Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 21chương 15 part 02


Đọc truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc – Chương 21: chương 15 part 02

Thất Quỳ xúc động rơi nước mắt, nước mắt nhỏ với nước hồ trộn lẫn vào nhau, nhìn vào còn không phân biệt được là nước hay là nước mắt nữa. Ảnh Hy cũng vậy.
“Cậu đừng buồn nữa…mình không muốn nhìn thấy cậu buồn như vậy…” Nhỏ khóc như một đứa trẻ, mà lời an ủi duy nhất dành cho nhỏ lúc này, chỉ có Ảnh hy mới làm được thôi.
Mâu thuẫn giữa việc quên nhỏ, và không quên được nhỏ, đã khiến hắn như rơi vào một vòng xoáy mà không thể nào tháot ra được vậy, nhưng khi nhìn thất Thất Quỳ ngã xuống hồ nước, hắn như hiểu ra được tất cả. Chỉ cần nghĩ đến Thất Quỳ, được ở bên cạnh Thất Quỳ, là hắn đã cảm thấy vui rồi. Ảnh Hy cũng đã rất thích Thất Quỳ.
“Tịnh Hiếu, cậu nói rất đúng, làm bạn với các cậu, mình mới thật là chính mình, cho nên mình đã từ bỏ nhóm bạn kia, mình muốn được bên cạnh Thất Quỳ.” Ảnh Hy nở một nụ cười vui vẻ và sảng khoái mà đã từ lâu lắm rồi không ai thấy hắn cười như vậy.
“Cậu…thì ra là đi theo nhỏ suốt từ bữa giờ đó à?” Ân Từ cảm thấy có thể tha thứ cho hắn được.
“Dạ, nếu…sự việc hôm nay không xảy ra, chắc…em vẫn chưa lộ diện đâu.” Ảnh Hy lấy tay chùi nước mắt trên mặt Thất Quỳ: “Giờ mình về nhà trước đi, chuyện này để sau nói tiếp, quần áo cậu ướt hết cả rồi.”
Thất Quỳ ngẩng mặt nhìn trời, như hoa quỳ đang hứng những tia nắng mặt trời vậy, nhỏ nở một nụ cười vui sướng và hạnh phúc.
“Cậu có chấp nhận Ảnh Hy không?” Tịnh Hiếu hỏi Cảnh Thần đang đi bên cạnh mình.
“Nếu Đằng Ảnh có thể, mình cũng vậy/”
“Mình tin lần này Ảnh Hy rất thật lòng, cho nên chắc Đằng Ảnh cũng sẽ vì em gái mình mà tha thứ cho cậu ấy.”
“Vậy cậu cho rằng…mọi lỗi lầm trước đây, đều là do cái băng đảng của hắn à?” Cảnh Thần cảm thấy hơi đau lòng, trong mắt hắn hiện rõ sự phẫn nộ vì sự việc làn trước, nhưng Tịnh hiếu lại không nhận ra.
“Cái tên đó là đầu sỏ của băng nhóm đó, Ảnh hy chỉ là bị hắn ép làm chuyện này thôi.” Nò thong thả: “Nhưng mà chắc tên đó cũng không phải là một kẻ xấu, vì hắn đã để Ảnh hy được tự do đấy thôi.”
“Tịnh Hiếu…” Cảnh Thần quay qua nhìn nó, đôi mắt đen nháy của hắn bỗng như sáng lên.
“Gì?”
“Tối nay mình dắt cậu tới quán Đêm thu nhé!”
“Mình không đi! Mình không đi!” Nó kịch liệt phản đối.
“Nếu không phải là hôm nay, thì ngày mai cũng phải đi, hơn nữa…tối nay…mình muốn cậu gặp một người.” Cảnh Thần vẫn làm bộ cái vẻ mặt bí mật đó như mọi ngày, chẳng ai đoán được Tịnh hiếu đang nghĩ gì. Tịnh Hiếu im lặng.
“Hai đứa còn đứng đó làm gì vậy> Mau đi thôi!” Ân Từ hối thúc tụi nó.

Tịnh Hiếu đưa mắt nhìn Thất Quỳ, trong lòng mỗi đứa đang trao cho nhau một nụ cười hạnh phúc.
***
Quán Đêm Thu nổi tiếng là có ma, đây là một quán bar đã bị bỏ phế từ lâu. Vì thế mọi người hay phao tin đồn này nọ về những sự việc kì lạ mà họ bắt gặp, rồi nào là hồn ma, bóng quỷ trong ấy.
Thời tiết hơi âm u, ánh mặt trời cũng tắt dần, không khí oi bức của ngày hè đang dần giảm xuống. Từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một màu đen của màn đêm, tất cả mọi thứ như đang chìm trong bóng tối của màn đêm ấy.
Nét mặt Tịnh Hiếu lúc này trông thật là khó coi, nó thấy hơi khó hiểu, là vì sao khi đến cái nơi u ám này, bâu không khí dường như ngột ngạt đến khó thở?!
“Dù gì lát nữa cũng phải ghé qua chỗ Thất Quỳ, tụi mình không thể ở đây lâu được.”
“Mình biết rồi, xin cậu đấy…đừng có run lên như vậy!” Cảnh Thần thật không muốn bị giật mình vì cái tâm trạng đang căng thẳng tột độ của nó vào lúc này. “Mình không chịu nổi…” Nó hít một hơi thật sâu, rồi sau đó thở nhẹ nhàng.
“Trong đây có cái quỷ quái gì đâu…”
“Làm ơn đừng có nói hai cái từ đáng sợ đó chứ, mình tự hiểu là được rồi.”
Cảnh Thần nhìn nó, cảm thấy như đang suy kiệt dần. Cuối cùng, hắn kéo nhỏ vào trong quán Đêm thu, để nhỏ thôi lải nhải, “Cậu cũng làm ơn đừng có nghĩ lung tung nữa!”
Nó miễn cưỡng đi vào trong nhà và cảm thấy hơi giận hắn, nhưng đến khi hắn nói: “Vào trong rồi thì cậu bớt nói lại một chút, kẻo…” Thật ra hắn vẫn chưa dứt lời, nhưng nhỏ đã ngoan ngoãn nghe theo và im lặng.
Bên trong quán trống không, chẳng có gì ngoài ấy cái bàn và mấy cái ghế còn sót lại, đầy những bụi và mạng nhện.
“Mình khỏi lên lầu trên, tới căn gác phụ phía sau xem sao.” Cảnh Thần nắm tay nó thật chặt,
“Mình xem nhanh rồi về thôi, chẳng có gì đáng xem cả. Mà quán rượu thì vẫn là quán rượu, trang trí gì mà cầu ki quá!” Khuôn viên sau quán còn có một căn phòng? Tịnh Hiếu thấy hơi nặng nề rồi đây. Nếu còn ở đây thêm một giây phút nào nữa, chắc toàn thân nó nổi đầy da gà rùi.
Cảnh Thần đi ra khuôn viên phía sau, còn Tịnh Hiếu chẳng kịp nói gì nữa, nhỏ đành đi theo sau hắn. Cũng giống như căn phòng đằng trước, căn phòng này đầy những bàn ghế dính đầy bụi bặm và mạng nhện, có mấy cái ghế nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tịnh Hiếu toan gọi Cảnh Thần về, nhưng đột nhiên nó nghe có tiếng người đang nói chuyện. Cảnh Thần liền che kín miệng nó, hai đứa cùng nấp sau mấy cái ghế đang chồng chất lên nhau.
“Kỳ Tu, mày để cho thằng Ảnh Hy nó đi vậy à?”
“Phải rồi, Kỳ Tu, nó là trợ thủ đắc lực của anh mà, sao lại để nó đi như vậy?”

Mấy đứa thiếu niên quần áo xộc xệch vây quanh một tên mặc áo đen, nhìn hắn trông thật là kiêu ngạo và xấc xược.
“Rốt cuộc nghe tao nói hay nghe bọn bây nói đây?! Thằng Ảnh Hy rất quan trọng đối với tao, nó quyết đinh như vậy cũng có lý do của nó.”
“Nhưng…còn vụ tấn công câu lạ bộ Theo đuổi Ước mơ , anh tính sao đây?”
“Tao tự biết cách làm thế nào, tụi bây về hết đi.” Tên áo đen quay người một cái, nhìn điệu bộ hắn có vẻ như chẳng xem ai ra gì cả.
“Kỳ Tu…” Có mấy đứa còn luyến tiếc, nhưng hắn phẩy tay đuổi tụi nó về hết.
Tịnh Hiếu quay qua nhìn Cảnh Thần, nó không ngờ rằng tại đây nó đã gặp được kẻ đã hăm he tấn công câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ” bao lâu nay. Còn Cảnh Thần thì đã biết từ trước, những điều bất thường của hắn ngày hôm nay cũng chính vì những điều này.
“Xin lỗi, tịnh Hiếu, lẽ ra ngay từ đầu mình nên nói cho cậu biết, hôm qua sau khi biết được sự thật từ một người bạn ở trường Thần Viên, mình bị mất ngủ cả đêm, vì…, mình biết nó, kẻ thù lớn nhất của tụi mình từ đó tới giờ, mình biết nó.” Ánh mắt Cảnh Thần lộ rõ vẻ buồn bã, hắn nhăm mắt lại rồi đứng lên, sau đó tiến thẳng tới tên mặc áo đen kia.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Mạc Kỳ Tu?”
“Cảnh Thần?…” Hắn kinh ngạc trước sự xuất hiện của Cảnh Thần ở đây, nhưng sau đó đã trở lại cái vẻ cao ngạo của mình. 
“Anh cùng một người bạn đến đây tìm hiểu một sự việc kỳ lạ đang xảy ra tại đây, thì ra…là em đã biến cái nơi này thành địa bàn hoạt động của mình?” Cảnh Thần quay qua nhìn Tịnh Hiếu: “Tịnh Hiếu. Nó là kẻ địch của câu lạ bộ Theo đuổi Ước mơ chúng ta đó, và…cùng là em họ mình đó, Mạc Kỳ Tu.”
Không sai, họ chính là anh em bà con và đã từng có một thời thơ ấu rất vui bên nhau, Cảnh Thần và Kỳ Tu.
“Anh nghe bạn mình nói rồi à? À, từ đầu tôi đã nghĩ…không biết ông anh mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để khám phá ra sự việc này đây?” Hắn nhìn Cảnh Thần không một chút sợ hãi hay dè dặt: “Anh có nghĩ rằng mình yếu thế hơn tôi không?”
Nhưng, đầu óc hắn đen tối, tâm địa xấu xa, còn Cảnh Thần rất trong sángm rất anh hùng, bị người ta hại đến bước đường cùng, mà vẫn điềm nhiên như không có gì, đây chính là cá tính, nhưng cũng rất quyết đoán của Cảnh Thần.
“Mày thật là…Tưởng mình là ngon lắm sao? Là thiên hạ đệ nhất à? Trong mắt anh…Mày chỉ là…Chỉ là…một đứa em chưa bao giờ trưởng thành cả!”
“Anh dựa vào cái gì? Dựa vào gì mà đặt quan hệ anh em với tôi ra đây? Nếu không vì ghét anh, sao tôi lại làm những việc đó chứ?” Kỳ Tu lộ rõ vẻ tức giận chỉ vào mặt Cảnh Thần: “Tại anh, vì sự tồn tại của anh mà từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ được xem trọng, anh có hiểu được cái áp lực mà mẹ đã dành cho tôi không?! Anh có hiểu được cái nỗi khổ của tôi khi suốt ngày cứ biij bà đem ra so sánh với anh không?! Cả di sản của ông ngoại mà họ cũng muốn tôi phải tranh giành với anh! Anh tưởng rằng cái thái độ bỏ đi của anh hôm ở Ngự Cảnh lầu là hay lắm sao? Phải…anh đâu có để ý gì, những điều anh làm đều đúng cả, đều xuất sắc cả.”
“Kỳ Tu à, anh biết, tình cảm anh em mình trở nên như thế này, đều là vì từ áp lực gia đình cả, nhưng em có biết không…dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không làm tổn thương đến em, em là một người rất mạnh mẽ và có trách nhiệm.” Cảnh Thần mím chặt môi, hắn đang cố giấu những cảm xúc đau nhói trong lòng mình, “Vì anh đã không quan tâm em tốt, nhưng dù thế nào đi nữa, anh vui vì có được một người em trai tốt như em, chúng ta đã từng có những ngày tháng thơ ấu vui vẻ với nhau mà, anh thật sự…thật sự là rất vui, và khó quên được khoảng thời gian ấy.”
Cảnh Thần nắm tay lại thật chặt, hắn từ từ tiến đến chỗ Kỳ Tu: “Em…thật đã quên tuổi thơ của mình rồi sao? Ngày xưa em vẫn thường thích đặt bàn tay mình vào tay anh như thế này, đây là ám hiệu của bọn mình, em còn nhớ không?”

“Anh không tin là bây giờ tôi chỉ xem anh là kẻ thù thôi à? Mục tiêu tiếp theo của tôi có thể là cô bạn gái của anh đấy!” Kỳ Tu ném vào mặt Tịnh Hiếu một cái nhìn đáng sợ.
Tịnh Hiếu vẫn im lặng.
Cảnh Thần sẽ không cho phép ai mạo phạm đến Tịnh Hiếu, vì nó là người mà Cảnh Thần sẽ luôn bảo vệ, luôn quan tâm nhất.
“Những chuyện trước đây…Tiểu Từ bị ngã cầu thang, rồi việc bỏ thuốc ngủ vao ly nước của Tịnh Hiếu, cả việc Ảnh Hy với Thất Quỳ nữa…thậm chí việc Đơn Đình trả thù bọn anh, tất cả là do mày làm cả sao? Mày đã gây ra nhiều chuyện như vậy…nhiều chuyện khiến anh phải giận và hận mày như vậy…nhưng cho dù như vậy,anh luôn xem em là người thân của mình, nhưng mà…Kỳ Tu à!” Cảnh Thần chùi nước mắt, rồi nói tiếp: “Em thật sự…thật sự là không màng đến những ngày mình đã cùng lớn lên, cùng vui đùa, cùng khóc, cùng cười với nhau sao? Anh luôn mong sẽ có một ngày nào đó chúng ta trở lại như ngày xưa, vì chúng ta là người trong một gia đình mà, chúng ta cóc cùn dòng máu với nhau mà, và vì Kỳ Tu…Kỳ Tu là…là người…là người em…mà anh rất yêu quý.”
Giọng Cảnh Thần run lên, hắn đang khóc,
Một công tử cao quý nho nhã, với một thiếu niên xảo trá ranh mãnh và lạnh nhạt. Họ là anh em đã cùng lớn lên với nhau, giờ lại là kẻ thù của nhau.
Kỳ Tu không hiểu sao, anh nó lại có thể nói những lời làm nó cảm động đến vậy, Điều này làm nó cảm thấy những oán hận trước đây đều chỉ xuất phát từ trong tư tưởng của nó, từ những giả tưởng thù địch của nó.
Những lời nói đó có phải xuất phát từ tình cảm không? Có phải là xuất phát từ sự thông cảm và yêu thương không? Sao lại như vậy chứ? Sao mọi chuyện lại trở nên thế này?! Nếu những điều Ảnh Hy nói là thật, chẳng lẽ Cảnh Thần không muốn đấu với hắn sao? Chẳng lẽ Cảnh Thần không muốn thắng nó, chẳng lẽ Cảnh Thần chỉ muốn chiến thắng bản thân mình thôi sao?
“Không được…sao anh lại có thể cho rằng mình là anh em chứ? Không phải lúc nào anh cũng muốn tranh giành với tôi sao?..Không thể nào được!…” Kỳ Tu lùi laịu, hắn không dám nhìn thẳng vào Cảnh Thần nữa.
“Anh không như vậy.” Cảnh Thần kiên quyết: “Tiền tài cũng được, công danh cũng được, chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em tất cả!”
“Tôi không cần sự bố thí của anh! Tự tôi có thể làm được, một ngày nào đó…anh sẽ phải thừa nhận rằng, tôi hơn anh!” Kỳ Tu ném ánh mắt giận dữ và đó kị nhìn Cảnh Thần, rồi hắn quya mặt bỏ đi.
Mưa, những giọt mưa nhẹ nhàng tí tách rơi trên mái nhà của quán Đêm Thu.
“Sao lại như vậy…từ hôm qua mình đã tự hỏi bản thân nhiểu lần, sao lại là nó…tại sao không phải là người khác, mà lại là nó?! Nó là em mình, là đứa em mà mình luôn mong muốn sẽ có thể nối lại tình anh em như xưa với nó.” Tịnh Hiếu đang rất xúc động, nó ôm lấy Cảnh Thần thật chặt.
Một đứa con trai lúc nào cũng phải chịu nhiều áp lực từ người thân và gia đình, một người con trai luôn mong mỏi tình thương từ gia đình, có thể đem hết tâm tình mình bộc bạch trước mặt nó, rồi nấc lên những tiếng nói đau đớn tự trong đáy lòng trước đứa em ngỗ ngược của mình với hy vọng được nó thừa nhận tình cảm của mình.
“Rồi cậu ấy cũng sẽ hiểu, một người anh luôn rất yêu thương em trai mình như vậy, chắc chắn rồi nó sẽ hiểu, Cảnh Thần đừng để ý nhiều đến Kỳ Tu nữa, cậu đã tha thứ cho nó nhiều lỗi lầm như vậy, rồi nó sẽ hiểu được tấm lòng của cậu!” Tịnh Hiếu cũng rơi nước mắt theo hắn: “Cảnh Thần à, cậu không thể cứ ở đây và tự trách mình như vậy, cậu cần phải cố gắng hơn nữa, không được bỏ cuộc đâu đấy! Rồi Kỳ Tu sẽ cảm nhận được tình yêu của ccaaju, hai người rồi sẽ tốt hơn!”
Cảnh Thần im lặng gật đầu trong nước mắt, hắn chấp nhận đối diện với tất cả, cho dù hiện tại vẫn chưa thay đổi được Kỳ Tu, nhưng hắn tin hắn sẽ thành công.
“Đừng có khóc nữa, mắt cậu mà đỏ lên, lát nữa gặp mặt mọi người lại tưởng mình ăn hiếp cậu.”Tịnh Hiếu lấy khăn giấy lau nước mắt trên khuôn mặt đáng yêu và đáng được nhiều người con gái quan tâm trên khuôn mặt Cảnh Thần.
“Tịnh Hiếu này, cậu cũng biết khua môi múa mép ghê đó, hiệu quả của những lời nói lạnh nhạt thật đã tiến bộ vượt bậc rồi.” Cảnh Thần ôm chầm lấy nó: “Cho mình…được cái cảm giác khó chịu một chút nhé!”
Những giọt nước mắt của hai đứ hòa lẫn với nước mưa làm ướt cả tay áo bọn nó, và cả cám ôm ấm áp đầy tình yêu thương thật là khó quên.
Cách đó không xa, Kỳ Tu vừa đi vừa suy nghĩ, hắn siết mạnh nắm tay mình, tư tưởng hắn hình như đang dần thay đổi. Và rồi, từng giọt nước mắt đang rơi xuống đất từ khóe mắt hắn.

Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đang trên đường đi học về.
“Cảnh Thần này…mình vẫn chưa đăng kí tham gia thi nữa.” Nó thấy thấp thỏm, bồn chồn trong lòng.
“Có chuyện gì với chị Tiểu TỪ rồi à?” Cảnh Thần nhận ra từ lúc đi gặp Tiểu TỪ về đến giờ, thần sắc nó không được bình thường cho lắm.
“Ưm…cậu đã nói cho Đằng ảnh nghe việc mẹ cậu bắt mình tham gia Hoàng hậu Bảy sắc à?”
Cảnh Thần cười phá lên: “Sao? Không phải là anh ấy đã châm chọc cậu đó chứ?”
“Không phải vậy.” Nó thở phào: “Anh ta đã lợi dụng việc này để từ chối Tiểu Từ đó.”
Cảnh Thần sửng sốt khi nghe nó nói vậy. “Mình không phản đối khi cậu làm vậy, nhưng chị em mình phải làm sao đây?”
Bây giờ làm sao hai đứa có thể đối mặt với mẹ Cảnh Thần về chuyện này đây?
“Cậu nói chuyện này cho mẹ biết đi, dù gì đây cũng là quyết định của mình.” Tịnh Hiếu biết nói ra thì chẳng còn mặt mũi nào nhìn hắn nữa, Cảnh Thần luôn dịu dàng quan tâm nó như vậy, nhưng lúc này nó thật sự là chẳng còn chút tinh thần nào nữa. Không dám nói “mình thích cậu”, cũng không dám thực hiện những việc làm như là nắm tay hay là ôm chẳng hạn.
“Mấy ngày nữa mẹ mình định tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ, làm ở nhà thôi, mẹ mình muốn mời cậu nữa đó.” Cảnh Thần rất vui vì điều này, “Mẹ mình rất mến cậu, cho nên việc cậu có phải là Hoàng hâu Bảy sắc hay không cũng không quan trong đâu.”
Tịnh Hiếu bỗng nhiên cúi đầu xuống, bên vệ đường nó đang đi có bán mấy vật dụng trang trí nho nhỏ, nó kéo Cảnh Thần lại.
“Không ngờ mình lại có thể mua được mấy thứ này nữa.” Nó hứng thú cầm hai cuộc giấy màu lên xem, nó mua cả hai, gói ghém cái gì đó vào đấy rồi đặt vào tay Cảnh Thần.
“Là cái gì vậy?” Cảnh Thần thắc mắc, rồi hắn mở ra và phát hiện bên trong là hai viên kẹo dễ thương có hình chiếc nhẫn.
“Hồi nhỏ mình thích ăn cái này lắm.”
Cảnh Thần cũng thích thú nhìn nó cười, hắn toan bỏ viên kẹo vào miệng, nhưng đã bị nó cướp lấy. “Không được, phải như vậy này.” Nói rồi nhỏ lấy viên kẹo và đeo vào ngón áp út của Cảnh Thần.
“Cậu…đang cầu hôn mình đó hả?” Ôi, trông Cảnh Thần mới khoái chí làm sao, nhìn hắn như là một nàng công chúa đang được 1 hoàng tử thổ lộ tình cảm vậy.
Nhỏ lạnh lùng cười: “Cậu có phải là con trai không vậy? Ở đâu mà lại có con trai được cầu hôn chứ?!”
“Vậy…sao cậu lại làm như vậy?” Cảnh Thần cầm viên kẹo chiếc nhẫn trên tay nhỏ, hắn “bắn” cho nhỏ một ánh nhìn chết người, rồi như một vị vương tử, hắn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng kiêu căng lắm.
Nếu là những người con gái khác, có lẽ họ sẽ không nỡ ăn mất viên kẹo ngọt ngào này đâu, nhưng Tịnh Hiếu thì ngoại lệ, nó toan đưa tay lên miện và cắn viên kẹo chiếc nhẫn đó, nhưng đã bị Cảnh Thần nắm lại, hắn để chiếc nhẫn của mình tựa vào chiếc nhẫn của nó, rồi va hai chiếc vào nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.