Hoàng Hậu Lọ Lem

Chương 21


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Lọ Lem: Chương 21

Ariel chạy về phòng và đóng sập cửa lại mặc ọi người ở bên ngoài đập cửa rầm rầm kêu con bé
Ella : Ariel!!!Cho chúng tôi vào với!
Rainie : Những lời hồi nãy chị cứ cho là gió thổi qua tai đi
Ella véo má Rainie và cằn nhằn : Ngốc!! Cái ko nên nói thì em đã nói hết rồi!!
Rainie : Ui da!! Xin lỗi!! – xoa xoa cái má
Hebe : Ariel! Có gì thì hãy bàn với chúng tôi đừng có dại dột mà quyết định một mình nhé!!
Ariel ở bên trong hét lên
_ Mọi người đi đi , tôi muốn được yên tĩnh!
Ella : Ariel!!!
Ariel : Đi đi mà!!!Làm ơn đấy!
Selina khoanh hai tay nhìn mọi người với vẻ mặt lạnh lùng
_ Kệ cô ta!
Hebe : Selina?
Selina : Thân phận cô ta thấp kém như thế ko thể nào làm hoàng hậu được!Hoàng cung này ko dung túng một người một người thấp kém như thế!! – vừa nói vừa nhìn vào phòng Ariel như muốn nói shock con bé
Ella tức tối : Selina!!!Cô…….. – tính mắng cho Selina một trận

Selina vẫn cứ nói tiếp : Đừng có vì cái chuyện nhỏ nhặt như thế mà tự ti vào bản thân mình!
Cả 6 con mắt nhìn chằm chằm vào Selina và há hóc mồm : Hả?
Selina : Thân phận thấp kém thì đã sao?Các vị hoàng hậu đời trước cao quý thế nào? Đều có thể thay đổi tất cả , một cô gái tầm thường lên làm hoàng hậu thì có gì đâu mà ko được , như vậy lịch sử nước Đài sẽ phải thay đổi , phải làm ọi người thấy người xuất thân từ dân thường ko có cái gì là ko làm được
Hebe , Ella và Rainie vỗ tay khen ngợi : Hay !! Nói hay lắm!!!
Selina vẫn cứ nói tuyên huyên : Cô cố gắng vào cung là để làm gì? Mục đích của cô chẳng phải là kiếm tiền hay sao? Lên làm hoàng hậu thì cô sẽ có cả khối tiền
Ariel ở bên trong bị dao động bởi lời nói của Selina , con bé rơi nước mắt lúc nào ko hay
Selina : Quyết tâm của cô chỉ có như thế thôi sao?Những lời nói như vậy có thể làm cô tự ti thì tôi thực sự thất vọng về cô lắm đấy! Tôi nhường cái chức hoàng hậu này cho cô xem ra là sai rồi! – nói xong cô bỏ đi một mạch để lại cặp mắt ngơ ngác của cả 3 cô gái
Ella :Vậy là sao?? – gãi đầu một cách ngây ngô
Rainie : Selina nói như thế liệu chị Ariel có…..
Hebe : Hai người thôi nghĩ vẫn vơ đi! Chúng ta đi thôi để cho Ariel một mình yên tĩnh đi!
Trong lúc đó , Ariel một mình trong phòng con bé đang ngẫm nghĩ những lời Selina nói vừa nãy , lòng nó rối bời nó ko biết phải làm gì , nó thực sự muốn bỏ đi quách cho xong chuyện . Tuy mọi người bảo nó đừng để tâm những lời nói của ông tổng quản nhưng nó ko thể nào bỏ ngoài tai được , từng câu nói đó cứ như là nhát dao đâm vào tim nó , đó chính là sự ngăn cách giữa cô và Vic . Hai người thuộc về hai thế giới khác nhau ko thể nào đến với nhau được – một cô bé lọ lem ko biết làm gì , ngốc nghếch và ko cha ko mẹ đến từ chốn thường dân liệu có thể trở thành một bậc mẫu nghi hùng mạnh nhất xứ Đài – là vợ của một đức vua thông minh tài giỏi . Thật khó nghĩ cho Ariel bởi con bé ko hề muốn làm hoàng hậu , nó chỉ biết đi theo tiếng gọi con tim mình , đối với Ariel con bé chỉ cần ở cạnh nguời nó yêu cũng đã đủ cho con bé nhớ suốt đời . Những giọt nước mắt từ từ rơi trên má nó và từ từ rơi xuống đất
_ Có lẽ ngay cả ở bên cạnh anh ấy , cũng ko thể được nữa!!
Ariel đành nhắm mắt xuôi tay cho số phận của mình , cái số phận đưa đẩy nó vào hoàng cung gặp được Vic và cũng chính cái số phận này giật Vic khỏi tay nó
_ Mình chưa bao giờ xem thường mình là đứa trẻ mồ côi! Bởi vì đứa trẻ mồ côi đều có thể sống tốt như mọi người , nhưng mình đã sai lầm một đứa trẻ mồ côi thì sẽ ko bao giờ có được người thân của mình!!!!

Xem ra những lời nói của Selina nó đã quên đi hết , vì cái sự tự ti dường như đang dần dần gặm nhắm con tim con bé . Ariel cứ ngồi ngay góc phòng đó mà thừ người ra , trời tối lúc nào ko hay trong phúc chốc căn phòng con bé bị bao trùm bởi bóng tối .
Vic cũng vậy , anh đang ngồi một mình trong phòng suy nghĩ , anh nghĩ tới đất nước , nghĩ tới mình là một đức vua , nghĩ tới người dân xứ Đài và nghĩ tới Ariel
_ Nếu mình ko phải là vua thì tốt quá!
Một câu nói ko nên nói đã thốt ra từ miệng Vic , anh đã quên đi nhiệm vụ làm vua của mình . Đầu óc anh tâm trí anh bây giờ toàn là hình bóng Ariel , anh thực sự đã quên đi mất mình là vua của nước Đài Loan này . Một giọng nói ko biết từ đâu đến cất lên bên tai Vic
” Vic! Hãy ngủ đi! ”
Vic giật mình : Ai??? Ai đang nói vậy?
” Hãy ngủ đi! Trở về với giấc ngủ ko màng đến thế sự của cậu đi!
Vic nhìn quanh khắp phòng : Ai? Anh là ai?
” Tôi chính là anh ! ”
Vic : Cái gì? Đừng có nói bậy , ai đang núp mau chóng ra đây đi!
” Hãy ngủ đi! ”
Đột nhiên Vic cảm thấy choáng váng , cơn buồn ngủ ko biết từ đâu ập đến làm mắt anh ko thể mở nổi và anh ngã bộp xuống đất thiếp đi . Một cái khác của Vic lại thức dậy gương mặt trở nên lạnh lùng , ánh mắt thì sắc nhọn chưa từng thấy .
_ Từ bây giờ mình ko cần phải chỉ xuất hiện vào những đêm trăng tròn , Vic cái sự suy nghĩ nhu nhược của anh đã làm tôi có thể trấn áp được tâm hồn lương thiện của anh !!!! Anh hãy cứ ngủ đi như thế sẽ ko cần phải lo cho cái quốc gia này và tôi sẽ chăm sóc Ariel dùm anh! – giọng nói vô tình sắc đá của người tuyệt tình và tàn nhẫn
Ariel vẫn đang ngồi đó , gương mặt con bé chưa bao giờ buồn như thế , vì trong suốt mười mấy năm qua nó chưa hề biết buồn là gì

_ Mình nên rời khỏi đây! Nhưng bằng cách nào? Hoàng cung này canh phòng nghiêm ngặt như thế? – con bé thở dài và nhìn quanh khắp phòng ” Ở đây đã cho tôi rất nhiều người bạn tốt , đã cho tôi nhiều kỷ niệm , đã cho tôi tìm thấy người tôi thương yêu nhất! Bây giờ tôi phải quên hết hay sao?? ” – con bé úp mặt xuống và khóc nức nở , nó chưa cảm thấy sụp đổ như thế này
Hai bàn tay từ đâu xuất hiện đang xuyên qua tường và ôm chặt lấy Ariel khiến cho con bé ko khỏi hốt hoảng và giựt mình
_ AAAAAA!!!!
Một người xuyên qua từ bức tường ko ai khác chính là Vic , anh ôm chặt lấy Ariel và lơ lửng giữa phòng
_ Ariel!!!Là anh đây!!! – giọng nói vô tình phút chốc hóa nên dịu dàng , phải chăng cái điều mà cả hai người Vic lương thiện và Vic tàn nhẫn muốn có là một tình yêu thực sự?
Ariel : Vic?? – con bé vẫn chưa hoàng hồn vì nó bây giờ đang lơ lửng giữa ko trung ” Chuyện gì thế này?? Em….em đang bay hay sao? ”
Vic mĩm cười : Phải! Em muốn bay phải ko? Vậy anh dẫn em đi!
Ariel : Ko! Em ko muốn! Buông em ra! – con bé vẫn còn nghĩ đến cái khoảng cách giữa hai người
Vic : Ariel!
Ariel giẩy dụa : Anh đi đi! Em ko muốn gặp anh! – con bé chống cự hất mạnh tay Vic ra
Vic sơ ý đã tuột tay thế là Ariel đang chuẩn bị ăn đất
Ariel : AAAAAAA!!!!! – nó thét kên và nhắm mắt lại ko dám nhìn xuống dưới
Cũng may Vic đã kịp thời chụp lấy Ariel và bồng con bé trong tay
Vic : Đồ ngốc! Em có biết như vậy là em sẽ bị thương ko? – Vic mắng Ariel vì anh lo lắng cho cô
Ariel tựa vào Vic và khóc một cách ngon lành : Xin lỗi!Xin lỗi!!!!
Vic mĩm cười nhìn con bé , anh chùi đi những giọt nước mắt trên má cô : Em vẫn còn để ý đến những câu nói đó sao?
Ariel : Ko……. !!! Phải …. em đã quên rằng em và anh có một khoảng cách lớn như vậy! – con bé quay mặt đi

Vic : Ariel!
Ariel vẫn nói tiếp : Vic! Em chỉ là đứa mồ côi ko xứng đáng với anh đâu , em ko đáng được anh yêu thương!
Vic xoay người Ariel lại : Ariel! Ko phải đâu! Em đừng có bi quan như vậy?
Ariel : Vic?
Vic : Anh ko hề để ý em mồ côi hay em đến từ đâu , anh chỉ biết em là người mà anh muốn sống đến suốt đời!
Ariel lắc đầu nước mắt vẫn tuôn trào : Ko! Ko! Họ sẽ ko chấp nhận em đâu!
Vic vịnh chặt đầu con bé : Ariel! Chúng ta cùng nhau đi nhé!
Ariel ngạc nhiên : Đi? Đi đâu?
Vic : Đi đến một nơi ko ai biết chúng ta và sống một cuộc sống ko cần phải lo!
Ariel : Nhưng….anh…anh đang làm vua mà và…….còn cả…. nước Đài Loan này….
Vic : Quên cái nước Đài Loan này đi!!!!!
Ariel : Hả?? – nó há hóc mồm
Vic nắm lấy tay con bé : Anh sẽ dẫn em đi!Em có muốn đi cùng anh ko?
Ariel ngây ra con bé vẫn ko hiểu câu nói của Vic nhưng chỉ cần là anh nói nó đều nghe theo : Uhm! – con bé mĩm cười gật đầu
Vic ôm chặt lấy Ariel và từ từ bay lên , anh ôm lấy con bé bay về phía cửa sổ nhưng hai người vừa bay ra khỏi phòng thì một người đã đứng ngay ở nóc phía trên phòng của Ariel chặn lại
_ Hai người muốn đi đâu??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.