Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta: Part 25
Part 25
– Muội đã đọc cuốn sách phải không? – Thuỷ Linh nhìn ta, nghiêm mặt hỏi
– Vâng
Thuỷ Linh tỉ tỉ mím chặt môi như thể tức giận đến tột độ, song cũng thở dài:
– Được, muội đã đọc thì ta sẽ uội biết vậy!
Thuỷ Linh nâng hai tay lên, những giọt nước cũng dâng lên thành một khối nước. Hình ảnh trên khối nước đó dần được tạo ra. Một nam nhân khoác trên chiếc áo trắng là một tấm da hổ trắng. Mái tóc hơi dài cột chặt chổm ra đằng sau. Dáng người cao ráo, đôi mắt đen nhìn xa xăm. Đôi môi lúc nào cũng nhếch lên thành nụ cười có phần uy nghiêm, có phần uỷ dị. Nam nhân đó uy nghi nhìn tứ phía, giắt bên hông là một cây kiếm.
Nam nhân này, chẳng lẽ là Bạch Hổ???
– Từ từ đã, tỉ không định nói với muội đây là….Bạch Hổ?
– Đúng rồi đấy. Đây chính là đại vĩ nhân Bạch Hổ
– Chẳng phải người đã mấy trăm tuổi à không có khi phải nghìn tuổi rồi chứ?
– Với tứ đại Huyền Thoại, họ có khả năng bất tử và giữ nguyên hình dáng thời trai trẻ này.
– Có nghĩa là…..
– Đúng rồi đó, dù cho ngài đã mấy trăm tuổi hay kể cả nghìn tuổi, họ vẫn chỉ trông như 20 tuổi thôi.
Ta gật gù,Thật hâm mộ những đại vĩ nhân này quá a~.
– Muội biết đấy, hiện thân của họ là những con thú, nhưng bản thân họ không phải người hoá thú hay thú hoá người. Những gì trong cuốn sách đó cũng không hoàn toàn đúng đâu. Mỗi khi họ tấn công hoặc phòng vệ, hình ảnh con vật sẽ hiện lên trên đầu họ. Ví dụ như khi Bạch hổ tiên sinh phòng vệ, hình ảnh con hổ trắng gầm gừ hiện lên trên đầu họ.
Ta gật nhẹ đầu ra dấu hiệu đã hiểu cho Thuỷ Linh tỉ.
– Như muội đã đọc được thì khả năng miễn dịch và pha chế bùa chú của ngài là vô địch, cũng như kiếm thuật. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Nếu đã miễn dịch với bùa chú, thì sao mà ngài biết được bùa chú của ngài có hiệu nhiệm không?
-Ngài ấy thử trên người khác?
– Không! Như thế quả thực tàn nhẫn. Hiếm ai biết được sự thật rằng, chính ngài đã thử nghiệm trên người mình
– Không thể nào! Tỉ vừa bảo Bạch hổ đại nhân miễn dịch với bùa chú mà.
– Đúng, ta vừa nói vậy. Nhưng muội nên nhớ rằng họ sinh ra không phải đã là vĩ đại. Họ cũng xuất thân từ những con người bình thường chúng ta. Bạch hổ đại nhân cũng vậy. Ngài xuất thân cũng là một con người tầm thường như chúng ta, nhưng từ nhỏ, ngài rất thích bùa chú và kiếm thuật nên đã chuyên tâm học tập hai môn đó. Về phần kiếm thuật, ngài được cha truyền lại cho, còn về bùa chú, hoàn toàn là tự ngẫm mà ra. Những bùa chú không chắc có hiệu nghiệm hay không, ngài thử trên chính bản thân mình. Với những bùa chú đơn giản thì không sao, nhưng về sau bùa chú tăng dần độ khó lên. Và hậu quả là, với những bùa chú nặng quá, ngài lại thử trên chính mình nên có hôm hôn mê sâu đến 2 tháng. Lúc tỉnh dậy, Bạch Hổ lại tiếp tục nghiên cứu tiếp. Ngài là một thiên tài trẻ tuổi, rất được hoàng thượng trọng phụng. Ngài cứ thử nghiệm vậy cho đến năm ngài 19 tuổi, khi ngài nghiên cứu thành công loại bùa làm con người có thể liền lành vết thương trong vòng 2 phút, ngài thử loại bùa này trên chính ngài, nhưng một sự cố đã xảy ra. Loại bùa này sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều do độ sáng mặt trời, mà hôm đó là ngày trời rất nắng. Ngài bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời, bùa chú lành vết thương của ngài phát huy cực điểm, làm ngài miễn dịch với chính bản thân các bùa chú.
Ta có nghe qua vè các loại bùa chú nhưng thực sự chưa thử bao giờ và ta không thể ngờ được rằng nó lại có thể mạnh đến thế! Vậy tại sao ngài lại vào tứ đại huyền thoại? Điều gì làm ngài trở thành một trong số họ??
– Huyền vũ đại nương ngày đó là hậu duệ của một gia tộc rất quyền thế, nhưng ngài im hơi lặng tiếng đến mức không ai thực sự để ý đến ngài dù cho danh tiếng gia tộc ngài vang xa đến đâu. Một lần vào quán nước, Huyền Vũ đại nương thấy cảnh một nam nhân khoác trên mình tấm da hổ trắng , ngồi trên không trung nhiệm bùa hai tên quan lại ức hiếp người dân nghèo đói. Huyền Vũ đại nương thấy ngay được những gì trong Bạch Hổ, và ngài đã mời Bạch Hổ cùng tham gia vào nhóm của ngài, chu du khắp thiên hạ, diệt trừ yêu quái, đem lại thái bình cho thiên hạ. Và Bạch Hổ ngài đã chấp thuận. Và như muội biết
Woa, hoá ra là vậy. Nhưng chỉ vậy thôi sao lại khiến cả bốn vị bất tử được? Sao họ có thể sống mãi mà không già đi? Cái thế giới này càng ngày càng thần bí a
~Hình ảnh trên nước lại tan biến đi mất. Thuỷ Linh tỉ vội đứng dậy, liếc nhìn trời mây:
– Ôi, đã xế trưa rồi. Ta đi xem cơm thế nào…
Ta vội kéo tay tỉ ấy, ta vẫn muốn nghe thêm truyện mà, với còn mẫu thân ta nữa:
– Muội muốn nghe thêm truyện cơ
~- Không được. giờ muội phải đi ăn đã
– Đi màaaaaa- ta kéo dài giọng, nũng nịu nhìn đại tỉ kính mến
Đại tỉ đảo mắt một hồi, rồi cuối cùng cũng bị ta khuất phục. Ha ha
Tỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, và khối nước lại hiện lên trên theo bàn tay điêu luyện của tỉ.
Hình ảnh một nữ nhân mái tóc dài, vàng óng được che dấu bởi một chiếc mũ đầu rồng xanh lục. Mái tóc dài được cột gọn đằng sau đầu rồng, vài lọn tóc vàng rủ xuống khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng hồng nở nụ cười tươi, khi nhìn khiến ai cũng liên tưởng đôi môi đó rất ngọt ngào như trái mận vậy. Đôi mắt đen láy, mở to, làm người ta như thấy đằng sau đôi mắt đó là cả một câu chuyện. Ánh mắt cương nghị làm ta thật ngưỡng mộ a~. Thay vì nữ nhân đó mặc y phục bình thường của nữ giới thì người lại mặc đồ nam giới?!!? Bộ quần áo nữ nhân đó là bộ quần áo của nam giới màu vàng nâu. Cái đầu rồng liền với da nó, kéo dài xuống tới cổ chân như một chiếc áo choàng bằng da rồng xanh lục. Thân hình mảnh mai gói gọn trong bộ quần áo vàng nâu. Bên hông giắt một chiếc túi nhỏ cũng màu vàng nâu và hai con dao găm nhỏ.
– Đây là Thanh Long nương nương?? – ta quay sang hỏi Thuỷ Linh tỉ tỉ
– Đúng vậy! Đây chính là Thanh Long đại nhân.
Ta ngồi im, ngoan ngoãn hóng chờ câu truyện của Thuỷ Linh tỉ. Đại tỉ nhìn ta, mỉm cười nhẹ rồi nói:
– Thanh Long nương nương có mái tóc vàng óng như mặt trời, nhưng vì nương nương không thích, nên đã khoác áo choàng da rồng xanh để che đi mái tóc của mình. Ngài là người con gái tuy vẻ ngoài yếu ớt, cần được che trở nhưng thực ra bên trang, ngài rất mạnh mẽ. Ngài thích mặc quần áo nam giới, như để che đi sự yếu ớt của mình. Thanh Long nương nương xuất thân từ một gia tộc thuật nổi tiếng ngày đó. Song chính ngài đã chứng kiến cảnh gia tộc mình bị Hắc gia tiêu diệt- từng người một….
– Tại sao Hắc gia lại tiêu diệt từng người một trong gia tộc đó??- ta nhanh miệng chen vào, trong lòng không khỏi thắc mắc.
– Vì lúc đó Thuật rất nguy hiểm, nhất là gia tộc đó lại là gia tộc nổi tiếng về Thuật. Thuật có thể giết chết người ta và bản thân người đọc thuật cùng một lúc. Đối với Hắc gia, gia tộc của Thanh Long đại nhân là một trở ngại lớn… Và không cần biết gia tộc đó có làm hại gì hắn không, hắn giết hết họ. Thanh Long nương nương ngày đó mới sáu tuổi, được mẫu thân ngài, đưa vào rừng trốn, nhưng khi Thanh Long nương nương vừa chạy vào hang, quay ra đã thấy mẫu thân ngài bị Hắc gia giết. Hắn đuổi theo mẫu thân ngài tận trong rừng rồi ra tay, khi mẹ ngài không để ý. Chứng kiến tất cả những chuyện như vậy, từ một cô bé ngây thơ, trong sáng, ngài trở thành một người rắn rỏi, mạnh mẽ và có mối thù không nguôi với Hắc gia. Ngài ở trong hang ngày ngày tu luyện thuật. Với những gì cha ngài dạy cho ngày lúc đó, thật quá ít ỏi, vì vậy ngài chế ra thuật mới. Sở hữu trí thông minh và dòng máu thuật từ nhỏ, ngài chế ra rất nhiều thuật, nửa số đó là trị thương, và nửa số đó lại là thuật chiến đấu. Thuật chiến đấu của ngài hầu như rất mạnh mà mất rất ít sức. Thuật trị thương thì tốn nhiều sức hơn và rất dễ mất mạng người đọc thuật.
– Thuật cần sức ư?? Khác với khả năng của chúng ta phải không??
– Đúng, Thuật khác với khả năng của chúng ta, Thuật cần dùng rất nhiều sức vì nó rất mạnh. Một lời thuật đơn giản cũng khiến cho người bình thường ngất lịm đi! một lời thuật đọc ra tuỳ theo sự sát thương của thuật đó, mất sức nhiều hay ít. Vì vậy, những người đọc thuật được chỉ có thể là Gia tộc Thuật đó thôi, họ ít bị ảnh hưởng bởi thuật. Ít, chứ không phải là không nhé! Giờ đây Thuật đã bị cấm vì nó quá nguy hiểm cho chúng ta, mà cũng không ai đọc được thuật, cho đến bây giờ ngoài Thanh Long nương nương cả.
– Muội hiểu rồi. Tỉ tiếp tục câu chuyện đi.
– Thanh Long nương nương sống trong hang đá, sáng ra ngoài kiếm thức ăn, chiều tối lại về luyện thuật. Sống trong rừng nên bạn của ngài là những con thú, dần dần, ngài cũng không phải ra khỏi hang nhiều vì thú rừng đã đem đồ ăn đến cho ngài. Để cảm tạ, Thanh Long nương nương đã tạo ra thuật phòng ngự cho những con thú rừng đó. Không một mũi tên, một sức mạnh gì có thể xuyên qua lớp bảo vệ đó. Một ngày nọ, Chu Tước đại nhân đi săn, định bắn cung tên vào một con nai, nhưng mũi tên đó không thể chạm vào con nai. Mũi tên thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng vậy, như thể có một lớp bảo vệ vô hình xung quanh con nai.
– Đó là con nai của Thanh Long đúng không tỉ ??
– Chính xác! Chu Tước đại nhân tò mò đi theo con nai, thì thấy con nai về một cái hang. Sau đó cuộc đấu khẩu của Chu Tước đại nhân và Thanh Long nương nương cũng rất thú vị nhưng ta sẽ kể uội nghe sau. Trở lại với Thanh Long nương nương, ngài tự tạo ình một cây cung và những mũi tên rồi sau đó ngài tự tập bắn cung. Những con thú rừng mang đến cho ngài đoạn gỗ chắc chắn nhất, sợi dây. Từ đó, ngài khắc thành một cây cung. Cây cung của ngài có những nét khắc rất điêu luyện và tài hoa. Đó là một con rồng uốn lượn quấn chặt cán cung. Chỗ mũi tên đi ra có hình miệng con rồng há to, như thể những ngọn lửa sắp sửa được thả ra từ cây cung vậy. Ban đầu, những mũi tên của ngài là cành cây nhỏ, song Chu Tước đại nhân đã mang cho ngài rất nhiều mũi tên bằng kim loại tốt của họ nhà Kim tới. Sau này khi gia nhập cùng Huyền Vũ, Bạch Hổ yểm bùa cho cả cung và mũi tên của Thanh Long là không thể bị gãy.