Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 25: Tiến cung (3)


Đọc truyện Hoàng Hậu Lười Y Nhân – Chương 25: Tiến cung (3)

Chẳng đợi Y Nhân trả lời, y đã giơ bản phác thảo lên, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng hay vương phi có thể nói cho bản vương biết, người trong bức họa này là ai không?”

Y Nhân nhìn hắn, ấm ức hỏi: “Lẽ nào ta vẽ khác đến thế sao?”

Cô vẫn rất tự tin vào bức vẽ của mình, vậy mà đến Hạ Lan Tuyết cũng không nhận ra người trong tranh là ai.

Hạ Lan Tuyết chợt thấy bất lực, như nước đổ đầu vịt.

“Cô vẽ rất giống…” Hạ Lan Tuyết hơi ngập ngừng rồi nói luôn, thật ra khi vừa trông thấy bức tranh, y đã giật mình. Phong cách của Y Nhân khác xa cách vẽ thời này, cô vẽ rất tinh tế mà chân thực, ngay cả vẻ mặt cũng sống động như thật. Nhưng vẻ kinh ngạc đó lập tức bị dập tắt ngay bởi lòng ghen tuông cuồn cuộn trào lên, Hạ Lan Tuyết chẳng cần truy cứu vì sao cô lại vẽ bức tranh như vậy, y chỉ thấy giận dữ: “Có điều vì sao cô phải vẽ một nam nhân khác chứ?”

Vương gia rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Y Nhân vẫn ngây thơ vô số tội, thật thà đáp: “Vì đường nét của Bùi Nhược Trần lộ rõ từng mảng khối, rất hợp để vẽ. Vẽ lên cũng rất đẹp nữa.”

“… Sao vương phi không nghĩ rằng muốn vẽ thì vẽ bản vương đây này?” Hạ Lan Tuyết đốp lại.


“Gương mặt của vương gia…” Y Nhân chống cằm quan sát một hồi rồi thẳng thắn đáp: “Thật ra vương gia cũng không tệ, có điều thần át cả thái, hơn nữa còn hơi lơ đãng, lại thiên về kiều mị nhu nhược, rất khó vẽ.”

Ý nói rằng y rất giống nữ nhân.

Hạ Lan Tuyết siết chặt tay lại, bức họa trong tay y chớp mắt đã nát vụn. Gương mặt Y Nhân lộ ra vẻ xót xa khôn tả.

Trên đời này, cô chỉ để tâm tới một thứ duy nhất, chính là tác phẩm của mình. Dù chẳng ra gì nhưng cô cũng là một họa sĩ, luôn luôn có lòng tự hào.

“Nói bản vương giống nữ nhân…” Khóe môi tuyệt đẹp của y nhếch lên, để lộ nụ cười khó hiểu: “Vậy để ta cho ái phi biết thế nào là nhu nhược…”

Nói rồi chẳng đợi Y Nhân phản ứng, y liền bế bổng cô lên, rảo bước tới bên giường.

Y Nhân ngẩn ra mất mấy giây, mãi tới khi bị quăng lên giường, cô mới dè dặt lên tiếng: “Ngủ ở đây rất lạnh, chăn thì mỏng, lại không có củi lửa, hay là vương gia về ngủ đi, ấy….”


Hạ Lan Tuyết cúi xuống nhìn Y Nhân vẫn định đuổi mình đi, y càng thêm giận dữ. Thật ra hành động bây giờ của y chẳng liên quan gì tới dục vọng, chỉ là rất bực bội, cực kỳ bực bội.

Y từng tống đi không ít nữ nhân, nhưng chẳng có ai cam tâm tình nguyện đi cả, dù bọn họ nằm bên người khác nhưng lòng vẫn nghĩ tới y. Chỉ có cô ta là chưa từng để mắt tới y, kể từ ngày đại hôn.

Y không thể bỏ qua dễ dàng được.

Y cúi mình ghé xuống, mặc Y Nhân chống tay vào ngực y kháng cự. Nhưng tới khi y đè nghiến cô xuống thì Y Nhân lại buông xuôi.

Hạ Lan Tuyết hơi sững ra rồi cười khinh miệt: thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Lẽ nào trước đây cô ta như vậy chỉ là dền dứ thôi sao?

Cao minh thật.

Quả thực Y Nhân đã buông xuôi, nhưng không phải vì cô chân yếu tay mềm, muốn chiều còn cố chống như y nghĩ, mà là…

Cánh tay Y Nhân lần từ ngực y xuống tới eo rồi ra sức ôm chặt vào lòng, hệt như ôm chú chó xù to tướng khi xưa vậy.

Bởi thân thể Hạ Lan Tuyết rất ấm áp, Y Nhân đang lạnh cóng, giờ đây dù là thiêu thân lao vào lửa, cô cũngg không thể buông cái lò sưởi này ra được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.