Đọc truyện Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế FULL – Chương 63: Phiên Ngoại Ngọt Sủng Mỗi Ngày 1
Thấm thoát, mùa đông đã đến.
Mùa đông năm nay nhiều việc vô cùng, Lưu Đàn cũng không ở nhà.
Sau khi công chúa Xứng Tâm bị giết, trong triều lòng người bàng hoàng.
Lại thêm phương bắc gặp thiên tai, một đám nạn dân chạy tới Mục Châu.
Toàn bộ triều Lương từ trên xuống dưới đều lộ ra mùi mục rữa thối nát.
Lưu Đàn phải giải quyết vấn đề dân chạy nạn.
Mục Châu đất rộng, sản vật phong phú, trong kho có lương thực dự trữ dồi dào.
Đi tiếp về phía nam có đồi núi đất hoang chưa khai phá, thực ra có thể chứa được dân chạy nạn.
Vì đã có kinh nghiệm của kiếp trước, Lưu Đàn xử lý mọi việc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Liên tục nửa tháng, Lưu Đàn cũng không ở trong Vương phủ Mục Châu, mà là dàn xếp vấn đề nạn dân ở quận Côn.
Danh tiếng Mục Vương hiền lương nhân hậu lại càng truyền khắp thiên hạ.
Mảnh đất Mục Châu này vẫn luôn được xem là tai hoạ ngầm ở trong triều, thế nhưng hoàng đế cũng không dám ra tay.
Công chúa Xứng Tâm chết rồi, hoàng đế cũng chỉ nổi giận mang tính tượng trưng mà thôi, chỉ sợ Lưu Đàn sẽ khởi binh.
Vẻn vẹn một Lưu Đàn thôi mà hoàng đế đã không ứng phó nổi, đừng nói còn có Khang Vương ở Yên Châu là anh em kết nghĩa với Lưu Đàn, lòng lại hướng về Lưu Đàn.
Hiến Châu và Mục Châu có quan hệ rất tốt.
Hiến Vương qua đời, thế tử Sở Tinh Tế trở thành Hiến Vương.
Sở Tinh Tế rất cảm kích những nhắc nhở của Lưu Đàn khi đó.
Sau khi sự việc xảy ra, Sở Tinh Tế cũng cho điều tra một chút.
Sở Tinh Trạch cũng không hề đơn giản, nếu không có Lưu Đàn nhắc nhở, về sau nếu không phải là Lưu Đàn giết Sở Tinh Trạch thì chắc Sở Tinh Tế đã không còn mạng để sống đến bây giờ rồi.
Chỉ cần một thời cơ là chiến sự sẽ nổ ra rất nhanh.
Sáng sớm Minh Hoàn tỉnh lại thì có cảm giác cả người mệt rã rời.
Dạo gần đây nàng luôn cảm thấy buồn ngủ.
Hôm qua, nàng chơi cờ với Thái phi trong phòng ấm mà suýt chút thì ngủ gật.
Minh Hoàn mặc áo cánh màu xanh nhạt, ngồi bên cửa sổ.
Rèm cửa sổ được kéo lại kín mít, không để cho một chút gió lạnh lọt vào mà chỉ có chút ánh sáng xuyên qua được.
Minh Hoàn đang xem thư Lưu Đàn viết cho nàng.
Chữ của Lưu Đàn rất đẹp, nét bút bay bổng như rồng bay phượng múa.
Nàng còn chưa vấn tóc.
Mái tóc đen xõa ra trên bờ vai, trên mặt hơi ửng hồng.
Bởi vì trời lạnh, gần đây Tiểu Bạch luôn thích chui vào phòng Minh Hoàn.
Đám thị nữ trông thấy sẽ luôn muốn lừa Tiểu Bạch ra ngoài.
Minh Hoàn đang đọc thư thì có một cái móng vuốt cực to thò ra, đập thư của nàng rơi xuống đất.
Minh Hoàn giật nảy mình.
Tiểu Bạch vươn cái đầu hổ cực lớn ra cọ lên vai nàng.
Minh Hoàn vỗ nhẹ đầu Tiểu Bạch: “Đi ra ngoài chơi đi.”
Sào Ngọc nói: “Thưa Vương phi, bên ngoài đổ tuyết rồi ạ.
Đêm qua tuyết rơi phủ một tầng rất dày.”
Minh Hoàn nhặt thư lên: “Ta đi ra ngoài xem xem.”
Minh Hoàn được phủ thêm một cái áo choàng.
Đúng là bên ngoài tuyết rơi rất lớn, phủ trắng xoá cả mặt đất.
Cây tùng cây bách xanh biếc lộ ra một chút xíu sắc xanh trong tuyết trắng.
Tiểu Bạch đứng bên chân Minh Hoàn.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, đáng tiếc không có Lưu Đàn bầu bạn bên người.
Minh Hoàn nhẹ nhàng lướt ngón tay qua bộ lông của Tiểu Bạch.
Thị nữ nói: “Cảnh vật thật là đẹp quá.
Thưa Vương phi, lầu ngắm cảnh bây giờ đã ấm lên rồi ạ.
Người có muốn lên tầng thượng uống chút rượu trái cây, ăn điểm tâm ngắm phong cảnh không ạ? Có mấy vũ nữ mới tới, để các nàng khiêu vũ ca hát cho người xem cũng rất hay.”
Minh Hoàn gật đầu nói: “Được, bố trí rồi đi chuẩn bị đi.”
Nhàn rỗi cả buổi sáng.
Buổi chiều có khách tới Vương phủ.
Lưu Đàn không ở nhà, Minh Hoàn phải xử lý hết thảy mọi việc.
Thực ra người trong kinh thành biết rất ít về Lưu Đàn.
Thế nhân đều nói Mục Vương anh minh thần võ, là chủ nhân tài đức nhân hậu hiếm có.
Cũng có một số người kinh thành tin lời đồn bậy này.
Thế nhưng năm đó Lưu Đàn tới kinh thành thì những người đã từng gặp được Lưu Đàn đều biết, anh minh thần võ hẳn là có khả năng, nhưng tài đức nhân hậu thì…!Xem chừng, Lưu Đàn không hề nhân hậu một chút nào.
Ngược lại giống kẻ mà người khác liếc hắn thêm một cái là sẽ bị hắn rút đao chém bay đầu hơn.
Bởi vì non cao nước xa, hai nơi không tiện qua lại, cho nên, rất nhiều tin tức đều không kịp thời.
Đôi khi, người này nói một kiểu, người kia nói một kiểu.
Nếu dựa vào những lời tán dóc của người khác thì sẽ cho rằng tin tức của người đó là đúng.
Người muốn tới gặp Lưu Đàn hôm nay là con trai của thừa tướng trong kinh thành, Liêu Hoài Phóng.
Bởi vì Lưu Đàn không ở nhà, Mục Vương phi không thể tùy tiện tiếp đàn ông cho nên Liêu Hoài Phóng sai phu nhân của hắn tới gặp Minh Hoàn.
Trước khi tới, Liêu Hoài Phóng đã có một ít chuẩn bị.
Việc nhà của phủ Mục Vương bọn họ không nghe ngóng được nhưng có nghe loáng thoáng rằng Mục Vương điện hạ cực kỳ sủng ái Mục Vương phi, trong phủ chỉ có một mình Mục Vương phi mà thôi.
Bởi thế nên Liêu phu nhân không chỉ mang đến một ít châu báu mà còn dẫn theo mấy giai nhân tuyệt sắc.
Bây giờ triều đình suy thoái, cha của Liêu Hoài Phóng là thừa tướng không có cách nào tới đây, nhưng Liêu Hoài Phóng lại tìm được cớ lén tới phương nam, muốn lấy lòng Lưu Đàn.
Dù sau này vương triều nhà Lương có bị diệt thì bọn họ cũng có được một đường sống.
Giai nhân tuyệt sắc được giữ lại trong quán trọ.
Liêu phu nhân mang theo thị nữ cùng với một hộp châu báu đi tới phủ Mục Vương.
Nhà họ Liêu trong kinh thành đã là phú quý tột cùng.
Dẫu sao cũng là nhà Thừa tướng, Liêu phu nhân cũng thường vào hoàng cung diện kiến Hoàng hậu và Thái hậu, một nhóm cung phi cũng xuất thân từ nhà họ Liêu.
Có thể nói, cảnh tượng nào Liêu phu nhân cũng đã nhìn thấy.
Thế nhưng, người trong phủ Mục Vương lại để cho bà ta đi vào từ cửa phụ.
Liêu phu nhân đi theo mấy thị nữ.
Mỗi một thị nữ đều có dáng người dong dỏng, ăn mặc lăng la tơ lụa, khuôn mặt đoan trang, lời nói cũng tự nhiên phóng khoáng.
Liêu phu nhân thử thăm dò hỏi về thái độ làm người của Mục Vương phi nhưng thị nữ chỉ mỉm cười nói: “Phu nhân nhớ kỹ cho, đã vào phủ Mục Vương thì phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, không nên tùy tiện hỏi thăm việc riêng của chủ nhân.”
Bị thị nữ nói cho một câu như vậy, Liêu phu nhân cũng thấy nóng mặt, cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Mặc dù đi vào từ cửa phụ nhưng sau khi tiến vào phủ Mục Vương, Liêu phu nhân vẫn được mở mang tầm mắt.
Đường đi trong phủ quanh co khúc khuỷu.
Đám người hầu lui tới đều rất quy củ, không một ai dám đùa giỡn trên đường.
Trong không khí lơ lửng hương hoa mai thoang thoảng, xa xa cây cối được cắt tỉa gọn gàng, lầu các thấp thoáng như ẩn vào trong mây.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có một bóng trắng bay ngang qua, hẳn là giống chim quý nào đó.
Liêu phu nhân nhìn cảnh tượng giàu có trong phủ Mục Vương rồi lại nghĩ tới hoàng thất đã mất đi cung phụng của các vương hầu.
Trong một thoáng bà ta có hơi hoảng hốt, không biết Mục Vương phi sẽ có phong thái thế nào.
Khi bước qua một cánh cửa son thì thấy trong viện có mấy hầu gái trẻ đang giẫm lên băng ghế cắt tỉa mấy cành mai trong viện.
Một con hổ có vằn trắng như tuyết đang lười biếng nằm sấp bên cạnh cửa.
Dường như ngửi thấy mùi người lạ, con hổ nâng mắt lên.
Trong nháy mắt, Liêu phu nhân cứng đờ người.
Thị nữ nói: “Phu nhân chớ sợ.
Không có lệnh của Vương phi, con hổ này sẽ không tùy tiện ăn thịt người đâu ạ.”
Liêu phu nhân: “…”
Bà ta lại càng thêm sợ Mục Vương phi.
Tới khi đi vào trong phòng, Liêu phu nhân ngửi được một mùi thơm rất lạ xông vào mũi.
Bài trí trong phòng trái lại không hề lộng lẫy như bà ta tưởng tượng, mà khiêm tốn tao nhã.
Bên cửa sổ truyền đến tiếng phụ nữ nhàn nhạt: “Sào Ngọc, là ai tới đấy?”
Sào Ngọc thưa: “Bẩm Vương phi, là Liêu phu nhân từ kinh thành tới ạ.”
Dĩ nhiên là Minh Hoàn đã biết, chẳng qua, người từ kinh thành tới nàng không thể tùy tiện niềm nở được.
“Dẫn bà ấy vào đi.”
Rèm châu được vén lên, Liêu phu nhân thận trọng dẫn theo thị nữ đi vào.
Minh Hoàn đang ngồi bên cửa sổ, lơ đãng mà chơi với bồn cây cảnh, hình như là một chậu hoa mai.
Liêu phu nhân đi tới: “Xin được vấn an Mục Vương phi, thiếp là…”
Minh Hoàn cong môi cười: “Liêu phu nhân không cần câu nệ thế đâu.
Ngồi xuống đi.”
Liêu phu nhân lúc này mới nhìn người phụ nữ trước mắt.
Thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.
Mái tóc đen xõa trên bờ vai, trang điểm cũng không quá mức trang trọng, trên người cũng không đeo trang sức gì, chỉ mặc bộ váy áo màu trắng ngọc trai.
Trong bàn tay trái nàng đang cầm một chuỗi hạt châu bằng đá xanh, tay phải thì đang nhẹ nhàng vuốt ve hoa mai trong chậu.
Nhìn kỹ, Liêu phu nhân mới thấy, hoa mai trong chậu là hoa giả.
Bất kể là chậu hoa tráng men, hay là đóa hoa bằng ngọc trắng với cành vàng lá bạc đều hết sức quý hiếm.
Đế của chậu hoa được rải một lớp ngọc bích, từng viên lớn cỡ móng tay, trơn nhẵn bóng loáng.
Thứ mà người thiếu nữ đang cầm trong tay phải chính là một viên ngọc bích.
Liêu phu dời ánh mắt từ chậu hoa mai tới khuôn mặt của Minh Hoàn.
Đó là khuôn mặt của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Rõ ràng toàn thân đều mộc mạc, nhưng lại lộ ra quý khí khó mà miêu tả được.
Liêu phu nhân không biết phải nuôi dưỡng thế nào mới có thể dưỡng ra một mỹ nhân đẹp tuyệt trần thế này.
Trong thoáng chốc, Liêu phu nhân cũng không tiện lấy món quà mà mình đã dày công chuẩn bị để hối lộ Mục Vương phi ra.
Minh Hoàn chợt mỉm cười dịu dàng: “Liêu phu nhân đường xa mà đến, chẳng hay là vì chuyện gì?”
Nàng ngồi xuống.
Chỗ góc bàn đột nhiên có một con mèo Ba Tư lông xù với đôi mắt màu xanh thẳm chạy ra nhảy lên đùi nàng.
Minh Hoàn lười biếng vuốt lưng mèo.
Liêu phu nhân nói: “Nhà họ Liêu từ lâu đã nghe tiếng Mục Vương điện hạ hiền lương.
Lần này nhà ta tới đây là để kết tình giao hảo với điện hạ ạ.”
Minh Hoàn có nghe nói về nhà họ Liêu ở kinh thành.
Liêu thừa tướng sao, là một nhân vật mà người bình thường không trêu chọc nổi.
Nhà họ Liêu ở kinh thành làm xằng làm bậy, Liêu thừa tướng xưa nay lại có danh là gian tướng, không biết là ai cho can đảm mà lại dám xuống phương nam lấy lòng Lưu Đàn.
Minh Hoàn hiểu rằng Lưu Đàn dĩ nhiên sẽ không qua lại thân thiết với người nhà họ Liêu.
Nhưng không qua lại thân thiết không có nghĩa là không thể qua lại.
Minh Hoàn khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Hiện tại điện hạ không ở nhà, có lời gì cần nói thì cứ nói với ta đi.”
Liêu phu nhân mắng chửi một lượt toàn bộ người trong hoàng thất, cũng bày tỏ nhà họ Liêu ngưỡng mộ Mục Vương đã lâu, sau này nhất định sẽ cúc cung tận tụy.
Ngoài mặt, Minh Hoàn không nói gì, cũng không tỏ rõ thái độ.
Hàn huyên với Liêu phu nhân mấy câu rồi nàng để Liêu phu nhân đi về.
Nhìn phủ Mục Vương xa hoa, cuối cùng Liêu phu nhân cũng ngại không lấy ra đồ mà mình mang tới tặng.
Chờ cho người đi rồi, Minh Hoàn mới sai người chuẩn bị bút mực để nàng viết cho Lưu Đàn một phong thư.
Năm ngày sau, Lưu Đàn đã về tới Mục Châu.
Dĩ nhiên là hắn về vì chuyện của Liêu Hoài Phóng.
Thế nhưng, hắn đương nhiên phải về nhà trước gặp Minh Hoàn.
Minh Hoàn đã tắm rửa xong từ sớm rồi đứng ở trước cửa chính chờ một lúc lâu.
Mùa đông gió lớn, Thái phi không đi ra.
Minh Hoàn khoác một cái áo choàng thật dày có cổ lông màu trắng bạc, tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Lưu Đàn xuống ngựa rồi ôm chầm lấy Minh Hoàn.
Hắn sờ má nàng: “Lạnh thế này, Hoàn Hoàn đợi bao lâu rồi?”
Minh Hoàn cong môi cười, nói: “Chưa đến nửa khắc đồng hồ.”
Lưu Đàn quệt quệt chóp mũi Minh Hoàn: “Ta không tin đâu.
Lần sau đừng ngốc thế này nữa, ở trong phòng ấm đợi ta là được rồi.”
Ngay trước mặt rất nhiều đầy tớ trong nhà, Lưu Đàn bế bổng Minh Hoàn lên.
…
Buổi tối, Lưu Đàn vuốt bụng Minh Hoàn rồi nói: “Hoàn Hoàn à, ta cảm thấy nàng tròn trịa hơn rồi đấy.”
Minh Hoàn gạt cái móng heo của hắn ra: “Mới không có đâu.”
Lưu Đàn ngẫm nghĩ.
Có một thời gian hắn cực kỳ dính Minh Hoàn.
Ban ngày cũng muốn, ban đêm cũng muốn.
Minh Hoàn bị hắn bắt nạt đến mức hàng ngày vành mắt đều ửng đỏ.
Bây giờ cách lúc đó cũng xấp xỉ ba tháng rồi.
Hắn nói: “Chắc là có rồi nhỉ.”
Mắt Minh Hoàn lấp lánh: “Thật không?”
Lưu Đàn không nhịn được cười: “Ngày mai để đại phu tới xem cho nàng.
Hoàn Hoàn ngốc ạ.”
Minh Hoàn quay lưng đi.
Nàng túm chăn nói: “Chàng mới ngốc ấy.”
Lưu Đàn nắm lấy lọn tóc dài của Minh Hoàn sau đó đặt lên môi hôn.
Minh Hoàn quấn chăn quay vào bên trong ngủ, cũng không muốn Lưu Đàn lại gần nữa.
Lưu Đàn sẽ không bắt nạt nàng thật, chẳng qua là tiểu biệt thắng tân hôn, có chút kìm lòng không đặng.
Hắn cách cái chăn vuốt ve Minh Hoàn: “Không để ý tới ta nữa hả?”
Minh Hoàn không nhịn được quay đầu lại hôn hắn một cái..