Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 12chương 10 part 02


Đọc truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc – Chương 12: chương 10 part 02

“Chắc em không biết…như vậy là đau khổ lắm, thật ra thì chị cũng như mọi người bình thường thôi, chẳng có gì cao siêu cả, cũng có những lúc chị chẳng làm được chuyện gì, cũng có thất bại, có đau khổ, và cũng có những lúc vấp ngã như bao người khác. Còn Đằng Ảnh…Anh ấy chỉ cần nói một tiếng, là có thể làm được.” Ân Từ nói về Đằng Ảnh như một niềm kiêu hãnh. “Không nên làm cao mình quá em nhỉ? Chính vì vậy đã có lúc chị nghĩ, hay là nên bỏ cuộc?”
“Bỏ cuộc? Chị muốn…từ bỏ Đằng Ảnh? Và chấp nhận sự theo đuổi của người khác?” Nó dập tắt ngay cái ý nghĩ nông nỗi của chị mình.
“Chị không biết đây có phải là cách làm tốt nhất không nữa?” Thật ra từ đó tới giờ Ân Từ vẫn chưa có kinh nghiệm trong những chuyện như thế này.
Tịnh Hiếu xích lại gần Ân Từ, đặt bàn tay mình lên tay chị nó và an ủi. Nó tin, rồi Ân Từ cũng sẽ vượt qua được trường hợp khó xử này, nó sẽ giúp chị ấy.
“Chị sẽ không hối tiếc chứ? Lúc nào chị cũng nghĩ đến anh ấy. Trong lòng chị, anh ấy luôn là người không ai có thể thay thế, có đúng không? Trước giờ em chưa từng thích ai, nhưng em biết, thích, là lý do duy nhất.” Nó cố gắng thuyết phục Tiểu Từ bằng những lời lẽ tự đáy lòng mình, từ khi tham gia vào câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ”, tài ăn nói của nó hình như đã khá hơn rất nhiều.
“Không có kết quả gì cũng không sao, không được bên nhau cũng không sao, chỉ là vì mình thích người ta, thế cho nên mình đừng từ bỏ. Vả lại nếu bây giờ chị từ chối chủ nhiệm Hàn, đối với ảnh có thể là một nỗi đau, chi bằng chị hãy nói thật lòng mình cho Đằng Ảnh biết, có thể anh ấy sẽ hiểu được chị, và còn thích chị hơn ấy chứ!”
Ân Từ không trả lời, cũng không phủ nhận lời nó nói, chị ấy cứ trầm tư suy nghĩ. “Đôi khi…chị thật sự rất ngưỡng mộ em, Tịnh Hiếu à!”
“Hả? Ngưỡng mộ em? Chẳng phải lúc nào chị cũng mắng em đó sao?” Từ nhỏ đến giờ, không biết nó đã nhận bao nhiêu lời phê bình của Ân Từ nữa.
“Bởi vì em không thích mấy cái gọi là công danh. Đối với em, mọi thứ trước mắt chỉ là cát bụi, dù gặp chuyện gì, không có gì có thể lay động được em.” Ân Từ thật sự rất khâm phục trước thái độ vô tư của nó.
Hồi nào giờ nó chỉ quen nghe người ta chỉ trích, phê bình, đây là lần đầu tiên có người khen nó, mà người đó lại là bà chị khó tính hay mắng nó nữa chứ!
“Chỉ là vì em giấu kín nó trong lòng thôi.” Nó không thích tỏ vẻ trước người khác, nó đã quen rồi với cái việc âm thầm chịu đựng một mình.
“Vậy…em và Cảnh Thần thì sao? Tịnh Hiếu à, chẳng lẽ em thật sự chẳng để ý gì đến nó à?” Nếu là người khác, Ân Từ sẽ không tin, nhưng hắn thật sự đã thay đổi được Tịnh Hiếu, bản thân nó dường như cũng đang mất phương hướng.
Đúng là Tịnh Hiếu, sắc mặt nó chẳng hề thay đổi gì cả. “Ưm…Em thừa nhận cậu ta là một nam sinh rất ưu tú, và có rất nhiều ưu điểm. Nhưng giữa em và bạn ấy vẫn có nhiều khoảng cách lắm, mà những khoảng cách này có lẽ sẽ làm nảy sinh mâu thuẩn.”
Ân Từ ngạc nhiên vì sự thay đổi này của nó. Có lẽ nó không nhận ra được sự thay đổi của con người mình, nhưng người ngoài có thể nhìn thấy rất rõ. Trước đây, nó nhìn nhận vấn đề rấ lu mờ, nhưng bây giờ thì đã khác rồi, nó biết phân tích vấn đề, và còn nhìn nhận rất thấu đáo.
“Chủ nhiệm Hàn và Đằng Ảnh, nếu là em, em sẽ chọn ai?” Ân Từ muốn nghe ý kiến của nó.
“Chắc em sẽ quy y nơi của Phật…Như vậy tâm tình mình sẽ không vướng phải bụi trần ai.” Nó tuỳ tiện cho Ân Từ câu trả lời như một kẻ thất tình vậy.
“Hỏi em cũng bằng không.” Ân Từ biết ngay nó sẽ chẳng bao giờ để tâm đến mấy vấn đề này.
Nó nhìn Ân Từ, và hỏi: “Vậy…chị đã nghĩ kĩ chưa?”
“Em có biết…vì sao ĐẰng Ảnh tham gia vào câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ” không?” Không hiểu sao chị ấy lại quay phắt thay đổi đề tài nhanh như vậy. Nó làm sao mà biết được, đành nhìn Ân Từ và chời chị ấy trả lời thôi.
“Anh ấy muốn chuộc lỗi. ĐẰng Ảnh, anh ấy là một người tốt, anh ấy thích giúp đỡ mọi người…Anh ấy cảm thấy đứa em gái đáng thương của mình đã gây ra nhiều phiền toái đến cho mọi người, vì thế anh ấy muốn bù đắp phần nào những lỗi lầm của nó bằng những việc làm có ý nghĩa của mình để giúp đỡ mọi người. Nghe Đằng Ảnh tâm sự, chị rất xúc động và chị đã nghĩ ra việc thành lập câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ.”

Mỗi người đều có những nỗi niềm và tâm sự riên, không ai là ngoại lệ cả.
“Sau đó thì sao.”
“Chị thích con người anh ấy, thích cái cách làm việc và sự hết mình của anh ấy, và cũng thích em gái của anh ấy nữa, chị thích tất cả. Cho nên, tịnh Hiếu à, em nói rất đúng, chị sẽ không từ bỏ đâu.
Chị ấy tin rằng mình sẽ hạnh phúc, cho dù có được sánh đôi với anh ấy hay không.
“Như vậy thì tốt rồi. Báo hại em khát khô cả cổ từ nãy giờ…” Tịnh Hiếu muốn nhắn nhủ với chị nó, rằng nãy giờ nói chuyện phiếm như vậy là đã đến cực hạn của nó rồi.
“Được rồi, chị nợ em.” Ân Từ ôm chặt nó vào lòng.
“Thì ra hai người ở đây.” Cảnh Thần hối hả chạy tới, hắn thở hổn hển nói: “Có chuyện quan trọng đây.”
Không phải là chuyện có liên quan đến nhỏ vai chính đó chứ? Tịnh Hiếu chợt nghĩ tới chuyện này. Cảnh Thần hiếm khi như vậy, nên Tiểu Từ tập trung nghe hắn nói.
“Chuyện này có liên quan đến vụ bảng thông báo hôm trước…” Cảnh Thần có gắng thuật lại sự việc một đầy đủ và ngắn gọn nhất có thể: “Sau khi đã tìm được manh mối, em đến phòng tư liệu tham khảo thêm một vài thông tin, và đã tra được một số sự việc.” Cảnh Thần tin tưởng vào những phán đoán của mình: “Chính Đơn Đình là người đã gây ra những chuyện phá quấy bọn mình. Em định hôm nay sau khi tan học sẽ tìm nhỏ để giải quyết chuyện này.”
“Phải không vậy?Đơn Đình sao lại có thể…Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy câu nói của một người?…” Tịnh Hiếu cảm thấy nghi ngời về điều hắn nói.
“Sao cậu lại không tin mình chứ?” Cảnh Thần phản ứng lại sự nghi ngờ của nó: “Cho dù các tìa liệu đó là sai,thì mình cũng không bao giờ làm sai bất cứ việc gì cả. Vả lại,. chiều nay mình cần cậu tham gia vào vụ này nữa. Sai hay là không sai rồi cậu sẽ biết.”
“Mình? Sao lại phải đi chứ?” Nó ghét nhất phải chứng kiến mấy cảnh tượng như thế này, bất luận thế nào nó cũng chẳng muốn đi.
“Cảnh Thần nghĩ rất đúng.” Ân Từ phân tích: “Thứ nhất, em là con gái, dù gì có em vẫn đỡ hơn là chỉ một mình Cảnh Thần đến gặp nó. Thứ hai, em cũng học cùng lớp với nó, lại là thành viên của câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ, dù gì hai đứa cũng có quan hệ bạn bè với nhau, việc giải quyết vấn đề chẳng cũng không đến nỗi đi vào bế tắc.”
Nhưng, nó có thích làm mấy việc như thế này đâu?!
“Bảo đảm với cậu, mình sẽ không để cậu phải khó xử đâu.” Cảnh Thần đến trước mặt nói, rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Thái độ vừa rồi của mình là không tốt, mình sai rồi, mình xin lỗi cậu.” Nhìn hắn thành khẩn như vậy, Tịnh Hiếu chẳng còn lý do nào để từ chối nữa.
Luôn tự tin vào bản thân. rộng lượng và khoan dung vơi bạn gái, và luôn biết cách tuỳ cơ ứng biến trước mọi sự việc. Cảnh Thần là “thiên biến vạn hoá” như vậy đấy, người như hắn quả là có một không hai.
“Được rồi. Mình sẽ đi.” Nó miễn cưỡng trả lời.
“Mình sẽ hẹn nhỏ ở sân thượng. Chỉ Tiểu Từ và những người khác chỉ cần đứng đâu đó theo dỏi thôi.” Cảnh Thần nghĩ đây là địa điểm bí mật và kín đáo nhất, “Vậy phiền chị đi gọi anh em Đằng Ảnh giúp em một chuyến nhá!”
“Ừ, được rồi!”
“Mình sẽ…bảo vệ cậu.” Hắn nhìn nó nở một nụ cười tràn ngập vẻ tự tin.

Khi những màn sương của buổi chiều tà tụ lại dày hơn, cũng là lúc một sự thật sắp được hé mở.
***
Sân thượng của trường là nơi ẩn giấu rất nhiều những câu chuyện lãng mạn của bọn học sinh, và cũng là nơi để ai đó tìm đến mỗi lúc cô đơn hay buồn bã. Có khi, bọn học sinh cũng thường rủ nhau đến đây ngắm cảnh trời xanh, mây trắng, không khí mát mẻ trong lành làm cho tâm trạng chúng cảm thấy dễ chịu.
Nhưng lần này, Tịnh Hiếu đến đây trong một cảnh ngộ không được đẹp cho lắm. Bởi vì là tình huống bị ép buộc, và vì nó đi với một tâm trạng không thoải mái.
Bộ đồng phục của Cảnh Thần bay bay trong làn gió mát của buổi chiều, hắn đứng trước mặt Đơn Đình đang cúi gầm mặt xuống.
“Cảnh Thần, Tịnh Hiếu. Hai bạn tìm tôi có việc gì à?”
“Những việc làm trước đây…Đều là do bạn làm cả.” Cảnh Thần điềm tĩnh nói.
“Cậu đang nói gì vậy? Mình không hiểu?”
“Cậu không cần phải giả vờ nữa đâu. Cậu có một người anh trai, tên là Đơn Kiệt.”
Nghe nói đến cái tên này, mặt nhỏ xám xịt, hai môi mím chặt lại.
“Người mà bọn tôi bắt được lần trước với tội danh trộm cắp vặt vật dụng của học sinh, chính là anh trai cậu.” Đây chính là kết quả mà Cảnh Thần tìm ra được tại phòng tư liệu. “Tôi nghe người ta nói, kẻ đã vẻ vời chuyện tôi với Tịnh Hiếu chính là cậu. Lúc đầu tôic cũng muốn bỏ qua cho cậu, nhưng càng nghĩ, tôi nhớ ra một chuyện, cậu làm như vậy, là có lý do, cậu muốn trả thù việc bọn tôi đã bắt anh cậu. Tôi đã gặp được cô chủ nhiệm trước đây của Đơn Kiệt, và biết được cậu là em gái anh ta, nhưng cậu chưa bao giờ nói việc này cho ai cả, thứ nhất là cậu sợ mọi người sẽ chê cười mình, thứ hai là cậu muốn giữ bí mật để tiện việc trả thù.”
Trong khoé mắt con bé giờ đây ướt đầy nước mắt, nhưng dường như nó đang cố kiềm nén để không ai có thể thấy nó đang khóc.
“Phải, là tôi. Nhưng, như vậu thì sao?! Các người đã chia lìa anh em tôi, các người đã hại anh ấy! Là do lỗi của các người! Tôi muốn cho Thất Quỳ cũng phải nếm nỗi đau khi mất đi người thân, tôi muốn các người cũng phải nếm trải nó. Các người làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi chứ? Làm sao hiểu được chứ?”
“Đơn Đình à, mình biết cậu làm vậy là có lý do. Để cậu gặp phải cảnh ngộ như ngày hôm nay, tụi mình cũng khó xử lắm.” Nhưng vì câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ”, Cảnh Thần có thể vì tất cả để nó được tồn tại. Nhằm duy trì và bảo vệ sự tồn tại của câu lạc bộ, hắn sẽ làm hết mình.
“Các người khiến tôi mất đi người anh yêu quý của mình, tôi muốnc ác người cũng phải nếm mùi đau khổ như vậy! cũng chỉ là lấy lại những gì thuộc về tôi mà thôi, rất công bằng!” Nó nhìn xuống đôi bàn tay mình, cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
“Như vậy không công bằng.” Tịnh Hiếu lên tiếng, giọng nói ấm áp và dịu dàng của nó khiến mọi người phải chú ý: “Cậu là một người bị hại trong một tấn bi kịch, đồng thời lại là kẻ chủ mưu của một tấn bi kịch khác, cho nên chả công bằng chút nào cả…Vả lại, vì anh cậu phạm tội, nên buộc phải nhận tội bằng một hình phạt thích đáng, cho dù câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ” chúng tôi bỏ qua cho anh ta, sau này cũng sẽ có người phát hiện ra và bắt anh ta nhận tội.”
“Đừng có phí lời! Muốn giải quyết tôi thế nào thì tuy các người, tôi chẳng có gì phải sợ nữa.” Nghe những lời nói điềm tĩnh nhưng cứng rắng của Tịnh Hiếu, Đơn Đình như mất cả tinh thần.
Cảnh Thần nhìn qua Tịnh Hiếu, bởi vì đây chính là lúc Tịnh Hiếu cần đến bên cạnh Đơn Đình và an ủi con bé.
“Có thể…để tụi mình tha thứ cho cậu được chứ?” Đây chính là điều duy nhất mà ngay trong thâm tâm nó muốn thực hiện ngay lúc này, “Chuyện đã qua rồi, mình khống muốn giữa chúng ta có bất cứ chuyện gì gây đau khổ và khó xử cho nhau nữa, anh trai cậu chắc hẳn cũng mong cậu sẽ sống tốt, hà tất cậu phải làm những chuyện hại người hại mình như vậy? Những chuyện vừa qua tụi mình sẽ không nhắc lại nữa, và cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến tình bnaj của tụi mình nữa.”

Đơn Đình nhếch môi một cái, nhỏ đã chịu nhiều đau khổ tủi nhục rồi, đến nước này, những điều cần làm, nhỏ đã làm rồi, cả những điều không thể làm, không nên làm, nhỏ cũng làm rồi.
“Tịnh Hiếu à…Mình đã không hiểu cậu, mình cứ cho rằng cậu cũng như bao người khác, nhưng sau này mình nhận ra cậu…ngốc ngốc, nhưng lại có một chút gì đó rất đặc biệt. Có điều mình không thể ngờ rằng, cậu rất tốt, rất hiểu đạo lý, và lại biết hát, biết đàn cả violon nưã…Phải…Còn mình vốn chẳng biết gì cả.”
Nhỏ đã sai rồi, có những chuyện không biết làm thế nào, và nhỏ đã cho nó vào bế tắc. Tha thứ sao?
“Tha thứ những lỗi lầm cậu đã gây ra cho câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ chúng tôi, cũng chỉ là một việc cỏn con đối với tụi này mà thôi, còn tôi và Tịnh Hiếu…và kể cả Thất Quỳ, Đằng Ảnh, Tiểu Từ, tụi tôi sẽ không chấp nhất những sai phạm của cậu trước đây nữa, như vậy được chứ?” Cảnh Thần nói với nhỏ.
“Có thể như vây sao? Nếu là cậu…cậu sẽ như vậy sao?” Đơn Đình đang rối trí, không ngờ chỉ là vì một chút nông nỗi thiếu suy nghĩ của mình.
“Có thể nói cho mình biết, rằng cậu không phải là người gây ra sự cố âm nhạc lần trước? Cậu là thành viên của Câu lạc bộ Âm nhạc, nếu cậu đã có ý đồ làm chuyện đó, cũng không khó để thực hiện chút nào.”
Lời Cảnh Thần nói làm nhỏ luống cuống cả lên.
“Vì…mình không muốn phá vỡ công sức luyện tập của mọi người.”
“Cho nên…Đơn Đình à, thực chất cậu không xấu…Cậu không hề có tâm địa xấu xa như vậy.” Lời nói của Cảnh Thần làm nhỏ tỉnh ngộ, “Cậu cũng muốn nhìn thấy thành công mà mọi người sẽ đạt được.” Trong sâu thẳm trái tim nó vẫn cón có những điều rất tốt đẹp, và bây giờ là lúc để những điều tốt đẹp ấy khai hoa nở nhuỵ.
“Đơn Đình à, mình vốn không thích mấy chuyện phiền phức, chỉ cần cậu đông ý sẽ không xoá bỏ câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của tụi mình, là mình đã…đã cảm thấy sung sướng như là được nghỉ học một tuần vậy đó.”
Lời Tịnh Hiếu nói làm Cảnh thần phát nôn: “Cậu không tìm ra được cái so sánh nào hay hơn hay sao vậy hả?”
“Bây giờ không phải là lúc lãng phí thời gian để suy nghĩ những chuyện này nữa.” Việc giáo dục tư tưởng đối với nhỏ thế này là quá được rồi.
“Cậu…” Cảnh Thần toan nói tiếp điều gì đó, nhưng chợt nhận ra nhỏ đang trầm tư đứng như trời trồng ở đó, hắn biết mình không nên nói gì vào lúc này nữa.
“Bây giờ các cậu đã biết được chân tướng sự thật rồi, tất nhiên trong lòng các cậu sẽ có một vết nhơ về con người mình, mình biết phải làm thế nào đây?” Đơn Đình thở dài: “Nhưng để mình có thể quên được những chuyện vừa qua, Tịnh Hiếu à, có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện này được không?”
Tịnh Hiếu không ngờ rằng nhỏ sẽ nói vậy.
“Anh trai mình trước đây đã từng tham gia vào một nhóm thanh thiếu niên toàn những thành phần bất hảo, chính vì vậy mà đã đẩy anh ấy đến bước đường như ngày hôm nay, vì vậy…mình muốn các cậu chứng minh rằng kẻ đã hại anh ấy chính là bọn lưu manh đó, chứ không phải các cậu! Mình muốn các cậu tìm ra tên đầu sỏ và cái nhóm du đãng của hắn đã khiến anh mình ra nông nỗi này.”
“Còn manh mối nào nữa không?” Cảnh Thần biết dù gì tụi nó xem như mắc nợ con bé đó nhiều lắm, cho nên hắn cũng đồng ý giúp nhỏ thực hiện tâm nguyện này của mình.
“Theo như lời anh mính nói trước đây, hình như cái nhóm du đãng này cũng có biết đến câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của các cậu, còn cái khác thì…” Đơn Đình nghĩ làm vậy hai bên sẽ giảm nhẹ được cái cảm giác mắc nợ lẫn nhau.
“Không sao. Tụi mình sẽ cố gắng.” Cảnh Thần đã nói là sẽ làm đến cùng.
Đôi khi, có những việc luôn khiến con người ta buồn đến vậy.
Đơn Đình đi tới lối cầu thang, nhỏ bắt gặp nụ cười nồng ấm đôn hậu của Tịnh Hiếu đang nhìn mình, nhỏ dừng lại.
“Sau này…cậu cứ gọi mình là Tịnh Hiếu, được chứ?”
Làm sao mà nó từ chối được?

“Ừ, chuyện này đơn giản thôi.” Nói rồi nhỏ bước đi mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Tịnh Hiếu quả là người có thể cho người ta cái cảm giác dễ chịu và gần gṹi khi tiếp xúc với nó.
Còn Cảnh THần, hắn không định về ngay, mà lại ngồi gần bên cạnh Tịnh Hiếu.
“Lần dầu tiên cậu đến đây phải không?”
“Chịu thua cậu luôn, thì ra là vì cái lý do này.” Nghĩ đến mà tức, những nó vẫn cố gắng kiềm nén cơn giận của mình lại.
“Ngửa mặt lên trời như thế này, cậu sẽ cảm nhận được một cảm giác rất dễ chịu.” Cảnh Thần giang hai tay ra, bắt đầu hưởng thụ bầu không khí trong lành ở đây.
Tịnh Hiếu không thèm để ý đến hắn, nó bắt đầu thấy buồn ngủ rồi đây.
“Đừng có ngủ nhé.” Cảnh Thần kéo tay nó, hắn muốn nó cũng cảm nhận được những điều thú vị mà hắn đang cảm nhận.
Nó cũng không thèm để ý, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, tí nữa là nó té xuống đất, cũng may hắn kịp dìu nó đứng vững.
“Ai bảo cậu suốt ngày chỉ biết ngủ.” Cảnh Thần bỏ tay ra: “Sao cậu không đỏ mặt?”
“Sao lại phải đỏ mặt?” Nó hỏi mặt tỉnh bơ.
Vửa rồi hắn nắm tay nó thân mật như vậy, còn dìu nó nữa chứ!
“Thật ra…cũng như nhau cả thôi. Nỗi buồn rồi cũng chỉ còn lại trong quá khứ, tình cảm rồi cũng phai nhạt dần.” Tịnh Hiếu muốn nói đến chuyện của Đơn Đình, “Thật ra…nếu mình là nhỏ, mình sẽ không làm như vậy.” Một câu trả lời ngốc nghếch, và lại vô duyên nữa chứ.
“Nhưng Tịnh Hiếu là một người rất có sức ảnh hưởng đấy.” Cảnh Thần nói tiếp điều nó đang nói: “Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, dù sao thì mình cũng giải quyết xong chuyện này một cách êm thấm rồi.”
“Lúc nãy nhỏ nói cái gì mà…băng nhóm du đãng. Cậu tính sao đây?”
“Mình sẽ cống gắng làm hết mình.” Cảnh Thần trả lời nó với thái độ rất là tự tin: “Đơn Đình thương anh trai nhỏ như vậy, tụi mình không thể làm ngơ được.”
Cũng may là lúc nãy hắn đã không nói “Cứ để tụi mình tìm bọn họ”
Tịnh Hiếu nhẹ nhàng đặt mình xuống mặt đất, mở to mắt nhìn bầu trời trong xanh của buổi xế chiều. Tự nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hai mắt nó bắt đầu lin dim.
Cảnh Thần nằm bên cạnh nhân lúc nó không để ý vuốt tóc nó, trong mắt hắn chất chứa những điều gì đó huyền bí tựa như bầu trời bao la trên cao kia vậy. Những khoảnh khắc như thế này sẽ như là một kỷ niệm đẹp trong ký ức mỗi đứa.
Những tia nắng còn lại của buổi chiều đang dầnt ắt, nhường chỗ cho màn đêm đang buông xuống.
“Tính chơi trò bịt mắt bắt dê với mình à…” Cảnh Thần trêu nó. Nó lúc nào cũng ẩn mình như vậy, mà lại ẩ một cách rất tài tình.
Vậy là, mùa hè cũng sắp đến rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.