Bạn đang đọc Hoàng Hậu Lười – Chương 52
Đang mơ mơ màng màng đầu óc trên mây, đã tới trước cửa chính điện Càn Thanh cung rồi, trước cửa một đám thái giám cùng cung nữ đang quỳ. “Kia…” Muốn nói mấy lời, nhưng lại phát hiện không thể nói ra lời nào! Đờ đẫn cả người, chẳng lẽ mình bị mất giọng rồi? Sao lại như thế được a, lúc nãy đâu có la hét ầm ĩ gì, càng không chịu kích thích gì a! Lấy tay sờ sờ cổ họng mới ý thức được rằng mình rõ ràng… rõ ràng đang bị Đàm Văn Hạo ôm, nhất thời mặt đỏ ửng, ra sức giãy dụa nhảy ra khỏi vòng tay Đàm Văn Hạo.Vòng tay thoáng chốc trống rỗng, có một cảm giác rơi xuống chầm chậm. Nhưng mà trong nháy mắt khi nàng nhảy xuống, đã lặng lẽ giải huyệt thay nàng.“Bình thân! Truyền Thái Y đến Càn Thanh cung!” Những lời này là Đàm Văn Hạo nói với đám cung nhân, lúc xoay người lại, nở nụ cười với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Chạy được sao? Không thể đâu, để trẫm đưa nàng vào!”Hận a! Tiếng tăm tốt đẹp một đời đã bị hủy như vậy! Ngay cả khi bây giờ mình mang danh cung nữ, bị Hoàng Đế ôm lấy chạy một vòng như thế, không muốn nổi tiếng cũng khó! Đều phải trách bản thân không tốt, lúc nào không nghĩ ngợi, lại đi chọn đúng thời điểm then chốt này! Hơn thế nữa, chuyện đang nghĩ ngợi cũng liên quan đến hắn ta! Hic! Trời ơi, thật sự càng nghĩ càng phát điên! “Chân ta rất khỏe! Không cần truyền gọi Thái Y!” Đỗ Hiểu Nguyệt gần như cắn chặt răng mà thốt ra mấy chữ này, “Không cần Hoàng Thượng tốn tâm sức!” “Uh.” Đàm Văn Hạo gật đầu, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt một cái, xoay người đi vào cửa điện. Môi hơi mím lại, tâm tình bình ổn, không để ý tới cung nhân bộ dạng ngây ngốc bên cạnh, theo sát Đàm Văn Hạo đi vào chính điện, còn đám cung nhân phía sau cũng phối hợp mà đóng cửa lại. “Huynh hôm nay tìm ta có chuyện gì? Nhất định phải tới chỗ này?” Sẵn không có tâm tình luẩn quẩn theo hắn, thì cứ đi thẳng vào vấn đề luôn đi! Nhìn hắn tác phong nhởn nhơ ngồi trên giường, hai chân gác lên nhau, khiến Đỗ Hiểu Nguyệt vốn dĩ tâm tình đã chán nản lại càng hỏng thêm!“Qua đây ngồi nói!” Đàm Văn Hạo cười cười vẫy Đỗ Hiểu Nguyệt, chỉ vào một chỗ bên cạnh, “Hôm nay buổi sáng đám tổng quản đến thỉnh an nàng, vẫn thuận lợi chứ?”“Tạm được!” Đỗ Hiểu Nguyệt chần chừ, dừng lại, rất lâu sau mới chầm chậm ngồi xuống chỗ mà Đàm Văn Hạo chỉ, một bên mặt song song với cơ thể hắn, “Uhm, là huynh muốn ta cùng ngồi với huynh á, không thể thiếu tôn trọng Hoàng Đế được!”“Muội từng tôn trọng Hoàng Đế ta sao?” Đàm Văn Hạo cười hỏi ngược lại.“A ha, không nói cái này, trực tiếp nói vào chủ đề!” Đỗ Hiểu Nguyệt chột dạ, dằn lại ý muốn trong lòng, mặc kệ thân phận của Đàm Văn Hạo, lúc cần thiết thì quỳ dưới chân hắn, cũng không có nghĩa là biểu thị sự tôn trọng Hoàng Đế! “Ồ, đúng rồi!” Hắn đã nhắc tới việc các tổng quản đến thỉnh, Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình cần hỏi một vấn đề đang nghi hoặc, “Trong quyền hạn của Hoàng Hậu, có phải còn cần quản việc con cái nối dõi của đám phi tử không? Ta thấy tổng quản Kính sự phòng cũng đến Chiêu Dương cung báo cáo rồi!” Kính sự phòng, chính là cơ quan trong truyền thuyết chuyên trách cai quản các vấn đề chuyên môn của các phi tử được Đế vương sủng hạnh. “Không do nàng quản, mà cũng do nàng quản.” Đàm Văn Hạo trả lời ba phải lưỡng khả, “Nói chung, họ đến thỉnh an nàng thì cứ tiếp nhận, nếu nàng có việc cần đến họ, họ cũng có thể tuân theo mệnh lệnh của nàng.”“Vậy thì không quản đâu!” Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không liên quan đến lợi, hại của mình, Đỗ Hiểu Nguyệt việc gì phải đếm xỉa tới!Quả nhiên người con gái này kiểm tra kĩ cái hang mới chui vào (ý là rất cân nhắc, không tìm hiểu rõ ràng thì không dấn thân), mà còn là loại rất không muốn tự mình gây phiền phức! Nếu là phi tử khác của hắn quản lý Kính sự phòng, thể nào cũng nghĩ ngợi lợi dụng như thế nào, nghe nàng nói như trút được gánh như thế này, thật đúng là… đúng là không còn lời gì để nói! “Lẽ nào đối với việc mà cung nữ nọ nói, nàng không tò mò chút nào?” Đàm Văn Hạo tin bản tính đàn bà con gái đều thích buôn chuyện, hơn nữa cái bộ dạng bát quái vừa rồi của Đỗ Hiểu Nguyệt, so với những người con gái khác của hắn không có khác biệt gì.“A! Ta mới mặc kệ đàn bà của huynh làm ra những việc lệch lạc gì ở phương diện đó, loại việc này, là việc nhà huynh, có liên quan gì đến ta?” Đỗ Hiểu Nguyệt tươi cười châm chọc, “Cho dù các nàng có khả năng cùng người ta liên thủ cấu kết, hay thuốc kia thực là thuốc giả, hay cùng người bên Thái Y viện phối hợp cấu kết, hoặc là người trong Kính sự phòng cấu kết hoặc thông đồng với những người khác nữa, rồi lừa huynh, nhưng mà, thế thì có liên quan gì tới ta cơ chứ?” Tuy không biết những lời cung nữ vừa nãy nói đáng tin được mấy phần, nhưng nhìn thái độ nửa giả nửa thật của Đàm Văn Hạo hiện giờ, Đỗ Hiểu Nguyệt thật có chút hoài nghi trong lần song hỉ phong ba[1] này có chuyện gì đó.“Chẳng lẽ nàng không biết, làm Hoàng Hậu là phải quản mấy việc đó?”“A! Hoàng Hậu? Hoàng Hậu thế nào đây? Cứ coi như là Hoàng Hậu đi, cũng không thể quản lúc nào người ta có hài tử!” Đỗ Hiểu Nguyệt ngoác miệng, rồi lại nhỏ giọng thì thầm một câu, “Mấy việc như này, đương nhiên phải hỏi người gieo giống rồi.”“Nàng nói cái gì?” Đàm Văn Hạo nhếch khóe miệng, thấp giọng hỏi.“Ta nói…” Đỗ Hiểu Nguyệt nở nụ cười, nhưng trong nháy mắt giọng lại lạnh băng, “Dù sao việc này, nếu huynh hoài nghi phi tử của mình đã lập mưu lập mô gì đó, huynh hãy tự mình đi điều tra —— dù sao đứa con trong bụng các nàng cũng là của huynh, cứ cho là trong đó thực có trò mèo mả gì, không lẽ huynh có thể để các nàng phá đi đứa con trong bụng? Lại nói, lúc ta ký khế ước với huynh, chỉ viết là sẽ giúp huynh quản lí hậu cung —— cái quản lí lúc đầu chúng ta nói, chỉ là quản đại hỏa (những việc lớn) trong hậu cung này, nhưng bây giờ hậu cung này rất yên tĩnh ổn định, cả một ngọn lửa nhỏ cũng không có, vậy nên không cần ta ra tay dập lửa!”“Nhưng quản lý theo giải thích của ta, chính là nói mọi việc trong hậu cung này, đương nhiên kể cả vấn đề con nối dõi. Cho nên, bây giờ ta giao việc này cho nàng điều tra.” Đàm Văn Hạo không thể hiện sự nghi ngờ, nói một cách quyết đoán. Bây giờ, biết Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không khác với những người con gái bát quái nọ thích nghe bát quái, nhưng không nghĩa là nàng thực có hứng thú với nội dung bát quái.Đáng ghét! Hắn nói không giữ lời! Lúc đầu rõ ràng giao hẹn rồi, chỉ quản việc lớn, sao hắn ta giờ đây hiển nhiên muốn tự mình đi gây sự! “Ta cự tuyệt! Bởi huynh vi phạm lời hẹn ước!” Đỗ Hiểu Nguyệt trừng mắt, “Trong các điều khoản trên khế ước không có ghi ta phải nghe mệnh lệnh lôi thôi này của huynh!” Huynh có kế Trương Lương của huynh, ta có thang vượt tường của ta![2]“Tốt lắm! Vậy trẫm lấy thân phận Hoàng Đế ra lệnh cho nàng đi điều tra!” Đàm Văn Hạo cười tủm tỉm nói, tâm tình tựa hồ rất sảng khoái.Thang vượt tường đã thua trên tay Trương Lương rồi, Đỗ Hiểu Nguyệt, ngươi hãy nhẫn nại! Không thể lại đối chọi với hắn, phải nhớ kỹ, đối tượng ngươi hợp tác là Hoàng Đế, nếu không thì người chịu thiệt sẽ là ngươi! Nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, trong mắt đã tràn đầy sự bình tĩnh, đứng dậy, bước tới trước mặt Đàm Văn Hạo cách năm bước. Cúi người, “Vâng! Thần thiếp cảnh tôn Thánh ý!”Đàm Văn Hạo tận mắt thấy Đỗ Hiểu Nguyệt từ lửa giận phừng phừng chuyển sang vẻ mặt bình tĩnh chỉ trong nháy mắt. Có thể khống chế tốt tinh thần của mình như vậy, chỉ có thể nói, nàng ta quá lý trí, lý trí đến nỗi chẳng giống một người con gái nữa. Có lẽ có thể giải thích rằng tất cả những gì nàng làm so với những người con gái khác của hắn không có cùng nguyên nhân ý nghĩ!Ôi! Đáng chết, như thế nào mà chân lại bị chuột rút rồi? Đỗ Hiểu Nguyệt len lén vung vung chân trái, vẫn còn đau, đứng có chút không vững rồi. Định cứ như vậy mà ngồi xuống, nhưng hiện đang đứng trước mặt Hoàng Đế, dù thế nào cũng phải chú ý đến hình tượng của mình chứ!“Chân đau à?” Đàm Văn Hạo phát hiện động tác duỗi chân rất nhẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt, như nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào cái chân, lại như vậy mà ngồi xuống.“Uh.” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không tránh né nữa, dù sao hắn cũng phát hiện rồi, dứt khoát ngồi xổm xuống, xoa nhẹ mắt cá chân. Nhưng đột nhiên, thân thể một lần nữa nhẹ bỗng, rồi truyền tới một mùi thơm nhè nhẹ, rơi vào một vòng tay cứng rắn mà mềm mại, “A, huynh… huynh đang làm gì?” Hic, ngẫm lại tình huống bây giờ, cho dù sớm đã cô nam quả nữ sống chung một phòng, nhưng chưa từng có chuyện nam nữ đó đó, trước giờ không hề cùng người đàn ông này gần gũi thân thiết như vậy, người đó lại là ngựa đực trong truyền thuyết, có thể bất cứ lúc nào… Ờ, Đỗ Hiểu Nguyệt, ngươi thực không nên một thân một mình sống cùng hắn trong một căn phòng chứ!“Nhìn bộ dạng nàng như vậy, nhất định đang nghĩ tới mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi!” Thấy Đỗ Hiểu Nguyệt mặt đỏ hồng, mắt đảo loạn như vậy, Đàm Văn Hạo đoán có phải nàng đang nghĩ tới mấy chuyện tiểu nhi không phù hợp, cốc nhẹ lên đầu Đỗ Hiểu Nguyệt, tức giận nói, “Ta muốn đặt nàng ngồi xuống, xem chân của nàng!”“Ôi!” Hóa ra là như vậy a, xem ra thật đúng là mình suy nghĩ nhiều quá rồi! Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu, dù thế nào đi nữa, mình cũng đâu phải món ăn của hắn, nếu không thì hắn cũng không thể mấy tháng liền không nghe không hỏi chuyện của mình. Như trút được gánh nặng a, có thể thở phào một tiếng rồi!“Người đâu!” Sau khi đặt Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi lên giường, Đàm Văn Hạo cũng lập tức ngồi cạnh cái chân đau của Đỗ Hiểu Nguyệt, hướng ra ngoài hô to, sau đó, một thái giám chấp sự nghe tiếng đi vào, Đàm Văn Hạo tiếp tục phân phó, “Đi đem thư cân tán[3] lại cho Trẫm!”“Sao huynh không gọi Thái Y!” Nói xong, Đỗ Hiểu Nguyệt mới phát hiện mình thật đúng không nên hỏi chuyện này, Thái Y có tới cũng là lấy ra một ít thuốc thư cân hoạt huyết, nói không chừng còn phải uống thảo dược kinh khủng gì đó —— chẳng lẽ mình lại muốn làm tội bản thân?“Chẳng lẽ nàng muốn triệu cáo thiên hạ đều biết rằng, Hoàng Hậu không tuân thủ lễ phép, mặc quần áo cung nữ đi chơi khắp nơi?” Bộ quần áo cung nữ của Đỗ Hiểu Nguyệt hiển nhiên đã được sửa chữa, mặc lên người rất hợp, trông rất đẹp, so với Triều phục Hoàng Hậu mặc ngày thường, mỗi cái có ưu điểm riêng: mặc Triều phục khiến nàng nhìn chững chạc, thêm vào bộ dáng lúc nào cũng bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, làm cho hết thảy những ưu nhã, cao quý trên người nàng hiển lộ không sót chút nào; còn khi mặc quần áo cung nữ, thêm bộ dạng tò mò bát quái lúc nãy, lại linh động như vậy! Đánh giá kỹ càng lại hóa trang của nàng hôm nay, dù chỉ là một bộ quần áo cung nữ, nhưng màu đỏ nhạt rất hợp với da nàng, so với mấy bộ y phục màu vàng hay xanh hàng ngày nàng mặc, có vẻ đẹp diêm dúa, đem vẻ lạnh lẽo tương quan kết hợp với vẻ đẹp diễm lệ.“Được rồi!” Vẫn là hắn suy nghĩ chu đáo, nếu như mình đã tiếp quản hậu cung, tự nhiên cũng không có thể không đem cung quy để vào mắt. “Được rồi, huynh vẫn còn chưa nói huynh tìm ta có chuyện gì!” Cưỡng chế mang người ta đến Càn Thanh cung, chỉ hỏi chuyện tiếp quản hậu cung thuận lợi hay không, Đỗ Hiểu Nguyệt không thể cho rằng hắn bám chặt như thế chỉ bởi vấn đề này!Chưa nói được mấy câu, cung nhân đã mang thuốc tới, Đàm Văn Hạo tiếp nhận, nói giọng thương lượng: “Cũng không phải chuyện rất cấp bách gì, bôi thuốc trước đi đã!” Vừa nói vừa cởi giầy Đỗ Hiểu Nguyệt ra.“Tự ta làm được rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt co chân lại theo ý thức, thân thể cũng theo hành động đó mà di chuyển, nói có chút không tự nhiên.Bàn tay đang vươn ra cứ như vậy ở giữa chừng, có chút xấu hổ, cũng có chút bị tổn thương —— làm một Đế vương, nàng xem như hoàn toàn không để mình vào mắt! “Tốt! Chỉ là, nàng biết dùng sao?”Nhận lấy bình thuốc nhỏ màu đen, mở ra xem thử, kinh ngạc hỏi: “Thuốc thơm quá! Thuốc này gọi là gì vậy?” Thuốc có một mùi thơm ngát —— thoảng mùi hoa nhài, lại có mùi hoa hồng, so với dầu hoa hồng trị thương của bác sĩ lúc trước đã rất thơm rồi còn thơm hơn trăm lần.“Ngọc lộ cao.”“Tên rất hay! Nhưng… nhưng sao lại là dược hoàn (thuốc viên để uống)?” Không phải cao (thuốc dùng để bôi) sao? Nhoài người ra nhìn, sao đã thành dược hoàn rồi? Trợn mắt nhìn viên thuốc đen đen trong tay, Đỗ Hiểu Nguyệt không biết nói gì, khó trách Đàm Văn Hạo lại hỏi mình có biết dùng hay không.“Tiểu Phúc Tử, mang ấm nước sạch lại đây.” Đàm Văn Hạo phân phó tiểu thám giám vừa đem thuốc tới, quay đầu về phía Đỗ Hiểu Nguyệt, cầm lấy thuốc trong tay Đỗ Hiểu Nguyệt, “Ngọc lộ cao này vốn là chất lỏng đậm đặc, chỉ là không dễ bảo quản, nên mới cố ý chế thành viên thuốc. Khi sử dụng, dùng một lượng nước sạch thích hợp hòa ra, rồi bôi lên chỗ bị thương, nhẹ nhàng xoa bóp.”“Ừm.” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu, không nghĩ rằng thuốc trị thương ở thời cổ đại này cũng tiên tiến như vậy!Nước sạch được đưa tới, Đàm Văn Hạo thuận tay cầm một chén trà, rót một ít nước vào rồi thả viên thuốc vào nước. Thuốc gặp nước liền tan ra, nước cũng biến thành một màu vàng đất. “Duỗi chân ra đây!” Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang ngữ khí ra lệnh.“Duỗi thì duỗi, chẳng lẽ còn sợ huynh không làm được? Có phục vụ miễn phí, không hưởng thụ thì là đồ ngốc đó! Hơn nữa, trong thiên hạ ai có thể hưởng thụ phục vụ xoa bóp chân miễn phí của Hoàng Đế? !” Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, Đỗ Hiểu Nguyệt tự cởi tất ra, bôi thuốc vào mắt cá chân, xoa bóp nhẹ nhàng —— dù thế nào, người ta cũng là Hoàng Đế, Hoàng Đế hàng thật giá thật, nếu như thực để Hoàng Đế xoa bóp chân con gái, như… như vậy thật không dám nghĩ tới! Hơn nữa Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm giác được thái độ Đàm Văn Hạo hôm nay rất kỳ quái, hành vi cũng rất kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào, lại không thể nói cụ thể ra được.“Lực đạo của nàng quá nhẹ, thuốc không thẩm thấu được.” Đưa tay ra một cách rất tự nhiên, đặt trên bàn chân trần của Đỗ Hiểu Nguyệt, ra lực xoa chậm rãi theo hình trôn ốc.“Huynh…” Cả người Đỗ Hiểu Nguyệt có chút mất tự nhiên, muốn rút chân lại. Mới vừa rồi khi Đàm Văn Bác xoa chân ình, cảm giác rất tự nhiên, giống như động tác đó của hắn là thủy đạo cừ thành[4] —— bạn thân mà, bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau rất bình thường; mà lúc Văn Hạo làm như vậy, liền cảm giác tựa hồ rất đột nhiên, rất mất tự nhiên —— trong tâm lý Đỗ Hiểu Nguyệt, Đàm Văn Hạo luôn có vị trí là đối tượng hợp tác, mà hành vi của hắn hôm nay đã vượt quá quan hệ hợp tác đó rồi. “Hoàng Thượng, người không thể làm như vậy, làm vậy rất mất thân phận của người, hơn nữa ta bây giờ chỉ là cung nữ…”“Nàng có thể để ý tới vấn đề thân phận sao?” Đàm Văn Hạo cười khẽ, híp mắt lại, “Hơn nữa, chồng giúp vợ bôi thuốc có gì không được?”“Chúng ta chỉ là người hợp tác!” Đỗ Hiểu Nguyệt không nhịn được lên tiếng, “Huynh không phải chồng của ta, ta cũng không phải vợ của huynh!” Nói xong mới giật mình không cần thiết phải nói chuyện này ra, nên uyển chuyển một chút, người ta vốn là Hoàng Đế, sao lại không lễ phép như thế?!Bàn tay đang xoa bóp nhẹ nhàng trên bàn chân trần liền dừng lại, có chút cứng ngắc, sắc mặt Văn Hạo đột biến, vẻ mặt lạnh lùng: “Đây là những lời trong lòng của nàng đúng không! Nàng trước giờ chưa từng đem chuyện đã là vợ người ta đặt vào trong lòng đúng không! Nhưng mà, Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng chớ quên, nàng hiện giờ vẫn là vợ trẫm, là Hoàng Hậu của trẫm!”Nguy rồi, Hoàng Đế tức giận! Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt ngược lại làm vẻ mặt bình tĩnh, rút chân lại, đi tất, đi giày vào, yên lặng đứng trước mặt Đàm Văn Hạo, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng chưa từng quên sự thật thần thiếp đã là Hoàng Hậu! Nhưng mà, thần thiếp cũng tự biết, danh phận Hoàng Hậu này của thần thiếp bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế —— mặc kệ nói từ phương diện nào đi nữa; mà mục đích hiệp nghị giữa thần thiếp và Hoàng Thượng, thần thiếp đã nói qua rồi. Đồng thời, Hoàng Thượng ngài cũng đồng ý hiệp nghị rồi, cũng đồng ý thân phận của thần thiếp từ vợ đổi thành người hợp tác…”“Hừ!” Đàm Văn Hạo lạnh lùng một tiếng, ngắt lời Đỗ Hiểu Nguyệt vốn trường thiên đại luận (nói dài nói dai ý mà ), ánh mắt lạnh lùng, không giận mà khí thế uy nghiêm, làm cho Đỗ Hiểu Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng tính khí bướng bỉnh khiến Đỗ Hiểu Nguyệt không cam lòng yếu thế mà nhìn lại Đàm Văn Hạo.Tất cả không khí tựa hồ ngưng tụ lại hết ở một chỗ, ám triều nhè nhẹ di chuyển, làm cho Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy rất nặng nề, đột nhiên, Đỗ Hiểu Nguyệt ý thức được việc mình cùng Đàm Văn Hạo đối mặt là quyết định ngu xuẩn nhất, Đàm Văn Hạo vốn là Đế vương, là một Đế vương có tư tưởng, có chủ kiến, ánh mắt lợi hại đó của hắn, không phải loại người bình thường như mình có thể so cùng. Len lén di chuyển tầm mắt, đem ánh mắt dừng lại ở trên vân rồng thêu khác biệt trên người hắn, Đỗ Hiểu Nguyệt không biết thêu thùa, cũng nhìn ra được vân rồng được thêu cẩn thận đó do một bàn tay rất khéo léo làm ra.Lại là thái độ thờ ơ này! Đàm Văn Hạo trong lòng rất tức giận, từ lần đầu tiên gặp mặt trở đi, nàng luôn lấy ánh mắt thờ ơ này xem xét cái gì đó khác, hoàn toàn không mang Đế vương mình đây để vào mắt.“Bẩm Hoàng Thượng!” Lưu công công tiến vào, khom người chúi chào, “Ngự Sử đại phu Đỗ đại nhân cầu kiến!”Vừa nghe ba chữ ‘Đỗ đại nhân’, Đỗ Hiểu Nguyệt trong lòng chợt động, nghiêng người, ánh mắt đồng thời lưu chuyển giữa Lưu công công và Đàm Văn Hạo, lạnh mắt nhìn Đàm Văn Hạo xử lý.“Tuyên.” Đàm Văn Hạo chỉ thản nhiên liếc mắc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt một cái, vẫn còn ngồi như vậy.“Hoàng Thượng có quốc sự cần cùng đại thần bàn bạc, thần thiếp lui xuống trước.” Người ta bàn việc công, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không muốn tham gia, hơn nữa ở chỗ này, phụ nữ không có tư cách làm chuyện này.“Nàng ở lại!” Đàm Văn Hạo nhìn như vô tâm mà nói, “Chuyển bình phong qua đây, lui vào bên trong.”“Nhưng…”“Không có nhưng gì hết!”Được rồi, nếu là huynh chủ động để ta nghe, như vậy thì cứ nghe đi!