Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 98


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 98

Mặt mày sầm xuống Long Kỳ mím nhẹ môi,
ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, nhịn không được thở dài một tiếng, nói uyển
chuyển, “Ta nguyện ý giải thích, nàng có bằng lòng nghe không?” Nghi
hoặc nhìn chàng, tôi xoa cằm, hoá ra giưã Long Kỳ và Lãnh Phù có một
đoạn tình duyên. Từ nhỏ Long Kỳ đã nghiền học văn võ, phụ hoàng của
chàng vì muốn huấn luyện cho chàng thật tốt, chẳng những mới các cao thủ đứng đầu các đại môn phái tới, hơn thế lại còn mời cả những cao nhân
lánh đời rời núi nữa. Lúc đó sư phụ của Lãnh Phù là một trong những số
đó. Ông ấy lúc dạy võ công cho Long Kỳ có đưa ra một yêu cầu, sau này
ông chết, bất kể Long Kỳ là Hoàng tử hay là Hoàng thượng cũng phải thay
ông chăm sóc cho Lãnh Phù cả đời.

Lúc ấy Long Kỳ tuổi còn trẻ, hơn nữa Lãnh Phù cũng chung tình với chàng, chàng không chút do dự đã đồng ý. Chẳng
những Lãnh Phù đẹp mà ngay cả khí chất cũng không người sánh bằng. Khi
sư phụ Long Kỳ khuất núi, liền đem Lãnh Phù đưa tới bên cạnh làm trợ thủ đắc lực cho chàng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chàng muốn phong phi
cho Lãnh Phù, tất cả chỉ vì một lời hứa hẹn.

Tôi lẳng lặng nằm im trong lòng LOng Kỳ,
nghe chàng kể một chuyện mà tôi không biết, Long Kỳ trưởng thành đã phải trải qua một chuyện mà người thường rất khó có thể chịu đựng nổi, mỗi
ngày mỗi đêm chàng đều phải luyện tập, ban ngày thì tập võ, ban đêm tập
văn, việc luyện tập này đã biến chàng trở thành người thâm trầm, làm
việc chững chạc, đối với sự tình gì cũng vô cùng kiên nhẫn giải quyết,
tính cách vừa mạnh mẽ vừa độc đoán.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, có chút hoang
mang hỏi, “Vậy chàng yêu nàng ấy sao?” Tôi vừa mới nói xong thì hối hận, nhưng lơ đãng trong lòng lại đau, chưa bao giờ tôi lại mê man như vậy,
tôi chỉ có thể thể hiện mặt vô thức như thế. Lúc đầu Long Kỳ không nói
gì, sau đó lập tức cười, cười đến nỗi làm tôi thấy mất tự nhiên, tiếng
cười vừa ngừng, ánh mắt chàng đen như bóng đêm, mê hoặc hỏi, “Nàng để ý
sao?”

Tôi có chút tức giận nhìn chàng, còn thực sự trừng chàng, “Em không có nói đùa với chàng đâu, em chỉ muốn biết
ngoài em ra chàng có còn yêu những người khác hay không thôi”

Long Kỳ cũng điều chỉnh sắc mặt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nhìn sâu chằm chằm vào tôi, “Không có!”

Nhìn ánh mắt thâm thuý của chàng không có một tý dấu hiệu giả dối nào, tôi ngoác miệng cười, tiến sát vào lòng
chàng, tôi không để ý nữa, chàng làm việc có lý của chàng cả.

Lãnh Phù sau khi được phong làm Chiêu
nghi xong, đã tới cung của tôi. Nàng ta so với trước càng trong trẻo mà
lạnh lùng hơn, trên nét mặt tuyệt mỹ còn không có một chút tính mềm mại
của con gái gì, tôi cũng chưa từng thấy nàng ta biểu hiện ra, cũng âm
thầm ảo tưởng là nàng ta yêu đối với Long Kỳ như thế nào nữa! Cứ để
trong lòng không nói sao? Hay là chỉ cần ở cạnh bên chàng mãi thì tốt
rồi? Nàng ta không ngại bên chàng có nhiều phi tử hay sao? Trên mặt Lãnh phù tôi không tìm thấy đáp án gì, hơn nữa nàng ta cũng không phải người dễ trêu chọc. Nàng ta rất lạnh, giống như băng vậy, đi theo Long Kỳ
nhiều năm như thế, cũng có biết bao nhiêu tính cách giống y Long Kỳ, là
lạnh lùng.

Hôm nay Cầm công chúa đặc biệt rất vui,
tôi trêu ghẹo hỏi thăm thì hoá ra Ngọc Hoán đã được Hoàng thượng mật
triệu hồi kinh từ biên quan, vài ba ngày nữa thì tới. CẦm Công chúa chờ
đợi thực phiền chán rồi, đứng ngồi không yên, tôi cảm giác được sự phiền chán của nàng ấy, khoé môi nhếch lên, nhấc chén trà nhẹ nhàng thổi lá
trà trên mặt nước, uống một ngụm, “Công chúa à, đừng nóng vội, cho dù
người vội thì thời gian cũng chẳng nhanh hơn được, cứ bình tĩnh đi, duy
trì tâm tình cân bằng, làm cho hắn lúc nhìn thấy đến dáng vẻ không tầm
thường của người, vừa cao quý vừa thong dong, chẳng phải là tốt hơn ư?”

Cầm công chúa mỉm cười nhìn tôi, “Tỷ tỷ
nói đúng lắm, muội muội nóng vội thì hỏng việc, chỉ là cũng xa chàng hơn hai tháng rồi, muội muội thực không kiên nhẫn nổi!”

Tôi thoáng nhíu mày, “Công chúa biết
Haòng thượng mật triệu hắn về là vì chuyện gì không?” HÀ công công nói, chuyện Lâm Tể tướng và Nhan tướng quân, Long Kỳ đã âm thầm bố trì hành
động, lần này mật triệu Ngọc Hoán, có phải chàng đã có đối sách gì hay
không đây?

Công chúa thở dài, “Ngọc Hoán đã là đốc
thống đại tướng quân ở biên quan rồi, tỷ hỏi chuyện này thì ta cũng
không rõ cho lắm, hình như là hoàng huynh định giao cho chàng nhiệm vụ
gì đó!” Thật khó nói, Ngọc Hoán vốn đã là đốc thống đại tướng quân,
chàng văn võ song toàn, sau này cũng sẽ như hổ mọc thêm cánh, hơn nữa
lại là phò mã của Công chúa, tiền đồ có thể nói là đếm không xuể, tôi
thực sự nên vui vì chàng mới phải.

Chỉ là tình thế hậu cung trước mắt này
làm cho tôi thực bất an, giống như có một số ít các phi tần có ý tránh
né tôi. Tôi vốn định cùng giao tình, nhưng trong lời nói của các nàng ấy có vẻ rất khách sáo. Đột nhiên ánh sáng chợt loé lên trong đầu, dần dần phân tích ra nguyên nhân lại làm tôi sợ hãi nhảy dựng lên. Ngẫm lại,
nay Hoàng thượng sủng hạnh như thế, mà trong người lại mang thai rồng,
đứng đầu hậu cung, tựa như đứng trước một đám sài lang hổ báo vậy, lúc
nào cũng đều có nguy hiểm vây quanh, chẳng may bước nhầm bước sẽ bị ngã
tan xương nát thịt. Nói không phải chứ, trèo cao thì ngã đau đó sao? Lúc này tôi đang ở trong tình trạng này, giống như nơi hậu cung này, cứ
từng âm mưu lớp lớp hình thành nẩy mầm, từ từ phát sinh, ai cũng không
cách nào đoán nổi dù chỉ một câu, một động tác nhỏ thôi cũng đã tự đưa
mình vào vạn kiếp không dậy nổi, vĩnh viễn không còn đường siêu thoát,
đợi cho tới một ngày kia âm mưu bùng nổ, hậu quả đó đem lại càng không
thể cứu vãn nổi, liên luỵ tới bao nhiêu người xương trắng chất đầy.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi cũng dễ dàng
đoán được vì sao phi tử lại kị tôi như thế. Tôi tựa như một người toàn
thân phát tán ra độc dược, người nào hơi gần sẽ bị cùng tôi rơi vào kết
cục như nhau. Có lẽ có ít phi tử đã nghe được tiếng gió, giữa tôi và
Thái Hậu, cùng Lệ phi, và Lan phi, cùng triều đình, biên quan trong đó,
sóng ngầm đó mãnh liệt, trùng trùng lớp lớp sóng gối lên, ở trong lòng
các nàng ấy, tôi sớm hay muộn sẽ nghênh đón thất thế một ngày nào đó.

Nay hậu cung trầm tĩnh phảng phất hơi thở đầy nguy cơ trong đó, chỉ cần
đợi tôi ngã một khắc kia mà thôi.

Nghĩ thông suốt ra rồi, bàn chân tôi toát nhẹ một chút khí lạnh, lưng sợ hãi, chả nhẽ phía trước thực sự có một
nguy hiểm nhìn không thấy sờ không thấy đang chờ đợi tôi sao? Vì sao
trong hậu cung lại im lặng vậy, vì sao những kẻ sợ tị tôi lại có liên
quan đến tôi chứ? Tất cả này đó đều càng chứng minh rõ một điều Diệp Vũ
tôi đây sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy. Tôi thấy rất kỳ lạ là
vì sao bọn họ chẳng có hành động gì, bọn họ đang chờ đợi cái gì đây? Đợi thời cơ ư? Hay đợi cơ hội? Hay là đợi một cái gì đo?

Tôi thoáng nhíu mày, hiện giờ tôi trừ bỏ
được Long Kỳ yêu ra ngoài thì tối kị nhất làm cho bọn họ đố kỵ đó là cục cưng trogn bụng. Trong lòng tôi run lên, bọn họ sẽ xuống tay với cục
cưng của tôi sao?

Tôi mở trừng mắt, giọng điệu thay đổi, gọi Hoan Nhi đang quét tước, “Đi gọi tiểu Thuý tiểu Lan ở phòng ăn và hiệu thuốc tới!”

Hoan Nhi tuân lệnh đi xuống, một lát sau
Tiểu Thuý tiểu Lan vội vàng đến, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của tôi thì
hoảng sợ lo lắng hỏi, “Tỷ tỷ bảo chúng ta tới có chuyện gì sai bảo vậy?”

Tôi ngước đôi mắt lo lắng nhìn các nàng,
giọng điệu thận trọng hỏi, “Gần đây bên phòng thuốc và nhà bếp có người
nào khả nghi hay có chuyện gì khả nghi phát sinh hay không?”

Tiểu Thuý Tiểu Lan cùng nghiêng đầu nhớ
lại, lòng tôi càng thấy trầm trọng hơn, một lát sau, tiểu Thuý lắc lắc
đầu, “Tỷ tỷ à, phòng ăn thì chưa thấy có người nào khả nghi cả, hơn nữa
mỗi lần đưa đồ ăn muội đều theo y lời tỷ tỷ bảo dùng ngân châm thử qua,
không có vấn đề gì cả mà”

Tiểu Lan gật gật đầu, bảo phòng thuốc
cũng không có vấn đề gì, thuốc bổ tôi uống cũng đều dùng ngân châm thử
qua, còn xem bệnh kê đơn cho tôi thì đều do Thái Y bên Lòng Kỳ cả, cũng
không dám có hành động gì đối với tôi. Phân tích người bên này có khả
năng xuất hiện vấn đề, đầu óc tôi hỗn loạn, nếu chỗ đó đều canh phòng
nghiêm ngặt vậy hẳn là không có sự tình khác nguy hiểm cho tôi. Hiện giờ cùng với

Thái Hậu, Lệ phi, Lan Phi đều giở trò, các nàng ấy dù có muốn hại tôi cũng đều không có cơ hội.

Còn tôi thì lại nghĩ có phải tôi nghi ngờ lung tung rồi không đây? Chắc không vậy chứ. Bệnh của tôi, nhược điểm
của tôi thì có cái gì chứ? Tôi tiếp xúc với mọi người đều là nha hoàn
bên cạnh cả, cũng không thể nghi ngờ. Tôi quay đầu nhin Hoan nhi, Hoan
nhi sợ tới mức vội vàng dừng tay, “Tỷ tỷ à, ngay cả Hoan nhi dù có mười
lá gan cũng không dám làm hại nương nương đâu, nương nương đã coi Hoan
Nhi như tỷ muội rồi, Hoan Nhi cảm tạ báo đáp còn không kịp nữa là!”

Tôi gật gật đầu, mỗi lần khi tiếp nhận đồ ăn từ tiểu Thuý tiểu Lan đều qua tay Hoan Nhi cả, tôi tin tưởng nàng ta cũng sẽ không hại tôi, tôi than thở một tiếng, nghĩ đến cái gì thì cái
đó đến, vậy còn có cái gì tiếp theo đây?

Tôi bảo tiểu Thuý tiểu Lan lui ra, rồi
bảo Tiểu Thuận Tử đi gọi Thấi Y tới. Một lát sau vị Thái Y tuổi tác khá
cao đến, quỳ xuống nói, “ Lão thần tham kiến Vũ phi nương nương, không
biết nương nương lão thần tới có chuyện gì vậy?”

“Ngồi xuống nói chuyện đi, Thái Y, hôm
nay ta truyền ngươi tới là có chuyện muốn hỏi chút” Tôi nhẹ nhàng cười,
ngăn chặn sự khủng hoảng trong lòng lại, không thể mang loại tâm tình
kiểu nàu nói cho Long Kỳ, giờ chàng đang bộn bề chính sự, tôi không thể
mang áp lực tới cho chàng nữa, chuyện này tôi cố gắng hết sức mình để c ó thể xử lý được thì xử lý.

Tôi bảo Thái Y ngồi lên ghế khách mở
miệng hỏi, “Thái Y à, ta xin được hỏi chút chuyện đồ ăn hàng ngày của ta cùng thuốc thang có thứ nào không nên dùng đối với thai nhi hoặc là
dùng thế nào mới là tốt nhất vậy?”

Thái Y gật gật đầu nói, “Người mang thai
thì chuyện ẩm thực không nên ăn quá no, cháo bột càng nên dùng ít hơn,
không nóng quá cũng đừng lạnh quá, nếu nói thì có vật rất độc, thiết
nghĩ nên là loại cấm ăn. Hạt tiêu, gừng là loại nên thường dùng, cũng tu (là món gì mình cũng không đoán ra nổi, ai biết thì giúp mình với nhé) nên dùng ít đi. Còn rượu thịt thì không nên dùng, cũng không phải là
thứ tốt cho thai nhi, sẽ làm thai to quá mức khiến người mẹ khó sinh.
Trong thời gian mang thai và nghén nên chịu khó ăn kiêng, lựa chọn đồ ăn như cà tím, cá chình, cua, ếch, chim sẻ, thịt thỏ, thịt lợn, yến mạch,
cây y dĩ…”

Tôi gật gật đầu ghi nhớ kỹ, Thái Y nói
xong còn hỏi lại tôi, “Thực phẩm và thuốc bổ của nương nương đều do một
tay lão phu lựa chọn, đều là những thứ vô hại với thai nhi, những này
xin nương nương cũng đừng có lo lắng quá!”

Tôi lại gật gật đầu, nhìn ông ta mỉm cười bảo “Dĩ nhiên rồi, ta đương nhiên tin tưởng Thái Y, chỉ là ta sợ vô
tình ăn phải những thứ không nên ăn thì không tốt! A đúng rồi, Thái Y à, ngoài những thực phẩm kể trên không có ảnh hưởng gì với Thai nhi ra thì có cái khác chẳng hạn như có nhân tố nào đó có thể gây bất lợi cho thai nhi thì sao?”

Thái Y có chút kính nể liếc mắt nhìn tôi
một cái, “Nương nương thật là thông minh, hoàn cảnh thực ra cũng có,
giống nhưng trong cung nương nương không khí phải thoáng đãng, hoàn cảnh hợp lòng người nhưng thực ra không ảnh hưởng gì, nhưng mà nương nương
muốn nói tới cái khác thì cũng cần phải chú ý chút, chẳng hạn như mùi
hoa nha, nhất là mùi hoa hồng, xin nương nương nên tránh xa nó ra, nó
ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới thai nhi, nương nương mới mang thai ba
tháng đầu đây cũng là thời điểm cẩn phải chú ý đó!”

Thái y cau mày nghĩ ngợi nói tiếp, “Tàng
hoa hồng là laọi hoa hồng chínhm có mùi lan toả mạnh, nương nương xin
đừng lo lắng, hình như trong cung cũng không thấy đâu cả, tàng hoa hồng
thường được tán đóng thành hộp hương rất có ảnh hưởng tới thai nhi, nếu
cứ để thế sẽ có hậu quả khôn lường, sẽ gây sảy thai…”


Tôi tiến Thái Y đi, lòng dạ cũng thấy an
tâm hơn, tàng hoa hồng trong cung quả thực rất hiếm, chỉ cần có Thái Y
coi, cục cưng trong bụng tôi chắc chắn vẫn an toàn. Trong lòng kiên định hơn, Hoan Nhi đỡ tôi đến bên giường nghỉ ngơi. Người mang thai có vẻ dễ mệt mỏi, thân mình nặng nề, một ngày tôi ngủ cũng mất nhiều tiếng đồng
hồ.

Lúc này đây tôi vậy mà lại mơ một giấc mơ thật kỳ lạ. Trong mơ tôi đi dọc theo một còn đường hầm thật dài, cứ
tiến lên phía trước mà đi. Con đường hầm thật dài này cứ kéo dài mãi dài mãi đến cuối đường có một toà cung điện nhỏ nhô ra. Trước cửa cung có
rất nhiều điểm đen, đằng trước kia điểm đen càng to dần to dần rồi càng
ngày càng hiện rõ ràng. Đó là 50 người vũ lâm vệ. Họ mặc áo giáp, vẻ mặt lạnh lùng đen như nham thạch vậy, đứng dàn hàng ngang trước cửa cung,
kiếm trong tay họ sáng laóng.

Tôi dừng lại trước mặt họ, ngước mắt nhìn vào trong bóng tối thì nghe thấy có tiếng cửa nặng nề vang lên ù ù, rồi có một ngọn đèn nhỏ từ từ chiếu vào cánh cửa rồng lớn, soi sáng chiếc
giường trong tẩm cung, bóng dáng mơ hồ, có một bóng dáng run sợ khi bi
ngọn đèn chiếu vào. Bóng của người đó cứ như nhập vào bóng bên ngoài cửa sổ kéo dài kéo dài mãi, rồi nhoà đi…

Trong lòng tôi kinh hãi, vội vàng chạy
nhanh tới bên giường, vén màn lên, thấy lộ ra một khuôn mặt người phụ nữ bi thương nhìn lên, mặt tái nhợt, một đôi mắt đầy lệ, khuôn mặt vô cùng tiều tuỵ, tôi thấy cả người mình mềm nhũn, trực giác choáng váng qua
đi, bởi vì người phụ nữ đó chính là tôi mà!

“A…” Tôi thét chói tai từ trong mộng, một giọng kinh hoảng vang lên bên tai, “Nương nương….Nương nương…Người làm
sao vậy? Người không sao chứ?”

Đôi tay vung lên loạn xạ bám lên người
tôi, tôi nhắm chặt mắt lại, cau mày hoảng sợ kêu to, “Không phải
ta…Nàng không phải ta…Không phải….Không phải…” Khuôn mặt kia trong đầu
dần dần mơ hồ, bên tai dường như nghe thấy tiếng cười, cười lạnh, cười
nhạo…. Một mảng thực sự như thật như mộng hỗn loạn xoay tròn trong đầu
tôi, tôi sợ hãi kêu to lên một tiếng, “Nàng không phải là ta…” Ngồi bật
dậy trên giường, lấy tay bưng mặt đầy lệ không ngừng rơi, lúc này có
giọng tha thiết truyền thẳng vào bên tai, “Nương nương, người bị ác mộng thôi…” Là giọng của Hoan nhi, tôi mới biết hoá ra là một cơn ác mộng.
Tôi lấy tay ra, nhìn thấy Hoan nhi giật mình đứng bên giường, biểu hiện
lo lắng vô cùng, đang cầm chiếc khăn ướt lau mồ hôi trên người tôi, lại
nói giọng ôn nhu bảo, “Nương nương…đừng sợ…Có Hoan nhi ở bên cạnh người… Chỉ là nằm mơ mà thôi!”

Tôi nhìn nàng cười cười cảm kích, “Hoan Nhi, bây giờ là giờ nào rồi?”

Hoan Nhi vẫn cẩn thận lau mồ hôi trên
trán cho tôi như cũ, vừa nói nhẹ nhàng, “Nương nương, vẫn còn sớm mà!
Nương nương mới chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ thôi!”

Trong lòng tôi thấy hoảng, sao tôi lại
cảm giác như mình đã ngủ một ngày một đêm vậy nhỉ? Nỗi lòng hoảng loạn,
tôi bảo Hoan nhi đi mang nước tới cho tôi, tôi muốn tắm cả người đầy mồ
hôi.

Hoan Nhi lui ra, tôi cả người không còn
sức tựa vào mép giường, nhớ lại cảnh tượng trong mộng kia, thực sự là
quỷ dị, vô duyên vô cớ sao tôi lại nằm mơ như vậy chứ? Khuôn mặt tái
nhợt của người phụ nữ kia sao lại là tôi được chứ? Chả nhẽ là kết cục
của tôi sao? Cả người tôi run lên, nhắm chặt mắt lại, cố gắng vứt đi sự
kinh hãi trong đầu, đứng lên, nhìn thấy bên ngoài gió thổi phất phơ, mùi hoa tự nhiên tràn đầy, thật là một buổi chiều đẹp đến vậy.

Một lát sau Hoan Nhi đi gọi người mang
nước ấm vào, kiểm tra nước đủ độ ấm rồi giúp tôi cởi quần áo ngồi xuống
nước ấm áp thoải mái, tâm tình trở nên tốt hơn. Tất cả chỉ là tôi buồn
lo vô cớ mà thôi, tất cả đều không sao, tôi nghĩ trong lòng, nhắm mắt
lại lẳng lặng hưởng thụ cảm giác âm thầm này.

Chiều nào cũng đúng giờ là Long Kỳ đến
trong cung tôi. Hôm nay chàng mặc một thân triều phục, vẻ tuấn dật hiên
ngang, đặc biệt tà mị, chàng giúp tôi đi dạo trong vườn hoa, tôi định
nói vài lần nhưng lại thôi, trong lòng đấu tranh muốn kkể giấc mộng kia
hôm nay cho chàng nghe hay không. Do dự mãi rồi tôi cũng quyết định
không kể cho chàng nghe nữa, dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, không
thể hiện được gì cả. Tôi cúi người ngắm một đoá hoa nhỏ, Long Kỳ cười
khẽ nói, “Thật sự là người còn đẹp hơn so với hoa!”

Tôi ngước mắt nhìn chàng cười rất tươi,
“Phu quân so với em lại càng xuất sắc hơn chứ!” Long Kỳ bị từ phu quân
này nhẹ nhàng làm ngẩn ngơ, tôi vội chạy nhanh ra hạ thấp người xuống,
nói tiếp lời, “Hoàng Thượng đừng nghe nô tì nói bậy, em chỉ lỡ miệng nói ra thế thôi”

Logn Kỳ đỡ tôi dậy, trên mặt sủng nịch,
ôm tôi vào lòng, “Ấm ức cho nàng rồi, có vài thứ ta không thể cho nàng,
nhưng ta sẽ cố sức thoả mãn cho nàng, nàng đừng để ý, nàng chỉ cần biết
rõ lòng của ta là tốt rồi. Thực sự ta cho phép nàng gọi ta là phu quân
ta cũng rất thích nghe!”

Tôi vui sướng mở to mắt hỏi lại, “Thật ư?”

Long Kỳ cười gật gật đầu, “Thật đó, trong lòng ta nàng mãi là phu nhân duy nhất của ta!”

Giờ phút này tôi lại muốn rơi lệ, có
người chồng như thế làm vợ chồng còn mong gì hơn nữa? Tôi lại ôm chàng
thật chặt, nói nhẹ nhàng, “Chàng đồng ý với em, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng đừng có rời bỏ em được không?”

Long Kỳ nhẹ nhàng nói ôn nhu bên tai tôi, “Ta đồng ý với nàng!”


Từ lần đó khi tôi đã điều tra rõ mọi khả
năng tiềm tàng có nguy cơ với tôi xong, tôi thực sự nghĩ chắc không còn
chuyện gì có thể uy hiếp được tôi nữa, tâm tình tôi đỡ hơn rất nhiều,
toàn bộ cung Phiêu Hoa đều được bao phủ bởi một kiểu vui xướng, tôi ngồi trên giường nhìn Hoan nhi quét cung điện mỗi ngày. Hoan Nhi làm rất cẩn thận, nàng ấy cũng rất thông minh, biết tôi muốn cái gì, nghĩ cái gì,
đều nắm hết tâm tư của tôi. Tôi thực sự càng ngày càng thích nàng ấy
lắm! Hoan nhi nhìn thấy tôi nhìn nàng ta chằm chằm không chớp thì ngoái
đầu nhìn lại cười, “Nương nương đang nhìn cái gì thế? Có phải hôm nay
Hoan Nhi có gì đó không ổn không?” Nói xong lại còn cẩn thận nhìn lại
mình một lượt, tôi cười khẽ bảo, “Không có gì, ta chỉ cảm giác Hoan Nhi
ngươi thật tốt quá!”

“Nương nương xin ngàn lần đừng nói vậy,
làm nô tì chết ngộp đó!” Nói xong thì đi tới bên giường của tôi, bắt đầu sửa sang lại gì đó bên giường, đột nhiên, nàng ta cầm chiếc túi hương
lên thổi, “Nương nương à, còn nhớ hai tháng trước Cao tăng ban thưởng
không? Đều dính tro bụi cả rồi!” Tôi chợt nghĩ tới lão ni lần trước kia, lại liên hệ tới cơn ác mộng lần đó, tôi đưa tay khẽ vuốt ve, nghiền
ngẫm từng lời lão ni nói, bà ta bảo tôi bị mây đen quấn thân, bị ác mộng liên tục, hiện giờ dù có chiếc túi hương này nhưng tôi vẫn bị ác mộng,
những lời bà ta nói rốt cục có vài phần nào là thực là giả, có phần nào
có thể tin đây?

Tôi hít một hơi thật sâu, bỗng có một mùi hương hút vào trong mũi, là mùi từ chiếc túi hương kia bay ra. Tôi hơi
cau mày, trong đầu nghĩ ngợi xem mùi hương này là loại hương gì mà ở
hiện đại tôi đã từng ngửi qua các loại hương, ít nhất thì cũng có hơn
mười loại, nhưng loại mùi như thế này thì là lần đầu ngửi được, không
biết trong chiếc túi hương này dấu gì đó. Nhớ tới khuôn mặt nghiêm túc
của lão ni, lòng tôi thầm than nhẹ, hy vọng đúng như lão ni nói, có thể
giúp tôi trừ đi tà yêu.

Tôi đưa cho Hoan nhi, nàng ta nhận lấy
chiếc túi hương, lau nhẹ nhàng, sau đó, giúp tôi sửa sang lại giường
đệm. Tôi tản bộ đi vào cửa cung, được Hoan nhi đỡ một bên, đẩy sửa sổ
sáng ra, thật sự rực rỡ hẳn lên.

Dường như cả không khí đều có mùi hương
thơm ngát vậy. Tôi đứng duỗi người ở trong vườn hoa, hít vào thở ra, tự
tạo cách vận động, Hoan nhi thấy thế kinh ngạc hỏi, “Tỷ tỷ, người đây là đang vận động gì thế? Nhìn được lắm nha!”

Tôi cười nói, “Đây là bài tập thể dục, có tác dụng rất tốt với thân thể, sau này tỷ tỷ sẽ dạy cho em” Tôi biết
chỉ có bản thân mình khoẻ mạnh thì cục cưng mới khoẻ mạnh, từ sau cơn ác mộng đó tôi lại càng quý trọng bản thân hơn, mỗi sáng sớm đều rời
giường ra tập chút thể dục buổi sáng, không có việc gì thì lại kéo Hoan
nhi đi tản bộ với tôi, làm chút chuyện vui vẻ, hiệu quả thực tuyệt vời,
làm cho tâm tình của tôi trở nên vững vàng hơn, hơn nữa cũng thấy không
choáng váng khi đứng lên ngồi xuống.

Cục cưng đã được hơn ba tháng, Thái Y
cách vài ngày thì lại tới bắt mạch cho tôi kiểm tra, tôi hiện giờ đã an
lòng, Thái Hậu và Lệ phi muốn đánh động tôi thì cứ đánh động đi! Cũng
không làm tôi thấy buồn gì cả, ít nhất đến giờ tâm tình của tôi đều thực vui vẻ, nghĩ ngợi tôi lại tiếp tục nở nụ cười vui vẻ, mỗi ngày lại tiếp tục bồi dưỡng thể xác và tinh thần, lợi dụng tri thức của chính mình mà tạo ra cách dưỡng thân, nhưng này đó đều là do tôi đọc trong sách giáo
khoa ra cả, dùng rất hiệu quả, Thái Y cũng bảo cơ thể của tôi và cục
cưng đều khoẻ mạnh.

Nhưng mà trời không hề để yên, hôm nay
vừa uống xong thuốc bổ Hoan nhi bưng tới, thấy trong bụng đau một trận,
đau đến mức làm tôi hừ nhẹ một tiếng, vỗ về bụng, mặt nhăn lại, Hoan nhi thấy thế sợ tới mức không dám coi thường, vội vàng tới đỡ tôi lên,
“Nương nương, người thấy sao rồi?”

Tôi thở mạnh, thúc giục nàng ta, “Mau…Nhanh đi mời Thái y tới đây mau!”

“Ôi, vâng, nương nương người kiên nhẫn
chút, nô tì sẽ lập tức đi! Lộ Nhi mau tới coi nương nương chút!” Lộ Nhi
đi vào, Hoan nhi thì chạy như bạy đi gọi Thái Y.

Vừa lúc Tiểu Thuận Tử cũng từ Mạc Cung trở về, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi thì chạy nhanh đi gọi Hoàng thượng.

Sao thế nào mà đã vậy, tôi tự nhận là
mình không có ăn bậy bạ gì đó cả mà, sao bụng lại như có ai đó dùng dây
cương siết chặt lại vậy, cõi lòng tan nát. Lộ Nhi giúp tôi chậm rãi tới
bên giường, trên mặt tôi chảy đầy mồ hôi, Lộ nhi nhìn khẽ nấc lên thương tâm, “Nương nương, người rốt cục là làm sao vậy, ….aizzz….Hoan nhi sao
tới giờ vẫn chưa trở lại vậy?” Nàng ta đi ra trước cửa nhìn xung quanh,
lo lắng kêu lên, vừa dùng khăn ướt lau mồ hôi cho tôi, bụng tôi càng
ngày càng đau tới mức ý thức cũng trở nên rối loạn, trong lòng nảy lên ý nghĩ kinh sợ, có chuyện gì đây, cục cưng của tôi, cục cưng của tôi sao
rồi? Tôi cứ nghĩ tới cục cưng còn trong bụng lòng đều rối loạn, nước mắt không ngừng được trào ra, Long Kỳ…Chàng mau tới đây đi…

Đúng lúc này nhìn thấy bóng áo bào của
Long Kỳ ở cửa, chạy tới bên giường, cầm tay tôi lắc mãi không thôi, “Vũ
nhi….Sao rồi…Sao lại đau…Thái Y đâu?”

Lộ Nhi sợ tới mức quỳ xuống đất không dậy nổi, giọng trở nên nghèn ngẹt, “BẨm Hoàng…..Hoàng Thượng…Đã đi gọi
rồi….Đang trên đường tới…”

Long Kỳ chắt chặt răng lại, “Nếu ái phi trẫm có chuyện gì không hay xảy ra, toàn bộ các ngươi đáng chết hết!”

Tôi thở mạnh, bấm chặt tay vào sâu trong
da thịt chàng, tôi hừ khẽ, từng đợt đau đớn trong lòng như thuỷ triều
đánh tới mãnh liệt, nghe thấy tiếng Long Kỳ lo lắng gọi, “Vũ nhi…” Lúc
này nghe thấy Thái Y chậm chạp chạy đến, chạy nhanh tới bên giường, tôi
từ trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Thái Hậu, Lệ phi và Lan phi cũng đều
tới. Lúc này tôi bỗng dưng sáng tỏ, bắt đầu sợ hãi, cục cung của tôi
nhất định là….chắc chắn là không giữ được….

Thái Y sau khi bắt mạch xong thì nhíu mi, Long Kỳ tức giận quát to, “Vũ nhi rốt cục thế nào? Nói mau!”

Thái Y trừng mắt, quỳ sụp xuống đất cất giọng run run nói, “Bẩm Hoàng Thượng, đứa nhỏ của nương nương đã không còn,,,”

Ầm….Những lời này như búa tạ nện thẳng vào lòng tôi đau đớn, đứa con…đã không còn…không còn nữa…Sao lại thế được…Vì sao…

Long Kỳ giọng lạnh như băng đá hỏi lại,
“Ngươi nói đứa con của trẫm đã không còn nữa?” Thái Y giọng run rẩy,
“Đúng vậy…Haòng Thượng….đứa bé của Vũ nhi nương nương đã không còn nữa…”

Ánh mắt Long Kỳ lạnh thấu xương đảo lên, tức giận vô cùng, cầm chặt tay áo của Thái Y, “Vì sao? Nói cho trẫm biết vì sao?”

Thái Y sợ tới mức bỗng chốc ngơ ngẩn cả người, mồ hôi ướt đẫm cả áo, “Lão nô….Lão nô …Tạm thời vẫn còn chưa điều tra rõ…”

Tôi nghe được vậy lúc này cơn đau trọng
bụng đạt tới đỉnh điểm trào dâng, tôi hét lên một tiếng khiến Long Kỳ để ý, chàng nắm chặt tay của tôi, nói nhẹ nhàng, “Vũ nhi…Ta ở đây…Ta ở
đây..”


Ngay lúc tôi sắp ngất đi, lại nghe rõ có
người nói hoảng lên, “Nương nương ra máu…nương nươgn ra máu…” Đầu tôi
chấn động, chìm vào hôn mê.

Trong bóng đêm tôi không muốn tỉnh lại,
lại là cơn ác mộng như trước, tôi đi dọc theo một đường hầm dài, tiến
tới phía trước, tôi gần như điên cuồng, có tiếng cười nhạo khắp nơi,
tiếng cười lạnh tanh…càng ngày càng rõ ràng hơn…Tôi không muốn tỉnh
lại…Đây là đâu…Ai đang cười…là ai vậy? Tiếng cười này đinh tai nhức óc
ập tới áp lấy tôi, tôi cố kêu lên, nhấc chân chạy thật lực tới tận cuối
đường hầm…Tiếng cười lúc rõ lúc không vang bên tai…Tôi hét lên chói
tai…Càng cố sức chạy thục mạng tớiđằng trước, cả cung điện to như thế mà chỉ có mỗi chiếc giường duy nhất, tôi ngã xuống giường, sau đó xoay mặt nhìn ra ngoài bóng đêm, tim đập bình bịch, hình ảnh cứ lặp đi lặp lại,
hoá ra người ngồi trên giường, mặt không có chút máu kia thật sự là tôi…

Tôi không cam tâm…Tôi thực không cam
tâm…Trong đầu tôi rống lên biến thành tiếng rên rỉ, một luồng chất lỏng
nóng bỏng rơi xuống khoé mắt, một giọng nam nhẹ nhàng ôn nhu vang bên
tai làm tôi nhớ tới Long Kỳ…Chàng ở đâu…Tôi vươn tay ra sờ soạng lung
tung, giữa chừng thì được một bàn tay to nắm chặt, lại nghe rõ âm thanh
truyền đến, “Vũ nhi…Nhanh tỉnh lại đi…Vũ nhi của ta…”

Là tiếng Long Kỳ đang gọi tôi…là chàng…Ý
thức một lần nữa quay trở về, tôi hởi mở hé mắt ra nhìn, khuôn mặt mệt
mỏi của Long Kỳ đập vào mắt, “…” Tôi bỗng phát hiện ra cổ họng bỗng
không phun ra được từ nào, nỗi đau xót chỉ khiến tôi rơi lệ, Long Kỳ đau lòng lau khô nước mắt cho tôi, “Không sao rồi, Vũ nhi…Không sao rồi..”

Tôi há miệng thở dốc, khốn khổ mãi mới cất nổi giọng lên, “Con…”

Long Kỳ cau mày, “Không sao…. Ta chỉ cần nàng ổn….Cái gì cũng không sao cả….Con không cần….Ta chỉ cần nàng..”

Tôi nhắm chặt mắt lại, mệt mỏi mãi rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ…

Không biết mất bao lâu, bên tai lại nghe
thấy giọng một nữ nhân năn nỉ, “Hoàng thượng, xin ngài đi nghỉ đi! Để
cho nô tì tới trông là tốt rồi, long thể Hoàng thượng quan trọng mà…”

Một giọng lạnh lùng vang lên, “Đều đi cả đi, ta muốn ở bên cạnh Vũ nhi”

“Hoàng thượng…”

“Chuyện này trẫm nhất định phải tra ra manh mối! Đều cút cả đi”

Long Kỳ nổi giận gầm lên, tôi từ trong
mộng mở to mắt ra, đầu trống rỗng, đến cả nước mắt cũng không rơi nổi.
Tôi cứ trừng to mắt nhìn chằm chằm, trong mắt trống rỗng, một luồng tức
giận không biết sao nảy lên trong lòng, tôi thực muốn giết người…dường
như muốn giết người…Long Kỳ nhìn thấy tôi mở trừng mắt, vô cùng đau
lòng, gọi nhẹ nhàng, “Vũ nhi…”

Tôi thu hồi ánh mắt trống rỗng lại, nhìn chàng cười khổ, “Hoàng thượng, nô tì thật vô dụng, thực xin lỗi!”

“Đừng nói nữa, đợi khi nào dưỡng thân
mình tốt lên mới nói sau! Ta không trách nàng!” Mặt Long Kỳ hiện lên vẻ
mệt mỏi, xem ra là đã đợi tôi thật lâu, tôi mở miệng nói tối nghĩa,
“Chàng về nghỉ đi! Em không sao!”

“Được!” Long Kỳ gật gật đầu quay lại bảo
nhóm người Hoan nhi đằng sau, “Hầu hạ Vũ phi cho tốt, nếu không trẫm sẽ
không tha cho các ngươi!”

“Vâng!” Một đám dạ vang lên, Long Kỳ đứng dậy, đi ra trước cửa, Hoan nhi tiến đến, “Nương nương, người có khoẻ
không? Có đau không?”

Tôi cười khổ, gật gật đầu, Hoan nhi bưng
một chén cháo nhạt tới bón cho tôi ăn xong, bỗng chốc có sức đôi chút,
tôi gọi Hoan nhi lại kể cho tôi mọi chuyện sau khi tôi ngất đi.

Hoan nhi rưng rưng kể lại, nói tới đoạn
sau khi cả người đau đớn ngất đi, không hiểu vì sao mọi người các cung
tụ tập đông đủ, vây quanh cung Phiêu Hoa, tôi biết đều là tới xem kết
cục của tôi, Hoàng Thượng thì ngày đêm túc trực bảo hộ tôi, mãi cho tới
khi giúp tôi rửa sạch thân dưới đầy máu. Mũi tôi đau xót quá, đó là đứa
con của tôi mà! Long Kỳ tức giận, bảo Thái Y điều tra rõ nguyên nhân tôi bị sảy thai, mà tới tận hôm nay cũng không có chút manh mối nào.

Lòng tôi kinh hoàng, rốt cục là ai ở sau
lưng hãm hại tôi đây? Tôi cắn chặt răng một cái, nếu tôi biết là ai làm, tôi sẽ để cho nàng ta sống không bằng chết.

Lúc này Thái Y lại tới, nhìn thấy tôi
ngồi bên giường, hướng tôi quỳ xuống, tôi bảo ông đứng lên, ánh mắt
nghiêm nghị bắn tới trên người ông, “Thái Y, vì sao ta lại bị sảy thai?
Nói rõ ràng cho ta biết?”

Nhìn thấy ánh mắt giết người của tôi,
Thái Y đứng lên rồi lại quỳ xuống trên mặt đất, “Bẩm nương nương, trước
mắt còn chưa có thẩm tra ra…Lão thần vô dụng…”

Tôi thất vọng vô cùng, quay mặt đi không
thèm nhìn ông ta, ánh mắt khẽ chớp dừng trên chiếc túi hương, đầu óc đột nhiên nổ tung, là nó ư?

Tôi dùng sức giật mạnh chiếc túi hương
ra, kinh hãi nhìn nó chằm chằm, tôi đã đoán ra được mùi hương này là
loại nào rồi, nó chính là mùi tàng hoa hồng…đúng ..là nó…Tôi cầm chiếc
túi hương đã hại tôi mà trong đầu trống rỗng, lại nghe được tiếng Thái Y hoảng sợ nhìn chiếc túi hương trong tay tôpi, run giọng hỏi, “Nương
nương…Lão thần đã biết…Là chiếc túi hương này…”

Tôi nhắm chặt mắt lại, nắm chặt chiếc túi hương trong tay, cắn chặt răng gằn từng câu trong miệng ra, “Truyền
lệnh của ta, phong toả chùa Khải Phúc! Bất luận kẻ nào cũng không thể để cho chạy thoát”

“Vâng” Tiểu Thuận Tử nhận lệnh chạy ra
cửa, Hoan nhi thì giọng sợ run, “Nương nương, chả lẽ là lão ni cô kia
hại nương nương sao?”

Không phải bà ta thì là ai chứ? Tôi không thù oán gì với bà ta, sao bà ta lại hãm hại tôi như thế, nói vậy sau
lưng bà ta nhất định có một kẻ thật đáng giận, đừng để tôi tóm được, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trong mắt tôi bắn ra tia thù hận, tất cả mọi người im phăng phắc, kinh hoàng cúi đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.