Đọc truyện Hoàng Hậu Bỏ Trốn – Chương 119: Tình phụ (chỉ những người phụ nữ không kết hôn nhưng sống với người yêu
Editor: Dạ Hàn
Nữ nhân thích nhất là đi đâu? Đương nhiên là trang sức màu đỏ phường.
Nữ nhân thích nhất là buôn chuyện, các nàng truyền bá tin tức, quả thực còn nhanh hơn loa. Cho nên, việc Thiệu đại đầu mục bắt người thích Vân Dung, mỗi ngày đền đi theo nàng, đã lan ra khắp nơi. Nhờ Giáng Giáng nhiều chuyện mà nhanh chóng truyền khắp toàn thành, trên cơ bản ai cũng biết việc này. Mẫn tri phủ cũng nhanh chóng lo liệu tang sự của Trương thị, sau đó lại khôi phục bộ dáng thường ngày. Nghe nói hắn vì biểu hiện lòng trung thành, chuẩn bị đem án tử tồn đọng nhiều năm ra để thẩm tra xử lý. Lạc Kinh Thiên vôi vàng ngăn cản, giống như ngày thường là tốt rồi. Nhận tiền thì vẫn nhận, tóm lại trước khi như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế, tất cả giống như bình thường.
Phòng ta trở thành hiện trường hung án, bên phía lão Mã còn chưa tìm được phòng ốc, bốn người chúng ta trước mắt rất đáng thương mà ở nhờ một căn phòng nhỏ của một tòa nhà bình thường ở ngoại ô của nhà Thiệu Cảnh. Mặc dù rất nhỏ, nhưng cần gì có đó. Phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách. Vừa vặn có hai gian phòng trống, Vân Dung một gian, ta và người nào đó một gian. Chù yếu chính là phong cảnh đẹp, bên ngoài tiểu viện là một vòng hàng rào, trên hàng rào xung quanh có rất nhiều loại thực vậy. Phòng bên ngoài còn có một con sông nhỏ, đúng là ‘tiểu kiều lưu thủy nhân gia’. Ta luôn muốn có một căn nhà như vậy, cảm giác sống trong đó thật là vô cùng tốt.
Vốn định đến khách sạn ở, nhưng là khách sạn xác thật không tiện nghi, Thiệu Cảnh lại giới thiệu, ba người chúng ta liền rất vô sỉ mà đến nhà hắn ở.
Mẹ nuôi biết ta đến nhà của Thiệu Cảnh, cố ý cùng cha nuôi muốn chúng ta đến nhà họ ở, bất quá chúng ta cự tuyệt. Nhiều người lắm miệng, thanh tịnh vẫn tốt hơn. Cha nuôi cùng mẹ nuôi cả đời chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy hoàng đế, chỉ thiếu nước đem mặt mũi người nào đó xem thật thấu đáo. Không phải chỉ là một người sao, có gì đẹp mắt đâu chứ.
Mang thai ngoài bốn tháng gần năm tháng, cuối cùng cũng có phản ứng. Bất quá đừng hiểu lầm, ta không phải là muốn nôn hay không muốn ăn, ta chẳng khác gì quỷ chết đói. Suốt ngày đói bung, hơn nữa không ăn nhẹ, lại chuyên chọn đồ đầy dầu mỡ. Ta vốn gầy yếu, cần phải tẩm bổ cho thật tốt. Đến ở tại nhà Thiệu Cảnh khoảng một tuần, Lạc Kinh Thiên không có động tĩnh gì. Tề Hạo tựa hồ cũng chẳng có việc, bốn người chúng ta cả ngày suy nghĩ quá rảnh rỗi, (kỳ thật là ta dẫn đầu) ta hỏi hắn có muốn tra hỏi kẻ giả trang không, hắn nói không thể đánh rắn động cỏ, tốt nhất là tạm thời buông tha tên khốn kia đi. Hại Vân Dung thảm như vậy, còn muốn có ý vu cho ta tội giết người, thật muốn giết hắn. Nể mặt cha nuôi mẹ nuôi, ta quyết định phán hắn tù chung thân.
Hiện tại, bốn người chúng ta đang ở nhã gian của tửu lầu Xuân Phong Lâu nổi tiếng mà ăn cơm. Không đúng, chính xác là chỉ có mình ta ăn, ba người bọn họ đều ngồi nhìn. Bởi vì ba người bọn họ đều đã ăn xong, chỉ có mình ta vẫn còn ăn.
“Tam muội, no rồi sao?” Nhìn ta vẫn còn chưa ngừng, Vân Dung thử hỏi.
Ta gật đầu: “No rồi, để lát nữa ăn tiếp.
Vân Dung mãnh liệt nuốt nước miếng: “Tam muội, ta nhớ rõ trước kia ngươi ăn không được là bao. Chính là ngươi vừa mới ăn hết cả một cái chân giò, có chịu nổi không?” Chỉ là một cái chân giò thôi mà, có kinh khủng như vậy sao? Ta còn muốn ăn một con gà cơ.
Ta trắng mắt liếc nàng: “Thêm một con gà, đóng gói mang về, để ăn lúc đói bụng ban ngày.” Dạo này rất nhanh đói, cũng không biết tại sao.
Vân Dung muốn rơi cả con ngươi, không xác định hỏi: “Tam muội, ngươi vừa mới ăn nhiều như vậy, còn muốn nữa?”
“Đúng vậy, còn muốn, ta còn muón nói ngươi đợi lát nữa đi mua đồ ăn vặt trên đường với ta.”
“Tam muội, mặc dù muội phu có rất nhiều tiền, ngươi cũng không cần ăn nhiều như vậy, nhỡ đâu phá sản…” Vân Dung chớp chớp mắt, không biết bản thân nói vậy có đúng hay không.
“Cho dù hắn không có tiền ta cũng muốn ăn, ngươi không biết ta đói sao?” Vừa nói vừa cần lấy đũa gắp gắp, ý tứ là còn muốn ăn.
“Nhưng ngươi ăn gấp ba lần người thường, vẫn còn đói sao?” Vân Dung dở khóc dở cười.
Ta mang vẻ mặt đương nhiên: “Ngươi không biết trong bụng ta còn có đứa nhỏ sao? Hơn nữa tâm tình tốt, ăn nhiều một chút thì sao?”
“Nhưng… ngươi ăn cũng quá nhiều đi.” Ta không phải lợn, chỉ là ngẫu nhiên ăn nhiều một chút.
Tề Hạo cười khổ: “Ảnh nhi, đợi lát nữa đến y quán xem qua một chút.” Cũng đâu phải bệnh nặng gì, chỉ là ăn quá nhiều mà thôi.
Ta khụ một tiếng nói: “Ta nhớ rõ lần đầu mang thai, ngươi vội sai ngự thư phòng mang đồ ăn đầy bàn ở lãnh cung, sao ngươi không nhớ a? Bây giờ không phải chỉ là một cái chân giò thôi sao, lại dọa ngươi sợ đến thế.”
“Ta đã hỏi Tiểu Hỉ Tử, ngươi ăn được rất ít.” Hóa ra đã sớm chú ý đến ta.
Ta trở mình trợn trắng mắt: “Ta nói cho ngươi hay, ta khi ấy không phải ăn ít, mà là không ăn nổi, nghe đến ăn là nôn. Ngươi có chút kiến thức thông thường nào không vậy? Có phụ nữ có thai không ăn nổi cái gì, có khi lại ăn rất nhiều, còn muốn ăn nhiều chất. Ta chính là muội muội của y tiên Lam Lệ, chính mình có bệnh hay không còn không biết sao?”
“Ách, phu nhân, cứ tìm bà đỡ có kinh nghiệm xem qua một chút cho yên tâm.” Thiểu Cảnh ngươi cũng tham gia làm gì.
“Ai nha, chờ y tiên tỷ tỷ trở về, để nàng đặc biệt chăm sóc ta, các ngươi yên tâm đi.” Đúng rồi, Lam Lệ cùng Tuyệt Mị giúp ta đi điều tra chuyện Thương Khung, sao đột nhiên lại không có tin tức? Sẽ không có chuyện gì chứ?
“Đi.” Tề Hạo đỡ ta, cười cười: “Ngươi phải đến y quán.” Hắn bình thường cười rộ lên thật ôn hòa, một khi tức giận, quả thực chẳng khác gì ma quỷ. Hắn làm cách nào có thể luyện trở mặt đến trình độ này? Ta rất tò mò a. Vân Dung sau khi thấy hắn ra lệnh, hỏi ta, ta dùng thủ đoạn gì mà có thể kiếm nam nhân đáng sợ như vậy nghe lời. Sau đó ta nói, không nghe lời thì ta đánh. Vân Dung mãnh liệt lắc đầu: “Ta không có võ công, cũng vô dụng.” Cho dù có thì nàng cũng không đánh nổi Thiệu Cảnh, không có tác dụng gì.
Ta bị Tề Hạo coi như phạm nhân áp giải đến nơi khám bệnh, thầy thuốc nói ta không sao, còn nói trong lúc mang thai có thể ăn được là chuyện tốt, hắn lại đi trên đường phố mua đồ ăn vặt. Thật trùng hợp, lại gặp được cầm thú Giáng Giáng.
Giáng Giáng đang một mình đi dạo trên đường, vừa thấy chúng ta, lập tức cười hì hì tiến lại, đánh giá Tề Hạo, nói: “Chào tỷ phu.” Dựa vào, Tề Hạo thật không may, đường đường là hoàng đế, lại bị gọi thành muội phu, tỷ phu.
Lại nhìn Thiệu Cảnh: “Tỷ phu Thiệu đầu mục bắt người, chào ngươi.”
Thay đổi, ta cùng Vân Dung đều thấy rõ ràng. Giáng Giáng đi tới, trực tiếp đẩy Tề Hạo đứng bên cạnh ta, sờ sờ bụng ta, cười nói: “Mai tỷ tỷ, bao giờ thì sinh?” Tề Hạo bị nàng đẩy về phía sau một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất.
Nàng suýt chút nữa đẩy ngã lão công của ta, hơn nữa không có chút hối hận nào, thậm chí còn không nhìn thấy, ta tức giận nói: “Này, ngươi rất nhàn sao? Trang sức màu đỏ phường không có việc gì cho ngươi làm à?” Dám bỏ việc đi dạo còn dám đến chào hỏi lão bản ta đây? Không muốn mắng nàng.
Giáng Giáng cợt nhả nói: “Mai tỷ tỷ, ta ngắm nghía một chút, chút nữa sẽ trở về.” lại đến bên tai ta nhỏ giọng nói: “Phu quân nhà ngươi làm cái gì?”
“Chuyện này ngươi có thể nghe sao?” Tuyệt đối không thể nói.
“Nghe nói hắn có rất nhiều thiếp phải không? Ngươi là chính thất sao? Không có cách nào khác sao? Ngươi thấy ta thế nào?” Thật muốn tát cho một cái.
“Trong nhà hắn hai mươi mấy người, sang năm lại muốn nạp hai mươi mấy người, ngươi làm sao mà đủ tiêu chuẩn. Ta ngay cả thị thiếp cũng không phải, không phải chính thất phu nhân gì gì đâu.”
“Nhiều thế ư, đến cả hoàng đế chắc cũng không có nhiều như vậy.” Giáng Giáng vô cùng kinh ngạc.
Ta huých nhẹ nàng một cái: “Lăn, đi về làm việc. Trang sức màu đỏ phường đã ngừng kinh doanh hơn một tháng, nghỉ ngơi còn chưa đủ sao?”
Đuổi được Giáng Giáng đi, Tề Hạo cười mà không cười nói: “Nàng nói cái gì?”
Ta liếc mắt trừng hắn: “Nàng hỏi nhà ngươi còn cân thị thiếp không, có thể xem xét nàng.”
“Ngươi nói sao?” Có hứng thú như vậy làm gì?
Ta không tức giận nói: “Ta nói, ta không làm chủ được. Ta không vào cửa nhà ngươi, đến thị thiếp cũng không phải, chỉ là hồng phấn tri kỷ của ngươi.” Nói khó nghe thì gọi là tình phụ.
“Nói bậy, phong hậu đại điển (đại lễ phong hậu) thiên hạ đều biết.”
“Hoàng Hậu không phải đã chết rồi sao? Liên quan gì đến ta?” Ta từ trong lỗ mũi thở ra một hơi, trầm trọng nói: “Mấy ngày này ta đã nghĩ kỹ, sẽ không trở về.”
Hắn tùy ý cười một tiếng: “Nếu ngươi đi, sẽ không có ý định trở về, ta biết.”
“Ngươi định làm sao bây giờ?” Đây mới là quan trọng.
“Ngươi đi đâu ta theo đó.” Tề Hạo lại cười mà không cười: “Chờ hài tử của chúng ta ra đời rồi, người trong thiên hạ cũng biết ta là hôn quân trầm mê nữ sắc, không bằng trốn trước thì hơn.” Trong lòng đột nhiên rơi lộp bộp, có ý gì?
“Ngươi có ý gì?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mắt ngập nước.
Hắn một tay kéo ta đến bên người, “Không có gì, có ngươi là đủ rồi.”
Ta sáng lạn cười một tiếng: “Ta cũng có ngươi là đủ rồi, ta có một biện pháp vẹn toàn đôi bên.”
“Biện pháp gì?” Hắn lộ vẻ không yên lòng.
“Biện pháp chính là, ngươi tiếp tục làm hoàng đế của ngươi, ta tiếp tục làm Mai lão bản của ta. Hài tử ở lại bên cảnh ta, khi nào ngươi rảnh rỗi thì đến thăm chúng ta. Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu phi tử cùng hài tử, chỉ cần ở ngoài cung, lúc ở bên ta, coi ta là duy nhất là đủ rồi.” Chủ ý của ta quả thực là lạn về đến nhà, chẳng khác gì tình phụ.
Hắn nhìn ta thật sâu, mím môi, “Ngươi không thấy ủy khuất sao?”
Ta lắc đầu: “Trước kia có lẽ sẽ thấy ủy khuất, chính là bây giờ sẽ không. Ta biết ngươi yêu ta, thế là đủ rồi. Ta biết ta vĩnh viễn sẽ không thể yêu bất cứ ai khác, cho nên ta tình nguyện chờ đợi. Ở chỗ này chờ ngươi, cũng chính là hy vọng đi.” Làm tình phụ của hoàng đế, cao cấp hơn so với tình phụ bình thường, nhưng vẫn là tình phụ. Ai, ta càng ngày càng cổ hủ. Chỉ sợ từ lúc bắt đầu gặp hắn, ta kiên trì, ta nguyên tắc, cũng đã bắt đầu dao động.
Hắn cười: “Nếu yên ta, sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Thời gian bình tĩnh khoái nhạc luôn qua nhanh như vậy, hết lần này đến lần khác có người muốn đánh vỡ sự yên lặng. Đó là nửa đêm một hông, Lạc Kinh Thiên, Mẫn tri phủ vội vã chạy tới, cùng đi còn có người phụ nữ muốn giết ta lần trước. Đầu tóc cô ta tán loạn, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn là biết bị dọa sợ. Cái nữ nhân đáng chết này, muốn giết ta, hôm nay rốt cuộc rơi vào trong tay ta, xem ta chiêu đãi nàng thế nào. Có thích khách này xuất hiện, phòng khách nhà Thiệu Cảnh đèn dầu sáng rỡ, trình diễn một màn như vậy. Ta cùng Tề Hạo ngồi ở hai bên, mà nữ thích khách kia bị Lạc Kinh Thiên mạnh mẽ ấn quỳ trên mặt đất. Mắt nàng lộ ra hung quang, lạnh lùng trơ mắt nhìn chúng ta.
Ta nhìn kỹ nàng, cợt nhả nói: “Chào mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau. Ngươi cũng thật là, ngươi cũng thật là ngốc, cư nhiên bị ta gài bẫy hai lần, lần này còn muốn đến sao?” Lần kia là ta đứng sau sắp đặt sao? Hứ, danh tiếng vang dội.
Nữ tử cười lạnh: “Lại là ngươi, gặp phải ngươi, ta coi như vô dụng.”
Ta làm bộ cười hì hì: “Biết sự lợi hại của ta rồi thì thành thật một chút.”
“Hứ, ngươi có thể gây khó dễ cho ta?” Nàng nói sau khi từ biệt liền coi chúng ta như không khí.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Ta quay đầu nhìn Tề Hạo trước mặt một cách thấu đáo, hắn cũng có kế hoạch, ta không muốn quấy rầy.
“Hỏi nàng Thương Khung nắm giữ nhược điểm của quan viên nào.” Ánh mắt hắn lộ ra tia âm trầm, ta sợ đến rùng mình một cái.
“Nhưng mà nàng cứng đầu, chỉ sợ không hỏi ra.” Thần sắc của ta có chút lo lắng, nữ nhân này vừa nhìn đã biết là người mạnh miệng.
“Ngươi muốn thế nào?” Hắn cười nhìn ta, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt lúc trước.
“Thẩm vẫn phạm nhân có rất nhiều phương pháp, ta sẽ không nghiên hình bức cung, nhưng muốn nàng nói ra, không phải là quá khó.” Nói xong cười đắc ý.
Tề Hạo cũng vô lại ủng họ: “Để xem.”
Ta vẫy vẫy Vân Dung: “Vân Dung, lại đây.”
Vân Dung đến bên cạnh ta, ghé tai lại gần, nàng mỉm cười, gật đầu, “Được.”
Chỉ chốc lát, Vân Dung từ bên trong đi tới, đưa cho ta một cái bình sứ. Ta nói với nàng kia: “Cô nước, tốt nhất là nói ra, nếu không nói… “ Ta giơ bình sứ trong tay lên: “Bên trong chính là kịch độc, nếu uống phải một giọt…” Ta cũng biết uy hiếp người a.
Nữ tử khinh miệt liếc mắt nhìn, khiêu khích nói: “Có giỏi thì giết ta đi, chủ nhân nói ngươi thông minh tuyệt đỉnh, sao? Thủ đoạn cũng chỉ có từng ấy?”
Ta tức giận đến mức từ ghế nhảy dựng lên: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Ta cho là ngươi không dám, ngươi còn muốn sử dụng ta không phải sao?” Nàng vẫn cười lạnh, khiêu khích ngẩng đầu.
“Ngươi…” Ta chỉ vào nàng, hổn hển.
“Giết ta? Giết ta đi?” Nàng vừa nói, vừa cười khanh khách.
Ta căm tức nhìn nàng, lớn tiếng nói: “Ta sẽ giết ngươi, ngươi nghĩ rằng chúng ta cần khẩu cung của ngươi sao? Đối với chuyện của Thương Khung, chúng ta đã biết rõ.”
“Bọn ta khinh, tốt nhất là làm cho ta thống khoái.” Nàng cười đến vô cùng châm chọc, trái lại có cốt khí nữ tử.
Ta dậm chân mạnh một cái, đem phấn vụn trong bình đổ một ít vào chén nước, hổn hển đưa cho Lạc Kinh Thiên, “Kinh Thiên đại ca, đây là độc môn kịch độc của y tiên, chạm môi là chết, cho nàng uống đi.”
Lạc Kinh Thiên tiếp nhận cái chén, khó khăn nhìn Tề Hạo: “Gia, người xem…”
Tề Hạo nhìn ta cười nói: “Thật sự muốn nàng chết?”
Ta tức giận nói: “Nói thừa, chưa từng có ai dám nói với ta như vậy, ta muốn nàng chết. Đối với chuyện Tề Hoằng muốn tạo phản, chúng ta đã biết, hơn nữa bắt được danh sách quan viên hắn khống chế, giữ lại nàng để làm ta bực mình sao?”
Nàng kia vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng như tờ giấy: “Không thể nào, không thể nào, các ngươi không thể lấy được danh sách. Danh sách nằm trong tay chủ thượng, các ngươi không thể nào bắt được.” Thật là ngu dốt, lừa ngươi thôi. Nếu ngươi đã nói đến chuyện tìm danh sách này, chúng ta đương nhiên sẽ tra xét.
Ta cười lạnh: “Có cái gì là không thể?” lại nói với Lạc Kinh Thiên: “Lạc Kinh Thiên, đổ vào đi.”
“Làm đi.” Tề Hạo mắt cũng không chớp, nhàn nhạt ra lệnh. Vợ chồng lâu năm như vậy, cũng có ăn ý, hắn biết ta có mục đích.
“Đúng” nàng kia không hề dãy dụa, cơ hồ là ‘bón’ chứ không phải ‘đổ’. Cái chén đã thấy đáy, nàng liếm liếm môi, “Không phải nói chạm môi là chết sao? Sao ta vẫn còn…” Còn chưa nói xong, người đã ngã xuống.
“Nương nương…” Thấy nàng ngã xuống, Mẫn tri phủ nghi hoặc khó hiểu, không biết tại sao ta lại giết nàng một cách dễ dàng như vậy.
Ta cười một tiếng, nói với Tề Hạo: “Ngươi hoàng đế này cũng đóng vai Diêm Vương chứ?”