Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Chương 71: Vì nàng


Đọc truyện Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế – Chương 71: Vì nàng

Chiêu Dương mệt mỏi ngủ một giấc thật sâu quên đi mọi muộn phiền trong lòng, khi nàng tĩnh giấc đã là giờ ngọ của ngày hôm sau.

Nhìn thấy chủ tử thức dậy, Lạc Niệm liền chuẩn bị một thao nước ấm mang vào phòng.

Lạc Niệm cẩn thận đặt thao nước lên cái bàn bên cạnh giường, nàng nhún gối hành lễ trước mặt Chiêu Dương.

– Thỉnh an Quý Phi.

Chiêu Dương nhìn Lạc Niệm gật đầu một cái, thuận tay vén mái tóc dài óng ánh mịn màng về phía sau.

Nàng vén chăn xoay người ngồi ở mép giường đối diện với Lạc Niệm,

chân đông đưa, ánh mắt sắc bén nhìn một vòng.

Lạc Niệm nhìn Chiêu Dương khó hiểu hỏi.

– Quý Phi, Quý Phi đang tìm gì vậy?

Chiêu Dương thở dài trong lòng hơi thất vọng khi không nhìn thấy người nàng muốn gặp nhất.

Nàng nhớ rõ hôm qua trước khi thiếp đi, nàng đang ở trong lòng Nhậm Thái Tuấn.

– Hoàng thượng đâu?

Lạc Niệm nghe Chiêu Dương hỏi nàng cười tươi, cầm một cái khăn nhỏ nhún vào thao nước ấm, vắt ráo chiếc khăn, cung kính đưa ra trước mặt Chiêu Dương.

– Bẩm Quý Phi, trời vừa hửng sáng Hoàng thượng đã khởi giá đến Ngự thư phòng.

Chiêu Dương không có phản ứng gì với lời nói của Lạc Niệm, nàng theo thói quen cầm lấy chiếc khăn trên tay Lạc Niệm dịu dàng lau mặt của mình.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong nàng ra lệnh cho Lạc Niệm thay cho nàng một bộ y phục thật đẹp.

Ngồi trước chiếc gương đồng, Chiêu Dương nhìn Lạc Niệm lúc này đang chăm chú chải tóc cho nàng.

– Lạc Niệm, hôm qua Hoàng thượng ở lại Ngự Long Viên suốt đêm sao?


Lạc Niệm vừa chải tóc vừa gật đầu đáp.

– Dạ, hôm qua nô tỳ nhìn thấy Quý Phi nằm trên ngực Hoàng thượng ngủ cả đêm.

Quý Phi ngủ thật ngon còn Hoàng thượng thì không hề chợp mắt.

Nô tỳ nghĩ trong lòng Hoàng thượng có tâm sự gì đó.

Chiêu Dương nghe Lạc Niệm nói vậy liền trầm mặc suy ngẫm.

Hoàng thượng, trong lòng chàng đang nghĩ đến điều gì?

Sau khi Lạc Niệm chải tóc xong, Chiêu Dương cùng với Lạc Niệm và Xuân Thu đi đến Ngự thư phòng tìm Hoàng thượng.

Hai tên thái giám nhìn thấy nàng liền cung kính hành lễ.

– Chiêu Quý Phi cát tường.

Chiêu Dương nhìn họ gật đầu một cái, nhìn thấy họ định lên tiếng thông truyền, nàng liền nâng tay chặn họ lại.

– Không cần thông truyền, ta muốn tạo bất ngờ cho Hoàng thượng.

Hai tên thái giám nghe Chiêu Quý Phi nói vậy, lập tức khom người nhận lệnh.

Ở trong hoàng cung ai nấy đều biết Hoàng thượng rất sủng ái Chiêu Quý Phi, chỉ cần nhìn thấy Chiêu Quý Phi dù Hoàng thượng đang trong cơn thịnh nộ cũng sẽ nguôi giận.

Chiêu Dương trong lòng vui vẻ đi vào trong, không biết vì sao sau khi mang thai nàng rất muốn được ở bên cạnh chàng.

Đứng trước cửa Ngự thư phòng nàng chuẩn bị bước vào, trong đầu hiện lên vẻ mặt vui vẻ của Nhậm Thái Tuấn khi nhìn thấy nàng.

Đột nhiên bước chân của Chiêu Dương khựng lại, khi nàng nghe được giọng nói của Trương Vinh truyền ra từ Ngự thư phòng.

– Bẩm Hoàng thượng, việc người bảo thần điều tra đã có kết quả.

Ngọc Nhi Tiểu thư và Thái Vũ Lan đã âm thầm qua lại nhiều năm qua.


Trương Vinh nói đến đây chợt dừng lại một chút, ngước mặt lên dò thám tâm tư của Hoàng thượng.

Nhìn thấy Hoàng thượng tỏ ra vô cùng bình tĩnh trước việc Ngọc Nhi Tiểu thư và Thái Vũ Lan, Trương Vinh mới dám nói tiếp.

– Bẩm Hoàng thượng, lần này việc Ngọc Nhi Tiểu thư quay trở về cung, cũng do một tay Thái Vũ Lan và Quốc Cửu Lưu Phàm an bày.

Chiêu Dương không thể nào tin nổi những gì mình mới vừa nghe được, nàng đứng hiên ngang trước cánh cửa lớn trong lòng tò mò muốn xem Nhậm Thái Tuấn có phản ứng gì khi biết Ngọc Nhi của hắn một dạ hai lòng.

Nhậm Thái Tuấn nhíu chặt đôi lông mày trầm giọng nói.

– Thái Vũ Lan!

Nhậm Thái Tuấn lập lại cái tên mà hắn ghét cay ghét đắng.

Sự thù hằn đối với Thái Vũ Lan không xuất phát từ chuyện Thái Vũ Lan muốn giết hắn mà là vì Thái Vũ Lan tâm địa độc ác, ở bên cạnh tiên đế ghèm pha tình cảm huynh đệ của hai người.

Càng nghĩ đến Thái Vũ Lan thần sắc của Nhậm Thái Tuấn càng thêm phẫn nộ, khiến Trương Vinh và Trương Vệ bất giác rùn mình, đầu cúi thấp không dám đối diện với Hoàng thượng.

Lần này Hoàng thượng thật sự nỗi giận rồi.

Nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn giận đến xanh cả mặt, Chiêu Dương cảm thấy buồn trong lòng.

Thì ra Ngọc Nhi ở trong lòng hắn quan trọng đến như vậy, bằng không hắn sẽ không tức giận như bây giờ.

Sắc mặt phẫn nộ của Hoàng thượng chợt hiện lên tia độc ác, bàn tay đang đặt trên thành ngai vàng bất giác siết chặt lại.

– Việc Thái Hậu trúng độc thì sao?

Trương Vệ bước tới cung kính nói.

– Hoàng thượng thần đã cho người điều tra, hôm nô tỳ Xuân Thu của Chiêu Quý Phi đến Ngự thiện phòng chuẩn bị trà sâm.


Có một tiểu thái giám nhìn thấy nô tỳ tuỳ thân của Ngọc Nhi Tiểu, lén lúc đi vào ngự thiện phòng.

Nhìn cử chỉ rất khả nghi.

Nhậm Thái Tuấn nghiếng răng tức giận.

– Ngọc Nhi!

Hai từ Ngọc Nhi thốt ra từ miệng của Nhậm Thái Tuấn, không mang theo chút tình cảm gì cả ngoài sự căm phẫn.

– Trương Vệ khanh cho người đến Trường Thanh Cung lục soát, tìm cho bằng được chứng cớ Ngọc Nhi hạ đọc Thái Hậu.

Trương Vinh khẩn trương lên tiếng khuyên Hoàng thượng.

– Hoàng thượng, xin người suy xét lại.

Ngọc Nhi Tiểu thư là lệnh nữ của Quốc Cửu Lưu Phàm, dù người không nể mặt Quốc Cửu Lưu Phàm cũng nên nghĩ đến Thái Hậu.

Chiêu Dương không hề kinh ngạc, việc Ngọc Nhi cố tình hạ độc Thái Hậu rồi vu oan nàng, nàng đã biết từ trước.

Nàng định sau khi từ Đa Tình Cốc trở về, sẽ đến Trường Thanh Cung giết chết Ngọc Nhi ngay.

Thế nhưng suy nghĩ cho kĩ, giết chết Ngọc Nhi dễ như trở bàn tay nhưng nếu Ngọc Nhi chết đi Thái Hậu sẽ càng ghét nàng hơn.

Cuối cùng vì không muốn Nhậm Thái Tuấn khó xử, nàng đành nuốt xuống nỗi hận vào lòng.

Nhậm Thái Tuấn hừ lạnh một tiếng, cất giọng ngông cuồng.

– Hừ…..Quốc Cửu Lưu Phàm thì sao?

Bấy nhiêu năm nay ta có thể nhắm một mắt mở một mắt, để mặc cho ông ta lộng hành nhưng lần này thì không!

Quý công công đứng cung kính bên cạnh, nghe Hoàng thượng nói vậy liền

lên tiếng.

– Bẩm Hoàng thượng, thứ lỗi cho nô tài nhiều chuyện.

Hiện tại thế lực trong tay Quốc Cửu Lưu Phàm không nhỏ, nếu Hoàng thượng thẳng tay trừng phạt ông ta nô tài chỉ e là có nhiều quan chức trong triều sẽ bày tỏ sự bất mãn đối với Hoàng thượng.

Nhậm Thái Tuấn biết rõ Quốc Cửu Lưu Phàm kết bè kết phái, nhưng hắn không quan tâm.


– Kẻ nào dám đối đầu với trẫm, trẫm sẽ giết chết không tha!

– Hoàng thượng…….

Trương Vệ và Trương Vinh mới vừa lên tiếng, liền bị Nhậm Thái Tuấn vươn tay ngăn lại.

– Các khanh đừng khuyên trẫm nữa, việc trẫm đã quyết định thì dù trời có sụp xuống cũng không cản nổi.

Biết rõ mình không khuyên được Hoàng thượng, Trương Vệ và Trương Vinh đành nhận lệnh.

– Thần tuân lệnh.

Trương Vệ và Trương Vinh ủ rũ rời khỏi Ngự thư phòng, vừa đi Trương Vinh vừa thở dài nói với Trương Vệ.

– Thật lạ vừa rời khi ta báo cáo với Hoàng thượng về việc Ngọc Nhi Tiểu thư và Thái Vũ Lan, tuy Hoàng thượng không vui nhưng rất điềm tĩnh.

Thế nhưng vừa nghe ngươi báo cáo về  việc hoàng thái hậu bị trúng độc, Hoàng thượng liền nộ khí xung thiên.

Theo ta nghĩ chuyện hoàng thái hậu trúng độc, không đáng để Hoàng thượng thay đổi kế hoạch bấy nhiêu năm của người.

Trương Vệ lắc đầu thở dài đáp.

– Hazzzz……Hoàng thượng thừa biết lúc này không phải là lúc chọi thẳng với Quốc Cửu Lưu Phàm, nhưng anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.

Ai bảo Ngọc Nhi Tiểu thư ai không chọc tới, lại chọc đến Chiêu Quý Phi.

Trương Vinh kinh ngạc, Hoàng thượng không quan tâm đến việc tìm ra tội chứng của Thái Sư Trường Quan và Quốc Cửu Lưu Phàm chỉ vì Chiêu Quý Phi sao?

– Ngươi nói Hoàng thượng chỉ vì Ngọc Nhi Tiểu thư hãm hại Chiêu Quý Phi nên mới giết cùng đuổi tận Lưu gia?

Trương Vệ gật đầu ý bảo không sai, hắn cũng không thể tin rằng một người từ trước đến giờ không gần nữ sắc, nhưng khi động lòng lại mảnh liệt đến như vậy.

Vì Chiêu Quý Phi, dù Hoàng thượng

biết con đường phía trước chính là địa ngục, người cũng sẽ không dừng bước chân của mình lại mà bước vào.

Chiêu Dương sững sờ với lời nói của Trương Vệ, thì ra…..thì ra…. Hoàng thượng phẫn nộ là vì Ngọc Nhi giá họa cho nàng.

Hiểu được tấm lòng của hắn, nàng cong môi cười hạnh phúc bàn tay vô thức sờ lên bụng của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.