Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Part 17


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta: Part 17

Part 17
Ta ngây ngô nhìn vào đôi mắt của Kim đệ, đôi mắt trước đây ta chỉ thấy băng giá, mà giờ tràn ngập sự ấm áp, quan tâm.
Kim đệ bật cười:
– Ha ha nhìn mặt tỉ kìa! Gì mà nhìn đệ ” đắm đuối ” thế?
– Nàyyyy, ta có nhìn ” đắm đuối” đâu! Chỉ là ta thích ánh mắt của đệ.- đấm bùm bụp vào người Quân, ta xấu hổ thanh minh.
Kim đệ lấy từ trong áo ra một chiếc vòng cổ bằng kim lấp lánh ánh bạc, hình bông hoa, lá được khắc cẩn thận, tỉ mỉ trên đó. Kim đệ cầm tay ta, duỗi từng bàn tay ra, rồi đặt cái vòng vào tay ta:
– Ta làm cho tỉ này! Tỉ đừng làm mất nhé.
Cầm chiếc vòng lên ngắm nghía một hồi, ta quay sang tít mắt với Kim Quân:
– Cám ơn đệ. Nhất định ta sẽ không làm mất!
Tiểu đệ của ta tặng ta chuếc vòng kìa, ta vui quá! Cất cái vòng đi thật kĩ, ta không thể tự ngừng mỉm cười được. Kim đệ đứng dậy, đỡ ta đứng lên rồi nói:
– Hoàng thượng có cho gọi tỉ đấy!
Tim ta bỗng dưng đập mạnh, tên đó gọi ta ư? Có bao giờ tên đó gọi ta tới đâu?? Nàyyy Ân Ly , sao mi suy nghĩ linh tinh thế này ???

/Hoàng Thần: Nàng yêu ta rồi đó:) hihi; Ân Ly: * cúi xuống nhặt chiếc hài* * ném về phía Hoàng Thần* này thì yêu này/
Ta bỗng luống cuống hẳn lên, giọng ta cố đè nén sự khẩn trương:
– Vậy thì đi mau thôi! Tên cẩu hoàng thượng đó mà cáu thì không vui đâu!
Kéo bộ xiêm y dài xanh lam lên, ta lăng xăng chạy trước. Kim đệ dường như bắt gặp cái luống cuống ấy, lặng lẽ đi theo ta chẳng nói gì…
******************
– Ta đến rồi này- mở tung của, ta bước vào phòng.
Ta nhìn quanh, Hoàng Thần ngồi ghế màu vàng ánh kim, đầu bàn, bên phải là Thuỷ Linh, Mộc Anh và Hải Băng, bên trái là Thổ Tinh, Tuyết, Kha huynh, và một ghế nữa chắc là dành cho Kim Quân. Còn một người ngồi bên cạnh Hoàng Thần… Ta hét toáng lên:
– PHỤ THÂNNNNNN
Rồi ta lao đến quàng cổ người, phụ thân ta vẫn uy nghiêm như vậy, nét mặt hiền từ nhìn ta cười, phụ thân cốc đầu ta:
– Ly nhi của ta, con đã làm hoàng hậu rồi, chín chắn lên đi.
Ta xoa xoa đầu:
– Con có muốn làm hoàng hậu đâu…tại…- vừa nói ta vừa liếc hắn- ..Hoàng Thần ép con về đấy chứ
Hắn cười cười rồi mấp máy môi, nếu ta hiểu không nhầm thì là:” Tối về nàng chết với ta”
Ta lè lưỡi, phụ thân ta chứng kiến tất cả rồi bật cười:
– Haha, Hoàng Thần à, nữ nhi của ta trẻ con lắm! Nhờ con chăm sóc.
Hắn cười, cúi đầu kinh lễ:
– Vâng ạ.
Hắn kéo mạnh tay ta ngồi vào lòng hắn. Ta đẩy hắn ra song hắn vẫn ôm chặt ta trong lòng hắn. Áp tai vào ngực hắn, ta nghe rõ từng tiếng tim đập thình thịch….thình thịch của hắn.
Bỗng Kim Quân lên tiếng, gằn giọng:
– Bẩm hoàng thượng, người có thể cho hoàng hậu ngồi cạnh người.
Hoàng Thần đáp:

– Ta thích thế này hơn.
Kim đệ tức tối ngồi xuống, ta nhìn đệ ấy cười trừ, ta vô tình nhìn thấy, bàn tay Kha huynh đang nắm chặt lại…
Hoàng Thần nói với ta :
– Ta đã hứa cho nàng biết sự thật tại sao mẫu thân nàng có thể sống lại mặc dù bà đã chết
Ta gật đầu, nhìn về phụ thân ta, người buồn rầu nhìn ta, nói:
– Có một lần ta đi vào trong rừng, tìm những cây thảo mộc quí theo tiếng nói của cây, thì ta gặp mẫu thân con. Mẫu thân con ngày đó giống y hệt con bây giờ, chỉ khác đôi mắt của nàng là đen tuyền còn con mang đôi mắt của ta: xanh lam. Ta đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng núp sau thân cây nhìn ta, rồi cũng ra bắt chuyện với ta. Chúng ta đã từng đánh nhau bằng phép thuật, rồi lần nào, nàng cũng trói được ta bằng
bóng tối của nàng. Mang trong mình dòng máu họ Hắc nhưng nàng không hề độc ác, mà rất hiền hậu. Rồi ta cưới nàng về làm phu nhân . Nhưng em trai nàng, đó là Hắc thiếu gia- Hắc Độc Quang, đã tức giận vì hắn đã yêu đại tỉ của mình say đắm, bị nàng từ chối, hắn như con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, Hắc gia vẫn luôn kìm chế hân. Rồi khi nàng mang thai Ân Nguyệt vào tháng thứ 9, Hắc Quang tới và rồi định ám sát ta, nhưng nàng đã lao ra đỡ. Và rồi…mũi tên đấy trúng nàng. Ta lao đến đỡ nàng, nhưng nàng đặt tay ta lên bụng nàng, ý chỉ muốn ta cứu Ân Nguyệt, song ngự y đã tới, Ân Nguyệt ra đời thiếu ngày, còn nàng đã mất. Lúc đó con đã bị rơi xuống sông khi chơi với Hoàng Thần.
Ta ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi thốt lên:
– Khoan đã. Nếu teo lời phụ thân kể thì chuyện đó đã xảy ra cách đây mấy chục năm. Giờ này hẳn cái xác mẫu thân đã phân huỷ và lão ta đã chết chứ??
Tuyết lắc đầu nhìn ta:
– Không. Hắn là bậc thầy của độc dược, hắn đã chế ra được một căn thuốc giúp hắn trẻ lại và sức khoẻ luôn dồi dào, cò về cái xác, hắn đã giữ nó trong quan tài thuỷ tinh ngăn sự phân huỷ. Đại Huyền vẫn xinh đẹp trông như đang ngủ còn hắn thì như Hoàng Thần nhưng tuổi thật cũng tầm 60 tuổi rồi.
Ta hỏi Tuyết:
– Mi có quan hệ gì với mẫu thân của ta??
Tuyết nhắm chặt mắt, nói:
– Ta gặp nàng ấy khi nàng ấy còn bé lắm, chúng ta chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Ta đã đem lòng yêu nàng ấy, người con gái làm băng tan. Nhưng kể từ khi Hắc Quang sinh ra, hắn chỉ muốn giành nàng ấy cho riêng mình. Rồi giết nàng ấy- Tuyết nắm chặt tay lại- Và mấy tuần trước, Hắc Quang có gọi ta đến, hắn nói đã có các làm nàng ấy sống dậy, nếu như ta đóng băng cả vương quốc này.

Hoàng Thần im lặng một hồi rồi nói:
– Nếu những gì Tuyết nói là thật, thì ta sẽ nói về các hồi sinh mẫu thân Ân Ly….
– Đó là máu ta phải không?? – ta cắt lời hắn.
Hoàng Thần nhìn ta có chút ngạc nhiên:
– Đúng nhưng với lượng lớn, đó chính là toàn bộ số máu của nàng.
Thuỷ Linh ngồi chăm chăm một lúc, rồi nói:
– Chẳng phải Đại Huyền cũng có dòng máu của Ân Ly sao? Nêys thế thì người phải tự hồi sinh chứ?
Thổ Tinh lặng lẽ nói:
– Không. Vì Ly tỉ tỉ mang dòng máu của gia tộc Lâm- gia tộc có thể phẩy tay một cái cây mọc lên, tức là sự hồi sinh và dòng máu Hắc gia- gia tộc có sức mạnh hùng hậu. Kết hợp lại thì ngay cả con quái vật, Ân Ly tỉ tỉ vắt máu ra cho uống cũng sẽ hồi sinh mà thôi.
Sau khi nghe lời Thổ Tinh nói, cả gian phòng chìm trong sự im lặng. Sự im lặng đến khó chịu, ta lên tiếng trước, câu hỏi của ta là dành cho phụ thân ta:
– Người có còn yêu mẫu thân con không?
Phụ thân ta gật đầu. Như biết trước được câu trả lời ấy, ta im lặng. Ta có nên dâng máu ẫu thân ta?? Ta muốn nhìn mặt người một lần nữa. Người mang nặng đẻ đau ta, chẳng phải vậy sẽ là đáp hiếu người??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.