Bạn đang đọc Hoàng Hậu Lọ Lem: Chương 28
Sau đó , cuộc thảo luận cũng kết thúc tất cả mọi người đều ra về , rồi Fah , Ella và Ariel đều tập trung tại phòng , Ariel bí xị hầm hầm con bé giận dỗi lộ ra mặt , miệng mồm thì nói ko ngừng
Ariel : AAAAAAAAAAAAA!!!!! – nó la làng tức tối – Anh thật quá đáng , sao dám nói với mọi người là……….là……..gì mà hoàng đế tương lai sắp chào đời chứ???? – con bé lay người Vic lia lịa
Ella đứng kế bên lắc đầu : Thôi rồi ! Thế này thì cả thế giới đều biết Ariel có thai , danh dự của Ariel đều bị hũy trong tay bệ hạ!!! – tay chóng cằm
Ariel đã la càng la to hơn : AAAAAAAAAAAAA!!!!! Ko biết đâu!!!
Chun : Phải! Nhưng dù sao thì giả cũng là giả , vậy 9 tháng 10 ngày sau đào đâu ra đứa trẻ ọi người đây ? Nếu để mọi người biết đây là chuyện bịa đặt thì tôi nghĩ người có tội lớn nhất là bệ hạ!!!! – nhìn Vic
Jiro cười toe toét : Hahahahah!!!! Mấy người lo như vậy là thừa ròi , tui nghĩ giờ là giả nhưng ko chừng vài tháng sau thì thành thật đấy!!!!! – hai tay chóng nạnh
Vic vỗ tay : Đúng! Jiro thật hiểu ý ta!!!! Hahahha!! – miệng tất nhiên là cười
Jiro phỏng mũi : Bệ hạ quá khen!!!!!!
Ariel mặt đỏ như trái cà chưa , cô nàng tức muốn bóc khói , con bé chạy ào đến chỗ Jiro giết , chém , đánh , đá đều đủ hết xem ra Jiro khó sống
_ Gì???Gì , nói lại nghe thử xem!!! Anh tin tui đem anh cắt thành ngàn mãnh ko?????
Jiro : AAAAA!!! Bệ hạ cứu thần , bà hoàng hậu tương lai của ngài giết người bịt miệng nè!!!!!!
Calvin và Arron ngồi ngay ra đó , chẳng nói gì cứ thừ người suy nghĩ , Chun ngồi kế bên thấy làm lạ
_ Wey! hai cậu làm sao vậy? Mặt cứ như đưa đám!!
Arron bổng đứng dậy : Thôi! Tôi về phòng trước! Xin phép bệ hạ!
Calvin cũng đứng dậy : Tôi cũng vậy , xin phép bệ hạ nhé!!!!
Chun quay qua Ella : Hai tên đó làm sao vậy?
Ella : Có trời mới biết!
Thế là tin Ariel có thai đã lang truyền khắp Đài Loan , ko những thế mà cái nước xung quanh cũng xào xáo tin này , Ariel lun là đề tài nóng bỏng của cái chương trình TV và tờ báo lá cải . Hoàng cung lúc này cũng trở nên lộn xộn , ai ai cũng tranh nhau mà chạy đến chỗ Ariel nhìn con bé , khiến con bé chỉ biết trốn trong phòng chẳng dám ra ngoài một bước , ko những thế mà cổng hoàng cung cũng bu đầy cả đám phóng viên , ai cũng đòi phỏng vấn Vic và Ariel để hỏi về tin động trời này. Vic thì bận bịu chuẩn bị sắp xếp cho hôn lễ của mình và Ariel , anh tất nhiên cũng công bố cho cả nước Đài rằng hôn lễ sẽ tổ chức trong một ngày ko xa , việc một cô gái dân thường lên làm hoàng hậu chưa bao giờ có trong cái nước còn thuộc chế độ quân chủ , cho nên các nước lân cận đều đến tham dự hôn lễ này .
Tại phòng Ariel , con bé đang ngồi mà nôn nao hồi hợp và sợ hãi , trong đời nó đây là lần đâu tiên nó cảm thấy sợ hãi như thế , chỉ còn vài ngày thôi con bé từ một con chim sẽ hóa thành phượng hoàng. Ella và Rainie cũng ở đó , cả 3 đang ngồi nói chuyện với nhau
Rainie : Chúc mừng chị Ariel nha , sắp được làm hoàng hậu đệ nhất xứ Đài và còn hoàng đế tương lai sắp chào đời nữa chứ??? – con bé cười tươi nhìn Ariel
Ariel cau có véo hai cái má của Rainie : AAAAAA!!!! Cấm em nói 7 chữ “hoàng đế tương lai sắp chào đời ” chị ko muốn nghe nữa đâu!!!!! Nghe là muốn tức ọc máu rồi!!!!!
Rainie la inh ỏi : AAAAA!!! Đau quá đi!!! Má em mà bị xệ là bắt đền chị đấy!!!!!
Ariel tựa phịch vào ghế safa : Cho em còn dám nói nữa ko? Chị chưa banh miệng là may rồi đấy!! – vểnh môi nhìn Rainie
Rainie chề môi : Hức , em mới chọc chị chút xíu mà đòi banh miệng em là sao????
Ella ngồi đối diện than thở : Hai người làm ơn cho xin đi!!!
Ariel : Chun đâu , hôm nay ko ở cùng với bà à??? – trố mắt nhìn Ella
Ella : Chẳng phải anh ấy đang đi giúp chồng tương lai của bà phát thiệp cưới à??? – còn hỏi tui
Ariel vươn người về phía sau : Trời ơi!!!!!!!!!! Còn 5 ngày nữa thôi là tôi bị biệt giam trong cung cấm rồi! Rõ ràng là tôi muốn vào đây làm cung nữ nay sao lại thành ra thế này chứ??????????? – nó hét lên – AAAAA!!! Giờ tôi chẳng muốn lấy chồng nữa đâu!!!!
Ella lại gần con bé vỗ vai nó : Đến nước này rồi bà chịu số mệnh mà trời sắp đặt cho bà đi , bà có chạy đằng trời cũng ko thoát khỏi ý trời đâu!!!! – lắc đầu ra vẻ tội nghiệp Ariel
Ariel liếc ngang liếc xéo : Vậy còn bà , biết nói tui sao ko nói mình , bà và Chun ko lẽ cứ vậy mãi , sao hai người ko sớm thành vợ thành chồng giồng tui đi??????
Ella : Bà nói hay , tui thì sao cũng được còn tùy vào Chun thui , anh ấy chịu rước tui về dinh thì………… – gật đầu lia lịa
Ariel : Ai dám rước bà về dinh bộ ko sợ bà phá banh nhà à??? – chuẩn bị tư thế chạy
Ella : Ê!!! Bà nói tui vậy hả??? Nhớ rằng bà và tui cùng hội cùng thuyền nhé , tui phá banh nhà thì bà khủng bố cả hoàng cung này đấy!!!! – kéo tay con bé
Ariel xuay qua : Wey!!! Bà chù tui vậy sao??? – Ủa?? Rainie đâu rồi???
Ella : Hả??? – nhìn tới nhìn lui , Rainie đã bốc hơi từ lâu
Con bé đang đi về phòng của mình , gương mặt buồn bã vẫn còn đọng trên mặt Rainie , con bé đang đi thì đột nhiên thấy Calvin cũng đang đi về hướng này , tay chân lóng ngóng , lồng ngực rối ren , tim con bé đập liên hồi . Rainie muốn tranh đi nhưng tránh ko được vì xung quanh chẳng có lối nào chỉ có một lối duy nhất mà nó đang đi , con bé cúi mặt xuống và ko nhìn lấy Calvin một lần . Khi Calvin đang gần đi tới chỗ nó , con bé tránh đi và giả bộ làm lơ anh , nhưng nó quẹo bên phải thì Calvin cũng quẹo bên phải , nó đi bên trái thì Calvin cũng theo nó mà đi về phía bên trái , khiến Rainie rất bực mình
_ Anh làm gì vậy??? Tránh đường cho tôi đi đi chứ????
Calvin bật cười : Cúi cùng cũng nói chuyện với anh rồi sao? Anh tưởng em cho anh bù nhìn chứ???
Rainie quay mặt đi chỗ khác : Đáng lẽ là thế nếu như anh ko cản đường tôi!!! – rồi nó bước đi tiếp
Calvin rượt theo Rainie : Em đang giận anh sao? Sao mặt mày bí xị thế?
Rainie : Anh có làm gì đâu mà em phải giận anh chứ?
Calvin nắm lấy tay nó : Thôi , đừng giận , cho anh xin lỗi nhé!!
Rainie nhìn Calvin : Sao anh lại xin lỗi em , người đáng lẽ phải xin lỗi là em chứ? Người mặt mày bí xị giận dỗi là anh mới đúng chứ?
Calvin mĩm cười lắc đầu : Ko , sao anh lại giận em chứ? Em dễ thương như thế khiến anh ko nào nổi giận với em được!!!
Rainie bổng hất tay Calvin ra : Anh đừng nói ngọt như thế có được ko? Như vậy càng làm em ko thể nào mà từ bỏ anh đấy!!!! – con bé bắt đầu rưng rưng nước mắt
Calvin tiến lại gần nó : Rainie , đừng khóc!! Anh…..anh …….
Rainie đẩy Calvin ra : Anh đứng ra xa một chút đi , anh đứng gần em coi chừng em ko chiụ nổi mà ôm anh đấy!!!!
Calvin bật cười : Hahaha!!! Em cứ mãi dễ thương như thế này sẽ làm anh ôm em thì có chứ???
Rainie : Anh đang nói gì vậy? Hôm kia anh nói rằng anh ko thể yêu em , sao bây giờ lại nói lời ngon ngọt cứ như là tỏ tình thế??? – con bé bổng thay đổi nét mặt
Calvin : Phải , em nói đúng! Nhưng anh…….
Rainie quay đi : Anh đừng nói! Em biết anh muốn nói gì! – nó cất bước đi – Một con bé như em làm sao có thể được anh yêu thương được chứ? Anh ko thích em cũng ko sao , chỉ anh cho em được thấy nụ cười anh mỗi ngày như vậy là………. – con bé chưa nói xong thì Calvin đã chạy tới ôm chằm lấy nó từ đằng sau
Calvin : Rainie!Anh xin lỗi , xin lỗi , anh thích em thực sự rất thích em!!! – ánh mắt Calvin lúc này chan chứa đầy sự buồn bã
Rainie bất động , con bé dường như ko tin vào tai mình : Anh…..anh nói thật ư??Anh thích em phải ko?
Calvin bổng cứng họng : Anh….anh……
Ranie quay lại vịnh chặt tay Calvin : Anh nói lại một lần nữa đi , rằng ” Anh thích em! ”
Calvin : Anh ….anh thích em!! Nhưng….anh… – Calvin chưa kịp nói xong thì bị Rainie nhảy chồm lên kiss nhẹ vào môi anh , Calvin ngạc nhiên trố mắt nhìn Rainie chẳng nói được câu nào nữa
Rainie mĩm cười : Như vậy được rồi , anh có thích em là em đã rất vui!!!! – ánh mắt con bé hiện lên niềm hạnh phúc vô bờ bến
Calvin nhìn Rainie vui vẻ như thế , anh cũng ko dám nói thêm gì nữa , bởi anh ko muốn Rainie vì anh mà mất đi nụ cười trên môi của mình , vì khi cười Rainie trở nên xinh đẹp và dễ thương chưa từng thấy , hình ảnh ấy đã khắc sâu vào trái tim Calvin.
Tối đó , Jiro đang đi tới đi lui trước phòng Hebe , nhìn anh luốn cuốn như gà mắt tóc , anh lo lắng muốn hỏi thăm Hebe nên mới tới phòng cô ấy , nhưng khi vừa đến thì tay chân anh bủng rũng , cửa cũng ko dám gõ
_ Ây dà!!! Làm sao đây??Sao hôm nay tự nhiên mình nhát gan quá vậy??? – anh chàng ngồi bộp xuống đất , hay tay đặt lên đầu – Bà chằn ơi bà chằn!! Chỉ tại bà mà tui ra nông nổi này , sao tui cứ mãi bồn chồn khi nghĩ đến bà vậy??? – đột nhiên anh đứng bật dậy – Ko được! Phải vào xem cô ta thế nào???
Nhưng khi vừa động tay đến cánh cửa thì Jiro chẳng dám gõ
_ Trời ơi!!! Mình làm sao thế này??????????
Rồi anh chàng hít thở mình hơi dài , để lấy can đảm , cúi cùng thì cũng dám gỏ cửa
” Cọc , cọc , cọc”
Ko một tiếng trả lời , Jiro gõ lần thứ 2 , thứ 3 , thứ 4 , thứ 5,…………tiếp tiếp đến lần thứ 20 , anh chàng chịu hết nỗi , máu sôi sùng sục vì tức
_ Bà chằn đáng ghét!!! Người ta tốt bụng thăm bà mà bà…….khinh thường tui ra mặt hả????
Jiro mún điên cái đầu vì Hebe , anh đá cái rầm vào cái cửa phòng cô nàng để hả giận , nào ngờ cửa phòng ko khóa khiến Jiro một phen hoảng sợ , nhưng cửa thì mở toang ra mà anh vẫn chẳng thấy Hebe bước chân ra ngoài , Jiro thấy làm lạ nên từ từ bước vào trong xem . Anh đi vào trong ,ngó tới ngó lui mà trong phòng chẳng thấy một ai
_ Ủa?Chẳng lẽ cô ấy ko có trong phòng?? Nhưng tối rồi , cô ta đi đâu chứ???
Jiro đi đến gần cái ghế sofa , anh ngồi phịch xuống thì đột nhiên
_ Ủa? Có cái gì đó cộm cộm vậy???
Anh chàng lấy tay sờ vào cái vật cộm đó , mặt thì ngô nghê ra phết
_ Ủa?? Sao giờ mềm mềm nhỉ???
Chàng ta quay qua nhìn thì , anh giật bắn người lên , tim mún rớt cả ra ngoài
_ AAA!!!Cô….cô làm gì ở đây vậy?????
Nhưng Hebe vẫn ko trả lời , cô đang nằm trên ghế sofa và ngủ một cách ngon lành chẳng hề tiếng của Jiro. Jiro nhìn thấy Hebe đang ngủ nên anh cũng ko hó hé tiếng nào nữa , rồi anh từ từ rồi cuối xuống và ngắm nhìn Hebe đang ngủ
_ Nhìn kỹ , bà chằn này cũng xinh quá nhỉ????
Jiro càng ngắm thì càng quá đà , anh chàng bổng tiến gần sát mặt Hebe cứ như muốn hôn cô , đột nhiên Jiro hết hồn đứng bật dậy , mặt anh đỏ như gấc
_ Mình vừa làm cái gì vậy???? – anh ko tin nổi vào mắt mình – Mình …….mình..sao lại có ý nghĩ muốn….muốn….hôn….Hebe chứ??? – anh bổng vỗ vào má mình , đầu lắc tới lắc lui – KO!! Ko được! Ko được nghĩ nữa????
Hebe lắc lư người mình , dường như cô sắp tỉnh giấc , Jiro sợ quá chạy thật nhanh ra khỏi phòng Hebe và đóng cửa cái rầm khiến Hebe giật mình thức giấc
” RẦM!!!! ”
Hebe : Ủa???Tiếng gì vậy??? – nhưng nhìn quanh thì chẳng có ai – Đâu có ai? Hay là mình nằm mơ? Sao mình có cảm giác hình như vừa có ai vào phòng mình??? – rồi Hebe chẳng nghĩ ngợi thêm gì nữa , cô liền chạy về giường mình ngủ tiếp