Đọc truyện Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế – Chương 4: Thích thú
Chiêu Dương kịp thời thu về thân thủ của mình, để mặc chiếc khăn tay bay theo làn gió, vừa vặn bay đến trước mặt của Nhậm Thái Tuấn.
Hắn vươn tay đón lấy chiếc khăn tay, đóa hoa Lan màu tím cùng với hai chữ Hạ Tuyết thật dịu dàng sóng động thiêu trên chiếc khăn trắng mềm mại khơi dậy sự hứng thú trong lòng hắn.
Nhậm Thái Tuấn ngước mặt lên nhìn về hướng nơi chiếc khăn bay tới, đập vào mắt hắn chính là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mắt to mũi cao thẳng, cằm thon đôi môi đầy đặn hồng hào, nhưng điều khiến Nhậm Thái Tuấn không thể dời tầm mắt của mình chính là ánh mắt sắc bén mạnh mẽ kèm theo sự ngoan cường của cô ta khi nhìn hắn.
Sự kiêu ngạo tỏa ra từ trên người cô, hắn chưa từng nhìn thấy qua trên bất kỳ người phụ nữ nào.
Đổi lại với ánh mắt thích thú của Nhậm Thái Tuấn chính là ánh mắt thăm dò của Chiêu Dương, cô hiên ngang nhìn hắn không một tia thẹn thùng hay sợ sệt.
Hạ Quyên đứng bên cạnh mỉm cười dịu dàng tỏa ra thẹn thùng, trong lòng nghĩ Nhậm Thái Tuấn đang nhìn mình.
– Tướng Quân…
Nhậm Thái Tuấn nghe thuộc hạ cận thân gọi mình liền xoay mặt lại tiếp tục dục ngựa hướng về phía trước, hắn thuận tay nhét chiếc khăn tay màu trắng vào trong y phục của mình.
Chiêu Dương nhìn thấy vậy trong lòng khó hiểu, một người kiêu ngạo như hắn ta giữ chiếc khăn tay của mình để làm gì?
Đoàn quân do Nhậm Thái Tuấn thống lãnh dừng lại trước mặt Hoàng thương, hắn bước xuống ngựa với tư thế oai nghiêm.
Nhậm Thái Tuấn và binh lính lập tức cung kính quỳ xuống trước Hoàng thượng.
– Hoàng Thượng vạn tuế, đoàn quân Nhâm gia đã thành công chiếm lấy bộ tộc Thái Nhỉ Hàn, thần cầm ấn lệnh trở về phục mệnh với hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy liền vỗ tay đứng lên cười sản khoái.
“Ha….ha….ha….”
– Tốt lắm…… Tốt lắm…..
Khanh quả nhiên không khiến trẫm thất vọng.
Hoàng thượng vừa nói vừa bước tới đỡ Nhậm Thái Tuấn lúc này vẫn đang quỵ trước mặt.
Chiêu Dương nhếch môi cười khen ngợi, tên Nhậm Thái Tuấn này quả thật không đơn giản.
Người xưa thường nói, “ở cạnh vua như ở cạnh hổ” chỉ cần không cẩn thận phạm phải sai lầm kinh động đến long nhan, dù người đó có chức vị cao đến đâu cũng khó tránh khỏi cái chết.
Nhậm Thái Tuấn thật thông minh, hắn hiểu rất rõ câu “công cao lấn chủ”, nên ở trước mặt Hoàng thượng hắn không hề tỏ ra đắc ý, nhận hết chiến công, ngược lại hắn dùng câu “đoàn quân Nhậm gia đã thành công chiếm lấy bộ tộc Thái Nhỉ Hàng”.
Vừa khiến Hoàng thượng không e dè đến binh quyền của hắn, vừa khiến binh lính dưới tướng của hắn ta càng nể phục hắn trung thành với hắn và liều chết vì chủ.
Người thong minh đều biết nếu không được sự thống lĩnh của Nhậm Thái Tuấn, thì dù có hàng vạn binh lính cũng chưa chắc sẽ thắng trận.
Trong lúc này đột nhiên một đám hắc y từ đâu xông ra, họ nhanh chóng chế ngự cận vệ bên cạnh Hoàng thượng.
Năm tên hắc y từ trên tửu lầu phi thân xuống muốn tiếp cận hành thích Hoàng thượng.
– Cẩn thận!
Bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Nhậm Thái Tuấn hét lên, tay cầm chặt cán kiếm rút ra, hắn xông tới đứng chặn trước mặt Hoàng thượng.
Thái Vũ Lang được sự yểm trợ của Nhậm Thái Tuấn, nhanh chống cùng đám thị vệ hộ tống Hoàng thượng và Hoàng hậu rút lui quay trở về tử cấm thành ngay.
“Ahhhhhhhhhh……
Ahhhhhhhhhhh…….”
Tiếng thét kinh hãi của mọi người vang lên, có người hoảng sợ chạy tán loạn tìm chỗ núp sợ mình bị luyên luỵ, có người xông thẳng vào nhà đóng cửa lại mặc cho việc diễn ra bên ngoài.
Chiêu Dương mặc kệ người của Hạ gia hộ tống Hạ Trung và lão thái gia vào bên trong, cô vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn màn hành thích trước mặt.
Chiêu Dương thích nhất là cảnh đánh nhau đầy kịch tính này, cứ ngở mình lưu lạc đến nơi này sẽ không còn gì có thể khơi dạy sự hứng thú của cô.
Nhưng thật không ngờ chỉ vỏn vẹn một ngày cô đã phải kinh ngạc hai lần một là vị tướng quân với khí chất khiếp người trước mặt, hai là vụ hành thích cô nhớ đã được ghi vào lịch sử.
Trong lúc Chiêu Dương đang suy nghĩ đột nhiên cô nhìn thấy một tên hắc y không biết chết là gì, vươn kiếm hướng thẳng đến người của Nhậm Thái Tuấn.
Nhậm Thái Tuấn tay cầm kiếm xoay người một vòng, lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua yết hầu của tên hắc y khiến hắn chết ngay tại chỗ mắt mở to cổ và miệng không ngừng trào ra những giọt máu đỏ sẫm.
Chiêu Dương bị sát khí từ trong ánh mắt của Nhậm Thái Tuấn làm cho kinh ngạc.
Ánh mắt đó?
Thần thái đó?
Cô đã từng gặp qua, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ mình đã gặp qua ở đâu và người đó là ai.
Chiêu Dương nhìn Nhậm Thái Tuấn đến không chớp mắt, hắn y như ma quỷ ánh mắt tỏa ra tia sáng của sự chết chóc khi giết địch, từng chiêu hắn tung ra đều giết đối phương ngay lập tức không cho họ cơ hội để giãy dụa.
Trong lúc Nhậm Thái Tuấn đang hăng say giết phản tặc đột nhiên một tên hắc y núp mình sau một bức tường cách hắn không xa, tên hắc y thừa cơ hội Nhậm Thái Tuấn không để ý phóng phi tiêu thẳng vào đầu của Nhậm Thái Tuấn.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn gặp nguy hiểm, tôn chỉ không xen vào chuyện của người khác của Chiêu Dương đột nhiên bị cô dẹp sang một bên.
Chiêu Dương vươn tay tháo cây trâm cài tóc trên đầu xuống, phóng thẳng về hướng Nhậm Thái Tuấn.
Tính cảnh giác của Nhậm Thái Tuấn vô cùng nhạy bén, tuy đang giết phản tặc nhưng hắn vẫn ý thức được hai ám khí cùng một lúc hướng về phía của hắn mà phóng tới.
Nhậm Thái Tuấn không quan tâm đến tên hắc y kia, ánh mắt nguy hiểm nhìn về hướng Chiêu Dương.
Kỳ thật không biết vì sao hắn không hề nghĩ Chiêu Dương sẽ ra tay làm hại đến hắn.
“Đing……….”
Một tiếng đinh vang lên, chiếc trâm cài chính xác chạm vào cây phi tiêu, khiến nó bay sang hướng khác.
Trong ánh mắt của Nhậm Thái Tuấn đột nhiên hiện lên sự thích thú nhìn Chiêu Dương, cho dù lúc này cô đang tỏ ra vẻ mặt không liên quan gì đến cô, nhưng Nhậm Thái Tuấn biết rất rõ Chiêu Dương vừa ra tay cứu hắn.