Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 126: Phiên Ngoại 4


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ – Chương 126: Phiên Ngoại 4


Chung Niệm Nguyệt đã không còn nhớ rõ mình xuyên sách như thế nào nữa.
Nàng chỉ nhớ hôm đó nhiệt độ có chút cao, các kênh truyền hình đều phát bản tin ‘kỳ nghỉ hè nhiệt độ cao’, các trường học đều sắp bước vào kỳ nghỉ hè.
Nàng cầm một ly trà sữa.
Một giọt nước lạnh rơi xuống trán nàng.
Bởi vì tối hôm qua đọc truyện quá khuya nên cảm thấy hơi buồn ngủ.
Khi mở mắt ra thì biến thành Chung tiểu thư.
Mà lúc này cũng giống như vậy.
Ngày hôm nay nhiệt độ có hơi cao, nóng nực và ngột ngạt.
Triều Đại Tấn có một thiết bị làm mát độc nhất vô nhị.
Một chậu băng, phía trên có gắn thêm một hàng quạt lá mây rất lớn.

Sau đó cung nhân sẽ ở bên cạnh điều khiển quạt, thổi gió lạnh kia về phía Chung Niệm Nguyệt.
Hai ngày nay Chung Niệm Nguyệt có kinh nguyệt, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng khó chịu nằm sấp xuống.
Cung nhân cảm thấy rất đau lòng, muốn đưa nho lạnh cho nàng ăn nhưng lại sợ ăn xong sẽ bị đau bụng.
Cũng may lúc này Tấn Sóc Đế đã quay lại.
Hắn gọi một tiếng: “Niệm Niệm.” Hai ba bước chân đã đi tới trước mặt nàng.
Các cung nhân tự giác lui ra ngoài.
Cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương và tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ.
Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đưa tay về phía Tấn Sóc Đế.
Nhưng đột nhiên trước mắt nàng tối sầm lại.
Giống như đã bị cảm nắng.
Đến khi tỉnh lại, đột nhiên Chung Niệm Nghe thấy có ai đó nói chuyện bên cạnh mình: “Sao rồi? Con bé đã tỉnh chưa?”
“Bác sĩ, con bé không sao chứ?”
Là…
Là giọng nói của ba mẹ.
Chung Niệm Nguyệt khó khăn mở mắt ra, sau đó nhìn thấy được cha mẹ ruột của mình.
Ông Chung có tính cách ôn hòa, bà Vạn thì có hơi nóng tính.
Ông Chung đeo một cặp kính gọng bạc, nếp nhăn ở khóe mắt dường như đã trở nên nhiều hơn.

Ông vừa lo lắng vừa cau mày.

Trong nhất thời Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt không khác gì với Chung đại nhân, vẫn chưa thể định thần lại được.
Một lúc lâu sau, cô mới ngơ ngác gọi: “Ba? Mẹ?”
Nhưng ông Chung và bà Vạn còn kinh ngạc hơn.
Bọn họ đứng yên một chỗ hơn nửa phút, sau đó mới vội vàng chạy tới ôm chặt lấy Chung Niệm Nguyệt…
Nửa tiếng sau, Chung Niệm Nguyệt mới có thể chắc chắn.
Cô đã xuyên về rồi!
Ba mẹ mang theo cô quay về nhà.
Vừa mở cửa ra, máy lạnh trong nhà vẫn chưa tắt, một luồng hơi mát lạnh phả vào mặt cô.

Cơ sở vật chất hiện đại khiến cho Chung Niệm Nguyệt cảm động tới mức suýt rơi nước mắt.
Không lâu sau, tay trái Chung Niệm Nguyệt thì cầm trái cây, tay phải thì cầm kem.
Khi ở Đại Tấn.
Tấn Sóc Đế không cho cô ăn đồ lạnh đâu.
Khi Chung Niệm Nguyệt nghĩ tới đây.
Cô đã trở về…vậy Tấn Sóc Đế thì sao?
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt cảm thấy kem cũng chả ngon lành gì nữa.
Cô đặt kem xuống bàn trước mặt, ngẩng đầu lên hỏi: “Mấy ngày qua, con có làm ra chuyện kỳ lạ gì không?”
“Có!” Ông Chung gật đầu dứt khoát.
Mắt bà Vạn tối sầm lại, cũng lên tiếng nói: “Sáu tháng qua, không biết con bị gì nữa, cứ như người không có linh hồn vậy, chỉ ngồi ngơ ngác tại chỗ.

Không nói chuyện cũng không quan tâm đến ai khác.

Đã có rất nhiều bác sĩ tới khám nhưng vẫn không biết con mắc bệnh gì.

Hôm nay đột nhiên con ngất xỉu, ba mẹ cảm thấy rất sợ hãi…

Sáu tháng?
Ở đây chỉ mới sáu tháng sao?
Nhưng ở Đại Tấn đã là sáu năm rồi.
Chung Niệm Nguyệt ngây người, không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Ba mẹ vất vả rồi.”
Cũng may đối với ba mẹ chỉ là sáu tháng.
Nếu sáu năm…
Sợ rằng ba mẹ còn đau lòng hơn cô rất nhiều.
Khi nói tới đây.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
“Chắc là tiểu Tô tới.” Bà Vạn nói.
“Tiểu Tô?”
“Ừ, đó là con gái của dì Bành ở lầu trên.

Lúc trước thì đi du học, đến năm nay mới quay lại.

Khi con bị bệnh, dì Bành thường tới thăm ba mẹ, tiểu Tô cũng mang trái cây tới…” Ông Chung vừa nói vừa đi ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra.
Bên ngoài có một người phụ nữ ôn nhu nói: “Tôi nghe nói Niệm Niệm nhà hai ngươi bị ngất xỉu, nên tới thăm một chút…”
Có một cô gái trẻ tuổi đi theo phía sau bà ta: “Đã đưa đi bệnh viện chưa ạ? Không sao chứ?”
Chung Niệm Nguyệt có chút ấn tượng với dì Bành này, là một người phụ nữ ôn nhu.
Nhưng con gái của bà ta thì Chung Niệm Nguyệt chưa từng gặp bao giờ, chắc là vì cô ta luôn du học?
Nghĩ tới đây thì người kia xoay người về phía cô.
Chung Niệm Nguyệt ngẩng người.
Sao tiểu Tô này…lại giống Tô Khuynh Nga như đúc vậy?
Bởi vì Chung Niệm Nguyệt nhìn cô ta, ánh mắt có mơ màng.
Tiểu Tô đi về phía cô ngay lập tức: “Thì ra là không ngất xỉu, cũng không biết là ai đồn bậy như vậy, nếu thật như vậy thì chắc chú và dì đau lòng lắm.”
Tiểu Tô vừa nói vừa đưa tay ra phía sau đầu Chung Niệm Nguyệt: “Chắc là tóc của chị Niệm Nguyệt đã bị rối rồi, để em chải lại giúp chị, rồi đỡ chị xuống lầu đi dạo…”
Tay tiểu Tô vừa chạm vào tóc Chung Niệm Nguyệt, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Chung Niệm Nguyệt hất tay ra.
Ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ, một lúc sau mới có thể định thần lại
“Sao, sao…” Dì Bành lùi về phía sau hai bước.
Ông Chung vội vàng cười nói: “Lúc nãy vẫn chưa nói với hai người, Niệm Niệm đã khôi phục lại rồi.”
Đột nhiên tiểu Tô hét lên: “Cái gì?!”
Giọng điệu cô ta khiếp sợ, giọng nói lại cao, nhìn thì không giống như vui mừng mà lại giống như bị kinh sợ mà thất thố.
“Tiểu Tô, con có thái độ gì vậy?” Dì Bành cau mày nói.
Tiểu Tô vội vàng kiềm chế lại vẻ mặt của mình: “Xin lỗi, xin lỗi…Nếu vậy thì, đây chính là tin vui, con và mẹ sẽ không làm phiền mọi người nữa.”
Rất nhanh cô ta và dì Bành kia rời đi.
Nghi ngờ trong lòng Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa biến mất, nàng quay lại hỏi: “Mẹ, tên đây đủ của cô ta là gì.”
“Tô Thanh, hình như là vậy?” Bà Vạn nhớ lại.
Tô Thanh.
Tô Khuynh Nga.
*Tô Thanh: 苏青: Sū qīng.

Tô Khuynh Nga: 苏倾娥: Sū qīng é.
Có trùng hợp tới mức vậy không?
Gia đình Chung thực sự cảm thấy rất vui mừng, còn chưa đợi Chung Niệm Nguyệt ngồi suy nghĩ tiếp, thì không lâu sau người thân và bạn bè của gia đình Chung đều tới cửa, mang theo rất nhiều quà cho cô.
Chung Niệm Nguyệt ở trong nhà vẫn luôn được mọi người cưng chiều, các trưởng bối đều rất thích cô, đám bạn cũng rất thích cô.
Theo lời mà bạn cô từng nói.
Ai kêu cậu có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, hừm, chỉ cần nhìn khuôn mặt này là chẳng còn hứng để cãi lộn nữa.
Bọn họ đối xử với Chung Niệm Nguyệt rất tốt, đương nhiên quan hệ giữa cô và bọn họ đều không tệ.
Tuy rằng cô đã sáu năm chưa gặp bọn họ nhưng khi gặp lại cũng không hề cảm thấy xa cách.
Khách tới thăm sợ bệnh tình Chung Niệm Nguyệt tái phát nên cũng không ở lại lâu.
Từng người hỏi thăm vài câu, sau đó để lại quà rồi rời đi.
Chớp mắt một cái trời đã tối đen như mực.
Chung Niệm Nguyệt nằm trên chiếc giường quen thuộc, lăn qua lăn lại, cô vẫn không thể nào ngủ được.
Cô có thể quay lại đó không?
Nếu sớm biết cô sẽ quay lại đây, rời đi không lời từ biệt nào…còn không bằng từ đầu đừng đồng ý với Tấn Sóc Đế, bây giờ lại khiến hắn đau lòng như vậy.
Chung Niệm Nguyệt càng nghĩ về điều đó thì càng không ngủ được.

Cô ngồi dậy mở notebook ra, muốn xem phim cổ trang.
Nhưng.
Tên hoàng đế ngu xuẩn này, sủng phi vừa châm ngòi một chút mà đã tin.
Cái kịch bản này sao hoàng đế lại ngu xuẩn vô dụng như vậy, tất cả mọi việc đều để gian thần quyết định.
…Không xem nổi mà.
Một lần nữa Chung Niệm Nguyệt lại nằm xuống giường, xiết chặt ngón tay.
Thì ra cảm giác nhớ người mình yêu chính như vậy sao…
Lồng ngực cảm thấy khó chịu, nôn nóng và bất an.

Giống như đột nhiên biết ngày tận thế sắp đến nhưng lại không biết chính xác ngày nào tận thế sẽ đến.
Khó chịu.
Cô không chấp nhận nổi.
Nhưng tính cách Chung Niệm Nguyệt cũng không thay đổi quá nhiều.
Từ trước tới nay cô là một vô cùng lý trí, sẽ không vì một việc gì đó mà đòi sống đòi chết.
Vì vậy cô cố gắng ép bản thân ngủ hai tiếng.
Sáng sớm hôm sau, cô đã thức dậy.
Ba mẹ Chung nhìn thấy cô tinh thần thoải mái ngồi trước bàn ăn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Học bạ của con vẫn đang được bảo lưu, Niệm Niệm vẫn có thể nhập học…” Ông Chung thấp giọng nói.
Kết quả thi đại học của Chung Niệm Nguyệt không tệ chút nào.
Từ nhỏ cô được cưng chiều tới mức không có mục tiêu để phấn đấu, ba mẹ cũng không muốn cô học quá nhiều.

Nên trường đại học mà cô chọn chính là trường mà ba Chung đang giảng dạy.
Chỉ là…
Vừa mới nhắc tới thì Chung Niệm Nguyệt nhớ lại Quốc Tử Giám đã bị cô náo loạn tới mức gà bay chó sủa, đám học trò ngoan Tần Tụng bị cô lôi kéo đi chơi, còn những cuốn sách luận Tấn Sóc Đế đã đọc cho cô nghe trước khi ngủ…
Chung Niệm Nguyệt lại cảm thấy buồn rầu trở lại.
Khó trách người ta thường nói, con người sẽ vì tình yêu mà đau buồn, cũng sẽ vì tình mà sợ hãi.
Chung Niệm Nguyệt gật đầu nhẹ: “Vậy khi nào con đi báo danh?”
Vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp tìm được Tấn Sóc Đế thì cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.
“Ngày mai được không?”
“Được ạ.” Chung Niệm Nguyệt uống một ngụm sữa đậu nành, không có hứng thú với việc này lắm.

Nhưng đột nhiên cô nhớ tới tiểu Tô kia.
“Tiểu Tô thường tới đây chải tóc cho con sao?”
“Phải.

Lâu lâu còn giúp mẹ lau mặt cho con.”
Chung Niệm Nguyệt nói: “Hèn gì tóc của con bị rụng không ít.”
Ông Chung ngạc nhiên nhìn cô.
Bà Vạn cũng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lên tiếng: “Niệm Niệm, con không thích tiểu Tô sao?”
Chung Niệm Nguyệt không nói đáp án chính xác mà chỉ nói: “Nếu tiểu Tô muốn đỡ con xuống lầu đi dạo, con đi tìm cô ta là được.”
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã đi tới trước cửa nhà họ Tô.
Dì Bành biết lý do tại sao cô tới, vội vàng kêu tiểu Tô ra.
Nét mặt tiểu Tô có chút kỳ lạ, đương nhiên không vui đi cùng Chung Niệm Nguyệt đã ‘thanh tỉnh’ xuống lầu đi dạo.
Nhưng bởi vì bình thường cô ta diễn xuất quá tốt, nêu bây giờ mà từ chối thì đúng là có chút kỳ lạ.
Cứ như vậy mười phút sau.
Các cô đã đi xuống dưới lầu.
Chung Niệm Nguyệt nhớ lại tên tác giả của quyển truyện mà cô đã từng đọc.
Hình như tên là ‘A Mộng’.
Cô không vội vàng để lộ mục đích của mình ra, mà lên tiếng hỏi: “Tôi nghe mẹ tôi nói, lúc trước cô vẫn luôn đi du học, sau đó thì sửa lại nguyện vọng tới trường mà ba tôi dạy phải không?”
Nét mặt tiểu Tô cứng đờ, miễn cưỡng gật đầu.
Chung Niệm Nguyệt nhìn nét mặt của cô ta mà suy đoán, có lẽ cô ta đi du học gặp vấn đề gì đó.

Về đây học chỉ là biện pháp tạm thời.
Nét mặt tiểu Tô cứng đờ, đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, dĩ nhiên đây chính là thời gian tốt.


Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt lên tiếng gọi: “A Mộng?”
“Sao chị biết?” Tiểu Tô kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
Chung Niệm Nguyệt: “Thì ra quyển truyện đó đúng là do cô viết à.”
Sắc mặt tiểu Tô thay đổi, lúc này cô ta mới phát hiện ra Chung Niệm Nguyệt đang thử mình.
Tiểu Tô vội vàng phủ nhận: “Chị nói gì tôi không biết.”
Nhưng đã muộn.
Chung Niệm Nguyệt đã biết rồi.
Thật ra lúc trước cô cũng đã phát hiện, ở thế giới kia Chung đại nhân và Vạn thị quá giống ba mẹ cô.

Ngoài trừ có một vài chi tiết là khác và tính cách đổi qua cho nhau mà thôi.
Ngay cả nguyên chủ cũng gần giống với cô.
Sau khi gặp được tiểu Tô thì cô cũng hiểu rõ.
Thì ra vị tác giả này dựa theo nhà cô mà viết truyện.
Cmn, trực tiếp viết cả nhà cô thành một nhà pháo hôi!
Đương nhiên Chung Niệm Nguyệt cũng không khách khí gì nữa.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Nếu cô dám viết thì tại sao lại chưa từng nghĩ tới chúng tôi sẽ đọc quyển truyện đó? Tôi rất thắc mắc, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau phải không? Vì cái gì mà cô hận tôi như vậy?”
Tiểu Tô cắn chặt răng, không trả lời.
Chung Niệm Nguyệt ấn vào nút gọi khẩn cấp trên điện thoại, sau đó tiếp tục nói: “Nữ chính Tô Khuynh Nga? Cô viết về bản thân mình sao? Cô có từng nghĩ bản thân sẽ biến thành nhân vật này không? Người này thảm tới mức nào nhỉ.

Bởi vì cô ép nhân vật này đi một con đường không thích hợp, cuối cùng nhân vật này chỉ có thể chết mà thôi.”
“Chị nói nhảm gì đấy?!” Tiểu Tô không nhịn được nữa, bởi vì Chung Niệm Nguyệt nhắc tới nữ chính nên càng khiến cô ta khó chịu hơn.
“Cô có biết lúc tôi không tỉnh táo, là đang ở đâu không?”
“…Ở đâu?”
“Đại Tấn.”
“Hừ, chị nghĩ tôi đồ ngu à?”
“Tùy tiện sử dụng tên người bên cạnh, bịa đặt họ thành câu chuyện nhảm nhí của cô, viết cho họ một cái kết không thuộc về họ.

Cô có từng nghĩ tới các nhân vật trong truyện cũng sẽ thức tỉnh không? Bọn họ sẽ chống lại sự sắp xếp của cô, cuối cùng giết chết nam nữ chính không?”
“Chị bị điên rồi!” Tiểu Tô tức giận nói.
Nhưng tâm trạng của Chung Niệm Nguyệt không tệ chút nào.
Nếu quyển truyện của tiểu Tô đều lấy từ người thật, vậy nơi này cũng sẽ nguyên mẫu của Tấn Sóc Đế phải không?
Mặc kệ có hay không.
Ít nhất Chung Niệm Nguyệt vẫn còn chút hy vọng.
“Kỳ Hãn…trong hiện thực là ai? Nếu cô không nói thì sớm muộn gì tôi cũng đoán ra được, tôi sẽ đi tìm hắn nói cho hắn biết…”
Chung Niệm Nguyệt còn chưa nói xong thì đã bị tiểu Tô cắt ngang: “Không được! Không được! Chị im đi!”
“Tại sao cô lại ghét tôi? Tôi cũng không có một anh họ là Kỳ Hãn.”
“Đương nhiên là chị không có, chị mà xứng sao?” Tiểu Tô mất bình tĩnh mà nói ra, cô ta mím môi nói tiếp: “Tôi không ghét chị, tôi chỉ muốn…chỉ muốn phát tiết một chút, tôi không có ý gì khác.

Chị cũng không cần bịa đặt ra những chuyện quỷ thần đó khiến tôi sợ hãi.

Chị không biết Kỳ Hãn cũng là bình thường.

Mỗi khi hắn đi tìm chị đều bị ba chị cản lại.

Hắn là sinh viên của ba chị, bởi vì từng gặp chị một lần mà nhớ mãi không quên…”
Nói tới đây, tiểu Tô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì sao chỉ cần gọi ‘Niệm Niệm’ thì sẽ nhớ tới cô mãi không quên?
“Vậy thì sao? Có quan hệ gì với cô chứ?” Chung Niệm Nguyệt hỏi lại.
Lời nói này không khác nào như tát vào mặt tiểu Tô.
Tiểu Tô tức giận nói: “Bởi vì hôm đó tình cờ tôi từ nước ngoài trở về, mẹ tôi chỉ vào mặt tôi mắng, nói tôi là đồ vô dụng.

Đọc sách cũng không xong, tính cách cũng không khiến cho người ta yêu thích.

Cái gì cũng kém hơn so với người khác, tình duyên thì không bằng một phần mười của chị!”
“Bà ta nói chị vừa tốt nghiệp cấp ba mà đã có phú nhị đại theo đuổi.

Phú nhị đại kia chạy Rolls-Royce tới nhà chị, bị ba chị đuổi đi nhưng vẫn không chịu từ bỏ…Nói phú nhị đại kia vừa đẹp trai vừa có khí chất tốt…tôi không kìm lòng được mới chạy đi xem thử.”
Chỉ xem thử một chút.
Thì tiểu Tô mới biết cái trường học mà cô ta đang học, nếu lấy hot boy của trường ra so sánh thì đúng là chẳng bằng một góc.
Hơn nữa mẹ cô ta liên tục la mắng.
Tất cả những sự ghen tị đó đều gộp lại với nhau.
Nên cô ta mới có nảy ra một ý tưởng.
Cô ta muốn viết một quyển truyện.
Chung Niệm Nguyệt là đứa con cưng của trời, được cưng chiều mà lớn lên, nhưng ở trong truyện cho dù có khuôn mặt đẹp tới mức nào thì cũng chỉ là pháo hôi bị mọi người chán ghét.
Mà cô ta bởi vì có tấm lòng trong sáng, từ đó về sau sẽ được mọi người yêu quý, cuối cùng có một cái kết tốt đẹp.
Những kẻ bắt nạt cô ta trong truyện đều là những người mà cô ta quen biết, cô ta sửa tên lại một chút rồi đưa vào truyện.
Bởi vì cô ta muốn biến bọn họ trở thành nữ phụ ác độc.

“Vậy Kỳ Hoàn đâu?”
“Kỳ Hoàn là ai?”
Thì ra tiểu Tô cũng không biết tên của Tấn Sóc Đế.
“Tấn Sóc Đế có nguyên mẫu không?”
“Dựa vào cái gì tôi phải nói cho chị biết?”
“Hắn là một người rất lợi hại.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Tiểu Tô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.
Vì sao Chung Niệm Nguyệt lại nổi hứng khen một nhân vật phụ?
Chung Niệm Nguyệt nói: “Cổ tay của hắn mạnh mẽ tới mức nào chứ? Hắn đã viết lại kết cục của cô.

Tổng cộng hai lần hắn đều viết lại.

Lần đầu tiên, hắn để Thái Tử đi tới trông coi hoàng lăng, lúc đó cô và Thái Tử càng ngày càng xa cách, Thái Tử đã đưa cho cô một tách trà độc, cô bị tra tấn cho đến lúc chết.

Lần thứ hai, hắn cố ý để cho Thái Tử tạo phản, dùng kiếm chém chết Thái Tử, cũng giết chết cô ở đó…”
“Đánh rắm! Chị nói nhảm gì vậy?!”
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ.
Haizz.
Tấn Sóc Đế quá trâu bò, khiến cô không nhịn được mà phải khoe khoang!
Chung Niệm Nguyệt nói tiếp: “Không chỉ như vậy, nữ phụ ác độc Cao Thục Nhi vẫn gả cho Thái Tử, sau khi Thái Tử chết cũng chỉ lo bảo vệ bản thân, nàng ta được phong cáo mệnh, trên dưới Cao gia nhìn thấy đều phải hành lễ.

Cô còn nhớ rõ La tiểu thư không? Thái Hậu chết, các nam tử của La gia cũng chết, vì vậy một La gia lớn như vậy đều giao hết cho nàng ấy.

Nàng ấy có dũng có mưu, nên đã gánh vác được cả La gia, sau đó còn đi theo sau hoàng hậu nương nương làm tùy tùng, được phong làm huyện chúa, hiện tại trên dưới La gia đều phải nhìn sắc mặt nàng ấy…”
“Đại hoàng tử có vợ con hạnh phúc, chưa từng bị Thái Tử ám toán.

Lạc Nương có cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Tuy rằng Tam hoàng tử có hơi ngu xuẩn, nhưng vẫn có thể thay đổi được.

Bởi vì đám ăn chơi trác táng của Cẩm Sơn Hầu đã giúp sức phá được một vụ đại án, nên không còn ai nói bọn hắn là kẻ ngốc nữa…”
“Chị đúng là bị điên mà! Tôi không nghe, tôi không muốn nghe!” Tiểu Tô hét to quay đầu bỏ chạy.
Chung Niệm Nguyệt chớp mắt.
Khi Chung Niệm Nguyệt về đến nhà thì nghe ba mẹ nói, dì Bành lầu trên và tiểu Tô cãi nhau rất lớn tiếng.
“Thực sự dùng cả dao.”
“Tiểu Tô còn mắng liên tục, gì mà tôi muốn cô chết, tôi sẽ viết tiếp, viết tới khi nào cô chết…Bành Anh quá tức giận nên đã tát cô ta một bạt tai, sau đó tiểu Tô đẩy bà ta xuống lầu.”
“Cảnh sát cũng đã tới.”
Chung Niệm Nguyệt ghét tiểu Tô.
Nhưng ấn tượng về dì Bành cũng không được tốt cho lắm.
Chung Niệm Nguyệt cau mày nói: “Vốn dĩ dì Bành không nên la mắng cô ta.” Bà ta luôn so sánh cô ta với tất cả mọi người, thậm chí còn ra tay đánh cô ta.
“Đúng vậy, ai mà nghĩ tới bà ta lại là dạng người này chứ?” Ông Chung cau mày nói.
Chung Niệm Nguyệt nói thầm, chỉ cần tiểu Tô biết suy nghĩ hơn một chút, dứt khoát cắt đứt quan hệ với người nhà, tự mình học tập thật tốt, sau khi tốt nghiệp thì ở riêng, không cần phải liên lạc với bọn họ nữa, nói không chừng cô sẽ đồng tình với cô ta được một chút.
Nhưng mà những người được dì Bành so sánh với cô ta thì đều bị đưa hết vào trong sách, có một kết cục bi thảm…người này thật là thiếu đạo đức mà!
Nhà bọn họ thì có liên quan gì đến cô chứ?
Mỗi khi nhớ lại quá khứ bi thảm của Lạc Nương, Chung Niệm Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thôi, không nghĩ nữa.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngáp một cái thật dài, đứng dậy nói: “Ba mẹ ngủ ngon.”
Ngày mai, cô lại phải đi học.

Hừm.

Thời đại này không có một Tấn Sóc Đế cưng chiều cô, thật đáng giận!
Đến khi nào cô mới có cơ hội để gặp lại bọn họ đây?
Cũng trong ngày hôm đó.
Ở một khu dân cư cao cấp khác.
Người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, ngập ngừng nhìn xung quanh rồi thấp giọng gọi: “…Niệm Niệm?”
Nơi này không có Niệm Niệm.
Chỉ có bức tường xa lạ lạnh như băng.
Cách đó không xa có một…bức tranh?
Đây là tranh sao?
Chỉ lớn bằng một bàn tay.
Người trên bức tranh, mặc quần áo kỳ lạ, nhưng lại có khuôn mặt giống hệt với hắn.
Trong ánh mắt u ám của hắn hiện lên một tia sáng.
Đây là…nơi ở ban đầu của Niệm Niệm sao?
Hắn sẽ còn được gặp Niệm Niệm không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.