Hoàng Hậu Độc Nhất

Chương 23: Ngày đi làm đầu tiên (hạ)


Đọc truyện Hoàng Hậu Độc Nhất – Chương 23: Ngày đi làm đầu tiên (hạ)

Vì từ hôm qua đến nay Y Kiều vẫn rất bận, thế nên lúc này nàng vẫn chưa chuẩn bị được gì. Song, nàng định bắt đầu dạy từ đại số, hơn nữa còn là phần cơ bản nhất, cũng có thể xây dựng được phần nền, đặt nền móng cho ngày sau.

Có điều, khi áp dụng vào thực tiễn, nàng phát hiện chuyện này không đơn giản như mình tưởng.

“Chúng ta bắt đầu với định nghĩa về hàm số đi.” Sau một đoạn dạo đầu, nàng quyết định làm rõ vấn đề này trước.

Thế nhưng, việc tiếp theo có hơi khó khăn.

Bởi vì bỗng chốc nàng nhận ra, mình lại không biết phải hình dung vấn đề thế nào. Nghiên cứu nhiều điều chuyên sâu về số học, quay đầu lại không biết phải thuyết minh định nghĩa đơn giản nhất ra sao, không thể không nói, đây chính là chuyện khiến người ta cảm thấy thất bại nhất.

Y Kiều thầm than một tiếng đầy ai oán, cố gắng để mình tỉnh táo rồi lục lại hồi ức.

“Ách, nói một cách chuyên nghiệp, A, B phải không thuộc tập hợp rỗng.” Nàng vừa nghĩ vừa giải thích: “F: x -> y là từ quy tắc tương ứng từ A đến B, như vậy từ A đến B của phép chiếu f: A -> B được gọi là hàm số…”

“Y Kiều, nàng đang nói gì vậy? Tập hợp là gì? Phép chiếu là gì? Còn nữa, sao trong một đoạn này của nàng, có mấy từ ta nghe không hiểu?” Mặc Ý khẽ nhíu mày, nhìn về phía nàng đầy nghi ngờ.

“Ôi, là như vậy…” Y Kiều lại nghĩ nát óc một lúc lâu, mất sức của chín trâu hai hổ mới giải thích được toàn bộ những khái niệm này cho hắn nghe, hơn nữa cũng cố gắng thay đổi vài từ ngữ của hiện đại.

Hơn hết, dù lời giảng của nàng không tốt, nhưng may thay người học sinh này của nàng có đủ tài năng, lại có hiểu được cách lý giải từng khái niệm dưới “điều kiện tồi tệ” như lúc này, khiến Y Kiều thán phục không ngớt.

Ngoài ra, xuất phát từ việc suy xét về phương thức biểu đạt, nàng vẫn dạy cho hắn cách viết và đọc bảng chữ cái tiếng Anh. Tuy nàng không nghĩ đến việc Mặc Ý sẽ học được trong thoáng chốc, nhưng không bao lâu hắn đã thuộc được bảng chữ cái trên bảng đen mà nàng liệt ra, khiến Y Kiều phải líu lưỡi.

Nàng đang cảm thấy rất nghi ngờ, mình gặp phải mầm non như thế, không biết có cần mở thêm một lớp dạy Anh ngữ cho hắn không.

Khóa học nửa canh giờ nhanh chóng kết thúc, nhiệm vụ dạy học lần này của Y Kiều cũng hoàn thành. Mặc Ý đã bước đầu hiểu được các hình thức biểu đạt của đại số, hệ thống cơ bản đã được xây dựng. Mà một cổ nhân chưa từng tiếp xúc qua những thứ này như hắn, có thể làm được đến vậy trong một khoảng thời gian ngắn, đúng là phi thường. Huống chi, tiết học này của Y Kiều không hề thành công. Nàng nghĩ tới bài giảng từ đầu đến cuối không hề có trật tự rõ ràng, hoàn toàn nằm ngoài tính toán thì vô cùng xấu hổ.

“Thật ngại quá.” Nàng rửa tay xong, có chút hổ thẹn quay đầu, nói: “Từ hôm qua tới giờ ta rất bận, vì vậy trước khi lên lớp không chuẩn bị được kĩ. Có điều, ta đảm bảo chắc chắn lần sau sẽ không như thế nữa.” Nàng nhìn Mặc Ý đầy nghiêm túc, thành tâm nói.

Mặc Ý đã sớm chú ý tới vành mắt thâm quầng của nàng, biết chắc nàng không được nghỉ ngơi tốt. Thật ra hắn không hề có ý trách cứ, bất ngờ hay thất vọng, ngược lại là tự trách, còn có một chút cảm xúc phức tạp mà tạm thời hắn không rõ.

“Y Kiều không nên nói như vậy.” Hắn cười khẽ đầy bao dung: “Vốn dĩ nàng không có lỗi, là do ta bắt nàng phải làm sư phụ của mình, giờ mới kéo thêm cho nàng không ít phiền phức.”

Y Kiều cười ha ha, cũng không biết phải nói gì.

Tội này của nàng không phải là nhận không, thù lao một tiết đã bằng một tháng tiền lương của người làm thượng đẳng. Hơn nữa, vẫn là nàng không hoàn thành trọng trách của mình.

“Có phải chuyện này có liên quan tới vị tiên sinh dạy đàn kia không? Không biết người ta phái đến, Y Kiều có hài lòng chứ?” Mặc Ý như nhìn thấu tâm tư của nàng, vô cùng tinh tế mà chuyển trọng tâm câu chuyện.

“Đúng vậy, phần lớn là vì chuyện này.” Nàng dụi đôi mắt đang có chút cay xè của mình, sau đó nhoẻn miệng cười: “Người huynh phái đi đúng là một nhân tai, cho dù là cầm kĩ hay khả năng diễn kịch đều có thể nói là hạng nhất!”


Mặc Ý nhìn dáng vẻ này của nàng, lại nghe nàng nói thế thì không khỏi bật cười: “Khả năng diễn kịch? Sư phụ đang khen hay chê ta vậy?”

Tuy nụ cười của hắn rất nhạt, thế nhưng lại vô cùng thuần khiết, khiến người khác liên tưởng đến một đám mây đang trôi lơ lửng giữa bầu trời xanh. Trắng tinh, trong vắt, tránh xa hồng trần.

Hôm qua Y Kiều nhờ hắn mời một lão tiên sinh dạy đàn đến, nói là vì muốn chuẩn bị để có thời gian dạy học. Tuy hắn không rõ nàng muốn làm gì, thế nhưng vẫn làm theo ý nàng mà điều người từ quý phủ mình. Xưa nay hắn lại không thích hỏi tới mấy chuyện vụn vặt này, vì vậy khi lão tiên sinh trở về hắn cũng không hỏi han gì, sau khi biết được việc đã xong, chỉ cho ông ấy tiền rồi dặn không được tiết lộ với người khác.

Y Kiều chớp mắt mấy cái, hiểu ý cười một tiếng: “Tất nhiên là khen huynh rồi! Phải tinh mắt lắm mới có thể chọn được người như vậy. Hiện nay những đệ tử tốt biết suy nghĩ cho sư phụ như huynh cũng không nhiều! Lại còn chú ý tới chuyện đưa đón, phái cả người chuẩn bị, thậm chí còn trang hoàng nơi học tốt đến vậy.”

Thật ra vì muốn có thời gian dạy cho Mặc Ý, nàng phải nhờ hắn giúp nàng ra vẻ như gặp được cao nhân trên đường. Hơn nữa còn mời ông ta đến nhà chơi, nói với Trương Loan, cảm thấy Y Kiều rất hợp ý bản thân, hơn nữa còn rất quan tâm đến nàng, nhờ đó mới không ép nàng học đàn nữa.

Nàng còn nhờ vị lão tiên sinh kia tiết lộ chuyện ông đã từng làm ở Vân phủ nên rất am hiểu sở thích của lão nhân gia. Do đó, lúc truyền thụ lại cầm kĩ sẽ đi theo hướng này. Nhưng có một chuyện, mỗi ngày nàng đều phải tới thăm vị lão tiên sinh ấy. Một chính là vì mình là bậc vãn bối kiêm đệ tử, thứ hai là do lão tiên sinh đã có tuổi, không thể để ông phải đi lại nhiều.

Trương Loan cúi người xem xét cầm kỹ của ông, phát hiện quả nhiên vô cùng tinh diệu. Lại suy xét đến việc ông ta biết được sở thích của Vân lão phu nhân, điều này thật sự rất có ích, nên đã gật đầu đồng ý.

Ban đầu khi lão nhân gia kia nghe lời yêu cầu của Y Kiều, tuy vẻ mặt có chút khác lạ, nhưng dựa theo lời căn dặn của công tử, tất cả đều phải làm theo lời của vị cô nương này nói.

Thế nên, buổi học đàn lúc chiều đã được Y Kiều giải quyết một cách quang minh chính đại. Lại cộng thêm sự chăm chỉ của nàng trong buổi học thi thư, cuối cùng cũng có thể dành ra chừng hai giờ để đi dạy. Chẳng qua, để mọi thứ ổn thỏa, nàng dặn Mặc Ý, nhất định phải cho xe ngựa dừng cách xa một chút.

Nói thật ra, kế hoạch lần này của Y Kiều cũng có chút thu hoạch.

Lúc nàng muốn lão tiên sinh kia nói bản thân đã từng làm việc tại Vân Phủ, lại thấy biểu cảm hiện lên trên mặt ông, lòng đã thầm suy đoán và xác định lại thân phận của Mặc Ý lần nữa.

Nàng biết, rất có khả năng Mặc Ý chính là Vân công tử.

Có điều, nàng không muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Còn về việc trốn buổi cũng không phải do nàng có lòng dò xét. Lời khen ngợi nàng dành cho hắn xuất phát từ tận tâm, không hề có ý châm chọc. Dù sao, Mặc Ý cũng không cần phải kể về chuyện nhà mình, dù có là thật, hắn cũng không được tính là đã giấu nàng. Nhưng khi bỏ chuyện này qua một bên, đúng là nàng rất xấu hổ.

Vốn những chuyện nhỏ nhặt như giải quyết việc tư trong nhà, lẽ ra nàng nên tự làm. Nhưng vì thời gian quá gấp gáp, trong lúc vội vàng khó có thể tìm được người nào như thế, nàng phải buộc lòng làm phiền tới Mặc Ý. Nếu không có sự hỗ trợ của hắn, dù kế hoạch của nàng có chu đáo đến đâu cũng chưa chắc có thể thành công.

Hơn nữa qua những đãi ngộ và chuyện đã trải qua trong ngày đi làm đầu tiên, Y Kiều thật sự không thể không cảm thán với vận may của mình. Có thể có được một vị bằng hữu như vậy, đúng là một chuyện khiến người ta khoái trá.

Y Kiều đi ra ngoài theo sự dẫn đường của Mặc Ý, vừa đi vừa quan sát phong cảnh vui mắt xung quanh một lần.

“À, Mặc Ý.” Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện: “Sao chỗ này chỉ có mỗi mình huynh, người nhà huynh đâu?”

“Nơi này không tính là nhà của ta, chỉ là một biệt viện ta thường tới thôi.” Mặc Ý vừa dẫn đường cho Y Kiều, vừa thản nhiên nói:

“Nhà ta ở Nam Huân phường, ở giữa thành, mà Linh Xuân phường (chỗ ở của Y Kiều) lại ở thành đông, cách khá xa nên ta mới dời nơi giảng bài tới đây.” Hắn giải thích.


“Ồ, thì ra là thế.” Nàng nhìn nơi cửa lớn, lại nhớ tới tấm biển kia: “Vậy sao lại gọi nơi này là Trừ Phi Cư? Có phải có điển cố gì hay không?”

“Y Kiều thấy thế nào?”

“Thành thật mà nói thì…” Nàng sờ mũi: “Ta lại nghĩ tới một câu “Dạ dạ trừ phi, hảo mộng lưu nhân thụy”(1) Nhưng, ta cảm thấy, chắc nơi này không hề có ý như vậy?”

“Đúng là ta đang dựa theo lời văn của ông ấy.” Ánh mắt của hắn dần trôi về phương xa, bỗng chốc mắt đen như mực trở nên thâm thúy vô cùng: “Có điều, quả thật không phải ý này. Nếu không phiền thì Y Kiều cứ tách hai chữ ra xem.”

Y Kiều nghiêng đầu nhìn về phía tầm mắt hắn, lòng lại suy nghĩ về lời nhắc kia: trừ phi, trừ phi, trừ… phi…

Trừ là xóa, là vứt bỏ. Còn phi, có thể lý giải thành thị phi không? Nếu ghép lại thì chính là… trừ bỏ thị phi, rời xa huyên náo.

Cái tên này, thể hiện sự chán ghét với thế tục, phản ánh được hi vọng mà người đặt gửi gắm trong thời thế hỗn loạn, một nguyện vọng chỉ cầu có một tấm lòng thanh tịnh. Chẳng mưu mà hợp, lại giống với lời cầu của Đào Tiềm: “Kết Lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên”. (2)

Đôi mắt của Y Kiều dần sáng lên, cuối cùng đã hiểu được thâm ý bên trong.

“À, ta hiểu rồi, nó có…” Nhưng, lời nàng còn chưa dứt đã bị một người ngăn cản.

— —— ——-

(1) Trích trong bài Tô Mạc Gìa của Phạm Trọng Yêm (một nhà văn, tướng lĩnh và chính trị thời Bắc Tống)

Hán Việt: 

Bích vân thiên, 

Hoàng diệp địa. 

Thu sắc liên ba, 

Ba thượng hàn yên thuý. 

Sơn ám tà dương thiên tiếp thuỷ. 

Phương thảo vô tình, 


Cánh tại tà dương ngoại. 

Ảm hương hồn, 

Truy lữ tứ, 

Dạ dạ trừ phi hảo mộng lưu nhân thuỵ. 

Minh nguyệt lâu cao hưu độc ỷ. 

Tửu nhập sầu trường, 

Hoá tác tương tư lệ.

Dịch nghĩa:

Trời đầy mây biếc, 

Đất phủ là vàng. 

Cảnh sắc mùa thu lẫn với nước hồ, 

Trên sóng là khói lạnh màu biếc. 

Trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước. 

Cỏ thơm không hiểu nỗi lòng người, 

Lại mọc tới tận nơi cuối chân trời. 

Nỗi nhớ nhà rầu rĩ, 

Tìm theo nỗi lòng đất khách, 

Hằng đêm chỉ khi mộng đẹp (về quê) mới có thể ngủ được. 

Trăng sáng, lầu cao, người vẫn lẻ bóng tựa trông. 

Rượu vào trong dạ sầu, 

Hoá thành giọt lệ nhớ nhung.

(2) Trích trong bài Ẩm tửu kỳ 5 – Đào Tiềm:


Thơ: 

Kết lư tại nhân cảnh, 

Nhi vô xa mã huyên. 

Vấn quân hà năng nhĩ, 

Tâm viễn địa tự thiên. 

Thái cúc đông ly hạ, 

Du nhiên kiến Nam sơn. 

Sơn khí nhật tịch giai, 

Phi điểu tương dữ hoàn. 

Thử hoàn hữu chân ý, 

Dục biện dĩ vong ngôn.

Dịch nghĩa: (không chính thức)

Cất nhà trong cảnh nhân gian 

Ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây 

Hỏi ông sao được như vầy? 

Tâm hồn cao viễn, đất này hẹp thôi 

Rào đông hái cúc chiều nay 

Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà 

Đẹp thay sắc núi chiều tà 

Đàn chim về tổ la đà cánh bay 

Bao chân ý – cảnh sắc này 

Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.