Đọc truyện Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn – Chương 31: Ai say nằm trong ảnh hoa mai
Giữa màn trời đầy tuyết, từ cửa sổ của khu nhà dân thưa thớt xa gần hắt ra
vài ngọn đèn dầu. Còn mái vàng tường đỏ ở xa xa, cũng theo tiếng vó ngựa của đại hắc mã mà dần dần sáng rõ.
“Hoàng thượng, ngài thật sự không tức giận sao?” Kim Phượng ở trên lưng ngựa, nhỏ giọng hỏi.
Sau lưng, Đoàn Vân Chướng hung hăng quất roi ngựa, không nói gì.
Kim Phượng thở dài: “Quả nhiên là tức giận mà. Ai, kỳ thật có cái gì đáng tức giận đây? Nam nhân, chính là hẹp hòi như vậy.”
Đoàn Vân Chướng nắm chặt cương ngựa, kéo căng ra. Làm như cảm ứng được cơn buồn giận của chủ nhân, đại hắc mã hí một tiếng dài.
“Ai, người cùng ngựa, đều hẹp hòi như nhau. Cùng lắm chỉ kêu ngươi đạp tuyết một cái xem thử thôi mà. Nếu đã không muốn, vì sao còn đặt tên là ‘Đạp
tuyết vô ngân’…” Kim Phượng thao thao bất tuyệt bắt đầu quở trách đại
hắc mã. Âm thanh giữa lúc lắc lư có chút biến điệu.
“Hắc Bàn.” Đoàn Vân Chướng đột nhiên nói nhỏ bên tai nàng.
“Ách?” Kim Phượng vô ý thức đáp một tiếng.
“Nếu như có thể lựa chọn, nàng còn muốn tiến cung làm hoàng hậu nữa không?”
Giọng nói của Đoàn Vân Chướng mang theo vẻ tang thương mà tuổi đời của
hắn không nên có.
Kim Phượng ngẩn ra, sau đó, trong lòng dần dần mềm mại.
“Không phải ngài cũng giống như vậy sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu ngài đã là hoàng đế?” Nhiệt độ sau lưng làm cho nàng nhẹ nhàng khép mắt lại. “Cuộc sống
có bao nhiêu chuyện có thể cho mình lựa chọn đây? Ta chỉ biết bắt đầu từ khi tiến cung, ta chỉ muốn làm một hoàng hậu tốt.”
Sau lưng, Đoàn Vân Chướng yên lặng. Kim Phượng phát giác được hô hấp của hắn có chút phập phồng bất định.
Bỗng dưng, một bàn tay lạnh lẽo kéo bàn tay nàng từ trong tay áo ấm áp ra,
cầm nắm. Nàng cả kinh, đang định lên tiếng thì trên cổ tay đã bị người
kia chụp vào thứ gì đó.
Kim Phượng từ từ giơ cổ tay lên nhìn,
liền trông thấy một chiếc vòng tay đen huyền xuất hiện trên cổ tay mình. Nước tuyết đọng trên vòng tay, những đường vân cổ quái liền ánh lên
sáng bóng lạ thường. Nàng kinh ngạc, trừng mắt nhìn vòng tay, nhất thời
cũng không biết nên nói gì cho phải. Đoàn Vân Chướng đã quát một tiếng
dài, thúc ngựa lao vụt đi.
Thanh âm tuổi trẻ cao vút vang vọng trong màn tuyết, mang theo ý vị phóng khoáng vui tươi.
******
Trước khi phong ấn nghỉ đông, Lễ bộ thượng thư Hồng Đình dẫn ba vị Thị lang
kết hợp cùng bốn vị Ngự sử dâng thư lên Thái hậu, thỉnh cầu vì hoàng đế
nạp phi. Lý do là, hoàng đế tuổi tròn mười tám, lại vẫn chưa có người
nối dõi.
Dâng tấu với lý do lo lắng cho hoàng đế, trình thẳng lên Thái hậu, đầu giáo lại chỉ về phía hoàng hậu.
Hoàng đế không con, trách nhiệm đương nhiên thuộc về hoàng hậu.
Hoàng đế không con, tức quốc gia không có thái tử; Không có thái tử thì hoàng thất bấp bênh. Hoàng thất bấp bênh tức xã tắc không yên. Các vị đại
thần cảm thấy, thực tại không thể trông cậy hoàng hậu nương nương sinh
được con trai, nhất định phải nạp thêm phi tần – những người có đầy đủ
sức lực sinh được con trai cho hoàng thượng.
Lễ bộ Thượng thư
Hồng Đình mười năm trước là trạng nguyên, tài văn chương vô cùng tốt,
viết thư dâng lên cũng lý lẽ rõ ràng mạch lạc, hùng biện mà thực tế, lời lẽ sắc bén vô cùng.
Thái hậu nương nương bị thư dâng đả động sâu sắc. Bà phát giác mình thật không xứng làm mẫu thân người ta. Nhiều năm qua, cho dù bà hoàn toàn không có cảm tình với Kim Phượng, cho dù bà đã to gan sắp xếp một cô gái được tuyển chọn Lưu Bạch Ngọc ở bên cạnh Đoàn Vân Chướng, nhưng cho tới bây giờ, thật sự là bà vẫn chưa từng nghiêm
túc cân nhắc đến việc nạp phi cho Đoàn Vân Chướng. Bởi vì phụ thân của
Kim Phượng là Uy Quốc công. Uy Quốc Công không cho phép người khác gây
nguy hiểm đến địa vị của hắn, cũng không cho phép người khác gây nguy
hiểm đến địa vị của con gái hắn.
Có điều, dù sao hoàng đế cũng đã mười tám tuổi. Khi tiên đế bằng tuổi đó mới chỉ là thân vương, vợ cả
vương phi còn sống, trắc phi cũng đã có ba người.
Như vậy, nạp phi hay không nạp phi, đây là một vấn đề.
Kỳ thật, đối với Kim Phượng mà nói, nạp phi hay không căn bản không thành
vấn đề. Cho dù hiện tại Đoàn Vân Chướng không nạp phi, thì một ngày nào
đó cũng sẽ nạp phi. Nhưng Thái hậu nương nương lại không cho là vậy.
Thái hậu nương nương nhìn vào ánh mắt của nàng, tựa như đang nhìn một
chướng ngại vật.
Lưu đại phu nhân đặc biệt tiến cung, nói chuyện
với Kim Phượng một lần. Đối với chuyện vị hôn phu nạp thiếp, Lưu Đại phu nhân cực kỳ có kinh nghiệm.
“Kim Phượng, Hoàng thượng nạp phi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, trong lòng ngài ngàn vạn lần cũng không
nên có gì vướng mắc, làm cho cả triều văn võ đều chê cười Lưu gia chúng
ta. Về phần Lưu Bạch Ngọc, nương nương yên tâm, Quốc công gia tuyệt đối
sẽ không để hoàng thượng nạp cô ấy làm phi.”
“Vì sao không thể nạp Bạch Ngọc làm phi?” Kim Phượng khó hiểu.
Lưu đại phu nhân thở dài thật sâu.
“Xem ra nương nương thật sự không biết. Mặc dù trên danh nghĩa, Bạch Ngọc là người của Lưu gia chúng ta, lại hận Lưu gia chúng ta đến tận xương
tủy.”
Kim Phượng lúc này thật sự là ngây ngẩn cả người.
“Theo lý thuyết, Lưu gia cho cô ta ăn mặc, còn mời thầy về dạy cô ta cầm kỳ
thư họa, cô ta cảm ơn còn không kịp. Nhưng nha đầu đó hết lần này đến
lần khác lại là kẻ vong ân phụ nghĩa. Cô ta cứ cho rằng, Quốc công gia
đã hại chết cả nhà của mình.”
“Vậy thì, người nhà của muội ấy đến tột cùng là chết như thế nào?”
Lưu đại phu nhân cẩn thận liếc nhìn nàng một cái. “Chuyện này nói ra thì
dài. Năm đó, lúc tiên đế tranh quyền, trong đảng của tiền Thái tử có
người cáo trạng tổ phụ (ông nội) của Lưu Bạch Ngọc cấu kết với quan lại
địa phương thao túng lương thị, ý đồ muốn chèn ép Quốc công gia. Mà khi
đó, Quốc công gia đang là cánh tay đắc lực của Tiên đế. Một khi Quốc
công gia dính líu vào, tất sẽ ảnh hưởng đến Tiên đế. Vì vậy, Quốc công
gia mới không nhúng tay vào chuyện này. Về sau, tổ phụ cùng phụ thân của Lưu Bạch Ngọc đều bị chém đầu, mẫu thân bệnh chết, cửa nát nhà tan.
Quốc công gia mới đứng ra thu nhận Lưu Bạch Ngọc.”
“Như vậy, Bạch Ngọc oán hận phụ thân vì đã không ra tay giúp đỡ sao?”
“Không.” Lưu đại phu nhân tỏ vẻ bi ai. “Cô ta cho rằng, Quốc công gia cố ý đổ
tai họa lên đầu tổ phụ của mình. Lúc tuổi còn trẻ, Quốc công gia từng bị tổ phụ cô ta vũ nhục, chắc hẳn nương nương cũng đã nghe nói đến chuyện
này. Cô ta cho rằng Quốc công gia oán hận tổ phụ của mình, nên mới làm
vậy nhằm mục đích báo thù.”
Kim Phượng nhất thời im lặng.
Lưu Hiết từng bị tổ phụ của Lưu Bạch Ngọc vũ nhục, nhưng đồng thời cũng
chiếm được ân huệ, cho dù ân huệ đó còn chưa đủ khiến ông một bước lên
mây.
Lưu Bạch Ngọc chịu công ơn nuôi dưỡng của Lưu Hiết, nhưng
vẫn không bỏ được lòng căm hận đối với Lưu Hiết, cho dù ngọn nguồn của
lòng căm hận kia vẫn còn cần nghiên cứu thêm chứng cứ.
Nhưng nàng cũng không thể nói Lưu Bạch Ngọc đã sai.
Năm đó, rốt cuộc Lưu Hiết là bất lực xoay chuyển trời đất hay là cố ý hãm hại, chỉ có trời mới biết.
“Mẫu thân, phụ thân đối với chuyện nạp phi này, rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
Lưu đại phu nhân mím môi cười nhạt một tiếng. “Chuyện trên triều đình, phụ
thân ngài còn không thèm vội, mấy chuyện vặt vãnh trong hậu cung, ông ta lại càng không để ở trong lòng. Muốn dựa vào chuyện nạp phi để đả kích
phụ thân ngài, mấy vị triều thần đó cũng quá ngây thơ rồi. Chỉ cần hoàng thượng không nạp Lưu Bạch Ngọc, phụ thân ngài sẽ không nhúng tay đâu.”
Bà lại xoa bóp nhấn xuống bàn tay Kim Phượng một cái. “Nương nương ở
trong cung, lưu ý đến hàm ý của Thái hậu và hoàng thượng một chút, ám
chỉ một chút đến thái độ của Lưu gia chúng ta, vậy là được rồi.”
Kim Phượng nheo con ngươi, một lát lại nói: “Vậy còn mẫu thân? Ngài nghĩ thế nào về chuyện phụ thân nạp thiếp?”
Nụ cười của Lưu đại phu nhân mất đi vài phần, thần sắc hơi nghiêm. “Kim
Phượng, đạo làm vợ, chắc con vẫn còn chưa hiểu đủ. Điều trượng phu cần,
cũng là điều con cần. Ngăn cản hắn nạp phi, là điều vô nghĩa.”
“Nếu vậy thì những thứ tâm kế này nọ lại có ích lợi gì? Hết thảy đều nghe theo hắn là được rồi.”
Lưu đại phu nhân lại lặng lẽ cười một tiếng. “Nếu con không dùng tâm kế,
nạp phi sẽ không chỉ đơn giản là nạp phi, đối phương sẽ ăn tươi nuốt
sống con. Sau đó có một ngày, con sẽ đột nhiên phát hiện, ở trong lòng
trượng phu, con chẳng là gì cả.”
Kim Phượng trông thấy khuôn mặt Lưu đại phu nhân từ từ bị bao phủ bởi một tầng bi ai.
Nàng khẽ gật đầu. “Kim Phượng biết rồi.”
Nàng biết rõ Lưu đại phu nhân rất thông minh sáng suốt. Nhưng nàng cũng
không muốn dùng tâm kế với Đoàn Vân Chướng, bởi vì, nàng chỉ muốn khi
nàng còn là hoàng hậu, sẽ tận lực làm một hoàng hậu thật tốt, không hơn.
Nàng chưa bao giờ muốn làm thê tử của Đoàn Vân Chướng.
Nàng đắn đo cân nhắc giữa hai người: Một là cô gái trong giấc mơ của nàng,
say nằm trong ảnh hoa mai, không cần phải quen biết với bất cứ ai; Hai
là chàng thanh niên đã đeo chiếc vòng gỗ vào tay nàng trong đêm tuyết.
Cuối cùng, là người trước nặng nhất.
******
Ngày hôm sau, Thái hậu nương nương liền cho đòi Kim Phượng đến tẩm cung Hi La Điện của mình.
Thái hậu kéo tay nàng, lau chùi hai hốc mắt khô mát. “Hoàng hậu à, ai gia
cũng là nữ nhân, biết rõ chuyện này là đau khổ, nhưng người bình thường
còn có tam thê tứ thiếp, huống chi là hoàng gia? Vì sự nghiệp thiên thu
vạn thế của triều ta, cũng đành phải thiệt thòi cho ngươi.”
“Thái hậu đừng nói vậy. Không thể nạp phi cho hoàng thượng sớm hơn, là khuyết điểm của thần thiếp. Thần thiếp nên thỉnh tội với thái hậu.” Kim Phượng cúi đầu.
Thái hậu nghe vậy mừng rỡ. “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì còn gì bằng.”
Kim Phượng cười cười. “Đây là bổn phận của thần thiếp.”
Thái hậu than một tiếng. “Nhưng ai gia đề cập chuyện nạp phi với hoàng
thượng, chẳng hiểu sao hoàng thượng lại có vẻ như không mấy thân thiện.” Bà nhìn Kim Phượng đầy ý vị sâu xa.
Kim Phượng nhướng mày. “Nhất định là Hoàng thượng thẹn thùng.”
“…” Vẻ mặt Thái hậu quái dị, trừng mắt nhìn nàng, một hồi lâu mới nói. “Đã
như vậy, hay là hoàng hậu đến khuyên bảo hoàng thượng thử xem, thế nào?”
Trên mặt Kim Phượng rốt cuộc xẹt qua một tia mất tự nhiên. “Chuyện này… thích hợp sao?”
Thái hậu vung tay lên. “Ngươi là chính thê của ngài ấy, chuyện này cực kỳ thích hợp.”
“Vậy điều kiện của thần thiếp, đương nhiên cũng có thể nói ra với hoàng thượng.”
“Đương nhiên… Hả?” Thái hậu sững sờ. “Hoàng hậu có điều kiện gì?”
Kim Phượng nghiêng đầu cười nói: “Thái hậu, điều kiện của thần thiếp, tất cả cũng là vì hoàng thượng.”
Vẻ mặt Thái hậu dần dần căng thẳng, rốt cuộc bà cũng phát giác được uy thế của Uy Quốc Công lại lần nữa tham dự. Chuyện này cũng không làm cho bà
bất ngờ. Điều khiến bà bất ngờ chính là, tiểu hoàng hậu luôn nhẫn nhục
chịu đựng này lại dám to gan như thế, dám đường hoàng nói điều kiện với
bà.
Thái hậu ngồi thẳng trên ghế ngọc, phần lưng nhẹ nhàng dựa
vào thành ghế gấm vóc, trong lòng hơi định. “Ngươi nói xem, có điều kiện gì.”
Lúc này, bất luận là thái hậu hay Kim Phượng, đều không ngờ đến ý đồ chân chính của Uy Quốc công, càng không tưởng tượng được kế
hoạch tiếp sau của Uy Quốc công.