Đọc truyện Hoàng Hậu Đến Từ Tương Lai – Chương 7
– (Ngũ phi nương nương đồng bước lên, một nàng mặc y phục màu hồng bước lên đầu và nói) chúng thần thiếp xin thỉnh thánh thượng về chánh điện dự yến tiệc, mừng thánh thượng chiến thắng khải hoàn….
– ừ… ta biết rồi!! (hắn nói một cách lạnh lùng không thèm nhìn mấy nàng lấy một cái)
Giới Thiệu Một Số Nhân Vật
La Di Dung: quận chúa Bách Tế, nàng là ngũ phi nương nương, rất dễ thương và dễ ghét…….hyhyhy
Tây Lạc Thuỷ: công chúa Ả Rập, nàng là tứ phi nương nương, rất hay nghịch ngợm, luôn đưa ra một đống trò đùa tinh quái… hix.hix
Quách Tử Cơ: tiểu thư con tể tướng ở Tân La quốc, nàng là tam phi nương nương là thục nữ rất đoan trang, là người hiền nhất trong Ngũ Phi Nương Nương…..
Ưng Nguyệt Quân: công chúa Cao Ly quốc, là nhị phi nương nương người luôn tạo ra dáng vẻ yêu kiều giả tạo, nàng còn là một nữ tử cao ngạo, luôn muốn hoàng thượng yêu chiều mình…nhưng nàng rất là tốt bụng… “khẩu xà tâm phật”
Trương Kỉ Vân: dưỡng tử minh linh của tể tướng vương triều, nàng là đại cung phi, là người chính chắn nhất trong Ngũ Phi Nương Nương….
Tại đại điện. Hắn đương nhiên ngồi chính giữa điện cùng nó anh trai nó ngồi dưới điện bên phải (mặt sục tà khí), bên trái hắn là La phi, Tây phi và Quách phi. Bên phải là Ưng phi và Trương phi
– ( Ưng phi nương nương bước ra chính điện) muôn tâu hoàng thượng….
– gì? (chàng lạnh lùng đáp, vừa uống rượu mắt vừa nhìn nó… không thèm để ý tới ai cả…)
– (Ưng phi nóng máu …) dạ…(không muốn nói mà cũng cố nói) để mừng chiến thắng của hoàng thượng. Ngũ Phi nương nương chúng thiếp xin được phép mạo muội….
– ta biết rồi… làm gì thì làm đi (hắn cắt ngang lời Ưng phi nói làm nàng đã tức nay càng tức thêm….)
– tuân lệnh (nàng cúi người xuống thi lễ với hắn và khẽ đưa ánh mắt đầy thù hận qua phía nó…)
– ui…(nó rợn mình run sợ)
– sao thế Lâm? (Thiên thấy nó lạ lạ nên hỏi)
– ơ… không sao, em không sao! (nó khẽ mĩm cười nói)
Tiếng nhạc trổi lên, Ngũ phi nương nương bước ra với 5 sắc phục làm ngây ngất lòng người.
La Di Dung: hồng (đỏ) y nương nương
Tây Lạc Thuỷ: chanh (cam) y nương nương
Quách Tử Cơ: hoàng (vàng) y nương nương
Ưng Nguyệt Quân: thanh (xanh) y nương nương
Trương Kỉ Vân: tử( tím) y nương nương
Điệu múa “Vũ Khúc Nghê Thường” được trổi lên, các nàng di chuyển một cách nhẹ nhàng và mê hoặc lòng người, thân hình mềm mại với nét uyển chuyển thướt tha…..bỗng tiếng sáo véo von của Tây phi nương nương hoà quyện cùng tiếng trống của Ưng phi nương nương vang lên kèm theo là giọng hát của Trương phi nương nương (múa dây vải )…..(hai nàng quí phi còn lại múa phụ hoạ)
“Rượu hồng đào, mừng.
Hãy! uống cho vui say. Chào mừng ngài chiến thắng nước non thanh bình hát vang lời ca khắp nơi….
Hoàng thành. ánh sáng hoa đăng tưng bừng cùng, diễm câu ngọt ngào, nhịp nhàng bước chân hoà cùng tiếng đànnn….
Hãy….. uống say! men nồng thắm hương tình… để… con tim.. nói lên những lên bao lời ước mơ
Hãy…. uống say men nồng thắm hương tình… hãy… vui theo tiếng ca hoà cùng tiếng đàn….”
vừa dứt điệu múa thứ nhất, tiếng đàn của La phi nương nương lại trổi lên kèm theo là giọng hát và điệu múa (múa quạt) của Quách phi nương nương…(ba nàng kia thì múa phụ hoạ)
“ Tứng…từng…tưng…
Điệu nhạc khoan trầm bổnggg….
Nhịp lả lơi thướt thaaaa….
Dâng thánh quân men cayyy….
Vơi bớt cơn ưu phiềnnn….
Ngàn đèn hoa rực sángggg….
Chào mừng vui hát caaaa….
Như cõi tiên thiên thaiiiii….
Chúc thánh quân an lànhhhh….
từng…tứng…tưng…tứng…từng….”
Điệu nhạc vừa kết thúc…
– bốp..bốp..bốp..(tiếng vỗ tay) hay, hay, quả rất hay, trong cung có yến tiệc vui thế này mà ta lại không được mời tới dự à..( hoàng tử Hyon Bin nước Sy Ah Jin bước vào đại điện, theo sau là Ka Yeon. Tử Lang vừa mới bước vào đại điện ánh mắt của mọi người lộ lên vẻ ngạc nhiên hết sức….)
– to gan ( Quân Bảo hét lớn) ngươi là ai? tại sao dám tự tiện xông vào đại điện? (truy hỏi Tử Lang như tử tội)
– hừ…( Tử Lang không nói gì, chỉ hừ nhẹ)
– tên này, thật ra hắn là ai? (Trung đứng trên đại điện với tư thế hộ giá mà thắc mắc)
– Quảng Ngọc công chúa xin thỉnh an thánh thượng (tiếng của Mã Thuận thái giám quan)
– truyền…(hắn nói)
– tuân lệnh ( Mã Thuận lui ra truyền lệnh và một vị nữ tử dáng vẻ cao sang thanh toát bước vào. Nàng vận trang phục màu vàng nhạt tay cầm một mảng vải cũng màu vàng…..)
– tiểu muội Quảng Ngọc công chúa xin than kiến hoàng đế ca ca.
– trẫm miễn lễ ( vừa dứt lời… Tử Lang bước lại gần công chúa)
– chẳng phải nàng nói là không đến đây sao? (hắn hỏi mắt ngước nhìn lên Quân Bảo)
– ừ… nhưng ta nghe nói hoàng huynh đưa về một mỹ nữ dáng vẻ rất xinh đẹp nên ta muốn tới xem mặt nàng (giọng nàng thỏ thẻ vang lên)
– Quảng Ngọc…(hét lớn làm cho nàng ấy phải giật mình)
– dạ…(hai tay chấp lại để ngang eo, cúi người xuống chờ lệnh )
– vị thiếu niên này là ai? (hắn hỏi mắt đảo qua Tử Lang)
– hoành huynh. Người không biết người này là ai sao? Hey…(nàng thở dài)
– đúng đó! vị công tử này ở trong cung mà ngươi không biết là ai sao? (nó lên tiếng khi thấy không khí yến tiệc đang lặng xuống)
– câm mồm… ( Ưng phi hét lớn làm nó giật bắn người quay sang nhìn nàng) sao ngươi dám gọi hoàng thượng như thế hả? đã vào cung rồi thì phải có phép tắc trong cung chứ?
– Ưng phi…(hăn khẽ lườm nàng) nàng không thấy mình hơi quá rồi sao? (đưa ly rượu lên miệng nhấp)
– tâu hoàng thượng… (nàng nhổn lên định nói)
– thôi thôi…( Phương Trinh phất tay áo) thật mất mặc hoàng gia! (nói rồi nhìn hoàng huynh mình) hoàng huynh! vị thiếu niên này chính là hoàng tử Hyon Bin nước Sy Ah Jin vị hôn phu của muội!
– ừ… vậy sao? (lườm nhìn…)
– ngoa…(Thiên vươn hai tay lên ngáp lớn) yến tiệc thật chán… ta không muốn ở cái nơi vô vị này nữa… ta xin đi trước… đi thôi Lâm (nói rồi lên thẳng điện kéo nó xuống lôi đi)
– nè…(giữ tay nó lại) nàng ấy phải ở lại đây với ta!
– (Thiên quay lại nhìn Bảo_nói) ta biết là ngươi yêu em gái ta! Nhưng mà ngươi cũng để cho nó nghỉ ngơi với chứ? Nó vừa mới bệnh dậy đó (bệnh gì chứ? bệnh giả đò thì có, nó là cao thủ mà làm gì hễ chút là mắc bệnh)
– ơ… thôi được…ngươi chờ chút Hoàng Trung…
– dạ…(Trung đứng bên cạnh đáp)
– ngươi hãy đưa Dương phi nương nương cùng anh trai nàng ấy về thánh cung nghỉ ngơi đi? (nháy mắt)
– tuân lệnh…(cúi người nhận lệnh rồi quay lại nhìn nó và Thiên) mời hai người theo hạ thần…
Nó và Thiên bước ra khỏi chánh điện, bỏ lại bao sự tò mò và căm tức của mọi người ở đây… Thánh Cung….
– Dương phi nương nương (Hồng Loan nhìn thấy nó bèn chạy lại ôm nó mà khóc)
– Hồng…Hồng Loan tỷ… sao tỷ lại ở đây! (nó ngập ngừng nói)
– Dương phi…người (Hồng Loan nức nở kế lại hết mọi chuyện cho nó nghe)
– à…thì ra là vậy? vậy còn Phùng đại thúc đâu? (nó hỏi mà nhìn Loan với ánh mắt ngơ ngác)
– ừ! phụ thân của tỷ đã trở về y quán rồi. còn tỷ ở lại chờ muội (nàng lau giọt nước mắt trên gò má rồi nói) từ nay tỷ sẽ là cung nữ của muội
– hả? tỷ nói sao? Sao có thể như thế chứ? Không được đâu? (nó tuôn ra một loạt lời nói)
– sao lại không được? bộ muội không thích tỷ hầu hạ muội sao? (Hồng Loan nhìn nó với ánh mắt ái ngại)
– không phải (nó xua xua tay trước mặt Loan)
– vậy thì tại sao muội không cho ta làm cung nữ của muôi (Loan nhìn thẳng vào mặt nó)
– tỷ à! Không phải tỷ cũng biết ở trong cung thì…
– tỷ biết! (Loan cắt ngang lời của nó) nhưng tỷ chấp nhận hết mọi chuyện! vì thế muội đừng lo (Loan nói và mĩm cười một cách duyên dánh, Lâm thấy khuyên Loan tỷ không được nên đành kéo nàng vào phòng trò chuyện )
Bích Xuân Cung.
– Trương phi tỷ tỷ! chuyện này phải tính sao đây? (Ưng phi “nữ tử áo xanh” lên tiếng)
– ta… ( Trương phi “nữ tử áo tím” ngập ngừng cúi đầu nói)
– chúng ta không thể để cho con tiện tỳ kia cướp đi tiểu Bảo (Quân Bảo á) của chúng ta được? (Tây phi “nữ tử áo cam” tay cầm chặt mảng khăn màu cam vò nát, miệng thì lầm bầm)
– đúng thế? Chúng ta phải ra tay thôi (La phi “nữ tử áo đỏ” cắn chặt răn mà nói)
– HAHAHAHAHAHAHA
Bỗng giọng cười đầy man rợn ở đâu đó trong Bích Xuân cung vang lên, từ phía sau của cây đại thụ, một nam tử dáng vẻ nho nhã đầy uy nghi và không kém phần thu hút bước ra…đó chính là Hải Thiên. Sau khi đưa Hàn Lâm về thánh cung, anh liền đi tản bộ hóng mát và cũng là để điều tra về địa thế hoàng cung nhưng không ngờ anh lại nghe được chuyện các phi tử của Quân Bảo đang có âm mưu ám hại đứa em gái ngốc nghếch của mình.
– các cô… (Thiên quắch mắt nhìn 5 vị nương nương)
– Ngươi là…(Quách phi ngập ngừng không nói nên lời)
– Ngươi có biết đây là đâu không?(Tây phi tay chống nạnh hùng hổ nhìn thẳng vào mặt Thiên mà nói) Sao dám tự ý xông vào đây?
– hừ… (Thiên không nói gì, chỉ hừ lạnh một cái mà làm cho 5 vị nương nương phải tởn cả gai ốc)
– Dương công tử…(Trương phi ngập ngừng nói) nơi này là cung tẩm của các vương phi? Công tử vào đây không thấy bất tiện sao? (nàng đảo mắt nhìn các vương phi rồi lại nhìn Thiên)
– Hừ… (lại hừ lạnh) ta chỉ là vô tình đi dạo. Ai ngờ lại lọt vào cung tẩm của các cung phi (quắt mắt nhìn các nàng) nhưng may cũng nhờ sự vô tình đó mà ta biết được chuyện động trời gì sắp sửa xảy ra? (tiến lại gần các nàng)
– Vô lễ… ngươi định làm gì (Ưng phi lên tiếng )
– Làm gì à! (tiến lại chỗ Ưng phi, nàng ta sợ quá lùi lại mấy bước)
– Ngươi….
– Công tử…xin người giữ tự trọng (Trương phi vẻ đẹp đầy uy nghi bước lên trước mặt Thiên và nói)
– Được! Được! Ok…( Thiên dừng bước, giơ hai tay lên theo chiều đầu hàng )
– Hả… ( 5 vị vương phi nhìn nhau ra chiều khó hiểu)
– (Thiên tiếp lời) Ta sẽ không làm gì các nàng nếu các nàng không ám hại em ta. (chàng đưa ánh mắt hình viên đạn bốc lửa nhìn các nàng làm cho người nào người nấy cụp đầu xuống không dám nhìn lên riêng chỉ có Trương phi)
– Chúng ta của không có ý ám hại gì nàng ấy cả? (Trương phi dõng dạc nói)
– Được (cúi người thấp xuống nhìn Trương phi) là các nàng nói đấy nhen? Hãy nhớ giữ lời (nói rồi chàng quay lưng bỏ đi nhưng…)
– tên đáng ghét… hãy cứ chờ xem ta trả thù ngươi thế nào? (Tây phi lầm bầm nhỏ trong miệng)
– (hắn đột nhiên quay đầu lại làm các nàng bất thình lình lo sợ) Đừng để ta nghe thấy những gì các nàng vừa mới nói (mĩm cười huyền bí rồi bỏ đi)
– Trời ơi! hắn là thần hay sao mà chúng ta nói gì hắn cũng nghe thế nhỉ! (Tây phi la toáng lên)
– thôi nào! (Trương phi uy nghi quay mặt về phía các nàng nói) các muội hãy quay về tẩm cung của mình đi! (phất tay áo)
– ( 4 vị cung phi kia nhìn nhau rồi thi lễ với Trương phi cáo lui) Chúng muội xin được phép lui hài…
– ừ (đáp lại lời thi lễ là một tiếng ừ lạnh nhạt).
Nói sơ qua cho mấy bạn khỏi thắc mắc. Năm vị quí phi nương nương của Quân Bảo! Tuy trên danh nghĩa là quí phi nương nương(vợ) của hắn nhưng hắn chưa một lần “động phòng” cùng mấy nàng, chỉ xem mấy nàng như tình huynh muội và mấy nàng ấy cũng vậy (đây là cam kết giữ chàng và mấy nàng, sau này sẽ nói rõ hơn) ! chính vì thế mà Tây phi mới gọi Quân Bảo là “tiểu Bảo”! vì thế nếu sau này mấy nàng ấy tìm được “nửa kia” của mình thì lập tức Quân Bảo sẽ ra thánh chỉ ban hôn cho mấy nàng…hyhyhyhy… và đoạn sau hơn sẽ càng thú vị khi… “bí mật khó mà bật mí”