Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 12


Đọc truyện Hoàng Hậu Là Cường Giả – Chương 12

Hoàng Phủ Ngạo Thiên
nghĩ bỏ Dạ Diễm Hương một mình trong đêm tân hôn sẽ làm nàng ta tức giận và nàng ta sẽ phải gỡ bộ mặt tươi cười lạnh nhạt của mình xuống. Thế
nhưng Ảnh Nhất lại báo cáo với hắn: “Khi được thông báo là Hoàng thượng
đến cung của Lan phi thì Hoàng hậu nương nương chỉ “ừ” một tiếng rồi
thay quần áo, dùng bữa và lên giường ngủ.” Là một nữ nhân, khi phu quân
bỏ lại mình trong đêm động phòng hoa chúc để đến với nữ nhân khác mà
nàng ta vẫn có thể ngủ ngon được sao? Là nàng ta không để ý đến hắn
hay là do thực hiện quá nhiều nghi lễ khiến nàng ta mệt mỏi nên chuyện
gì cũng không muốn để ý. Hoàng Phủ Ngạo Thiện tự thuyết phục mình rằng
chắc chắn là lý do sau. Vì thế hắn tin ngày mai khi tỉnh dậy nàng ta sẽ
phát tiết đối với các nữ nhân trong hậu cung thôi. Hắn chờ đợi xem nàng
sẽ làm gì trong buổi lễ vấn an sớm của các phi tử với Hoàng hậu. Thế mà
hắn lại nhận được báo cáo rắng:”“Sáng nay Hoàng hậu nương nương đã trao
toàn bộ quyền quản lý hậu cung cho Lan phi”. Điều này làm Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm thấy kinh ngạc không thôi. Chưa nói đến việc nàng là con cờ
của Dạ gia, chỉ việc một nữ nhân nắm được quyền hành của Hoàng hậu trong tay sẽ buông ra một cách dễ dàng như vậy sao? Ngôi vị Hoàng hậu cùng
quyền lực của nó luôn là miếng mồi béo bở khiến cho hậu cung chưa bao
giờ bình yên vì sự đấu đá của các nữ nhân. Vậy mà Dạ Diễm Hương có được
một cách dễ dàng lại cứ thế mà buông tha. Hoàng Phủ Ngạo Thiên không thể tin vào chuyện này bởi từ lúc sinh ra cho đến bây giờ hắn chỉ thấy
người ta vì tranh giành quyền lực mà bất cận nhân tình, không trừ một
thủ đoạn nào, dù là người thân cũng giết chứ chưa thấy ai buông tha cho
quyền lực. Do vậy hắn tin rằng nàng buông bỏ quyền lực của Hoàng hậu và
trao nó cho Lan phi là muốn các nữ nhân khác trong hậu cung chĩa mũi
nhọn vào Lan phi. Khi Lan phi bị hạ, nàng ta sẽ lại trao cho một người
khác, cứ như vậy nữ nhân hậụ cung sẽ tự đấu đá nhau và nàng ta sẽ làm
“ngư ông đắc lợi”. Có vẻ như những nữ nhân trong hậu cung của hắn cũng
suy nghĩ như vậy nên mọi sóng gió trong hậu cung đều ngưng lại. Mọi cuộc đấu tranh giữa các nữ nhân để tranh giành sủng ái hoặc lợi ích, dù công khai hay ngấm ngầm đều dừng lại hết. Tất cả đều đang cố gắng tìm hiểu
xem mục đích thật sự của Dạ Diễm Hương là gì. Hậu cung Phong quốc đã có
được những ngày tháng bình yên chưa từng có như thế đó.

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nghĩ rằng việc các phi tử của hắn cùng với các thể lực
sau lưng họ không có động thái gì cộng thêm việc hắn vẳng vẻ nàng một
tháng sẽ làm Dạ Diễm Hương sốt ruột mà sẽ có hành động mới, bộc lộ âm
mưu của nàng và Dạ gia. Như thế hắn sẽ nắm được điểm yếu của nàng, phế
truất nàng, lôi Dạ gia ra ánh sáng, thậm chí có thể tiêu diệt Dạ gia.
Hắn đã đợi một tháng kể từ đem tân hôn nhưng những báo cáo hàng ngày từ
những ảnh vệ mà hắn cử đến Phượng cung để theo dõi Dạ Diễm Hương lại là:

“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương đã ngắm hoa thưởng trà.”

“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương đã thưởng trà nghe hai tỳ nữ của nàng đánh đàn.”

“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương chơi cờ cùng hai nữ tỳ.”

“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương ngồi dưới gốc cây đào nghe tiểu Trúc cô nương đọc sách.”


“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương ngồi dưới gốc cây đào xem tiểu Lan cô nương múa hát.”

“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương chỉ phơi nắng”.

“Hôm này, Hoàng hậu nương nương cùng Tiểu Lan và Tiểu Trúc ngắm mưa, ngâm thơ.”

“Hôm nay, Hoàng hậu nương nương xem Tiểu Lan và Tiểu Trúc vẽ tranh”.

Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng không bị lừa đá mà cho rằng những hành động trên là Dạ Diễm Hương đang thực hiện âm mưu gì đó. Dạ Diễm Hương chỉ là đang
sống một cuộc sống rất nhàn nhã. Một cuộc sống hoàn toàn là hưởng thụ.
Lần đầu tiên trong đời hắn mới thấy có một vị Hoàng hậu có thể sống cuộc sống nhàn tản mà vô cùng hạnh phúc, vui vẻ như thế ở trong chốn cung
đình đầy gió tanh mưa máu này. Hắn là Hoàng đế cũng chưa từng được hưởng cuộc sống như nàng dù chỉ là một ngày thế mà nàng đã sống như vậy một
tháng và còn có xu hướng tiếp tục như thế. Vấn đề là điều này hoàn toàn
không theo lẽ thường và nó làm cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm thấy khó
chịu. Hắn cảm thấy khó chịu nhất là khi hắn cố tình lờ nàng đi, không
xem nàng ra gì thì nàng cũng xem hắn như không khí, trực tiếp bỏ qua
hắn. Hắn bỏ rơi nàng trong đêm tân hôn, nàng không trách cũng chẳng oán. Hắn lạnh nhạt với nàng một tháng, nàng trải qua một tháng không thể
sung sướng hơn. Một tháng hắn không đến tìm nàng, nàng cũng không chủ
động đến gặp hắn. Hắn nghe nói có cung nữ phục vụ trong Phượng cung lo
lắng cho nàng ta, khuyên nàng ta nên cử người đến tìm hắn nhắc nhở hắn
ghé vào Phượng cung nếu không nàng ta sẽ bị các phi tử khác chà đạp
nhưng đáp lại, nàng ta cũng chỉ cười mà không nói gì hay làm gì thêm cả. Rất rõ ràng nàng ta không hề bận tâm đến việc Hoàng đế hắn đây có đến
với nàng ta hay không. Trước đây, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nghĩ nàng mang
theo hai nữ tỳ xinh đẹp để giúp nàng ta củng cố thế lực ở hậu cung nhưng kể từ khi vào cung, hai nữ tỳ đó luôn theo sát chủ nhân cuả mình như
hình với bóng, không hề có lời nói hay hành động khả nghi nào. Cứ như
vậy, mọi thứ ở Dạ Diễm Hương đều ngoài ý muốn của Hoàng Phủ Ngạo Thiên.
Hành động của nàng từ lúc gặp hắn đến giờ đều nói lên rằng nàng không
quan tâm đến hắn, đến Hoàng vị hay Hậu vị nhưng nụ cười lạnh nhạt trên
khuôn mặt, trong ánh mắt của nàng làm hắn không đoán được tâm tư của Dạ
Diễm Hương nên hắn thấy bất an. Và vì bắt an nên hắn không tin. Hắn vẫn
cho rằng nàng cùng Dạ gia của nàng đang có âm mưu gì đó. Nếu không tại
sao hắn tìm kiếm 10 năm về Dạ gia mà không có bất cứ thông tin gì mặc dù nhân lực, tài lực của Dạ gia đều là thượng thừa? Dạ gia ẩn mình kín như vậy nay xuất đầu lộ diên lại bộc lộ nhiều như vậy, bảo hắn không nghi
ngờ sao được. Nói hắn đa nghi cũng được nhưng đa nghi còn hơn là bị
người ta bất ngờ đâm một đao. Có lẽ hắn phải thay đổi sách lược đối với
Dạ Diễm Hương. Hắn phải làm gì đó để có thể kích nàng cùng với Dạ gia
hành động để có thể lôi Dạ gia ra khỏi chỗ ẩn núp. Hắn không thể để một
mối nguy to lớn như vậy ẩn mình trong bóng tối. Lợi ích của hoàng tộc
cùng như sự kiêu ngạo của bản thân hắn không cho phép điều đó. Trầm ngâm một hồi lâu, Hoàng Phủ Ngạo Thiên quyết định đến Phượng cung để thực
hiện bước đầu tiên trong sách lược mới.

=== ====Ta là phân cách tuyến không tin tưởng người khác==== ========


Hoàng Phủ Ngạo Thiên muốn biết hiện tại Dạ Diễm Hương đang làm gì nên khi
bước chân đến Phượng cung liền phất tay miễn lễ cho đám cung nữ, thái
giám và cũng không cho người thông báo mà cứ thế bước thẳng vào nội
đường. Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy Dạ Diễm Hương đang chống tay hai trên
bàn, hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt, hoàn toàn không phải là bộ dáng của
bậc mẫu nghi thiên hạ mà là bộ dáng của một nữ hài tử. Nàng đang nhìn
chăm chú Tiều Lan và Tiểu Trúc ở phía đối điện đang khâu cái gì đó.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên bước vào nhưng ba người các nàng dường như không có ai phát hiện ra nên hắn đánh tiếng:

-“Khụ, khụ…!”

Hắn
thấy Dạ Diễm Hương ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng hắn cũng thấy nàng có gì là ngạc nhiên khi thấy hắn đột nhiên đến đây. Nàng cùng Tiểu Lan, Tiểu
Trúc thong thả đứng dậy làm lễ với hắn:

-“Tham kiến Hoàng thượng!”

– “Miễn lễ!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên đến bên bàn ngồi xuống, nhìn vào đồ vật mà các nàng đang khâu nhưng hắn không nhận ra đó là thứ gì, liên hỏi:

-“Các nàng đang làm gì?”

Dạ Diễm Hương cũng tiến đến ngồi phía bên kia bàn, Tiểu Lan và Tiểu Trúc thì thành thật đứng sau lưng nàng. Nàng nói:

-“Ta nhờ Tiểu Lan, Tiểu Trúc làm một bộ y phục mới!”

-“Đây là y phục sao? Nhìn thật lạ!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhớ lại ngày đầu tiên gặp Dạ Diễm Hương, nàng cũng mặc một bộ y phục rất kỳ lạ.

-“Nàng nghĩ ra kiểu trang phục này sao? “.

-“Có thể nói như vậy!” Dạ Diễm Hương âm thầm bổ sung:”Ta rất muốn nói rằng
ta đang kết hợp trang phục hiện đại và trang phục ở nơi này!”

-“Sao nàng không mặc những trang phục bình thường như những nữ nhân khác?”

-“Ta nghĩ những trang phục này hợp với ta hơn.” Nàng lại tiếp tục nói thầm
trong lòng:”Trang phục của nữ nhân cổ đại cũng quá rườm rà đi. Nhưng đây là truyền thống không thể tùy tiện nói ra lời như vậy, vẫn là âm thầm
nghĩ thôi!”

– “Nhưng ta thấy từ khi nàng vào cung cũng đã mặc đồ dành cho Hoàng hậu, nàng còn may y phục mới làm gì?”


-“Khi nào ra khỏi cung thì mặc.”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn Dạ Diễm Hương:

-“Có ý gì?”

Đáp lại hắn, nàng lại chỉ cười cười như ám chỉ hắn biết rõ câu trả lời. Mà có lẽ hắn biết câu trả lời thật. Vì thế hắn chuyển đề tài:

-“Đã
vào cung một tháng nhưng ta thấy hình như nàng chỉ ở Phượng cung, không
hề đi thăm thú các nơi trong Hoàng cung. Sao không đi xem thử, Hoàng
cung có rất nhiều cảnh đẹp!”

-“Ta rất lười biếng. Vả lại ta cũng
không ở Hoàng cung lâu thăm thú hoàng cung để làm gì? Hoàng thượng thấy
việc đó là cần thiết sao?”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên buột miệng:

-“Sao lại không ở lâu?”

Dạ Diễm Hương lại nhìn hắn cười cười không đáp. Được rồi, cùng câu trả lời với cầu trước: hắn còn đang muốn có cơ hội để phế nàng thì tất nhiên là nàng sẽ ra khỏi cung và sẽ không ở trong cung lâu. Nhưng tại sao nàng
ta lại tự tin rằng hắn sẽ không giết nàng mà thả nàng đi? Nàng nghĩ hắn
sẽ nể tình ân tình của cha mẹ nàng mà tha cho nàng một mạng ư? Nhìn nữ
nhân đang nở nụ cười điềm tĩnh trước mặt mình Hoàng Phủ Ngạo Thiên phải
thừa nhận nàng là một nữ nhân rất thông mình. Nàng nhìn ra ý muốn của
hắn nhưng không lật tẩy với hắn. Nếu nàng là con cờ mà Dạ gia lựa chọn
thì đây quả thật là con cờ lợi hại. Để xem tới đây nàng ta còn có thể
điềm nhiên như thế này nữa không. Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cao
giọng ra lệnh:

-“Nàng hãy thu hồi lại quyền lực từ chỗ Lan phi. Nàng là Hoàng hậu thì nên làm những gì mà Hoàng hậu nên làm.”

-“Được!”

Thấy chưa, nàng ta đã sảng khoái đáp ứng ngay lập tức. Đã bảo là làm gì có nữ nhân nào lại không muốn Hậu vị. Nàng ta buông ra cũng chỉ là đợi
thời cơ để nắm lại thôi. Để xem rồi đây nàng ta sẽ làm gì? Hoàng Phủ
Ngạo Thiên hắn sẽ mở to mắt mà nhìn.

Bống nhiên nhớ lại một chuyện, Hoàng Phủ Ngạo Thiên thăm dò:

-“Sao nàng lại dùng Long Ngọc làm đồ cưới?”

-“Ta đã nói với Hoàng thượng là ta không muốn mang theo nhiều đó. Long Ngọc nhỏ gọn lại quý nên ta liền chọn nó để đem theo.”

-“Sao Dạ gia lại có được nó? Mọi người không tiếc khi trao nó cho ta sao?”

-“Vài năm trước, ta cùng đại đường ca lạc vào một khu rừng, vô tình mà thấy
được nó. Các vị trưởng bối nhà ta nói Long Ngọc là viên ngọc của rồng
trao cho người là hợp ý trời, còn các vị đường ca cho rằng giữ Long Ngọc rất có thể thu hút nhiều nhân sĩ giang hồ đến phá vỡ sự thanh bình của

Dạ thôn. Cho nên vẫn là bậc thiên tử như người giữ là tốt nhất.”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên cố gắng nhìn sâu vào mắt nàng, quan sát thật kỹ biểu hiện trên mặt nàng và tiếp tục thăm dò:

-“Dạ gia giàu có như vậy sao trên giang hồ lại không thấy có tiếng tăm”

-“Cũng chỉ là một chút của cải do tích lũy mà có thôi mà. Dạ thôn là một nơi
cách biệt, ngoài mấy vị bằng hữu thì không có ai biết đến. Hơn nữa người Dạ gia muốn sống một cuộc sống thanh nhàn, không màng danh lợi, không
tranh quyền thế, tiếng tăm để làm gì?

-“Nàng khiêm tốn rồi. Đồ cưới
của nàng đã tiết lộ tài lực của Dạ gia rồi. Dạ gia có tài lực như vậy mà không hề có danh tiếng gì thì thật kỳ lạ.”

-“Gia quy của Dạ gia có
một điều quy định: không biết người Dạ gia làm gì nhưng bước chân vào
cửa Dạ gia mọi chuyện bên ngoài đều phải gác lại. Không được phép làm
ảnh hưởng đến sự thanh bình của Dạ gia cũng như Dạ thôn. Lúc hành sự,
chỉ cần nhớ các điều trong gia quy thì thích làm gì thì làm, các trưởng
bối sẽ không quản. Vì vậy, các vị đường ca ra ngoài lăn lộn giang hồ, có người dùng tên, không dùng họ, có người dùng biệt danh, không có một ai dùng danh nghĩa Dạ gia nên không để lại tiếng tăm gì cả.”

-“Trẫm thấy Dạ gia đối xử với nàng rất tốt nhưng tại sao lại không có vị trưởng bối nào xuất hiện trong hôn lễ?”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhận thấy khi hắn nói Dạ gia đối tốt với nàng,
trên khuôn mặt đầy ý cười lạnh nhạt của Dạ Diễm Hương bỗng nhu hòa đi
rất nhiều. Lúc này, trong mắt không còn một mảnh tĩnh lặng nữa mà ở đó
hiện hữu một thứ ánh sáng rất khó bắt gặp ở trong cung nhưng hắn biết đó là tình yêu của nàng đối với người thân trong gia đình. Nàng thở dài
mang theo ý cười bất đắc dĩ nhưng tràn đấy yêu thương mà trả lời:


“Người Dạ gia chúng ta, từ lớn đến nhỏ đều có chút tính trẻ con. Họ vốn
không đồng ý việc ta gả vào Hoàng gia nhưng phụ mẫu hai bên đã hứa hôn,
Hoàng thượng lại không có ý hủy bỏ hôn ước nên trách nhiệm của ta cùng
Dạ gia là phải thực hiện nó. Nhưng ấm ức trong lòng họ thì không hề nhỏ
nên họ không đến vì sợ sẽ mặc kệ gia quy là người Dạ gia không được bội
tín mà phá hôn lễ, cướp tân nương.”

Nghe những câu trả lời
của Dạ Diễm Hương, một lần nữa nhìn sâu vào mắt nàng thấy một mảnh tĩnh
lặng đã trở lại, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không biết có thể tin vào những
lời nói của nàng hay không. Theo nàng nói, thì việc hắn vẫn đinh ninh
rằng Dạ Diễm Hương và Dạ gia có âm mưu là hoàn toàn sai lầm rồi. Có thật thể chăng? Không thể vội vàng tin tưởng được. Hoàng Phủ Ngạo Thiên
quyết định chờ những biểu hiện của Dạ Diễm Hương khi môt lần nữa nắm
quyền lực trong tay như thế nào đã. Cũng đã đạt được mục đích hôm nay
đến Phượng cung, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng không ngủ lại Phượng cung
cùng Dạ Diễm Hương mà trở thư phòng xử lý tấu chương. Nhìn vầng trăng
trong sáng trên cao. trong lòng Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại hiện ra khuôn
mặt thanh tú, tĩnh lặng của Dạ Diễm Hương và ở sâu trong đáy lòng, hắn
có một tia mong đợi rằng tất cả những gì nàng nói về mình về Dạ gia từ
trước tới giờ đều là lời nói thật, rằng tất cả mọi thứ là do hắn tự mình đa nghi. Có thể không? Hoàng Phủ Ngạo Thiên lắc đầu xua đuổi ý nghĩ đó
ra khỏi đầu mình. Mọi thứ cứ để thực tế chứng mình đi bởi vì khi Hoàng
Phủ Ngạo Thiên bước chân ra khỏi Phượng cung, hắn biết bánh xe tranh đấu quyền lực ở hậu cung, vì hành động buông bỏ quyền lực của Dạ Diễm Hương mà tạm thời dừng lại trong một tháng, giờ đây một lần nữa lại được khởi động! Trong cuộc tranh đấu này, mọi thứ sẽ hiển hiện rõ ràng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.