Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 93
Cả người run rẩy chút, tiểu Thuý đã chạy nhanh đến, nhìn thấy tôi, mừng hét lên chói tai, “Tỷ tỷ…Tỷ tỷ…Tỷ không sao chứ?”
“Không sao, không sao, nhanh nói chút cho tỷ tỷ biết, em có bị thương chỗ nào không?’
Tiểu Thuý kêu “oa” một tiếng bổ nhào vào
trong lòng tôi khóc to, nói năng lộn xộn, “Tỷ tỷ…Em cứ nghĩ không nhìn
thấy tỷ nữa…Em nghĩ đến tỷ lại bị người bắt cóc…Em không sao…”
Đợi cho nàng ta bình tĩnh lại chút, tôi
nắm nhẹ cánh tay tiểu Thuý lên, nha đầu này thật là, còn bảo không sao,
đều nhiễm máu một mảng rồi, tôi nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu mắng hai gã to lớn hung ác kia, thực sự chết là đáng lắm, đã bị tên áo đen kia
dạy dỗ tốt lắm.
Tôi không thể chờ nổi về cung để xem vết
thương cho tiểu Thuý được, mang nàng ta đến một quán thuốc lớn băng bó,
tạm thời máu đã ngừng chảy, bôi thuốc tốt lên, lại mua cho nàng ta một
bộ quần áo thay, che lại vết thương, đỡ nàng ta tới hướng cửa cung.
Đi tới, gió đêm quất vào mặt, xa xa trời
cũng đã cũng đã chạng vạng tối, nhìn thấy cửa cung đằng xa gần như sắp
đóng, hai lính canh vẫn đứng bất động hai bên, nhìn thấy chúng tôi xuất
hiện, cùng giơ giáo lên chặn, “Đứng lại!”
Tôi cười khẽ, lấy một khối kim bài trong
người ra đưa cho họ, họ vừa thấy lập tức quỳ xuống cung kính, “Tiểu nhân có mắt như mù, xin nương nương tha tội!”
“Nếu đã biết là nương nương còn không mau mở cửa” Tiểu Thuý cất giọng nói, tiếng cửa cung mở nặng nề vang lên. Đi qua một đoạn đường lát đá, trở lại cung Phiêu hoa của tôi thì cũng là
lúc trăng sao đã mọc. Cung Phiêu Hoa đèn đuốc sáng trưng, tôi thở dài
nhẹ nhõm một hơi, xem ra chuyện tôi ra cung cũng chưa bị phát hiện,
nhưng sao trong lòng tôi thì lại thấy bất an, cảm giác cái vẻ im lặng đó khác hẳn mọi ngày, tại sao cả một tiếng động cũng không có vậy nè?
“Tiểu Thuận Tử…” Tôi để tiểu Thuý thở hổn hển ngồi xong, mới tiến về phòng. “Tiểu Lan…Hoan Nhi….Các ngươi đâu
rồi?” Toàn bộ phòng không có chút tiếng động nào.
“Đi đâu rồi kìa?” Tôi cau mày, trong lòng lại có chút không yên. Đúng vào lúc này, một giọng nói truyền tới trong bóng đêm, “Còn biết trở về cho trẫm sao!” Tôi quay ngoắt người lại,
nhìn thấy một bóng đen cao lớn, trong lòng thầm than, vẫn bị chàng phát
hiện ra. Tôi chậm rãi tiến tới bên người chàng, theo dõi chàng, “Nha
hoàn của em đâu cả rồi?”
Con ngươi Long Kỳ đen như biển sâu, mênh
mông vô hạn, cơn tức giận thâm trầm, cứ lẳng lặng nhìn tôi chăm chăm,
ánh mắt đau lòng, đưa tay ra luồn vào mái tóc đen của tôi, nói thản
nhiên, “Không sao, chỉ là bị chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi!”
Tôi trợn trừng mắt lên, miệng Hoàng
thượng nói là trừng phạt nhỏ nhưng mà sẽ mất mạng đó! Tôi cắn cắn môi,
“Đừng trách họ, là tự em làm! Muốn trách muốn phạt cứ để em một mình
chịu là tốt rồi! Họ không có liên quan gì cả!”
Khoé môi Long Kỳ bĩu lên, “Giỏi cho một
chủ nhân thích bảo hộ người hầu, chả nhẽ trong mắt của nàng, ta cũng
không bằng cả họ đó ư? Sao nàng không nghĩ tới cảm thụ của ta hả? Nàng
một mình lén chạy ra bên ngoài ta thực sự rất lo cho nàng nàng có biết
không hả? Ta hận không thể giết chết nàng được!” Thấy giọng điệu của
chàng bị kích động dần lên, tôi bỗng chốc không nói được gì, là tôi tuỳ
hứng, tôi chỉ biết nhận sự sủng ái của chàng, lại quên là phải yêu
thương lẫn nhau. Đối phương bị thương tổn chút gì cũng không được. Tôi
khịt khịt mũi đau xót, đem cả người áp sát vào lòng chàng, khe khẽ nói,
“Thực xin lỗi…”
Trên đầu truyền đến thanh âm đau đớn kịch liệt mà áp lực, chàng đưa tay ôm tôi vào lòng, “Ta biết phải làm sao
với nàng bây giờ đây? Nhẫn nhịn mà không cam lòng, giận mà không bỏ
được, ta cũng không hiểu vì sao lại có thể sủng nàng tới mức này nữa!”
Cúi xuống hôn nhẹ một cái.
Lần này tôi ra cung phải trả giá lớn tới
mức thảm. Long Kỳ biết tôi thực sự rất bảo vệ nhóm nha hoàn nên đã lợi
dụng họ để dạy dỗ tôi sâu sắc, tiểu thuận tử, Hoan nhi, tiểu Lan đã bị
hạ lệnh đánh mỗi người ba mươi gậy.
Từ lần dạy đó về sau, tôi theo phép tắc
cũ ở trong cung Phiêu Hoa, cố gắng sống qua ngày. Buổi tối, Hoan nhi bọn họ sau khi đến hầu hạ tôi xong thì lui ra, cả phòng chỉ còn lại mình
tôi một người. Nhìn dung nhan không nhiễm bụi trần trong gương, tôi khẽ
thở dài, trầm ngâm nói, “Xuân hoa Thu nguyệt khi nào, chuyện cũ rất
nhiều. Lầu nhỏ đêm qua lại gió đông, nhớ nhà mà nghĩ như trăng trong
gương. Điêu lan ngọc triệt ứng do ở, chỉ là dung nhan xấu. Hỏi quân có
thể có bao sầu, đúng lúc nước chảy về hướng đông” (đoạn này thơ ngâm cũng không hiểu cho lắm cứ nói đại khái vậy)
Lúc này có người gõ cửa bên ngoài, tôi
thất kinh, Hà công công vừa rồi phái người tới báo, nói đêm nay hoàng
thượng có việc không thể tới chỗ tôi được, ai sẽ đến chỗ tôi biến thành
kẻ sai vặt lúc này đây? Tôi đứng lên khoác chiếc áo. Vừa ra mở cửa tôi
đã sợ run lên chút, Long Kỳ thế nhưng dứng ở bên ngoài, nhìn thẳng vào
mắt tôi, tôi hé miệng cười, “Vào đi!”
Long Kỳ khoanh tay đi vào, tôi đem cửa
đóng lại cho kỹ rồi nhìn chàng đang nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt
hiện lên tia tình dục nóng bỏng, tôi đỏ mặt lên nói, “Chàng sao thế?”
Ánh mắt nóng rực của chàng làm cho tôi không dám nhìn thẳng chàng, cúi
đầu đi qua bên người chàng, lại bị kéo ôm chặt vào trong lòng, không nói câu nào, chỉ có lưỡi của chàng tiến sâu vào miệng tôi, khiêu khích ma
sát, làm cho tôi mơ màng bị hôn sâu. Các vật liệu may mặc dày cộp trên
người dần đè xuống, tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, cả đầu óc tôi đã sớm
trống rỗng. Long Kỳ cuối cùng rời môi, bàn tay to ôm chặt sau gáy tôi,
rồi sau đó cúi đầu cắn lỗ tai của tôi, hơi thở nóng rực phả ra bên tai
tôi, “Vũ nhi…”
Chàng ôm tôi một trận, đi tới bên giường. Tôi có chút kinh ngạc, chưa bao giờ Long Kỳ lại không thể khống chế
được tình dục bản thân như vậy, sao đêm nay lại kỳ lạ vậy chứ?
Tôi nhắm chặt mắt lại, cứ để mặc cho thân hình khoẻ mạnh kia đè xuống, những thứ đơn giản trói buộc bị chàng xé
một cái tan ra, bàn tay to xoa nắn toàn thân, gỡ chiếc yếm ở cổ ra, ánh
mắt Long Kỳ càng thêm nồng đậm, dường như có luồng dục vọng mãnh liệt
trào lên, lòng tôi thấy hoảng loạn, vội đẩy tay chàng ra, nói khẽ,
“Hoàng thượng…” Chàng cứ như bị tình dục không chế vậy, bỏ đai lưng áp
sát vào, hôn tôi điên cuồng, vuốt ve thân thể tôi lúc nặng lúc nhẹ, nụ
hôn mật ngọt từ trên chuyển dần xuống ngực, bàn tay to vuốt ve bên hông
tôi, sử dụng tiết tấu lúc nhanh lúc chậm như có như không dụ hoặc tôi.
Tôi phát ra tiếng nghẹn ngào, hơi thở Long Kỳ càng dồn dập hơn, đến cả
hơi thở phụt ra đều nóng kinh người, khít khao với thân thể tôi, hoàng
bào rơi xuống, tôi và chàng triền miên liên tục. Trong không khí tràn
ngập tiếng thở dốc cùng tiếng kêu rên kiều mị.
Mở mắt ra, tôi nhẹ nhàng xoa nắn thân
mình bị xoa bóp thô bạo, bên gối đã không thấy bóng hình chàng đâu nữa.
TRên người tôi còn lưu lại những vết bị chàng tàn sát bừa bãi, tim đập
bùm bùm loạn lên, cả người vô cùng đau nhức nhưng thoả mãn.
“Nương nương…” Hoan nhi đi đến, nhìn thấy thân thể của tôi, hít run một hơi, sau đó hoảng hốt bước tới trước đỡ
lấy tôi, “Ông trời ơi, Hoàng thượng có biết thương hương tiếc ngọc không chứ, thế mà ép nương nương thành như vậy ha!” Hoan Nhi đau lòng giúp
tôi choàng áo lên người, sau đó biến mất, một lát sau, mang tới một
thùng nước ấm vào. Hoan nhi lại tới đỡ tôi, “Ta vẫn có thể đi được” Tôi
cười có chút mơ hồ, ngước mắt nhìn Hoan Nhi, “Hoàng Thượng lúc nào đi
vậy?”
Mặt Hoan Nhi đỏ bừng, “Sáng sớm Hoàng
thượng đã đi rồi, nhưng mà nương nương à, sắc mặt Hoàng thượng trông
kinh khủng lắm, giống như muốn giết người vậy đó”
Tôi bỗng cả kinh, “Vì sao vậy/”
Hoan Nhi cũng cau mày “Em cũng không rõ lắm”
Sắc mặt Long Kỳ khó coi ư? Thế tối hôm
qua điên cuồng như vậy rốt cục là sao đây? Lòng tôi đoán mãi cũng nghĩ
không ra nguyên nhân gì, để Hoan nhi vừa lau vừa tắm cho, khi vừa mặc
xong xiêm áo, lại thấy Hà công công vội vã đi tới, “Nương nương…”
Tôi cười cười, “Hà công công chạy vội như vậy là có chuyện gì ư?”
Sắc mặt Hà công công nghiêm lại, giọng nói có chút thận trọng, “Tối hôm qua Hoàng thượng ở chỗ cung của nương nương sao?”
Lòng tôi cả kinh, trong lòng cảm thấy như có chuyện gì phát sinh, chợt híp mắt nhìn ông, “Hà công công, có chuyện gì cứ việc nói ra đi!”
Hà công công liếc mắt nhìn tôi một cái,
cúi đầu chậm rãi nói, tôi càng nghe càng giật mình, càng nghe càng tức
giận, nghe thấy từ trong miệng Hà công công thốt ra, tối qua Hoàng
thượng bị người khác phục thuốc. Đầu tôi nổ “oành” một cái, nhớ tới tối
hôm qua hành động không bình thường của Long Kỳ, tôi tin, tôi giận tím
mặt, giọng trở nên bình tĩnh bảo, “Hoàng thượng bị người khác phục thuốc là thế nào?”
“Tối hôm qua Hoàng thượng tới cung Phù
Dung của Lệ phi nương nương dùng cơm, thời gian không biết thế nào mà
thái giám trong cung lại để mị dược vào chén rượu của Hoàng thượng, vì
vậy….”
Nói tới đây, mặt bóng loáng của Hà công
công ửng đỏ, nói không nổi, tôi biết rõ chuyện phát sinh tiếp theo là
gì. Sau khi Long Kỳ uống rượu xong thì chạy tới cung Phiêu Hoa của tôi,
rồi phát sinh cảnh tối qua như thế, thật là đê tiện. Thế mà cũng dám
dùng thủ đoạn này đối phó với Hoàng thượng chứ. Long Kỳ không thẹn quá
hoá giận mới lạ. Nhưng lúc này tôi lại muốn biết rõ đầu sỏ trong vụ này
thực sự là ai? Trong đầu thoáng hiện lên bóng hai người, Thái Hậu và cả
Lệ phi nữa chăng?
Lúc này, Hà công công liếc mắt nhìn tôi
một cái, “Nương nương, Hoàng thượng đang ở cung Phù dung đó! Nương nương có muốn có muốn đi qua bên đó không?”
Tôi chớp chớp mắt hiện lên vẻ cười, tốt lắm, tôi cược thử xem kết cục của người đó
nặng tới mức độ nào? Tôi gật gật đầu, “Được! Vậy thì đi xem sao!
Còn chưa tới cửa, một câu lạnh lẽo bay
thẳng vào tai, vô cùng tức giận, “Vô liêm sỉ, chả nhẽ trẫm không phải là đàn ông khoẻ mạnh hay sao?”
Tiếp đó là một giọng nói run rẩy không thôi, “Hoàng Thượng, nô tài biết sai rồi….Nô tài biết sai rồi…”
“Biết sai là tốt lắm sao? Còn dám bất
kính đối với Hoàng thượng, nói mau, rốt cục là ai sai ngươi tới?” Những
lời này là của Lệ phi, giọng điệu sắc bén, khí thế bức người, tôi ngăn
Hà công công lại, hạ giọng bảo, “Bỏ đi, đây là việc nhà của Hoàng
Thượng, cứ để cho ngài ấy tự mình giải quyết đi vậy!” Tôi xoay người
hướng cung Phiêu Hoa của tôi đi tới, lòng lại nghĩ, Lệ Phi này diễn trò
cũng như thật ha, chuyện này rõ ràng là phát sinh trong điện của nàng
ta, lòng lại nghĩ, thế mà nàng ta còn thể hiện như oan ức lắm, ngẫm lại
trong một hoàng cung to như vậy, không phải rất tiện cho Lệ phi nàng ta
hay sao? Tôi nghi đến chỉ có một người, Thái Hậu, muốn lợi dụng hậu cung để kiềm chế bản thân Hoàng thượng trên cao.
Tôi về cung, chiều chàng mới đến nghe được tiếng kêu của tiểu thuận tử truyền tới, “Hoàng Thượng giá lâm…”
Tôi chạy nhanh chân đứng dậy tới cửa nghênh đón chàng. Vừa thấy tôi, chàng đã vội nhanh tới đỡ dậy, “Đừng đa lễ!”
Nhìn vào trong mắt chàng, lòng tôi không
hiểu sao cứ đập dội lên, không dám nhìn thẳng. Mặt Long Kỳ cũng có vẻ
túng quẫn, mang theo lời nói ôn nhu xin lỗi, “Tối qua là ta đường đột
tới nàng, là ta lỗ mãng, cả người nàng có khoẻ không? Có cần truyền Thái y tới không?”
Mặt tôi đỏ bừng lên, cúi đầu, “Em không
sao, tối hôm qua em biết chuyện xảy ra có nguyên nhân cảm thấy cũng
không trách chàng đâu!”
“Nàng biết ư?” Long Kỳ kinh hãi lắp bắp,
tôi gật gật đầu, “Hiện giờ chuyện đó xử lý thế nào rồi? Chàng có tra ra
người chủ mưu không?”
Ánh mắt Long Kỳ bỗng lạnh lẽo hẳn lên,
liếc mắt nhìn tôi một cái, “Nàng đừng có nghĩ nhiều làm gì, chỉ là một
nô tài thôi, đã ban chết rồi!”
Rõ ràng là không phải vậy mà, tôi biết
Long Kỳ không muốn làm lớn chuyện này, hiện giờ các cung khác cũng không biết, dù sao chuyện Hoàng thượng bị người kê đơn không thể làm sáng tỏ
được, tôi có thể cảm nhận được chàng cũng vì không muốn để tôi lo lắng
nên mới đơn giản báo cho biết vậy. Nếu tên thái giám kia đã bị ban chết
rồi, vậy thì cũng để chuyện này dìm xuống đi! Chỉ là chuyện lần này đã
cho tôi thấy Thái Hậu bên đó cuối cùng đã hết kiên nhẫn rồi, bắt đầu có
hành động!
Cách chuyện phục thuốc bốn năm ngày sau,
hôm nay tôi mới lười biếng ngồi ăn quả đào, đang nghe tiểu Thuận tử kể
cho tôi nghe mọi chuyện lớn nhỏ thú vị phát sinh, bỗng tiểu thuận tử
đang nói cao hứng thì lại hít một hơi than, “Aizz…..Hôm nay trên đại
điện, Hoàng Thượng và Vương gia hoà thân đã cãi nhau một trận ầm ĩ nha!”
Tôi đang ăn ngon lành lúc nghe được những lời này của hắn bỗng nghẹn, nhấp ngụm nước, trừng to mắt hỏi vội,
“Ngươi nói cái gì hả? Cãi nhau cái gì?”
Tiêu Thuận tử đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ lưng
tôi, “ăn cẩn thận chút đi nương nương, cũng không phải là cái gì ầm ĩ
lắm, chỉ là Hoàng thượng ban thưởng một vị quận chúa xinh đẹp cho Hàm
Thân Vương, Hàm Thân vương lại cự tuyệt một trận trên đại điện, mặt rồng Hoàng Thượng giận dữ, nói không thể không ban vị quận chúa này cho Hàm
vương gia, nói là chính sách hoà thân gì gì đó, chuyện này cung khác
cũng bàn tán suốt đó!”
Tuy lúc trước có cùng Long Kỳ từng bàn
qua chuyện này rồi, hiện giờ nghe tới, lòng tôi có chút khó ở, Hàm Mặc
so với trong tưởng tượng của tôi rất kiên quyết, lâu như vậy cũng chưa
đi thăm hắn, không biết giờ hắn sống thế nào rồi? Có còn thích uống rượu nữa không? Cả sự lo lắng trong đầu của tôi cũng uổng công thôi, tôi
muốn nhìn thấy Hàm Mặc vào lúc này, nếu bị Long Kỳ biết nghĩ đến chàng
lại mất hứng, tính tình của chàng đại khái tôi nắm rất chắc.
Có lúc bá đạo, có lúc ôn nhu, có lúc tâm
tình không ổn định, có lúc lại lạnh lùng vô lý, làm sao tôi lại có thể
yêu được một người như thế cơ chứ! Đối với anh chính là thương chàng hết tất cả nha!
Tôi bảo tiểu thuận tử lấy giấy bút tới,
muốn dùng hội hoạ để chuyển tải ý nghĩ, nên mới vẽ mấy kiểu vẽ hiện đại, cứ vẽ, cứ vẽ, trong đầu tôi hiện lên một chủ ý, đúng ha! Sao tôi lại
không thiết kế ra một quyển truyện tranh chứ nhỉ?
Nói được thì làm được, hiện giờ tôi chính là không thiếu thời gian và thể lực, tôi định vẽ một quyển truyện tranh về quê nhà ở hiện đại của tôi, vẽ thu gọn cả nhà vào tranh, cả nhà cùng ăn cơm, cùng xem tivi, vui sướng, ở những chỗ trống thì viết những lời
đối thoại thực ấm áp.
“Diệp Vũ…Mau tới nói chuyện …” Em trai
đang nói với tôi, từ nhỏ nó đã không coi tỷ tỷ là tôi đây vào mắt rồi,
cứ suốt ngày lôi cả họ cả tên tôi là Diệp Vũ ra réo. Nhớ tới dáng vẻ
đáng yêu của nó mà tôi hoài niệm mãi cứ xoa bóp hai má nó, lại có cả ông bà nội nữa, ông bà vẫn còn rất khoẻ mạnh, cường tráng, ở nông thôn, có
một vườn hoa rất to sau nhà. Trước đây nó là thiên đường của tôi, Còn
nhớ rõ thời điểm trước đây, ánh mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu ấm áp
lên mặt tôi. Trong chút buổi trưa, tôi đã vẽ được năm đến sáu cảnh nhà
họ Trương, tiểu thuận tử bọn họ rất tò mò, rất muốn tôi giải thích này
đó, cái đó là cái gì. Tôi giảng giải cho họ nghe bảo đó là tivi, tủ
lạnh, còn có cả máy tính nữa, cái này đó là khoa học tiên tiến hiện đại. Nghe xong bọn họ vừa nghi hoặc vừa không tin vẻ mới mẻ đó, cứ hỏi không ngừng, “Tỷ tỷ à, thực sự có những này đó sao?”
Tôi trả lời bọn họ chắc chắn, không đến
ba ngày sau, tôi ngày đêm vất vả lấy thành quả mang ra. Tôi cầm ra mấy
bức vẽ mới vẽ, bản truyện tranh này chính là chuyện ghi lại quá trình
trưởng thành của tôi, chuyện từ một cô bé biến thành một cô gái. Dưới
những từ ngữ ấm áp được viết ra, tôi kìm không nổi lệ rơi đầy mặt. Thực
sự nhớ người nhà quá ha! Còn nhớ rõ khi tôi xuyên qua thời không kia,
chỉ cần nhắm mắt lại thì đã đứng ở thời đại khác nhau, hoàn cảnh cổ đại
khác nhau, đến cả truy tìm chút manh mối cũng không có nữa. Tôi đây ở
hiện đại là đã chết hay biến mất rồi? Chẳng có cách nào kiểm chứng được.
Bản truyện tranh đầu tiên của tôi cuối
cùng cũng ra đời, cầm trên tay quyển sách khác cùng niên đại, lòng tôi
vô cùng hưng phấn, tiểu thuận tử và Hoan Nhi, tiểu Thuý tiểu Lan đều
tranh cướp cùng đọc, tôi vừa cười vừa bảo, “Nhẹ tay chút, đây là toàn bộ tâm huyết của bản nương nương đó nha!”
Tôi viết một cuốn sách, tin tức rất nhanh lan tràn khắp cung. Dù sao thì chuyện một cô gái cổ đại mà có thể cầm
kỳ thư hoạ cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng có thể ra một cuốn
sách, hơn nữa lại là một chút những chuyện kỳ lạ thì lại hấp dẫn người
vô cùng. Cả chữ cùng hoạ xen kẽ nhau trong một cuốn sách là rất hiếm.
Tôi mang một cuốn cho Lan Phi mượn rồi
cũng không lấy lại được. Tôi cũng bỏ nó luôn. Người mang sách về cho tôi lại làm tôi kinh hãi, dĩ nhiên là Long Kỳ. Vẻ mặt chàng cười bí hiểm,
hé mắt nhìn tôi, “Ái phi thực sự làm cho trẫm bất ngờ quá nhận không ra, cái gì đó mới mẻ lại từ đâu đến vậy?”
“Không nói cho chàng biết!” Tôi đùa cười
ra tiếng, đưa tay cướp lấy sách trong tay chàng, cả người đã bị chàng ôm chặt vào trong lòng, chàng dường như rất thích động tác kiểu này, tôi
nhìn Hoan Nhi che miệng lén cười, trên mặt cuống lên, “Có người đang
nhìn kìa!”
Ai ngờ giây tiếp theo, Hoan nhi đã hoảng
lên khua khua tay, “Nương nương, nô tỳ cái gì cũng không thấy….” Bỏ chạy còn không quên đóng cửa cẩn thận. Xem đi, đúng là nha hoàn tôi dạy dỗ
tốt thật đó.
Tôi lật chủ thành khách, xoay người đưa
tay ôm lấy cổ chàng, hôn nhanh lên môi chàng, cười hì hì. Long Kỳ sủng
ái xoa xoa đầu tôi, cười hiền hoà, ‘Có người rất muốn dược gặp mặt nàng
đó!”
Tôi ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn chàng, “Ai cơ?”
“Hoàng đệ của ta!”
Hoàng đệ của chàng sao? Chỉ mới nghe tới
tên người đó thôi, vẫn chưa thấy người tam hoàng tử đâu? Hắn về cung rồi ư? Nghe nói hắn là một võ si (người say mê võ)
chạy khắp trốn giang hồ, quanh năm suốt
tháng chẳng thấy mặt hắn một lần. người trong cung đánh giá đối với hắn
là, thần long thấy đuôi không thấy đầu. Chẳng biết từ đâu bỗng xuất
hiện, hơn nữa lại còn muốn gặp tôi nữa! Ngạc nhiên quá cỡ nha.
Tôi sảng khoái đồng ý, “Được! Em cũng rất muốn được nhìn thấy vị hoàng đệ này đó! Xem xem chàng và hắn có phải
giống như người em đã nghĩ trong lòng hay không?”
Con ngươi đen của Long Kỳ sẫm lại, bá đạo ôm lấy tôi, “Không được!” Tôi cười phá lên, hoá ra chàng cũng có bộ
dạng ghen tuông lạnh như vậy chứ, “Biết rồi! Trên toàn thế giới em chỉ
thích mỗi mình chàng thôi!”