Đọc truyện Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế – Chương 12: Truy hồn kiếm
Nhậm Thái Tuấn ngẩn cao đầu, gương mặt vô cảm nhìn Quý công công.
– Nhậm Tướng Quân, Hoàng thượng sai nô tài đến đây để tuyên thánh chỉ.
Quý công công cung kính nhìn Nhậm Thái Tuấn nói, tuy nét mặt Quý công công rất hiền lành thái độ lúc nào cũng khép nép, nhưng nếu một ai dám xem thường hay thiếu tôn trọng đến ông thì Quý công công sẽ có cách từng bước từng bước một khiến Hoàng thượng nghi kị người đó.
Nhưng chỉ riêng với một mình Nhậm Thái Tuấn, Quý công công lại hết mực tôn kính.
Quý công công nói xong ông nghiêm trang mở ra phần thánh chỉ đang được ông cẩn thận cầm trên tay.
– Nhậm Thái Tuấn bước tới nhận chỉ!
Quý công công vừa nói xong Nhậm Thái Tuấn lập tức bưới tới, hắn uy phong quỳ một chân dưới mặt đất cuối đầu cung kính nhận chỉ.
– Hoàng thượng chiếu chỉ, để tuyên dương và khích lệ cho Nhậm Thái Tuấn, trẫm ngự ban cho khanh Truy Hồn Kiếm.
Mong khanh đừng phụ tấm lòng của trẫm.
Quý công công đọc xong thánh chỉ, tên binh sĩ ở phía sau cầm một cái hộp làm bằng gấm quý giá bước tới.
Quý công công nhận lấy cái hộp từ tên binh sĩ, ông cẩn thận đưa cho Nhậm Thái Tuấn.
Nhậm Thái Tuấn vươn tay nhận lấy lễ vật do Hoàng thượng ngự ban.
– Tạ chủ long ân.
Sau khi Nhậm Thái Tuấn nói xong hắn liền đứng lên, Trương Vệ lập tức bước tới cầm lấy cái hộp thay cho Nhậm Thái Tuấn.
Sau khi Quý công công rời khỏi, Lạc Niệm đứng bên cạnh Chiêu Dương trong lòng tò mò.
– Tiểu thư, Tiểu thư có từng nghe qua Truy Hồn kiếm không?
Chiêu Dương cũng giống như Lạc Niệm chưa từng nghe qua, cô chuyển tầm mắt của mình vào người của Nhậm Thái Tuấn.
Nhậm Thái Tuấn vẫn như cũ nét mặt lạnh lùng mở ra chiếc hộp gấm kia.
Hiện ra trước mắt của mọi người chính là một cây kiếm dài nằm trong vỏ kiếm thật tinh xảo được khắc tỉ mỉ ba chữ Truy Hồn kiếm, trên đầu tay cầm làm bằng vàng là một viên ngọc màu đỏ thẫm nhìn vào giống y như giọt máu tươi.
Nhìn thấy cây kiếm vẻ hiếu kì trong ánh mắt sắc bén của Chiêu Dương chợt tan biến, thì ra Truy Hồn kiếm cũng chỉ là một cây kiếm bình thường, chỉ quý giá ở chỗ tay cầm làm bằng vàng.
Trương Vinh nhìn thấy nét mặt xem thường của Chiêu Dương, hắn liền lên tiếng.
– Vương Phi, cây kiếm này là vật trân quý do người Kim tấn cống cho Hoàng thượng vào ba năm trước.
Hoàng thượng rất coi trọng nhưng thật không ngờ hôm nay Hoàng thượng lại ban tặng cho Vương Gia.
Tiếp theo lời nói của Trương Vinh chính là giọng nói nghiêm túc của Trương Vệ.
– Truyền thuyết nói rằng, chỉ cần Truy Hồn kiếm rời khỏi vỏ kiếm, liền xảy ra một trận sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Nói cho chính xác một khi Truy Hồn kiếm xuất hiện, nếu không chạm vào máu tươi sẽ không quay trở về vỏ kiếm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe Trương Vệ nói vậy, Chiêu Dương thật hiếu kỳ, ở thời đại này lại có loại vũ khí lợi hại đến như vậy sao?
Trong lúc Chiêu Dương còn đang suy nghĩ đột nhiên Nhậm Thái Tuấn rút Truy Hồn kiếm ra, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Nhậm Thái Tuấn cầm cây kiếm Truy Hồn
sắc bén quơ một cái.
“Xẹt……..”
Chiêu Dương phản ứng cực nhanh cô lui mình về phía sau một bước, nhưng từ trước tới giờ chưa một ai có thể tránh khỏi nhát kiếm của hắn ta.
Chiêu Dương bị Truy Hồn Kiếm chính xác khứa một đường dài trên ngón tay trắng nõn của cô.
Nhìn thấy máu chảy ra từ ngón tay mình, gương mặt tuyệt mỹ của Chiêu Dương không hề đổi sắc, ngược lại với Chiêu Dương, Lạc Niệm hốt hoảng kêu lên.
“Ahhhhhhhh.”
– Tiểu thư, Tiểu thư bị thương rồi.
Vừa nói Lạc Niệm vừa bước tới lo lắng cầm lấy cánh tay của Chiêu Dương lên xem, ánh mắt hoảng hốt nhìn Nhậm Thái Tuấn.
Chiêu Dương cũng như Lạc Niệm không biết trong lòng Nhậm Thái Tuấn đang nghĩ gì, hành động của hắn là sao?
Chiêu Dương tức giận phóng tầm nhìn sắc bén vào người của Nhậm Thái Tuấn, nếu đổi lại là trước đây cái phóng vào người của Nhậm Thái Tuấn không đơn giản chỉ là tầm nhìn chết chốc, mà thay vào đó chính là một con dao găm sắc bén.
Tuy Nhậm Thái Tuấn đứng cách xa cô hai bước, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sát khí tỏ ra từ trên người cô, con ngươi đen nhánh chợt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ trong phút chốc đã được hắn khéo léo che đi.
Phản ứng của Chiêu Dương khiến Nhậm Thái Tuấn thích thú vô cùng, cô không hề tỏ ra sợ sệt hay hốt hoảng ngược lại còn bình tĩnh một cách lạ thường, như nỗi đau này chẳng là gì cả.
Kỳ thật trong lòng Nhậm Thái Tuấn cũng biết Chiêu Dương là một nữ nhân thâm sâu khó đoán, nhưng càng ở bên cạnh nàng trong lòng hắn càng hiện lên sự hiếu kì.
Chiêu Dương chợt bình tĩnh lại khi đôi mắt sắc bén của mình chạm phải ánh mắt thăm dò của Nhậm Thái Tuấn, tuy rất nhanh nhưng Chiêu Dương đã ý thức được phản ứng của mình có gì đó không được bình thường, quá bình tĩnh.
Thật đáng chết, cô cố gắng che giấu nhưng vẫn không tránh khỏi sơ sót.
Chiêu Dương cúi đầu ánh mắt kinh hãi nhìn vào ngón tay đang chảy máu rồi ngước mặt lên nhìn Nhậm Thái Tuấn.
– Chàng khiến thiếp rất đau?
Chiêu Dương nói với giọng run run, lập tức nhận lấy khăn tay từ trên tay của Lạc Niệm bụm lại miệng vết thương.
Nhậm Thái Tuấn nhếch môi cười nhẹ, hắn thích thú nhìn Chiêu Dương không nói gì.
Hết sự kinh ngạc này đến sự kinh ngạc khác, đột nhiên một tiếng xẹt vang lên, Nhậm Thái Tuấn đã tự tay dùng Truy Hồn kiếm cắt một đường trên ngón tay của mình.
Máu của hắn cùng với máu của Chiêu Dương nhuộm cả Truy Hồn kiếm.
Đột nhiên Truy Hồn kiếm phát ra tia sáng màu xanh chói mắt, máu của hai người lập tức bị Truy Hồn Kiếm hút vào trong thân kiếm, trước mắt của tất cả mọi người.
Trương Vệ và Trương Vinh kinh ngạc họ đã nghe qua truyền thuyết của Truy Hồn kiếm, nhưng chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao lại như vậy?
– Tướng Quân, việc này là sao?
Chiêu Dương và Lạc Niệm cũng muốn biết, sự việc diễn ra trước mắt họ thật thần kỳ.
– Truy Hồn kiếm là cây kiếm có linh hồn, nó chỉ nghe theo lời chỉ thị của chủ nhân.
Để Truy Hồn kiếm phân biệt được chủ nhân và thuần phục tuyệt đối, khi khai kiếm lần đầu tiên máu của người nào bị Truy Hồn kiếm hút vào sẽ là chủ nhân của nó.
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, chủ nhân của Truy Hồn Kiếm phải là một nam một nữ, một khi máu của hai người hoà lẫn với nhau thắm vào Truy Hồn Kiếm, thì lời nguyền sẽ lập tức ứng nghiệm.
Nghe Nhậm Thái Tuấn nói xong, Lạc Niệm trong lòng lo lắng cô ngước mặt lên nhìn Chiêu Dương, rồi nhìn sang Nhậm Thái Tuấn.
– Không phải vừa rồi Vương Gia đã lấy máu của Tiểu thư sao, vậy lời nguyền đó là gì?
Tiểu thư có gặp nguy hiểm hay không?
Lạc Niệm như bị trúng tà nhìn Nhậm Thái Tuấn nói ra một tràn, thật ra mỗi lần đứng trước mặt Nhậm Thái Tuấn Lạc Niệm luôn bị khí thế của hắn ta làm kinh hãi, nhưng hôm nay vì lo lắng cho Chiêu Dương nên Lạc Niệm quên mất nỗi sợ hãi trong lòng mình.