Đọc truyện Hoàng Hậu Hoàng Hậu Vô Đức FULL – Chương 29: Xuất Cung
Từ khi bị phạt quỳ trước cửa Khôn Ninh Cung, Hứa Tài tử bị nhiễm phong hàn, điều dưỡng mấy ngày mới khá hơn một chút, người cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Lần tiếp theo nàng ta gặp Diệp Trăn Trăn thì thái độ đã cung kính hơn, không có chút biểu hiện oán hận nào.
Điều này làm cho không ít kẻ muốn xem náo nhiệt có chút thất vọng.
Cũng phải thôi, tuy Hứa Tài tử có hậu thuẫn lớn nhưng phẩm cấp quá thấp, vô luận như thế nào hiện tại nàng ta cũng không thể đấu với Diệp Trăn Trăn.
Người tức giận nhất là Thái hậu.
Trong mắt bà, Diệp Trăn Trăn phạt Hứa Tài tử chính là trực tiếp tát vào mặt Thái hậu bà.
Điều đáng giận nhất là Kỷ Vô Cữu vậy mà cũng không đứng ra chống lưng cho Hứa Tài tử, thật không biết rốt cuộc tiểu tử này nghĩ như thế nào.
Thái hậu cẩn thận ngẫm lại trạng thái tinh thần của Kỷ Vô Cữu trong mấy ngày gần đây, càng nghĩ càng cảm thấy không nắm chắc, bà phát hiện mình càng lúc càng không hiểu nổi đứa con trai này.
Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó.
Kỷ Vô Cữu từ năm 8 tuổi được sắc phong Thái tử liền được đưa vào Đông cung.
Vì là Thái tử duy nhất của quốc gia này hơn nữa không có ứng cử viên khác, từ phụ mẫu bề trên đến quan lại triều thần, thậm chí cả dân chúng bình thường cũng ký thác kỳ vọng nơi hắn.
Cho nên mỗi ngày của hắn trôi qua đều mệt như chó, có thể thấy thời gian gặp mặt cha mẹ ngắn như thế nào, tự nhiên cũng trở nên xa cách hơn so với những cặp mẹ con bình thường.
Trong lòng Thái hậu thật không an tâm.
Bà cho rằng Hứa Tài tử và Hiền Phi đều là nhân tài có thể bồi dưỡng, hiện tại điều quan trọng là kéo Diệp Trăn Trăn xuống ngựa.
Nhưng cả Hứa Tài tử và Hiền Phi đều không đoàn kết nhất trí cùng nhau đối ngoại như kỳ vọng của bà mà lại rất nhàn nhạt khách sáo, cũng tuyệt đối không có ý định quá thân thiết.
Cho nên chiến tuyến thống nhất này vừa mới hình thành đã xuất hiện vết rạn.
Hiền Phi thì khỏi cần nói, không nguyện ý cùng Hứa Tài tử lôi kéo nữa, tránh gặp rủi ro; Hứa Tài tử cũng cảm thấy Hiền Phi tâm nhãn quá nhiều, không muốn cùng người như vậy tới lui nhiều.
Trên thực tế, từ khi vào cung tới nay, nàng ta yên lặng quan sát những nữ nhân đứng đầu trong cung này, quan sát hồi lâu, rốt cuộc tìm được một thanh đao tốt.
“Lệ Phi này địa vị cao, được sủng ái, tính tình thì thẳng tuột đầu óc lại ngốc nghếch, đương nhiên là một thanh đao tốt.” Trong Khôn Ninh Cung, Diệp Trăn Trăn mân mê một cái hộp gỗ nhỏ bằng nắm tay, cúi đầu nói.
Cái hộp nhỏ này là hộp cơ quan, hôm kia Diệp Trăn Trăn mới có được, yêu thích không muốn rời.
Tố Nguyệt bên cạnh nghe được nàng nói như vậy, nhíu mày, “Nương nương ý người là… Lệ Phi cùng Hứa Tài tử liên thủ?”
“Tám phần là vậy.
Hai người bọn họ đều có thù với ta, một người có địa vị cao người kia thì lòng dạ xấu, tiếp cận nhau vừa lúc là quần anh tụ hội, cấu kết với nhau làm việc xấu.”
“Vậy chúng ta nên làm như thế nào đây nương nương?” Tố Phong có chút nóng nảy.
“Còn có thể làm gì, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chỉ cần Hoàng thượng không thiên vị các nàng ta, chỉ có hai nữ nhân bổn cung vẫn không thèm để vào mắt.” Sợ là sợ khi xảy ra chuyện Kỷ Vô Cữu lại thừa cơ đá vào một cước, hơn nữa hiện tại quan hệ giữa nàng và hắn thật không tốt.
Diệp Trăn Trăn nghĩ đến điều này lại cảm thấy sự tình thật không đơn giản.
Vừa nhắc tới Hoàng thượng, lông mày Tố Nguyệt càng nhíu chặt, “Nương nương, Hoàng thượng đã mấy ngày không đặt chân vào Khôn Ninh Cung.” Lúc thường ngày tuy không thể nào ngủ lại cũng cách một hai ngày đến Khôn Ninh Cung dạo một vòng, hiện tại thì tốt rồi…
“Không đến càng tốt, bổn cung được vui vẻ thanh tĩnh.”
Tố Phong đột nhiên hạ thấp giọng, “Nương nương, nô tỳ nghe Vu Cát ở Càn Thanh Cung nói, Hoàng thượng hôm nay xuất cung, hơn nữa là đến một chỗ thật không tầm thường, tỏ ra thần thần bí bí.
Người nói xem, Hoàng thượng đi chỗ nào đây?”
Diệp Trăn Trăn dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tố Phong, “Hoàng thượng đi nơi nào làm sao Vu Cát có thể biết? Cho dù biết, những lời này cũng không thể tùy tiện nói cho người khác.
Ta thấy người tên Vu Cát kia có ý định đen tối, về sau ngươi ít cùng hắn lui tới đi.”
Tố Phong gật đầu nhưng trong lòng vẫn hết sức tò mò.
Hoàng thượng đến cùng là đi đâu vậy chứ? Cái gọi là “tiêu hồn động” mà Vu Cát nói rốt cuộc là nơi nào?
***
Nhân sinh vô thường, thế sự khó liệu a… Phùng Hữu Đức đứng ở trước Thúy Phương Lầu, trong lòng cảm khái.
Ông cũng sống mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình đến dạo thanh lâu.
Đương nhiên, là đi cùng với Hoàng đế bệ hạ.
Hôm trước ông do dự tới do dự lui, rốt cuộc ôm tâm tình phức tạp đem chủ ý của Vu Cát hàm súc cùng Kỷ Vô Cữu cân nhắc, không ngờ Kỷ Vô Cữu hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Đối với Hoàng đế mà nói, lui tới nơi bướm hoa dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nên Kỷ Vô Cữu ngay cả ám vệ cũng không mang theo, chỉ dẫn theo một mình Phùng Hữu Đức.
Nhứng đối với ám vệ mà nói, vô luận như thế nào an nguy của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất, thậm chí còn quan trọng hơn cả thánh chỉ.
Cho nên bọn họ vẫn lén theo đến đây.
Ám vệ giỏi nhất chính là trốn trong đám người mà không bị phát hiện, Kỷ Vô Cữu lại đầy bụng tâm sự, đương nhiên cũng không phát hiên ra bọn họ.
Vì thế hiện tại, một vị hoàng đế thêm một thái giám, đứng ở trước Thúy Phương Lâu.
Kinh nghiệm sống của Kỷ Vô Cữu không phong phú, thanh lâu cũng là lần đầu tiên tới.
Hắn thật không đến mức chạy tới loại địa phương này tầm hoan tác nhạc, chỉ là… Có mấy lời không thể nói cùng những nữ nhân trong hậu cung, thế nên muốn đây hỏi một câu.
Hắn nghiêm mặt bước vào Thúy Phương Lâu, vừa mới đến đại sảnh liền bị một đám nữ nhân vây quanh, vừa kéo cánh tay vừa chụp bả vai, thâm chí có vài người lớn mật hơn một chút sờ loạn trước ngực hắn.
Phùng Hữu Đức vội vã kéo những nữ nhân này ra, nhưng kéo được người này lại không kéo được người kia, Kỷ Vô Cữu dường như có lực hút cực lớn, hút chặt những nữ nhân này lên người.
Cũng không phải những thanh lâu nữ tử này quá đói khát, chỉ là vẻ ngoài Kỷ Vô Cữu quá mức chói mắt, hơn nãy toàn thân khí phái vô cùng hấp dẫn người khác, đừng nói là tự hắn muốn các nàng, cho dù là bắt các nàng dùng tiền để có được hắn, phỏng chừng cũng hết sức vui vẻ.
Mùi son phấn của nhiều nữ nhân hợp lại, nồng đậm đến gay mũi.
Kỷ Vô Cữu thoát khỏi khiếp sợ cùng quẫn bách ban đầu, phản ứng lại, hai ba động tác đem những cô gái kia gộp lại đẩy ra rất xa.
Đám nữ tử lảo đảo vài bước liên tiếp, duyên dáng kêu to liên tục.
Tú bà cười lấy lòng đến nghênh tiếp, “Vị công tử này, xem ra những dung chi tục phấn này không thể vừa mắt ngài, không biết ngài muốn cô nương dạng gì đến bồi đây?”
Phùng Hữu Đức nói, “Gọi người tốt nhất nơi này đến.”
“Thật đúng là trùng hợp, hôm nay đúng lúc hoa khôi của Thúy Phương Lâu chúng ta Liễu Nguyệt cô nương muốn tìm người tri kỷ nhập màn, công tử ngài có muốn đến xem hay không?”
Kỷ Vô Cữu tuy không đi dạo qua thanh lâu, nhưng cũng biết hoa khôi quả là người tốt nhất nên gật đầu, để tú bà đích thân dẫn đến một tòa tú lầu ở hậu viện.
Trước lầu đã tụ tập không ít người, đều đến đợi hoa khôi nương tử trong truyền thuyết.
Thì ra Liễu Nguyệt cô nương vốn là một thanh quan* trong Thúy Phương Lâu, sắc nghệ song tuyệt, hấp dẫn không ít nhân vật nổi tiếng giàu có quý phái tiêu bạc trên người nàng.
Chỉ vì tú bà bức nàng tiếp khách, nàng liền giận dỗi nói lang quân đầu tiên muốn do chính mình chọn, bất luận đối phương ra bao nhiêu tiền cũng phải hợp ý nàng mới được.
Tú bà nghĩ về sau cô nương này sẽ mang đến bạc trắng cho mình, cũng tùy ý nàng.
*bán nghệ không bán thân
Vì thế mới có cuộc tụ hội hôm nay.
Kỷ Vô Cữu vừa ngồi xuống, Liễu Nguyệt cô nương kia liền đi ra, thoáng nhìn đã thấy Kỷ Vô Cữu trong đám đông.
Nàng ta khách sáo mấy câu, ánh mắt thủy chung nhìn về phía Kỷ Vô Cữu ngồi, người chung quanh hắn đều bị đôi mắt thu ba của mỹ nữ này nhìn đến toàn thân mềm nhũn, duy chỉ có Kỷ Vô Cữu, từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên lặng.
Sau đó, hắn không hiểu vì sao mình lại bị hoa khôi nương tử mời vào khuê phòng.
Khách quan mà nói, Liễu Nguyệt cô nương đích thực rất xinh đẹp nhưng trong cuộc đời Kỷ Vô Cữu không thiếu nhất chính là mỹ nữ.
Vừa vào khuê phòng, hắn liền đưa ra một xấp ngân phiếu, “Ta muốn hỏi ngươi một việc.”
Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm ngân phiếu, vẻ mặt ảm đạm, “Công tử, nô gia cũng không ham muốn số tiền này của người.
Ta còn tưởng rằng người không giống những nam nhân kia, không ngờ…”
“Ta hỏi ngươi, một nữ nhân làm sao mới nguyện ý yêu thương nhu nhớ một nam nhân?”
Đem những lời này hỏi một nữ tử thanh lâu, khó tránh đối phương sẽ lý giải nó thành một loại ám chỉ.
Liễu Nguyệt rót một ly rượu cho Kỷ Vô Cữu, thở dài một tiếng, nói, “Thúc không dám giấu, nô gia tuy lưu lạc nơi bướm hoa nhưng thật sự chưa bao giờ cùng nam tử gần gũi da thịt.”
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng.
Nô gia vẫn là người chưa có kinh nghiệm đó.
Nếu là nam nhân bình thường nghe được lời này khẳng định đã sớm cao hứng rục rịch, nhưng Kỷ Vô Cữu lại thật mất hứng, có chút ghét bỏ nhìn Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt: “…”
Kỷ Vô Cữu phát hiện suy nghĩ trước đây của mình có chút sai lệch, phải kịp thời sữa chữa.
Lúc này, tú bà dẫn một nha đầu đưa đến vài khay rượu và thức ăn, mặt mũi tươi cười tiếp đón Kỷ Vô Cữu.
Bà ta lăn lộn trong trận phong nguyệt nhiều năm như vậy, tự nhiên có mắt nhìn người, vị thiếu gia này vừa nhìn liền biết lại lịch không nhỉ, không giàu cũng là quý.
Kỷ Vô Cữu gọi tú bà lại, “Ngươi đi tìm cho ta một người có kinh nghiệm phong phú.”
Sắc mặt Liễu Nguyệt lập tức trở nên rất khó coi.
Tên ám vệ nằm trên nóc nhà nghe được lời này, nghĩ thầm, khẩu vị của Hoàng thượng thật nặng nha.
Cô nương có kinh nghiệm phong phú rất nhanh được tìm đến, cô nương này tên là Hồng Vân, thoạt nhìn lớn hơn Liễu Nguyệt vài tuổi, mặc một thân áo quần màu hồng đào, trên mặt trang điểm rất đậm, đi trên đường uốn éo như rắn.
Nàng ta vừa bắt đầu liền muốn quấn lên người Kỷ Vô Cữu, lần này Kỷ Vô Cữu phản ứng nhanh, không đợi nàng ta đến gần, tóm lấy bờ vai vừa chuyển của nàng ta, đẩy nàng ta lên ghế, “Ngồi xuống.
Trả lời ta một việc, số tiền này là của ngươi.”
Hồng Vân nhìn số ngân phiếu trước mặt, vui đến không khép miệng được, “Ngài nó đi, nô gia nhất định biết gì nói nấy.”
“Làm sao để một nữ nhân yêu thương nhung nhớ ta?”
Nàng ta sửng sốt, cười khanh khách, “Ai ô, sao công tử lại nói vậy, nữ nhân nào dám không yêu thương nhung nhớ ngài?”
Chẳng lẽ thân phận bị nàng ta phát hiện? Ánh mắt Kỷ Vô Cữu tối dần.
“Bộ dạng công tử ngài tuấn tú như vậy, nô gia thật nghĩ không ra nữ nhận nào thấy ngài lại không động tâm.”
“…” Thì ra chỉ là vỗ mông ngựa*
*nịnh bợ
Kỷ Vô Cữu cũng ngồi xuống ghế, buông mắt nói, “Có một nữ nhân, nàng… không nguyện ý cho ta chạm vào.”
“Cô nương nhà người ta, e là thẹn thùng đi?”
“Nàng đã gả làm vợ người.” Không tiện nói thẳng là lão bà của mình.
Trong lòng Hồng Vân cực kỳ xem thường, không nhìn ra tiểu ca này vẻ mặt chính khí, thực tế lại là tên hạ lự thông đồng với phụ nữ đã có chồng.
Trên mặt nàng ta không lộ ra, chỉ cười nhạt nói, “Nếu như thế, tám phần là trong lòng người ta đã có đối tượng…”
“Câm mồm!” Kỷ Vô Cữu đột nhiên đập bàn, nghiêm giọng quát bảo dừng lại.
Bát trà trên bàn bị chấn động đến run lên, phát ra tạp âm đinh đinh đang đang.
Hồng Vân bị chuyển biến bất thình lình của hắn làm hoảng sợ giật nảy người.
Nàng dùng khắn che miệng, muốn cười nhưng cười không nổi.
Lúc này sắc mặt đối phương âm trầm, ánh mắt như đao, làm cho người ta đột nhiên thấy tăng áp lực, sống lưng của nàng ta dường như đang có làn khí lạnh nhè nhẹ bốc lên.
Thậm chí nàng ta cảm thấy, nếu hắn muốn giết mình, bất quá cũng như cái khoát tay.
Đây là thẹn quá hóa giận rồi.
Hồng Vân nghĩ thầm.
Không, không chỉ là thẹn quá hóa giận.
Đầu ngón tay Kỷ Vô Cữu khẽ run, ngực phát lạnh.
Hắn không muốn tin, hắn tận lực bỏ qua, hắn cố ý trốn tránh, lúc này lại đột ngột bị người ta thẳng thừng nói ra, dường như bờ đê đã không vững chắc, đột nhiên xuất hiện một vết nứt, vì thế gần như trong nháy mắt, bờ đê hắn khổ sở duy trì hoàn toàn sụp đổ, sóng loạn ngất trời, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Thất vọng, phẫn nộ, hoảng loạn, cùng với… không biết phải làm sao..