền nát cổ hắn cho đến khi, cái đầu lìa khỏi cổ…
Có gì đó đập mạnh vào cổ ta, mọi thứ mờ dần, rồi đen kịt…
************************
– Tiểu Bạch, tiểu Bạch của ta đâu???
Bật dậy, ta nhìn quanh, nói như hét lên.
An La muội nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, lấy khăn ướt chấm chấm lau mặt cho ta rồi nhẹ nhàng nói:
– Tuyết đưa tiểu Bạch tới Trần Quang Thú. Còn Thổ Tinh đi tra hỏi hai tên thích khách.
– Sao ta lại nằm đây?? Ta muốn đi đến chỗ tiểu Bạch – ta ngây ngốc hỏi An La muội, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
– Tỉ không nhớ gì ư?? – An La muội ngạc nhiên nhìn ta gật đầu
– Ừm… Đại khái là tỉ rất tức giận vì tiểu Bạch bị bắn và tỉ…ừm… biến đổi. Đôi mắt tỉ hằn đỏ, đen kịt, không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Tỉ lúc đó…trông rất đáng sợ. Tỉ làm cây mọc lên và suýt giết chết một tên thích khách, và còn nói những lời lẽ đáng sợ nữa… Tuyết đã đến và đánh vào cổ tỉ ngất đi trước khi giết chết hắn.
– CÁI GÌ CƠ?? Ta không thể….ta đã…làm thế…sao?? – tâm trạng hoảng loạn khi nghe An La nói, ta gần như hét lên.

An La muội gật đầu, ta hoảng loạn, lấy chăn trùm kín mình. Trước đây, ở thế giới kia, mỗi khi sợ hãi, ta lại lấy chăn trùm kín mình, riết cũng thành thói quen…
– Hoàng hậu giá lâm! – giọng Gia Phong vọng qua lớp chăn.
Ta vẫn trùm kín người, nói vọng qua lớp chăn ấy:
– Miễn lễ
– Thưa hoàng hậu, về cuộc đột kích vừa rồi, thần đã gửi ngay một cơn gió đến báo cho Hoàng Thượng. Người nói người sẽ về ngay.
Bật dậy, bỏ đống chăn ra khỏi người, ta tức giận nhìn Gia Phong. Hừm, Gia Phong thật ngu ngốc. Hoàng Thần còn việc ở đó, mi gọi về làm chi. Ta vẫn ổn, vẫn tự lo được mà, sao lại làm hắn lo lắng cuống lên thế??
– Sao ngươi lại nói cho hắn?? Hắn còn bao nhiêu việc phải lo mà.
– Bẩm hoàng hậu, xin người yên tâm, Hoàng thượng đã xong việc rồi…
Đang nói, bỗng Gia Phong im bặt lại, một cơn gió lùa tung cửa ùa vào hắn. Ta vẫn chưa hết tức giận, nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn nhìn ta rồi cúi người:
– Bẩm, Hoàng thượng đã về.
Ta trợn tròn mắt. Cái gì cơ?? Tên cẩu hoàng thượng đã về rồi á? Nhưng Gia Phong chỉ mới nói với ta vài phút trước thôi mà. Đầu ta như bị quay như chong chóng.
– Nếu như người chưa biết, thì có thuật xuyên không gian. Một trong những thuật nổi tiếng của Tộc của Thanh Long đại nhân ngày đó.
Giờ thì ta thật sự bị hoảng loạn và kính phục cùng một lúc. Thuật xuyên không gian nghe giông giống cánh cửa thần kì của Doremon quá. @@
**********************
Ta đặt chân xuống đất, ta muốn đi thăm tiểu Bạch quá! Nói nghe mà buồn cười, dù chỉ mới gặp nhau, ta với Tiểu Bạch như thể đã gắn bó với nhau từ lâu. Lúc có biến, lúc nào tiểu Bạch cũng ở cạnh ta, không nói gì nhiều nhưng với ta cũng là một sự an ủi lớn.
Giật mình thấy bàn tay đưa xuống, nâng cằm ta lên. Chưa kịp nói gì, vật thể mềm ấm nào đó đã tấn công môi ta. Ta nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn đó.
Ngọt….
Hắn cắn nhẹ môi ta làm ta trừng mắt nhìn hắn. Hắn thích thú cười tiếp tục nụ hôn sâu đó. Ta lùi dần ra sau song một tay hắn giữ chặt gây ta, giữ ta ở yên đó….
Hoàng Thần à, hôn mi cũng thích lắm nhưng ta có việc phải đi…

Ta đấy nhẹ hắn ra nhưng hắn kìm lại chặt hơn
Hoàng Thần à, bỏ ta ra đi được không? Ta hết hơi rồi!
Ta vụng về hít thở lấy hơi. Hắn thấy thế bèn cười, buông ta ra. Thật vô sỉ quá!!
Ngồi hít thở không khí trong lành một hồi, ta đứng dậy rảo bước đến Trần Quang Thú.
*******************
– Trần đại nhân, Tiểu Bạch của ta thế nào? – ta bước vội vào căn nhà của Trần đại nhân
– May có Tuyết đóng băng vết thương nên không bị mất máu nhiều. Độc trên mũi tên chỉ làm tăng sự sát thương với người tiểu Bạch thôi, vì sói núi tuyết là loài có da sau lớp lông rất cứng. Không mũi tên thường nào có thể xuyên qua chúng. Độc ếm lên nó là để phá lớp bảo vệ đó.
– Nếu mũi tên đó trúng ta thì sao?
– Con người chúng ta vốn có lớp khí bên ngoài bảo vệ, nhưng sự bảo vệ đó rất yếu ớt, trừ Tứ đại huyền thoại và một số con người có tên tuổi khác, họ có lớp khí bảo vệ khá dày. Mũi tên đó trúng chúng ta, e rằng cũng sẽ bị trọng thương.
Quay sang nhìn tiểu Bạch, lòng ta chợt nhói lên. Xin lỗi, vì ta mà ngươi phải chịu đau vậy.
– Nhưng hoàng hậu không thấy lạ sao?
Ta nhíu mày nhìn Quang Thú đại nhân, trong lòng không ngừng thắc mắc.
– Mũi tên đó là mũi tên tẩm độc, dùng để làm trọng thương. Nhưng với khả năng của hoàng hậu, với dòng máu đặc biệt đó, thần tin với hiểu biết của chủ nhân bọn chúng, hắn sẽ không dùng mũi tên đó để giết người đâu, thưa hoàng hậu.
– Ý ngươi là ngay từ đầu chủ ý của hắn là Tiểu Bạch ư?
– Thần đoán vậy, thưa hoàng hậu. Hắn đã nghĩ rằng nếu như mục tiêu là người thì sẽ không ai không dám lao vào bảo vệ tính mạng cho người. Nhất là thú nuôi của người.
Nghĩa là tên này muốn hại những người thân cạnh ta ư? Tại sao? Hắn muốn gì ở ta? Ơ… Liệu hắn với ả tì tiện quyến rũ kia có liên quan tới nhau không ?? Hừ! Nghĩ lại đến ả đó máu ta lại sôi lên tới đỉnh đầu. Ả nghĩ ả là ai mà dám động vào Hoàng Thần??
Cái gì thế??!! Sao ta lại có suy nghĩ như muốn khẳng định chủ quyền vậy??
Loạn rồi…loạn rồi…
Day day hai bên thái dương, ta gật nhẹ đầu chào Trần tiền bối rồi bước ra khỏi căn nhà của ông. Tiểu Bạch…tạm thời để tiền bối chăm sóc vậy.
Hoàng Thần…tên yêu nghiệt đó vừa về phải lên triều sớm rồi. Giờ ta làm gì đây?? À! Vào ngục! Ta muốn hỏi cung hai tên thích khách kia, cùng con ả tiện tì kia nữa.
Ò e…. Ò e Báo động đỏ, máu đã lên tới đỉnh đầu…
Ai da sao ta nóng tính quá đi??
Nhưng nhắc đến ả đó, thật không dễ chịu chút nào…

Hừ!!
( Hoàng Thần: máu ghen…là máu ghen đó nha! Hoàng hậu của ta biết ghen nha! )
*************************
Bước vào ngục tối, quân lính cúi đầu trước ta. Ta hẩy nhẹ tay ra hiệu Miễn lễ. Rồi một toán quân lính dẫn ta trước ngục cô ả kia.
Nhìn vào căn ngục tối, ta bàng hoàng.
Trời ơi! Mái tóc dài mềm mại cuốn hút đâu rồi??
Thân hình mảnh mai, 3 vòng siêu mẫu đâu rồi ???
( Ân Ly : * ho* Khụ khụ. Là ta bị hiện đại hoá nhaaa)
Sao cô ta lại thành thứ như thế này cơ chứ: tóc tai bù xù, vừa đen vừa khô, che hết nửa mặt. Ánh mắt trong veo đã đục ngầu màu đỏ đậm, thân hình gầy còm xơ xác. Trông ả như thể mụ phù thuỷ gớm ghiếc vậy.
Ả thở phì phò, phì phò, không để ý có ta trước mặt
Ta quay sang hỏi toán lính:
– Có ai làm chuyện bậy bạ với ả đó không thế??
Toán lính lắc đầu nguầy nguậy, quì xuống thưa:
– Chúng thần không dám phạm thượng thưa hoàng hậu.
– Thế sao ả ta lại ra nông nỗi này? – ta chỉ vào ả, vẫn tiếp tục quay sang đám lính hỏi.
– Chúng thần không biết, thưa hoàng hậu. Ngày hôm trước còn xinh đẹp,mà hôm nay đã vậy rồi.
Vừa chăm chú nghe toán lính kể, ta nhìn lại ả, ả dường như nhận ra sự hiện diện của ta, khè lớn rồi lao tới định cắn ngón tay ta đang chỉ vào ả.
Ta giơ bàn tay trước mặt ả, cây mọc từ trên mặt đất vươn lên túm chặt lấy chân ả, ghìm người ả xuống sàn đá lạnh ngắt của căn tù.
– É É É….- ả ré lên đau đớn vì thân cây cứa ả ép xuống nền tù ngục.
P/s: chap này đoạn đánh nhau có vẻ nhạt phải k??TT.TT
Huhu xin lỗi, tại mình chưa có kinh nghiệm trong mấy cảnh này.
Xin các tại hạ góp ý và thứ lỗi TT.TT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.