Đọc truyện Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế FULL – Chương 4
Không nghi ngờ gì Lưu Đàn là một kẻ tự luyến.
Hắn có xuất thân cao quý, là rồng phượng trong loài người, lại tự cho mình có diện mạo thần tiên, là mỹ nam tử hiếm thấy.
Nếu hắn không đối xử thô lỗ với Minh Hoàn thì cũng không phải là không có khả năng Minh Hoàn vừa ý hắn.
Lưu Đàn vuốt cằm, nhìn thấy tiểu mỹ nhân Minh Hoàn đặt hoa lê xuống, ánh mắt cũng dời đi.
Tám phần mười là xấu hổ rồi.
Lưu Đàn nghĩ vậy.
…
Đến lúc sẩm tối, Minh Hoàn cũng nên rời đi, Minh Ly – anh cả nhà nàng đã chờ được một lúc lâu.
Minh Ly và Minh Hoàn có ba phần giống nhau, Minh Hoàn thì giống người mẹ xinh đẹp kiều diễm của nàng hơn, Minh Ly thì giống người cha cao thượng như lan như ngọc của nàng.
Điền Vũ Vận cũng nhìn thấy Minh Ly.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh họ của mình, nàng ta đã phải lòng Minh Ly rồi.
Minh Ly thực sự rất đẹp trai, dáng người hắn cao ráo, một thân áo trắng, lông mày xếch lên kéo tới tóc mai, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, trời sinh lãnh đạm lại tao nhã, xuất trần như trích tiên.
Lúc đứng chung một chỗ với Minh Hoàn, hai người không cần giải thích, người khác đã có thể đoán ra đây là hai anh em.
Đáng tiếc Điền Vũ Vận lấy lòng các kiểu nhưng Minh Ly đều như không trông thấy nàng ta.
Khoảng thời gian trước Điền Vũ Vận muốn bỏ thuốc vào trong nước của Minh Hoàn, kết quả để cho Minh Ly bắt tận tay, ầm ĩ đến chỗ lão phu nhân.
Nàng ta đã chuẩn bị kỹ càng, trong tay áo không chỉ giấu thuốc, còn giấu một gói bột hoa sen.
Lúc đến chỗ lão phu nhân, Điền Vũ Vận kể lể, nước mắt lã chã, móc bột hoa sen ra, nói rằng nàng ta chỉ pha nước uống cho Minh Hoàn thôi.
Lão phu nhân đã mắng Minh Ly một trận.
Lúc không có ai, Minh Ly túm cổ Điền Vũ Vận, khuôn mặt vốn tuấn tú của Minh Ly hơi có chút vặn vẹo: “Nếu em gái tao xảy ra chút xíu chuyện, tao sẽ cho mày nằm ngang mà ra khỏi Minh phủ, ném xác tới bãi tha ma.”
“Minh phủ nhân từ, bằng lòng ra tay giúp đỡ thân thích nghèo túng, nhưng nếu mày dám có suy nghĩ nào khác, muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, thì đừng trách tao không nể mặt.” Minh Ly nói, “Đến lúc đó, cho dù lão phu nhân che chở cho mày, nói với người ngoài rằng tao bất nhân bất hiếu, tao cũng phải vặn cổ mày.”
Lúc đó, Điền Vũ Vận bị hù dọa không nhẹ.
Nàng ta hận Minh Ly quá mức thô lỗ, hận Minh Ly không hiểu một mảnh tình của nàng ta.
Điền Vũ Vận cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Chẳng phải chỉ bỏ thuốc Minh Hoàn thôi sao, dù gì cũng không thành công, cho dù thực sự thành công, nhiều lắm là nổi ban khắp người, bị hủy dung mạo mà thôi, dù sao cũng không chết được, phải dọa dẫm nàng ta như vậy sao?
Từ đó, Điền Vũ Vận cũng xóa bỏ những ý nghĩ khác dành cho Minh Ly, ngược lại còn ghi hận trong lòng.
Có điều, bởi vì Minh Ly uy hiếp, tạm thời Điền Vũ Vận cũng không dám lén bỏ thuốc Minh Hoàn nữa.
Nhìn thấy em gái, Minh Ly mỉm cười, vươn tay ra: “Hoàn Hoàn, tới đây.”
Minh Hoàn vịn tay anh trai bước lên xe ngựa, nàng cười nói: “Vừa nãy anh uống rượu hả? Sao lại có chút mùi rượu?”
Đúng là vừa nãy Minh Ly có uống thêm hai chén.
Mục Vương chủ động tới bắt chuyện, giao hảo với hắn.
Minh Ly tuy còn trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, lúc nói chuyện, hắn mơ hồ nhận ra, Mục Vương cũng không phải kẻ tầm thường.
Minh Ly mắt cao hơn đỉnh đầu, rất vui vẻ trò chuyện với Mục Vương cũng là một dạng mắt cao hơn đỉnh đầu.
Minh Ly mỉm cười nói: “Có uống thêm hai chén với Mục Vương.”
Ánh mắt Minh Hoàn sắc bén, nàng vừa nhìn xuống thì để ý tới bên hông Minh Ly có thêm một miếng ngọc bội.
Không giống với một miếng ngọc bích khác, đây là bạch ngọc dương chi được chạm trổ tinh xảo, hai con thỏ trắng đang ôm một củ cà rốt mà ăn.
Nàng nói: “Ngọc bội bên hông anh lấy được ở đâu thế? Nhìn đẹp quá.”
Minh Hoàn vốn thích thỏ mà.
Con thỏ trắng có con mắt đỏ đỏ, chọc người ta yêu thương cỡ nào!
Minh Ly cười nói: “Hoàn Hoàn thích hả? Thích thì tặng cho em đó.”
“Thứ không rõ nguồn gốc, em không cần đâu.” Minh Hoàn rất hiếu kỳ, có phải là chị gái nào đã tặng cho Minh Ly không.
Minh Ly năm nay cũng mười tám tuổi rồi, vẫn chưa cưới vợ.
Minh Hoàn và Minh Ly đã mất mẹ, nàng làm thân con gái, tình cảm với anh cả có sâu sắc như thế nào đi nữa, cũng không săn sóc được như mẹ, cho nên nàng hi vọng anh cả có thể cưới được một chị dâu hiền lành tốt bụng, “Anh mau nói cho Hoàn Hoàn biết đi.”
Minh Hoàn mở to đôi mắt trong veo mà nhìn Minh Ly.
Thứ mà Minh Ly không chống đỡ nổi nhất là biểu cảm như vậy của em gái, hắn cười nói: “Mục Vương điện hạ uống rượu với anh, lúc đang trò chuyện vui vẻ, ngài ấy tháo ngọc bội đưa cho anh, anh lấy sáo ngọc tặng ngài ấy, gọi nhau là tri kỷ.
Mục Vương là người cởi mở, sẽ không để ý chút việc vặt này đâu, nếu Hoàn Hoàn thích miếng ngọc bội này thì cứ cầm lấy đi.”
Đúng là Minh Hoàn rất thích, nhưng đồ của đàn ông, nàng cũng không muốn tùy tiện cầm lấy.
Điền Vũ Vận thấy Minh Hoàn không nói lời nào, cho rằng Minh Hoàn lại đang lên mặt, nàng ta cũng rất thích miếng ngọc bội này.
Đồ Mục Vương điện hạ cho, đây chính là Vương gia đó, trước đây Điền Vũ Vận chỉ từng nghe nói về Vương gia, đây là lần đầu tiên thấy thứ mà Vương gia thưởng.
Nàng ta nhỏ giọng nói: “Anh họ có thể cho em mượn xem một chút không?”
Minh Hoàn đem ngọc bội nắm chặt trong tay, mỉm cười: “Không thể.”
Điền Vũ Vận tủi thân không nói nên lời.
Về đến nhà, Sào Ngọc hầu hạ Minh Hoàn thay quần áo.
Sào Ngọc trước giờ là người nói nhiều, cả ngày cứ thích ríu ra rít rít.
“Vừa trở về, cô ả đã đi tới viện của lão phu nhân rồi.
Tiểu thư, người chờ mà xem, lát nữa lão phu nhân lại phải nghe con đĩ nhỏ đó nói nhảm!”
Minh Hoàn đang ở trong thùng nước tắm, hai mắt khẽ nhắm lại, nàng nhếch môi nói: “Lỗ tai của tiểu thư cũng sắp bị ngươi nói tới điếc rồi.
Sào Ngọc, đi ra ngoài đi, cho tiểu thư nhà ngươi một chút thanh tịnh.”
Sào Ngọc đành phải lui xuống.
Trên mặt nước trong thùng tắm có rải một tầng cánh hoa, màu da của Minh Hoàn càng lộ ra vẻ óng ánh trong suốt dưới sự tương phản của cánh hoa đỏ thắm.
Nàng vốn trắng nõn, trời sinh đã mang theo mùi thơm.
Tất cả những thứ này đều kế thừa từ người mẹ hồng nhan bạc mệnh của nàng.
Mẹ đẻ của Minh Hoàn là mỹ nhân Giang Nam, xuất thân từ trâm anh thế tộc, là tiểu thư khuê các cực kỳ dịu dàng.
Nghe đâu, năm ấy, cha của Minh Hoàn bị người đuổi giết, là mẹ của Minh Hoàn cho cha nàng một bữa cơm, chữa vết thương cho cha nàng.
Sau đó, cha của Minh Hoàn nghìn dặm tới cầu hôn, dùng kiệu lớn tám người khiêng đưa mẹ của Minh Hoàn về nhà họ Minh.
Bà nội Minh Hoàn với bà nội của Điền Vũ Vận là bạn chí thân.
Khi ấy, nhà họ Điền đang trên đường xuống dốc, Sở thị – bà nội Minh Hoàn ép cha của Minh Hoàn là Minh Trường Phong lấy con gái nhà họ Điền.
Minh Trường Phong ghét nề nếp nhà họ Điền không đàng hoàng, nên không cưới.
Về sau ông gặp được Tiết thị, mẹ của Minh Hoàn, khăng khăng cố chấp cưới mẹ của Minh Hoàn.
Bà nội Minh Hoàn Sở thị nổi giận, trong cơn tức giận, không để ý tới sự phản đối của Minh Trường Phong, bà ta gả con gái của mình tới nhà họ Điền, kết quả, cha của Điền Vũ Vận là một tên cầm thú, sau khi uống say thì đánh mẹ của Điền Vũ Vận.
Mấy năm trước, mẹ của Điền Vũ Vận bị tức đến ngã bệnh, sau đó thì qua đời.
Cũng bởi vậy, Điền Vũ Vận được đưa đến nhà họ Minh.
Sở thị đem ngọn nguồn của tất cả những chuyện này đều đổ lên đầu Minh Trường Phong, càng trách móc Tiết thị mẹ của Minh Hoàn xinh đẹp quyến rũ, cướp đoạt nhân duyên tốt của nhà họ Điền và nhà họ Minh.
Triều đại này coi trọng nhất là chữ hiếu, nếu một người có cái danh bất hiếu thì sẽ bị mọi người khinh bỉ.
Cho nên, dù cho Sở thị cũng không phải một trưởng bối thông minh rộng lượng, bà ta vẫn có địa vị rất cao ở nhà họ Minh.
Hai năm trước mẹ của Minh Hoàn đã qua đời.
Cũng không phải là Sở thị hại bà, có Minh Trường Phong che chở, Sở thị không có khả năng hại mẹ của Minh Hoàn.
Mẹ của nàng là bị nhiễm phong hàn vào mùa đông mà qua đời.
Có điều, chuyện này cũng không thoát khỏi có liên quan tới những lời châm biếm gàn dở thường ngày của Sở thị.
Nhớ lại nhiều như vậy, Minh Hoàn cũng có mấy phần thương cảm.
Thực ra nàng rất nhớ mẹ, chỉ là bình thường, nàng phải duy trì dáng vẻ đoan trang hào phóng của Đại tiểu thư nhà họ Minh, không để lộ ra vẻ thất lễ cho người ngoài thấy.
Nàng vươn tay ra.
Đôi tay trắng ngần ướt nhẹp, sờ tới miếng ngọc bội hôm nay lấy được từ chỗ Minh Ly.
Bạch ngọc dương chi hảo hạng, ấm áp nhẵn nhụi, đặt trong lòng bàn tay cực kỳ thoải mái, thỏ trắng được điêu khắc sống động như thật, là vật nhỏ mà nàng cực kỳ yêu thích.
Minh Hoàn cũng cau mày nhớ tới Mục Vương.
Ánh mắt Mục Vương nhìn nàng luôn khiến nàng cảm thấy, người đàn ông này hình như quen biết nàng, hiểu nàng.
Nhưng mà, nàng thực sự chưa từng có qua lại với Mục Vương.
Người này cũng thật kỳ quái.
Tắm gội xong, Minh Hoàn mặc vào bộ váy áo màu hồng cánh sen, tóc dài đã được lau khô, buông xõa ở sau lưng.
Trước khi mẹ nàng qua đời, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là do mẹ nàng xử lý, bây giờ mẹ nàng không còn, dù cho bà nội Sở thị yêu cầu mấy lần, cha của Minh Hoàn Minh Trường Phong cũng không cưới vợ nữa, cho nên, Minh Hoàn cũng phải để tâm tới một phần việc nhà.
Nàng giở sổ ghi chép, lại nghe quản gia nói hôm nay có người nào tới thăm hỏi, ghi nhớ từng việc một trong lòng.
Sào Ngọc vốn đang ở bên ngoài chăm sóc hoa cỏ thì có hai thị nữ tới nói với nàng mấy lời, nàng dẫn người vào trong.
Hai thị nữ này là người bên cạnh Sở thị, địa vị ở Minh phủ tự nhiên là tương đương với một nửa chủ nhân.
Có điều, lúc gặp Minh Hoàn, hai thị nữ này cũng không dám kênh kiệu.
Một người trong đó nói: “Thưa đại tiểu thư, lão phu nhân nghe nói, Mục thái phi muốn mời người tới Vương phủ hầu hạ Thái phi hai ngày, có phải thật vậy không ạ?”
Tất nhiên là thật, chỉ là lời này không có nhiều người biết, ai truyền đến tai lão phu nhân, không cần nói cũng biết.
Minh Hoàn gật đầu.
Thị nữ đó nói: “Phủ Mục vương không giống chỗ bình thường.
Cô có thể xây dựng quan hệ với phủ Mục Vương là có phúc lớn.
Lão phu nhân mong cô có thể đi hầu hạ Mục thái phi mấy ngày, biểu tiểu thư nhà chúng ta xuất thân khổ cực, chưa từng trải qua chuyện gì, cô có thể dẫn biểu tiểu thư cùng đi không ạ?”
Điền Vũ Vận khóc lóc hồi lâu trước mặt lão phu nhân, thực ra nàng ta rất muốn gặp Mục Vương.
Nghe đâu Mục Vương trẻ tuổi tôn quý, lại còn chưa lấy vợ, Điền Vũ Vận nghĩ ngộ nhỡ có thể chạm mặt Mục Vương, dù cho không làm nổi trắc phi thì làm một thị thiếp cũng nở mày nở mặt hơn làm vợ cả của một người bình thường.
Sao Minh Hoàn lại không rõ suy nghĩ của Điền Vũ Vận chứ.
Nàng cúi đầu, tiếp tục viết thư, giọng nói hờ hững: “Hôm nay chị họ đã nói mấy lời không thỏa đáng lúc ở Vương phủ, đã làm mất thể diện của nhà họ Minh, tương lai nếu đến phủ Mục Vương, chọc cho Mục thái phi nổi giận, chẳng phải là làm liên lụy tới cả gia tộc chúng ta sao?”
Thị nữ cười gượng nói: “Đại tiểu thư, xưa nay cô thông minh, không thể chỉ bảo cho biểu tiểu thư một ít ạ? Dù sao cũng là chị em họ mà, giúp đỡ nhau mới tốt.”
Minh Hoàn cũng không phải là người cay nghiệt vô tình, lúc Điền Vũ Vận mới vào Minh phủ, nàng cũng giúp đỡ Điền Vũ Vận nhiều.
Đáng tiếc lòng dạ Điền Vũ Vận xấu xa, không những không cảm kích, còn muốn cướp đi mọi thứ của Minh Hoàn.
Minh Hoàn cũng không phải là người hiền lành, nàng cũng có giới hạn.
Hôm nay, nếu nàng không đồng ý, bên chỗ lão phu nhân Sở thị chắc chắn lại sắp bị huyên náo đến gà bay chó sủa.
Trong mắt Minh Hoàn lóe lên một tia lạnh lẽo.
Chờ tới khi đến phủ Mục Vương, thiếu đi sự giúp đỡ của lão phu nhân, tính nết Điền Vũ Vận như vậy, e là chết thế nào cũng không biết..