Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Chương 115: Ta không phải pháp y


Đọc truyện Hoàng Hậu Bỏ Trốn – Chương 115: Ta không phải pháp y

Editor: Dạ Hàn

Dù sao cái tên tham quan kia nhất định là quyết tâm không tha ta, cho dù ta chứng minh mình không phải kẻ giết người cũng chẳng có tác dụng gì.

Từ ấy về sau, tri phủ đại nhân khả ái của chúng ta hạ lệnh, trong lúc ta lấy lời chứng cứ cho án tử này, cấm bất luận kẻ nào thăm hỏi. Một câu nói như vậy, đem ta hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chỉ cso Thiệu Cảnh thường xuyên đến thăn ta, giúp ta truyền tin. Vân Dung có tin gì, cũng sẽ thông qua hắn.

Ngày hôm qua Thiệu Cảnh đưa cho ta một phong thư, là của Dật Phong. Trong thư nói, nhờ bọn họ thăm dò nhiều mặt, tìm được một ít đầu mối về Thương Khung, nhưng là đầu mối quá ít. Không ai bi Thương Khung làm ăn cái gì, cũng không biết kẻ cầm đầu của bọn họ là ai, chỉ biết Thương Khung thích nhất là thăm dò tin tức mọi nơi. Tuyệt Mị xem như là nguyên lão trong giang hồ, hắn cũng không biết từ bao giờ xuất hiện một cái tổ chức gọi là Thương Khung. Tóm lại là cái tổ chức này giống như là vô cớ xuất hiện, hơn nữa gần đây nhanh chóng khuếch trương. Dạo này người trong giang hồ biết là có một tổ chức như vậy tồn tại, nhưng không gặp được người của Thương Khung. Để đánh giá tổ chức này chỉ có hai chữ, thần bí.

Ta cầm thư mà càng thêm sốt ruột, ‘Thương Khung’ rốt cuộc là từ đâu tới? Ta chỉ là một tiểu nữ tử, làm sao có khả năng đắc tội với tổ chức giang hồ không rõ lai lịch này? Nói về nữ nhân này, chủ nhân của nàng nói ta thông minh tuyệt đỉnh, nói như vậy, chủ tử của nàng cũng là chủ nhân của Thương Khung, chắc hẳn là biết ta? Rốt cuộc là ai? Ta nghĩ nát óc cũng không ra, ta tới cùng đắt tội với ai.

Có thù với ta sâu nhất, chính là Trữ Vương, bất quá tên kia hiện tại đang ngồi chồm hỗm trong đại lao, cho nên loại hắn ra.

Trừ hắn, chính là Ngụy Thân, bất quá trận thế này hiển nhiên không phải hắn có thể bày ra, loại.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta còn cho rằng cha của đứa trẻ trong bụng ta là khả nghi nhất. Trừ hắn chẳng ai có năng lực bồi dưỡng được một tổ chức có thế lực nhanh đến vậy. Hắn muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, bời dưỡng một đám người chuyên thăm dò tin tức thật sự là đơn giản. Hắn thật sự muốn giết ta sao? Ta thủy chung cũng cảm thấy hắn cho dù muốn giết ta, cũng không xuống tay được. Bởi vì không tìm ra cái gì, Dật Phong bây giờ còn ở kinh thành tiếp tục điều tra, chỉ là viết phong thư, báo lại tình huống trước mắt. Hiện tại ta thật sự thúc thủ vô sách (không có cách nào…) chỉ có thể chờ kết quả điều tra của bọn họ. Thương Khung ơi là Thương Khung, ta và chủ nhân của các ngươi rốt cuộc là có cái gì thù hằn a? Mà thủ lĩnh thần bí kia là ai? Cứ tưởng rời khỏi hoàng cung là ta có thể tiêu sái, thật không ngờ vẫn là rơi vào phiền não vô tận.

“Phu nhân.” Thiệu Cảnh nói cắt đứt sự trầm tư của ta, hắn sao lại đến nữa? Đưa vật gì cho ta vậy?

Ta đứng lên khỏi giường, cười nói: “Thiệu đại ca, sao ngươi lại đến đây? Có chuyện gì?”

“Không phải ta muốn gặp ngươi, mà là hắn.” Thiệu Cảnh vừa nói vừa lôi người giấu ở sau lưng ra, một ông lão gầy lập tức xuất hiện trước mắt ta. Ông lão này không phải là pháp y kia sao? Sao đột nhiên muốn gặp ta?

Xuất phát từ lễ phép, ta cười nói: “Pháp y đại thúc, tìm ta có việc gì sao?”

Ngọ Tạc nói: “Mai lão bản, gọi Phúc bá được rồi, cũng đã vài chục năm, ai cũng gọi thế.” Không phải là luôn khách sáo sao?

“Phúc bá, có việc gì sao?” Vô sự không đăng tam bảo điện, có gì thì nói thẳng ra đi.

Phúc bá ngưng mi nói: “Hm trước xem Mai lão bản khám nghiệm tử thi giải thích rất cặn kẽ, xin hỏi Mai lão bản có người thân làm pháp y sao?”

Ta lắc đầu: “Không có, ta thuần túy chỉ là mèo mù vớ được chuột chết.” Cũng có chút khiêm nhường.

“Mai lão bản, nếu có người chết trong biển lửa, ngươi trước tiên nghĩ kiểm tra bộ phận nào?” Hỏi ta sao, cái này ta có biết.

Ta mỉm cười: “Trên đời này có hung thủ thông minh thật sự, trước tiên hạ độc người chết, hoặc là thắt cổ chết, xong rồi phóng hỏa. Dù sao hỏa hoạn là ngoài ý muốn, người bình thường cũng sẽ không nghi ngờ. Nhưng là, hỏa hoạn không dễ phát sinh như vậy, cho dù phát sinh người chết cũng có thời gian kêu cứu không phải sao? Nếu như ta là pháp y, ta nhất định trước tiên kiểm tra miệng mũi. Nếu như thật sự là bị đốt chết hoặc hun chết, miệng mũi sẽ có lượng lớn tro bụi. Nếu thật sự là bị đốt chết mới có thể từ mặt khác phương diện vào tay.”

Phúc bá mừng rỡ nói: “Ta có việc muốn mời phu nhân hỗ trợ.” Mới vừa rồi hỏi ta này nọ, đạo lý đơn giản như vậy ai chẳng biết.

“Nói đi.” Đã sớm biết ngươi có việc.


Phúc bá không nói gì, Thiệu Cảnh đành nói: “Nguyên phối phu nhân Trương thị của tri phủ đại nhân bị giết chết.” Phu nhân của tri phủ đại nhân mà cũng có người dám giết?

“Các ngươi muốn ta làm như thế nào?” Ta là phạm nhân, cư nhiên tìm ta hỗ trợ phá án, có phải là đầu óc hỏng rồi không?

“Chúng ta muốn mời phu nhân hỗ trợ khám nghiệm tử thi.” Ta thèm vào, ta có thai, chỉ sợ không tiện.

Ta lộ vẻ mặt khó xử: “Hai vị, nói thật là ta có hiểu một chút, nhưng là ta bây giờ đang ở tù, chỉ sợ…”

“Đại nhân giao trách nhiệm cho bọn ta phá án trong một tháng, chúng ta cũng là không có cách nào mới đến mời phu nhân. Thật sự không tìm được đầu mối, chỉ có thể cầu phu nhân đi khám nghiệm tử thi, hy vọng có thể tìm ra một ít mấu chốt để phá án.” Thiệu Cảnh ngươi nói dễ nghe như vậy, ngươi cho là hung thủ giết người nào cũng để lại chứng cứ sao? Ta cũng không phải là Tống từ. Lần trước phát hiện lỗ hổng trên thi thể Mẫu Đơn cũng thuẩn túy là do may mắn.

“Như vậy đi, ngươi kể cho ta chi tiết chính, ta giúp ngươi phân tích qua. Chuyện khám nghiệm tử thi ngươi đi xin chỉ thị của tri phủ đại nhân, nếu không ta cũng không dám ra ngoài.” Tri phủ này, hiện tại cầu ta đến. Lúc tham ô tiền của ta, cố ý vu oan hãm hại ta, cũng không ngờ tới hôm nay đi.

“Được rồi, ta đi xin chỉ thị của đại nhân, Thiệu Cảnh ngươi trước hết kể cho Mai lão bản một chút.” Làm pháp y nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không bằng ta sao? Ông lão này cũng thật là…

Phúc bá đi xin chỉ thị của Mẫn tri phủ, mà Thiệu Cảnh ước chừng đem chuyện kể cho ta một lượt.

Tối ngày hôm qua, gian phòng của Trương thị đột nhiên bốc cháy, lúc có người phát hiện, Trương thị đã chết. Vốn cho rằng là ngoài ý chết, kết quả Phúc bá nghiệm ra miệng mũi nàng rất sạch sẽ. Cái này cho thấy rõ ràng là sau khi chết mới bị ném vào biển lửa, rõ ràng là mưu sát. Tri phủ phu nhân bị giết, nhiều chuyện a, tri phủ đại nhân giận dữ, lập tức quy định ngày phá án.

“Thiệu đại ca, trừ Trương thị không phải chết do ngoài ý muốn, không còn đầu mối khác sao?”

“Gian phòng của phu nhân bị cháy sạch loạn thất bát tao, chúng ta cũng không để ý thấy gì. Sau lại phát hiện thiếu mấy thứ trang sức, cho là trộm cắp giết người.” Đầu mục bắt người này có phải hay không rất thất trách, phải để pháp y khám nghi tử thi mới phát ra điểm này?

“Ngươi thấy thế nào?” Ta hỏi.

“Mai lão bản.” Thiệu Cảnh còn chưa kịp nói, tri phủ đại nhân đã chạy đến.

“Dân phụ tham kiến đại nhân.” Ta cố ý khách khí với hắn.

“Mai lão bản xin đứng lên.” Mẫn tri phủ vội vàng đỡ ta lên.

“Tri phủ đại nhân, có việc gì sao?” Ta biết rõ, còn muốn chọc hắn tức chết.

Mẫn tri phủ lộ vẻ mặt khó khăn nói: “Mai lão bản, ngươi có điều không biết, nguyên phối phu nhân của ta tối qua bị giết, thấy Mai lão bản rất quen với việc khám nghiệm tử thi, muốn mời Mai lão bản nghiệm qua thi hể chuyết kinh, hy vọng tìm ra một ít đầu mối.” Ngươi mà cũng có lúc cầu ta, hừ, ta không muốn giúp ngươi. Hơn nữa ta cũng không phải pháp y, chỉ là học được từ truyện cùng phim truyền hình thôi.

“Tri phủ đại nhân, dân phụ xác thật nắp khí quản thế, nhưng là dân phụ mang thai bốn tháng, chỉ sợ không tiện.” Ta không giúp ngươi đấy.

“Mai lão bản, ta lúc thiếu niên hai bàn tay trắng, chuyết kinh là khuê tú nhà đại gia, nàng không để ý sự phản đối của người nhà mà ở bên ta. Hôm nay nàng chết không minh bạch, ta không cam tâm.” Mẫn tri phủ vừa nói vừa lau nước mắt, bày ra một bộ đau khổ.


Ta khó khăn nói: “Đại nhân, ngươi biết ta bây giờ còn là phạm nhân, chỉ sợ không tiện đi?”

“Mai lão bản, án tử của ngươi là vì không đủ chứng cứ, ta cũng không có cách nào a.” Mẫn tri phủ dùng ánh mắt đau xót nhìn ta.

“Tri phủ đại nhân, ta đã chứng minh là ta không có tội, còn muốn chứng cứ gì nữa?” Ta đã chứng minh Mẫu Đơn không phải chết trong phòng ta, bỏ qua khả năng hãm hại. Hắn muốn thả ta chỉ cần nói là được, lại còn muốn tìm chứng cứ gì, rõ ràng là cố ý làm khó dễ.

“Ngươi giết Mẫu Đơn có nhân chứng vật chứng hẳn hoi a, ngươi mặc dù chứng minh bản thân không giết hắn, chứng cỡ vẫn không đủ.” Có cái kiểu ngụy biện như thế sao?

Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đại nhân muốn thế nào? Ngươi cũng không mở rộng điều tra, chẳng lẽ cứ giam ta như vậy?”

“Như vậy đi, ta cho Mai lão bản thời gian một tháng, nếu như ngươi có thể tìm chứng cứ chứng minh bản thân ngươi trong sạch, ta sẽ tha cho ngươi.”

“Ta ở trong đại lao thì làm sao mà tìm được?”

“Ta có thể thả Mai lão bản ngươi một tháng, nếu như một tháng còn không có kết quả, ta đành lại ủy khuất ngươi.” Quá gian trá, rõ ràng là muốn ta đi khám nghiệm tử thi phu nhân hắn. Một chút đầu mối cũng không có, điều tra thế nào? Thời gian một tháng đủ sao?

“Ba tháng.” Hiện tại là ngươi cầu ta, ta muốn cò kè mặc cả.

“Hai tháng.”

Ta nghĩ cũng không nghĩ: “Thành giao.” Ta biết rõ Mẫn tri phủ này hiện tại bị ép buộc, hắn cho ta hai tháng chỉ sợ cũng là mạo hiểm. Từ đó có thể thấy, hắn rất yêu Trương thị. HIện tại đã tra xét mười mấy ngày, lại thêm hai tháng nữa bọn họ không biết có tra ra Thương Khung làm ăn cái gì không nữa? Từ trong đại lao ra ngoài, ta có thể lại bị vào tù.

~~~~~

Ta quỳ gối giữa công đường,

“Án Mai thị mưu sát Mẫu đơn nhân chứng vật chứng có đủ, bổn nhân phán Mai thị trọng tội. Nhưng Mai thị chứng minh được Mẫu Đơn không chết trong phòng mình, bổn quan tạm thời tin tưởng nàng trong sạch, Mai thị lại đang có thai, bổn quan tạm thời phóng thích.” Nói nghe thật hay, đó là do ngươi có việc cầu ta.

Ta còn dập đầu cho đủ lễ, nói: “Tạ đại nhân.”

Ta vừa ra khỏi cổng lớn, lập tức bị một đám người vây lấy. Vân Dung cầm đầu, Giáng Giáng, Phục Linh, lão Mã, mẹ nuôi, toàn bộ đều đến.

“Ảnh như, ngươi không có việc gì, tốt quá.” Vân Dung xông lên ôm ta đầu tiên. Trừ Vân Dung, còn lại đám người kia quan tâm nhất chỉ có cái bụng ta.

Phục Linh đi đến sờ sờ bụng ta, không dám tin, nói: “Thật sự có?”


“Con của ai vậy?” Giáng Giáng luôn thích buôn chuyện tiến lại. Kỳ thật tất cả mọi người đều biết ta từng là Hoàng Hậu, chỉ mình nàng không biết, đáng thương a.

Ta quay người trợn trắng mắt: “Ngươi quản được sao? Thật là nói thừa.”

Mẹ nuôi đỡ ta, ôn hòa nói: “Con gái, cẩn thận a, đứa trẻ trong bụng ngươi rất quý giá.” Nàng nhất định biết đứa trẻ trong bụng ta là con ai, cho dù không biết cũng sẽ đoán ra.

“Ai, có phải là Dật Phong công tử không?” Giáng Giáng thích Dật Phong như vậy, gả cho hắn tốt lắm.

“Đi chết đi, còn mắt nào của ngươi thấy giống Dật Phong? Chúng ta chỉ là bạn bè thôi.” Ta đẩy nhẹ nàng một cái.

“Ta biết, nhất định là vị công tử anh tuấn trên hoa đào hội” Phục Linh biểu hiện như hoa si.

Lão Mã còn nói thêm một câu tương đối có chất lượng: “Thật không ngờ Mai tổng chẳng những giỏi buôn bán, còn biết phá án, lão Mã thật sự là phi thường bội phục.”

“Biết chút ít mà thôi.” Ta chính là vì tìm hung thủ giết Trương thị mới được ra khỏi đại lao.

Giáng Giáng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Mai tổng, rốt cuộc là ai? Ta muốn biết.” Nhất định là để nàng buôn chuyện.

“Các ngươi không cần đoán, biểu tỷ không muốn cho ai biết thì đừng miễn cưỡng.” Ôn Nhu đã biết thân phận của ta, tự nhiên sẽ biết hài tử trong bụng ta là của ai. Ta là con gái nuôi của di nương nàng, suy ra phải gọi ta là biểu tỷ.

Chúc mừng ta rửa sạch oan khuất, mẹ nuôi muốn chúng ta cùng nhau đến nhà nàng ăn cơm, chúng ta đương nhiên đồng ý. Khó được gần đây không cần quản chuyện của trang sức màu đỏ phường, mới có thể tụ tập cho thoải mái. Đến nhà mẹ nuôi, mẹ nuôi muốn ta quá bồn (tắm rửa…) nói là để tẩy vận xui. Ta mặc dù làm theo, chính là ta biết ta vẫn đầy người vận xui.

Sau đó, mọi người cùng nhau ăn cơm. Đã lâu không gặp cha nuôi, bất quá bây giờ nhìn qua, hắn có vẻ không tệ. Lúc nhìn thấy ta, hắn có vẻ câu nệ, chính là vì biết thân phận của ta. Sau lại thấy ta hiền hòa như vậy, cùng mọi người không lớn không nhỏ, dần dần cũng thoải mái.

“Con gái, ăn cái này.”

“Biểu tỷ, cái này tốt, đem hài tử nuôi mập mạp.”

“Tam muội, cái này cho ngươi.”

“Mai tổng, nếm thử một chút.”

“Lão bản, ta chưa từng sinh con, nhưng ta biết cái này có lợi cho hài tử..”

Trong phòng, đám nữ nhân liều mạng gắp thức ăn cho ta. Trong chén ta đã thành một tòa núi nhỏ, nhìn qua mà thấy sợ. Các nàng có phải nhiệt tình quá không? Chỉ là mang thai thôi, có cần phải hưng sư động chúng như vậy không?

Cơm nước xong, tất cả mọi người rời đi. Vân Dung muốn kéo ta đi khách sạn, mẹ nuôi khăng khăng muốn chúng ta ở lại, cũng muốn chúng ta tạm thời ở nhà nàng. Ta không có ý kiến, Vân Dung đương nhiên cũng không có ý kiến, trái lại đến khách sạn thu dọn hành lý. Kỳ thật ta cũng sợ hãi, cho nên không định về lại nhà cũ ở. Nhà cũ trăm năm của Mạc gia a, cứ để không như vậy đi.

Ở trong đại lao ngủ không ngon, ta ăn cơm xong đã muốn đi ngủ một lúc, còn chưa kịp nằm xuống, mẹ nuôi cùng cha nuôi đều đến. Phản ứng đầu tiên của cha nuôi chính là: “Thảo dân tham kiến nương nương.” Ta bị ọa cho hoảng sợ. Vội vàng đỡ hắn: “Cha nuôi, ngươi làm gì vậy? Ta đã không còn là nương nương. Mẹ nuôi không nói với ngươi sao? Thân phận của ta một khi bị lộ, cả nhà Mạc gia ta đều không thoát. Ta trốn đi đến cha ta cũng không biết. Còn phải xin cha mẹ nuôi giữ bí mật.”

“Phải.” Cha nuôi vội vàng đứng lên.

Mẹ nuôi cười nói: “Đều theo lời ngươi, nàng cho dù là Hoàng Hậu, cũng là con gái chúng ta.”

Ta gật đầu: “Không sai, Hoàng đế là con rể các ngươi, cho nên, không cần quỳ với ta.”


Cùng nhau ngồi xuống, Họa Họa bưng trà cùng điểm tâm lên. Ta nói với cha nuôi: “Cha, dạo này thế nào? Buôn bán lời không ít nha.”

“Này đây mê hoặc song bội.” Buôn bán lãi nhiều như vậy a.

“Ta tại Lộ Châu có một nhà dụ dỗ câu lạc bộ đêm, không biết cha nuôi đã từng nghe qua chưa, ta muốn mở một nhà như vậy ở Tể Châu.” Sớm đã có quyết định này.

“Sao, câu lạc bộ đêm là cái gì?”

“Chính là thanh lâu, ta nghĩ muốn đem thanh lâu ở Tể Châu này thống nhất thành một nhà, ta làm lão bản.” Đủ lòng tham sao, nếu như không theo hợp tác, nhóm tú bà thanh lâu cũng không chiếm được tiện nghi, vì tránh cho các nàng vì bị ta làm cho suy sụp mà hận ta, ta định cho các nàng chốn sinh tồn.

Cha nuôi cười khổ lắc đầu: “Con gái thật sự là dã tâm không nhỏ.”

“Đây không phải là dã tâm, lợi nhuận tốt nhất Lộ Châu đã bị ta chiếm lấy, theo đối nghịch không còn chỗ nào tốt, cho nên không bằng hợp tác.” Ta nói chính là sự thật, hiện tại người Lộ Châu không đến thanh lâu, mà đến câu lạc bộ đêm. Ta đây không phải lãng phí nữ tử thanh lâu mà là bảo vệ các nàng. Nói như vậy, tiền các nàng kiếm được ta chỉ lấy một chút, còn lại cho các nàng. Cho dù ta không mở thanh lâu, các nàng cũng sẽ đến thanh lâu khác, không phải còn thảm hơn sao? Trường hợp bị cha mẹ bán vào, nguyện ý lưu lại liền làm nha hoàn, làm cô nương cũng không ai phản đối. Bị lừa bán thì trực tiếp báo quan, hiện tại tất cả mọi người đều biết lão bản của dụ dỗ câu lạc bộ đêm là không chọc vào được, quan viên địa phương tất phải xử lý.

“Mẹ con các ngươi nói chuyện đi, ta có việc xin lỗi không tiếp được.” Ai, lão nhân bảo thủ, còn không nguyện ý mở thanh lâu, ngươi không biết có nhiều lợi nhuận. Nhắc tới việc muốn hắn gia nhập liên minh hắn trực tiếp chạy, còn thuận tay đóng cửa.

Mẹ nuôi đưa tay sờ bụng ta, cười nói: “Hài tử của ai vậy?” Nói thừa, lại còn hỏi.

Ta cười nhạt: “Hoàng Thượng.”

“Ai, ngươi tội tình gì. Ngươi là Hoàng Hậu, nếu như sinh con trai, nhất định sẽ được phong Thái Tử, tương lai ngươi chính là Thái Hậu, tại sao còn muốn trốn?” Mẹ nuôi trên mặt mang chút đau buồn.

Ta cúi đầu: “Mẹ nuôi, nếu như ngươi thật sự yêu một người, sẽ không chịu nổi hắn tam thê tứ thiếp. Huống chi hắn hiện tại còn nhiều phi tần như vậy, sang năm lại tuyển tiếp đi? Hơn nữa mỹ nữ các quốc gia tiến cống, đến lúc ấy lại càng nhiều. Hắn bây giờ mới có hai mươi mấy phi tử ta đã không chịu nổi, sau này thì sao? Ta đi thắt cổ cho xong.”

“Hắn là hoàng đế a, không phải là phải có rất nhiều phi tử sao?” Mẹ nuôi hiện nhiên không cách nào đón nhận ý nghĩ của ta.

“Ta đã cho rằng ta rất khoan dung, nhưng khi ngồi ở vị trí Hoàng Hậu ta mới biết được, ta không muốn làm Hoàng Hậu, ta chỉ muốn hắn tốt với ta. Nếu như hắn không phải hoàng đế, ta sẽ đi theo hắn. Nhưng hắn lại là hoàng đế, cho nên ta rời khỏi hắn.”

“Ngươi quang minh chính đại xuất hiện như vậy, không sợ Hoàng Thượng biết sao?”

“Giết bất luận kẻ nào cũng không giết ta, biết thì sao? A, kỳ thật, ta thật là ng, có đôi khi ta thậm chí cố ý xuất hiện, cố ý quang minh chính đại xuất hiện, thật hy vọng hắn sẽ như trước kia bắt ta trở về. Ta ban đầu sắp đặt hỏa hoạn chạy trốn, bây giờ lại muốn gặp hắn, ta điên rồi sao? Có lẽ ta điển ồi, gặp phải hắn là nên ta hóa điên rồi.” Vừa nói chớp mắt, nước mắt cư nhiên rơi. Ta thật vô dụng, nói lại khóc.

“Ai nha, con gái a, hoàng đế là không thể yêu.” Mẹ nuôi đau lòng vỗ vỗ bả vai ta.

Ta cười khổ: “Ta biết, ta biết, chính là ta không khống chế được bản thân a.”

“Con gái, ngươi định làm sao bây giờ?” Ta biết nàng nói đến đưa trẻ.

Ta thản nhiên nói: “Chính mình nuôi dưỡng.” Mồ côi cha mẹ có nhiều, thêm ta nữa cũng không nhiều lắm, bớt ta đi cũng không ít.

Mẹ nuôi mặc dù thần sắc lo lắng, nhưng thấy thái độ ta kiên quyết, thở dài một tiếng nói: “Chuyện Mẫu Đơn ủy khuất ngươi rồi, ta thật không ngờ, ngươi cư nhiên biết khám nghiệm tử thi.”

“Chỉ là một chút thôi.” Ta không phải pháp y, đừng nghĩ ta lợi hại như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.