Đọc truyện Hoàng Hậu Độc Nhất – Chương 18: Gà thỏ cùng cũi (trung)
Y Kiều tùy tiện chọn một bình hồng trà và mấy loại bánh, một người thoải mái chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
Thật ra nàng cũng không hoàn toàn vì vui chơi giải trí nên mới tới nơi này, quan trọng nhất là để thoát khỏi khoá huấn luyện nặng nề kia, trước tiên phải tìm một nơi giải quyết, chỉnh đốn lại đống tâm trạng đã sớm loạn của bản thân, ngẫm xem bước tiếp theo phải làm gì. Đặc biệt trong lúc thưởng thức mỹ vị của bánh Tô Tùng, còn có chút hương thơm của hồng trà quanh quẩn bên người, khiến những thứ này vốn đã là lựa chọn tốt, giờ lại khiến người ta càng thích ý hơn.
Thế nhưng, những người bàn đối diện kia không hề cho nàng được hưởng chút bình yên.
“… Các vị các vị, thi từ ca phú quá nhiều rồi cũng chán. Không bằng hôm nay Lý mỗ ra cho các vị đây một đề. Tuy chỉ là chút mánh khóe trong toán học, không đáng nhắc đến, nhưng cũng đáng để trợ hứng, các vị cũng có chủ đề mới, thế nào?”
Tiếng nói lanh lảnh truyền tới từ phía đối diện, Y Kiều cảm thấy vô cùng chói tai, không khỏi dời mắt nhìn về phía đám văn nhân bên cửa sổ kia.
Kẻ vừa lên tiếng có dáng dấp cao gầy như sào, đôi mắt tam giác* lóe lên chút ánh sáng như tên trộm, da mặt ố vàng, trên mặt đầy tàn nhang. Đề nghị hắn vừa nêu lên được cả đám người phụ họa, giờ phút này đang văn nước bọt tung tóe để ra đề mục cho đồng bạn.
(*Mắt tam giác: mí trên và mí dưới đều hợp thành 1 góc nhọn và sắc ở phía đuôi mắt, trông giống như mắt như hình tam giác.)
“Ai, các vị phải nghe cho kĩ nhé, bây giờ gà thỏ chung cũi, trên có chín mươi tám cái đầu, dưới có ba tram lẻ sáu cái chân, hỏi có bao nhiêu gà bao nhiêu thỏ?” Họ Lý kia nói xong thì chớp chớp mắt, như đã liệu trước đồng bạn ở đây sẽ không trả lời được, khi ra vấn đề xong thì đắc ý nhìn xung quanh một vòng, sau đó thong dong uống trà.
Đây là một đề khá thú vị trong “Tôn Tử Toán Kinh”*, do hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, nghe được từ chỗ người khác. Cũng may đầu óc hắn không tồi, trước đó đã tính toán một chút, sửa vài con số.
(*Tôn tử toán kinh: Khoảng đầu thế kỷ III, Tôn Tử đã viết sách ” Tôn Tử toán kinh “. Trong quyển sách này, những bài toán của lý thuyết số đã xuất hiện như sự mở rộng các bài toán số học. Tôn Tử đã giải được bài toán tìm các số khi chia cho 3, 5, 7 còn dư 2, 3, 2 (bài toán về đồng dư thức)).
“Vậy thì tính thế nào, chỉ biết đầu và chân, sao có thể nói được có bao nhiêu con mỗi loại chứ?”
“Đúng vậy Lý huynh, huynh làm khó bọn ta thế! Chúng ta vẫn chưa nghiên cứu lĩnh vực này, muốn giải được thì còn khó hơn lên trời…”
“Ta nói Lý huynh này, huynh sẽ không bắt chúng ta phải đi đếm thật chứ? Vậy thì phải tới ngày tháng năm nào… Huống chi, với những văn nhân nhã sĩ chỉ biết thi văn như chúng ta đây, muốn làm những việc của mấy vị tiên sinh phòng thu chi đó, tuyệt đối không hề đơn giản đâu…”
“Vậy thì làm sao đây, thử cũng không thử được, ta thấy Lý huynh vẫn nên giải câu hỏi này đi…”
…
Một đám người ngươi một câu ta một câu, mồm năm miệng mười xoay quanh một chủ đề.
Hắn như đã đắc ý đủ, ngoài cười nhưng trong không cười buông chén trà, vừa mở miệng muốn công bố đáp án, đột nhiên bị một giọng nói vang dội ngắt lời: “Chậm đã! Trình mỗ biết.” Họ Lý kia thấy một kẻ ngang ngược thò chân vào, không khỏi có hơi mất hứng, bất mãn nhìn người tới.
Chỉ thấy một nam tử mặc thanh sam tầm hơn hai mươi bước nhanh về phía bọn họ. Nam tử mày kiếm mắt sáng, xem như tương đối tuấn lãng, chỉ là ngũ quan và đường nét trên gương mặt hơi thô, không đủ tinh tế.
Hắn bước tới bên chiếc bàn gần cửa sổ kia, khẽ chắp tay, cười nói: “Các vị huynh đài, không biết Trình mỗ có được thử một lần không?”
Tuy động tác khá khiêm nhường, nhưng đặt trên người hắn lại mang theo vài phần kiêu căng, mơ hồ để lộ vẻ chán ghét với đám người này.
Điều này khiến Y Kiều vẫn luôn ngồi ở đối diện nhìn sang có chút khó chị, nếu hắn đã ghét bọn họ, vì sao còn lên tiếng tiếp lời.
Nhưng những người bàn kia đã không có ý kiến gì, dù sao cũng chỉ xem náo nhiệt, xảy ra chuyện gì cũng không cần nàng quan tâm.
Họ Lý kia không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn kẻ lên tiếng.
Thanh sam nam tử được cho phép, cũng không thèm tính toán, nở một nụ cười đầy tự tin, cao giọng đáp: “Gà bốn mươi ba, thỏ năm mươi lăm, không biết có đúng không?”
Họ Lý kia nghe xong thì nhìn hắn đầy kinh ngạc, như không tin sẽ có người đoán ra đáp án dễ dàng thế.
Hắn chép miệng, lạnh nhạt nói: “Ừ, xem như ngươi trả lời được.”
Lúc này, khách nhân bên ngoài cũng chú ý tới tình huống bên này, đều dõi mắt sang đây, thậm chí còn có người nghị luận không biết nam tử này là ai.
Y Kiều thu tất cả vào mắt, chỉ cười nhạt, hớp một chút trà. Xem ra, người này cũng không tệ lắm.
Trong lúc vô tình nàng lại liếc sang bị bạch y công tử kia, phát hiện hắn không hề bị sự náo nhiệt bên kia quấy nhiễu, khuôn mặt ấy vẫn không có chút gợn sóng, chỉ nhã nhặn thưởng thức trà bánh trên bàn.
Họ Lý kia thấy đồng bạn đều gật đầu khen ngợi, tuy không có mấy phần thành tâm, nhưng hắn nhìn thấy lại có cảm giác bị đoạt danh tiếng.
“Vị huynh đài này, huynh đã từng nghiên cứu toán học rồi sao?” Hắn nghiêng cặp mắt tam giác kia nhìn về phía thanh sam nam tử, nếp nhăn trên khuôn mặt vàng vọt hiện lên khi cười khiến hắn thoạt nhìn vô cùng hèn mọn.
“Trình mỗ không dám, chỉ học qua một hút da lông mà thôi.”
“Huynh đài đừng khiêm tốn. Có điều, vừa rồi ra đề được một lúc, huynh đài mới tiến lên đáp lời, e rằng không thể hiện hết được bản lĩnh của huynh. Không bằng, Lý mỗ ta lại ra một đề. Lần này sẽ khó hơn trước, huynh đài cố hết sức đáp được thật nhanh, thế nào?”
Tiếng nghị luận xung quanh càng lớn hơn, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy điều kiện này quá ngặt nghèo, không thể nào thực hiện được.
Thanh sam nam tử như đã tính toán từ trước, thấy vậy lại không hề chùn bước, vẫn thi lễ, cười vang nói: “Được, mời vị huynh đài này ra đề.”
Khi giơ tay nhấc chân vẫn mang theo chút ý khinh thường như trước, hệt như đang khinh bỉ lần thử thách này.
Chẳng quả điều kì lạ chính là hắn luôn vô tình hoặc cố ý liếc về phía sau một cái.
Họ Lý kia vuốt cằm suy nghĩ một chút, tiếp tục ra đề: “Vẫn là chuyện gà thỏ chung cũi. Nếu như đầu một trăm lẻ tám, chân bốn trăm thì sao?”
Nói xong, hắn vừa tính toán vừa hối thúc đối phương.
Thanh sam nam tử kia vô cùng chắc chắn, nghe lời hối thúc kia thì không hề hoản loạn, chỉ hơi trầm ngâm, không đợi họ Lý kia tính xong, đã trả lời: “Mười sáu gà, chín mươi hai thỏ.”
Họ Lý kia vô cùng kinh hãi. Hắn trừng lớn mắt, có chút khó tin nhìn thanh sam nam tử.
Thật ra hắn chỉ dựa vào khả năng tính toán được xem như khá nhanh của bản thân mới dám ra đề làm khó dễ đối phương. Mà với toán học, hắn biết rất ít. Vì vậy chỉ ra một loại đề, hơn nữa cũng không nắm rõ cách giải, chỉ biết miễn cưỡng đếm đủ số để nói đáp án mà thôi.
Nhưng hắn hiểu được một điều, loại đề toán này luôn cần phải tính toán kĩ, lúc giải cũng vô cùng phiền phức. Bằng không, hắn cũng không dám ra chiêu như vậy. Nhưng hôm nay đúng là gặp quỷ, sao người này có thể tính nhanh đến thế?
Dù hắn tự nhủ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, lại hỏi: “Nếu hai trăm đầu, chân năm trăm thì sao?”
“Gà một trăm năm mươi, thỏ năm mươi.”
“Hai trăm tám mươi lăm đầu, sáu trăm chín mươi chân?”
“Gà hai trăm hai mươi lăm, thỏ sáu mươi.”
“Đầu một trăm hai tám, hai trăm chân?”
“Ồ, câu này… Trình mỗ không đáp được.”
Lúc này họ Lý kia đã nóng đến toát mồ hôi, đột nhiên thấy đối phương trả lời như thế, cuối cùng cũng buông lỏng, hừ một tiếng: “Ngươi thua!”
Thanh sam nam tử nhíu mày, vô cùng khinh bỉ nguýt hắn một cái, dường như đang giận. Nhưng lại nghĩ tới điều gì, cố kiềm chế cơn tức, cười phì một tiếng, nói: “Nếu Trình mỗ đã không đáp được, vậy mời vị huynh đài này công khai đáp án.”
Họ Lý kia còn đang cười đắc ý, vừa mở miệng, đột nhiên ý thức bản thân vừa phạm vào một lỗi vô cùng ngu xuẩn, đề ban nãy là do hắn nóng lòng nên mới buột miệng, căn bản vẫn chưa tính toán kĩ…
“Chuyện này…” Hắn vò đầu bứt tai cả buổi, không biết đáp lại thế nào.
Thanh sam nam tử thấy thế cũng không màng che giấu sự khinh rẻ của bản thân, cười lạnh một tiếng, giọng nói đầy khinh miệt, nhìn hắn bằng nửa mắt: “Có biết vì sao Trình mỗ không đáp được không? Nói cho ngươi biết, bởi vì câu hỏi kia vốn không có đáp án! Cho dù chỉ có một trăm hai tám đầu, thì ít nhất phải có hai trăm năm sáu chân, sao lại có mỗi hai trăm?”
Một câu nói của hắn như đánh thức cả đám người đang chìm trong mộng, hệt như một giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến xung quanh náo nhiệt hẳn lên. Mọi người tự ngẫm lại, cảm thấy lời hắn nói rất có lý, dần dần tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, hàng loạt lời khen ngợi vang lên.
“Trí tuệ của vị công tử này thật nhanh nhạy.”
“Không phải công tử là cao nhân tinh thông toán học chứ?”
“Hôm nay đúng là đã được mở rộng tầm mắt. gặp được thánh nhân rồi! Bội phục bội phục…”
…
Y Kiều nhìn cảnh tượng này, không nhịn được thầm trợn mắt.
Nàng biết, thật ra đây chỉ là vài câu hỏi phương trình nhị nguyên đơn giản mà thôi, vả lại những câu hỏi này không khó, vì vậy rất dễ để giải quyết. Người tính nhẩm tốt, chưa cần mười giây đã có thể trả lời được. Tốc độ của nam từ này, thật ra không tính là nhanh.
Nhưng nàng lại lập tức nghĩ đến, cổ đại không có những thứ như x, y, hắn có thể làm được đến đây cũng không phải là dễ, không chắc không có chỗ hơn người.
Có điều, hắn hơi cuồng ngạo, thiếu lòng khiêm tốn. Y Kiều cười khẽ lắc đầu. định ăn hết bánh trong đĩa thật nhanh rồi về.
Thanh sam nam tử nhận được lời khen của mọi người, trên mặt cũng không có bao nhiêu vẻ vui mừng, hắn lần lượt gật đầu chào hỏi bốn phía, sau đó xoay người đi thẳng về phía cầu thang.
Thế nhưng sau khi hắn xoay người, lại tận lực nhìn về phía đối diện bằng ánh mắt vô cùng sắc bén, nở một nụ cười đầy đắc ý, lại trừng mắt với họ Lý kia một cái rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tất cả vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện vừa rồi, hầu như không ai nhìn thấy hành động kì quái của hắn.
Thế nhưng, Y Kiều thấy.
Ban đầu nàng chỉ đang cúi đầu say sưa giải quyết đống bánh trên bàn, thế nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy ánh mắt bất thiện chứa đầy ý vị sâu xa của vị kia.
Ánh mắt đó không có ý tốt, thậm chí còn mang theo địch ý nặng nề. Nhưng không hề nhằm vào nàng.
Y Kiều nhìn theo, kinh ngạc phát hiện, mục tiêu của thanh sam nam tử kia lại là vị bạch y công tử nọ.
Bất kể là ánh mắt tràn ngập địch ý hay nụ cười dương dương tự đắc khi giành thắng lợi, đều nhằm vào hắn.
Dù là khi nói chuyện hay khi trả lời đáp án, giọng nói của thanh sam nam tử kia vẫn luôn rất lớn, Y Kiều còn tưởng trời sinh hắn đã thế hoặc quá mức tự tin.
Giờ xem ra, lẽ nào những thứ đó đều do hắn cố ý nói cho vị bạch y công tử kia nghe sao? Kể cả việc trả lời câu hỏi kia, cũng là cho hắn xem?