Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm

Chương 7


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm: Chương 7


Diêu lão gia có phần nhượng bộ liền dịu giọng :
– Được rồi hôm nay đến đây thôi, mai ta sẽ đưa công tử kiểm tra gạo.
– Được mai gặp lại.
Lăng Thiên Phong đứng lên cáo từ với nàng và DIêu lão gia trở về thư phòng, trước khi đi hắn còn dành cho nàng một ánh mắt thâm tình. Diêu Thư Nguyệt cúi đầu xuống đôi môi bất giác nở một nụ cười
Lăng Thiên Phong vừa đi nàng cũng cáo từ cha mình quay về thư phòng. Hôm nay tâm trạng của nàng khá tốt, không có u ám như mọi hôm điều đó thể hiện rất rõ trong tiếng đàn của nàng. Nếu như tiếng đàn của nàng luôn trầm ấm u sầu, thì lần này tiếng đàn của nàng lại có vẻ vui tươi, trong trẻo. Hậu hoa viên tràn đầy màu sắc, hương thơm ngát của hoa lan và tiếng đàn thánh thót của nàng, còn có cả tiếng sáo du dương nữa…
Tiếng sáo? Nàng hoàn toàn không biết thổi sáo, trong phủ chỉ có đại tỷ là biết thổi sáo. Nhưng mà đại tỷ của nàng từ nhỏ đã vào cung rồi ( sẽ nói về vị đại tỷ này sau nhé). Diêu Thư Nguyệt ngừng đàn đưa mắt nhìn quanh một lượt, tìm kiếm xem ai là người đang thổi sáo. Nàng đi theo tiếng sáo, và nó dẫn nàng tới gốc cây đại thụ lớn. Nàng còn nhớ cây đại thụ này là nơi chứa nhiều kỉ niệm với nàng nhất, nhưng từ ngày mẹ mất và đại tỷ tiến cung nàng không đặt chân tới chỗ này nữa. Một phần cũng là vì nàng không muốn nhớ lại những chuyện ngày xưa , nhớ lại càng khiến nàng khó chịu thôi.
Nàng chăm chú lắng nghe tiếng sáo, dường như chủ nhân của tiếng sáo đó không nhận ra sự có mặt của nàng thì phải. Thanh âm rất chuẩn, tiếng sáo rất hay có lẽ đã phải tập thổi rất lâu rồi. Nàng nở một nụ cười mà như không cười nhìn vị công tử nọ đang thổi sáo.
vị công tử nọ liền mỉm cười thu cây sáo lại nói với nàng:

– Diêu cô nương cô thấy tiếng sáo của tại hạ thế nào?
Không có giấy bút Thư Nguyệt liền dùng tay của mình viết lên bàn tay của Lăng Thiên Phong:
– Tiếng sáo rất hay không ngờ công tử cũng có nhã hứng với sáo.
– Ồ vậy cô nương ta có nhã hững với cái gì? Lăng Thiên Phong bật cười đáp lại nàng.
Nàng tiếp tục viết lên tay của hắn:
– Võ công.
– Cô nương nói không sai ta đúng là có nhã hứng với võ công, nhưng ta cũng rất thích thổi sáo.Cũng như cô nương vậy vừa học võ lại vừa đàn đấy thôi. Có điều ta muốn hỏi tại sao trong tiếng đàn của cô nương luôn u sầu như vậy?
Nàng cười đôi mắt nhìn ra phía ngoài, hắn cũng nhận ra nàng không muốn trả lời câu hỏi.

– Được rồi chúng ta đi thôi. Lăng Thiên Phong vui vẻ kéo tay của nàng, Thư Nguyệt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
– TA đưa cô nương ra ngoài nhé, ở mãi trong phủ thì tâm trạng không thể vui được đâu.
Đây là lần đầu tiên có người dám kéo tay nàng, lôi nàng ra ngoài đi dạo như vậy. Thực ra nàng cũng như bao cô nương khác cũng muốn vui vẻ hàng ngày đi dạo phố mua đồ. Nhưng đáng tiếc nàng luôn phải ở trong phủ, cha nàng không muốn nàng tiếp xúc với mọi thứ xung quanh. Cuộc sống của nàng luôn gắn liền với nơi này, có lẽ cũng vì vậy mà ám ảnh về cái chết của mẹ vẫn ăn sâu vào tâm trí của nàng
Điều Thư Nguyệt và Lăng Thiên Phong vừa đi khỏi thì lập tức đám nha hoàn liền tụm năm tụm bảy bàn tán.
– Dạo này ta thấy tiểu thư rất alj a. Người có vẻ vui hơn trước rất nhiều.
– Phải phải …
Bọn họ đang bàn tán xôn xao thì tổng quản liền tới quát bọn họ. ” Đúng là tiểu thư đã thay đổi” Lưu tổng quản thầm nghĩ trong lòng.
Lăng Thiên Phong dẫn nàng tới một khu chợ náo nhiệt rất đông vui, hai người dừng chân trước một quán ăn nhỏ.
– Cho ta 2 chiếc màn thầu, hai bát đậu hũ đi.
Trong hoàng cung cao lương mĩ vị hắn đều thử qua, chỉ có điều hắn chỉ thích ăn những món ăn đơn giản như vậy. Diêu Thư Nguyệt cũng rất thích ăn những món ăn như vậy, nhưng mà hầu như nàng không có cơ hội để ăn, cũng là vì cha nàng quản nàng quá chặt lúc nào cũng nghĩ thứ nàng cần là những thứ tốt nhất, đẹp nhất, bổ nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.