Đọc truyện Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn – Chương 41: Cây già phong lưu lại gặp xuân
Trong ngự hoa viên nở ra một đóa hoa.
Trong ngự hoa viên có rất nhiều loại hoa cỏ, sắp xếp đủ các mùa, nở hoa cũng
không có gì lạ. Nhưng một đóa hoa này lại không phải là loại hoa bình
thường mà là một đóa hoa đậu xanh. Hơn nữa, còn là đóa hoa nở từ cây đậu xanh do công chúa Vân Nham đích thân gieo giống chăm sóc.
Ba
năm trước, hoàng hậu nương nương đích thân quây một vườn rau nhỏ ở ngự
hoa viên. Bên trong không trồng hoa cỏ, chỉ trồng riêng hoa màu. Mỗi một vị công chúa nương nương đều có riêng cho mình một mảnh đất nhỏ trong
đó. Có người trồng bắp, có người trồng lúa mạch, một ít trồng cải trắng, tùy theo ý thích chứ không bắt buộc. Ngay cả thái hậu nương nương cũng
hết sức hào hứng, trồng trên mảnh đất của mình một gốc cao lương đỏ.
Công chúa Vân Nham năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Mẫu phi mất sớm, được
thái hậu nương nương nuôi dưỡng trưởng thành. Bởi vậy, cũng là một trong những muội muội được Đoàn Vân Chướng thương yêu nhất. Một tháng trước,
Vân Nham gả cho con trai lớn của Lăng đại tướng quân, chuyển ra ngoài
sống trong phủ công chúa. Hôm nay chính là lúc vợ chồng son ngọt ngào
gắn bó như keo như sơn, Vân Nham công chúa lại ném vị hôn phu mới cưới ở phủ, vì một đóa hoa đậu xanh mà chạy về cung.
Sáng sớm, công
chúa Vân Nham đã xống vào Hương la Điện, lôi Kim Phượng từ trên giường
ngồi dậy, kéo thẳng đến ngự hoa viên rồi ngồi chồm hổm trên nền đất bùn
chờ xem hoa đậu xanh nở. Kim Phượng vừa mệt vừa đói, trong lòng thương
nhớ món thịt khô xào ớt xanh da diết, lại không chịu nổi nhiệt tình của
công chúa Vân Nham. Hai người vểnh mông dưới nắng sớm chờ đợi hồi lâu,
eo mỏi lưng đau, đành phải sai người bưng hai cái ghế gỗ nhỏ đến ngồi
xuống.
Kim Phượng lặng lẽ nói với Phong Nguyệt: “Đi gọi ngự thiện phòng lấy chút đồ ăn sáng tới đây. Công chúa cũng chưa dùng bữa sáng.”
Phong Nguyệt cúi đầu thưa vâng, đang định rời đi lại nghe thấy Vân Nham công chúa kêu to: “Hoàng tẩu, nở hoa rồi! Nở hoa rồi!”
Kim Phượng thở dài. “Muội chờ từ giờ dần đến khi mặt trời lên cao, có là cây vạn tuế cũng phải nở hoa rồi.”
Vân Nham hoàn toàn không nghe ra sự bực tức trong lời nói của nàng, vui vẻ nói: “Hoàng tẩu, thật xinh đẹp!”
“Hoàng tẩu của muội đương nhiên là xinh đẹp.”
“Hoàng tẩu!” Vân Nham xoay người kéo mạnh tay áo nàng. “Muội đang nói đóa hoa
này! Tẩu xem, cánh hoa của nó mới non mềm làm sao.”
Kim Phượng
lặng yên nhìn lướt qua đóa hoa đậu xanh đáng thương kia. Đóa hoa bốn
cánh tiêu chuẩn, cánh này lớn hơn cánh kia. Cánh hoa lớn nhất bọc ở dưới hoa, như một chiếc lá non. Hai cánh hoa nhỏ nhất rụt rè e ấp ở tâm hoa, xanh xao vàng vọt.
Cuối cùng, nàng không đành lòng đi ngược với
vẻ hào hứng của Vân Nham, nhân tiện nói: “Đây chỉ là đóa hoa đầu tiên,
cũng chưa nở rộ. Mấy ngày sau, gốc đậu xanh này có thể nở ra mười mấy
đóa hoa nữa. Đợi thêm đến mùa thu, cây đậu sẽ phủ đầy những quả đậu óng
ánh xanh lục.”
“Hoàng tẩu, đừng nói việc này cho Lăng Tiêu biết nhé. Chờ đến mùa thu, muội sẽ dẫn hắn vào cung uống canh đậu xanh!”
Kim Phượng cười. “Lăng Tiêu nhà muội ít nhiều gì cũng là tướng quân, làm gì lại quan tâm đến mấy hạt đậu xanh?”
“Đậu xanh do đích thân muội trồng, đương nhiên ý nghĩa phi phàm! Nếu hắn dám xem thường, muội…” Vân Nham nghiếng răng nghiến lợi quơ quơ nắm tay
trắng nõn, “Muội sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”
“…” Kim
Phượng vô cùng thương cảm đối với Lăng tiểu tướng quân. Về phương diện
khác, nàng lại có chút cảm khái. Tiểu công chúa trưởng thành lại học
được môn sư tử Hà Đông rống.
Trông thấy nét mặt Vân Nham tràn đầy vẻ hờn dỗi vui sướng, chắc hẳn Lăng tiểu tướng quân thích múa thương
lộng quyền kia đối với nàng ta rất tốt.
Ai, đây mới là dáng vẻ mà vợ chồng nên có.
“Vân Nham, muội có ngồi chồm hổm chờ ở chỗ này mãi cũng vô ích. Không bằng
đợi thêm mấy ngày nữa, hoa đậu xanh nở hết, hoàng tẩu sẽ phái người
thông báo để muội vào cung xem?”
Vân Nham lưu luyến nhìn hoa đậu xanh một chút, nói: “Dạ.”
“Muội cũng đừng ở trong cung quá lâu mà để Lăng Tiểu một mình phòng không
hoài. Lỡ như hắn múa đại đao đánh vào cung, quả thật không có một ai,
không có một thị vệ nào có thể ngăn được hắn.”
Trên mặt Vân Nham lại bay bổng hai vòng đỏ ửng.
Mắt thấy Phong Nguyệt nâng cái khay bước nhanh đi tới, Kim Phượng không còn lòng dạ nào trêu ghẹo Vân Nham nữa. Nâng nắp sứ giữ ấm lên, mấy cái
bánh bao thịt khô trắng nõn xinh xắn xuất hiện trước mắt.
Vân Nham dường như nhớ ra chuyện gì, lại sợ hãi kêu lên. “Hoàng tẩu, Vân Nham còn có một chuyện muốn cầu xin tẩu đây.”
Kim Phượng ngượng ngùng thu hồi bàn tay đang muốn sờ đến bánh bao: “Chuyện gì?”
“Sáng tác mới của Bạch Ngọc tỷ tỷ “Y Lan thi tập” vang bóng một thời ở ngoài
cung, một lá thư khó cầu. Hôm trước muội vừa mới kêu Lăng Tiêu đi kiếm
cho muội một quyển, đang muốn nhờ Bạch Ngọc tỷ tỷ đề cho mấy chữ.” Đôi
mắt thật to của Vân Nham không ngừng vụt sáng.
“Sao muội không tự mình đến Đình La Điện tìm muội ấy đi?” Kim Phượng hỏi.
Vân Nham tỏ vẻ ngượng nghịu: “Hoàng tẩu, tẩu không phải là không biết rõ,
Bạch Ngọc tỷ tỷ có chút… Nói thế nào nhỉ, muội sợ rằng tỷ ấy nhìn thấy
muội lại nói muội không muốn phát triển, chỉ muốn lập gia đình.”
“Nhưng muội lại thích thơ của muội ấy.”
“Đúng nha đúng nha. Bạch Ngọc tỷ tỷ thật sự rất có tài hoa!” Vân Nham vô cùng sùng bái, sau đó lại có chút mất mát. “Nhưng ở cạnh với tỷ ấy, muội lại cảm thấy mình quá ngốc.”
Kim Phượng cười, sờ sờ mái tóc nàng.
“Muốn làm thơ hay muốn lấy chồng, đều chỉ là suy nghĩ của một người mà
thôi. Lấy chồng phải lấy chồng tốt, hay làm thơ phải làm thật hay, đều
giống nhau.”
Vân Nham sững sờ.
“Hoàng tẩu, tẩu đang nói đùa sao?”
Kim Phượng nhướng mi. “Trông hoàng tẩu giống đang nói đùa lắm sao?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, mau đưa tập thơ của muội ra đây. Ngày mai hoàng tẩu sẽ đi tìm Bạch Ngọc nhờ viết cho muội mấy chữ lưu niệm. Còn bây giờ, hoàng tẩu phải ăn sáng đây. Muội xem, bánh bao thịt khô đã đợi không nổi nữa rồi.” Kim
Phượng chỉ vào mấy cái bánh bao thịt khô sắp rách vỏ, vỗ vỗ đầu Vân
Nham.
Kim Phượng cùng Vân Nham ngồi trong đình Thử Vi ở Ngự hoa
viên, vừa nói cười vừa ăn bánh bao thịt khô. Vân Nham kể không ít chuyện lý thú trong phủ công chúa, cùng mấy chuyện xấu hổ của Lăng tiểu tướng
quân, làm cho trong lòng Kim Phượng vô cùng thỏa mãn, vô cùng sung
sướng.
Hai người đã để bụng đói cho tới trưa, lập tức nhanh chóng quét sạch mâm thức ăn. Trong lúc Kim Phượng đang mút liếm đầu ngón tay
với vẻ chưa thỏa mãn, bên ngoài đình liền có một người xông tới.
“Vân Nham! Cháu dâu! Các ngươi phải cứu lão thúc thúc!” Long Nguyệt vương
gia thở không ra hơi, kêu la. Hai bên thái dương ngày thường gọn gàng
láng bóng nay rõ ràng sót xuống vài sợi tóc tản mạn, có thể thấy được
mới chạy trốn từ nơi khác đến kịch liệt cỡ nào, trong lòng đang sợ hãi
cỡ nào.
Kim Phương sợ hết hồn. “Hoàng thúc, có chuyện gì vậy?”
Trong ấn tượng của nàng, Đoàn Long Nguyệt luôn luôn bình tĩnh thảnh
thơi, bay bổng như mây. Có thể làm cho ông kinh hoàng đến vậy, không
phải là cả bầy heo đang xông vào vườn hoa đấy chứ?
Đoàn Long
Nguyệt không kịp giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Dù ai có hỏi, cứ nói ta
không có ở đây, nói ta xuất cung rồi!” Ánh mắt sáng như đuốc của ông
nhìn thấy sau đình có một lùm cây vạn niên thanh tươi tốt, lập tức phóng tới như gió, nhảy thẳng vào sau lùm cây, biến mất tăm. Lúc trước ông
dẫn nhóc Đoàn Vân Chướng lén rúc vào bụi cây uống rượu, hôm nay động tác vẫn thuần thục như xưa.
Kim Phượng cùng Vân Nham nhìn nhau ngơ
ngác, trong lòng đều cảm khái vô cùng. Long Nguyệt hoàng thúc thật sự là càng già càng dẻo dai.
Đến tột cùng là vật gì có thể làm cho
Đoàn Long Nguyệt sợ hãi như thế? Thật khiến cho người ta tò mò đến mức
trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Chờ trong chốc lát, từ con đường
mòn cây xanh phía xa xa, một cô gái quần tím chạy tới. Vóc người nhỏ
nhắn, xinh xắn yểu điệu, làm da trắng nõn. Đến gần nhìn lại, thì ra là
một nữ tử trung niên, khóe mắt đã có nếp nhăn rõ rệt, nhưng ngũ quan vẫn vô cùng duyên dáng.
Nữ tử quần tím đi vào, thấy Kim Phượng cùng
Vân Nham ngồi ngay ngắn trong đình, bên cạnh còn có cung nhân hầu hạ,
đương nhiên hiểu rõ thân phận của hai người không thấp. Bà ta chân thành hành lễ, tư thế điệu bộ vô cùng hào phóng.
“Đặc sứ Tây Việt Chu Đàm, ra mắt hai vị nương nương.”
Trong lòng Kim Phượng khẽ động. Đây là nữ quan Tây Việt muốn dẫn mỹ nhân vào cung so vẻ đen mập với nàng đó ư?
Vân Nham vung tay lên. “Ta không phải nương nương, là công chúa, Vân Nham
công chúa. Vị này là hoàng tẩu của ta, đương kim hoàng hậu nương nương.”
Nữ quan Chu Đàm biến sắc. “Đây là hoàng hậu nương nương?” Bà nhịn không
được, nhìn Kim Phượng chằm chằm một lát, sau đó thở dài nói: “Hoàng đế
bệ hạ nói không sai, nương nương đúng là quốc sắc thiên hương. Cô nương
nước ta thật không dám sánh.”
Kim Phượng nghe những từ ngữ khen
ngợi quá lời như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên, vì vậy khụ một tiếng, nói: “Chu nữ quan sao lại chạy đến ngự hoa viên này?”
Nữ quan Chu Đàm có chút ngượng ngùng, cười một tiếng. “Chu Đàm đang tìm Long Nguyệt vương gia.”
Kim Phượng cùng Vân Nham ồ lên một tiếng thật dài.
Vì vậy, Chu nữ quan bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Không ngoài dự đoán của Kim Phượng, nữ quan Tây Việt vào cung thỉnh cầu được
yết kiến hoàng hậu nương nương, hoàng đế bệ hạ không chấp thuận. Vì vậy, Chu nữ quan lấy lui làm tiến, hy vọng có thể dẫn ba vị mỹ nhân Tây Việt đi thăm quan một vòng hoàng cung Thiên Triều. Hoàng đế bệ hạ cũng không tìm ra lý do gì cự tuyệt, đành phải đồng ý.
Giữa cái nóng mùa
hè, Hà Nam vừa gặp hạn hán. Triều đình đang bận rộn giúp nạn thiên tai,
đâu còn nhàn hạ trông nom mấy nữ nhân Tây Việt dạt dào ham muốn dạo chơi này? Hoàng đế bệ hạ nghĩ tới nghĩ lui, cả triều văn võ chỉ còn mỗi một
người là thanh nhàn nhất, liền giao cho ông ta nhiệm vụ tiếp đãi sứ đoàn Tây Việt.
Người này không ai khác, chính là vương gia nhàn tản Đoàn Long Nguyệt.
Nghe nói được làm bạn với mỹ nhân, Đoàn Long Nguyệt đương nhiên mở cờ trong bụng, lập tức đồng ý.
Lúc gặp mặt ở dịch quán, nữ quan Chu Đàm vừa trông thấy Đoàn Long Nguyệt
liền giật nảy mình, tâm hồn thiếu nữ lập tức rung động. Vì vậy, bà bỏ ba mỹ nhân đen mập kia ở lại, một mình đi theo Đoàn Long Nguyệt vào cung.
Đoàn Long Nguyệt trông thấy phong tư của ba vị mỹ nhân, đương nhiên không hề có ý kiến gì đối với sự sắp xếp của nữ quan Chu Đàm. Hai người đi dạo
một vòng các nơi trong hoàng cung, trò chuyện với nhau thật vui. Nữ quan Chu Đàm cảm thấy Đoàn Long Nguyệt tính tình phóng khoáng, kiến thức
uyên bác. Đoàn Long Nguyệt cũng cảm thấy nữ quan Chu Đàm thẳng thắn cởi
mở, hào phóng chững chạc.
Mọi chuyện bị phá hủy chỉ vì nữ quan Chu Đàm không đủ định lực.
Đi đến bên ngoài ngự hoa viên, một phiến liễu xanh vui vẻ từ tường trong
vươn ra ngoài. Liễu xanh tươi đẹp làm cho nữ quan Chu Đàm cầm lòng không đặng, hung hăng hôn Đoàn Long Nguyệt ngay dưới táng liễu xanh, còn hôn
vào chính đôi môi đỏ mọng.
Long Nguyệt Vương gia bình sinh có
nhiều kinh nghiệm, cũng chưa từng trải qua trận chiến này bao giờ, lập
tức sắc mặt trắng bệch, không biết phản ứng thế nào. Nữ quan Chu Đàm
cũng biết mình đã hành động quá phận, liền vỗ vai ông an ủi: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngài.”
Lời này vừa nói ra, Long Nguyệt Vương gia lại càng mặt cắt không còn chút máu, dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
Nữ quan Chu Đàm lo lắng cho tâm hồn yếu đuối của nam tử Thiên Triều, lỡ
như lại tìm đến cái chết thì không hay chút nào, liền đuổi theo một mạch đến nơi này.
Kim Phượng nhìn thấy đám lá cây vạn niên thanh sau đình run rẩy mấy cái, rốt cuộc nhịn không được, cười phun.