Đọc truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân – Chương 9: Động phòng (4)
Đôi bên im lặng hồi lâu, vẫn là Y Nhân mở miệng trước.
Chỉ thấy cô cười híp mắt, ngây thơ vô số tội nói: “Ha, ta đang định tắt đèn đi ngủ.”
Hạ Lan Tuyết mím môi không đáp.
Y Nhân vội gắng gượng bò dậy, có điều tư thế ngã chổng vó thật quá đặc sắc, thời gian qua cô lại lười vận động, eo lưng không dùng sức được, tay đành huơ loạn trên không tìm điểm tựa.
Ban đầu Hạ Lan Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn, khi thấy cô huơ tay loạn lên, không biết sao y lại nhớ đến cảnh tượng Bùi Nhược Trần đỡ cô dậy ban chiều, cũng không biết có cảm giác gì, cuối cùng y bước lại nắm chặt lấy vai cô, kéo cô ngồi dậy, thoát khỏi tình trạng ngã chổng vó.
Ngồi ngay ngay ngắn ngắn trên giường cưới.
Hơi thở của Y Nhân dần dần bình ổn lại, cô liền thấy ngay gương mặt Hạ Lan Tuyết đang kề sát bên.
Gần như vậy, lại trân trối nhìn nhau lần nữa.
Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở của y.
Hạ Lan Tuyết ngà ngà say càng tuấn tú vô song, khiến người ta lóa mắt, không dám nhìn thẳng vào y. Hoa hậu thế giới cũng phải thấy hổ thẹn.
Y Nhân nuốt nuốt nước bọt, cả nửa ngày mới nói: “Tắt đèn đi ngủ thôi.” Nói rồi cô vờ vịt nhìn sắc trời bên ngoài, nói thêm: “Muộn quá rồi.”
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết lóe lên.
Tuy y quả thực chẳng hứng thú gì với nữ nhân ngớ ngẩn này, nhưng dẫu sao cũng là của lạ…
Nào ngờ, đang khi y còn cân nhắc thì Y Nhân đã ba chân bốn cẳng leo xuống giường, chạy tới bên bàn nhanh nhảu thổi tắt phụt nến rồi lại hăm hở chạy về, vì phòng tối om nên cô không khỏi giẫm phải chân Hạ Lan Tuyết. Cô vội vàng thành thật nói một tiếng “xin lỗi” rồi mau mắn leo lại lên giường, nhanh nhẹn cứ như xông vào chiến trường giai đẹp.
Y Nhân thực sự muốn ngủ, đang lúc tiết xuân se lạnh mà chui ra khỏi chăn ấm, rất lạnh a.
Cô chui lại vào chăn, quấn thật chặt, chẳng buồn để ý Hạ Lan Tuyết ra sao.
Dù sao nếu y muốn gì gì thì đã gì gì rồi. Y không làm gì cô càng đỡ mệt.
Coi như bị quỷ áp đi.
Y Nhân không buồn đếm xỉa cũng chẳng lo lắng lắm, lòng thoải mái, tự nhiên thấy buồn ngủ.
Đợi một lát thấy người bên cạnh chẳng có động tĩnh gì, Y Nhân càng yên tâm thiêm thiếp ngủ.
Chỉ cần qua một đêm nay, cuộc sống hạnh phúc đã ở trong tầm tay rồi.
Cô nằm nghiêng, mỉm cười rồi chìm vào giấc mộng.
Hạ Lan Tuyết trước giờ chưa từng bị ghẻ lạnh phải đứng một mình giữa động phòng tối như hũ nút để cái lạnh đầu xuân thấm vào người. Tân nương của y đã quấn chăn ngáy khò khò, rõ ràng chẳng đếm xỉa đến sự tồn tại của y.
Đứng không biết bao lâu, nghe thấy tiếng ngáy của Y Nhân càng lúc càng đều đặn, càng lúc càng trắng trợn, Hạ Lan Tuyết nổi giận, cũng cởi giày leo lên giường, kéo chăn của Y Nhân ra, kéo qua kéo lại khiến đôi uyên ương giỡn nước thêu trên tấm chăn trông sống động như thật.
“Làm gì thế?” Y Nhân mơ mơ màng màng thấy có người cướp chăn của mình, một luồng gió lạnh thốc vào, cô giữ chặt lấy chăn không chịu buông ra.
Hạ Lan Tuyết bừng bừng giận dữ, chẳng buồn để ý đối phương là nữ tử, nhất quyết kéo chăn ra, nói: “Ta là phu quân của cô, cô phải hầu hạ ta suốt ngày suốt đêm!”
“Không hầu hạ thì sao?” Y Nhân bíu chặt lấy tấm chăn y như gấu trúc, líu lưỡi hỏi.
“Không hầu hạ thì cô đừng trách bản vương…” Hạ Lan Tuyết còn chưa dứt lời, không ngờ Y Nhân vừa nãy còn mơ mơ màng màng đã mở to cặp mắt long lanh nhìn y đầy mong đợi: “Ngươi sẽ làm gì?”
Hạ Lan Tuyết liền nuốt ngay hai chữ “ghẻ lạnh” xuống. Sao y càng lúc càng cảm thấy mình bị lường gạt thế này?