Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 79
Lòng tôi đột nhiên đau xót, đều do tôi gây ra, đều do tôi làm hại cả, tôi đã chịu khổ thì thôi sao lại đem cả những người vô tội như này chịu cùng cùng mình chứ. Tôi thống khổ nhắm mắt lại, Hàm Mặc biết tôi đã
tỉnh, nói nhẹ nhàng, “Nha đầu, mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi…”
Tôi mở to mắt nhìn hắn cười đau khổ, tôi biết trông mình rất khó coi, nhưng đến mở miệng nói tôi cũng không còn sức nữa. Đúng vậy! Đã qua
rồi, hoá ra một đoạn tình cảm chấm dứt lại là chuyện dễ dàng vậy, chỉ
cần trong đó có một người kiên quyết, tình cảm vỡ tan rất nhanh. Tôi và
Ngọc Hoán cứ vậy mà nhanh chóng cách xa. Tôi đột nhiên cuống lên, trợn
to mắt hỏi, “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
Hàm Mặc cầm lấy tay của tôi, “Là ngày kia! Nha đầu” Ngày kia chính là ngày mà Ngọc Hoán và Cầm công chúa thành thân, tôi tóm lại là làm đúng, Ngọc Hoán hiện giờ thế nào rồi? chàng đã đồng ý rồi sao? Trong lòng tôi âm thầm chờ mong kết quả.
Tôi có thể đi lại được, phủ đệ Hàm Mặc vô cùng tao nhã, như người của hắn vậy, ở vườn hoa rất nhiều loại hoa, tôi ngồi xuống mấy canh giờ
liền, tiểu Thuý tiểu lan bưng điểm tâm đứng cách xa năm thước. Trong đầu tôi đang tập trung nhìn hai con bướm vui vẻ bay lượng chơi đùa, thấy
chúng nó chơi vui vẻ quá, không sầu không lo, tuy chúng nó sống thực
ngắn ngủi nhưng chúng nó lại có thể hưởng thụ sự vui vẻ vĩnh hằng trong
khoảng thời gian ngắn vậy, cho dù chết cũng không tiếc nuối. Sao giống
con người chúng ta, sinh mạng cả đời không ngắn không dài lắm, bảo ngắn
thì cũng không ngắn cho lắm, nhưng phải trải qua nhiều thống khổ mới đi
hết một đời người, có mấy ai chết mà không tiếc nuối cơ chứ? Chuyện vui
vẻ này chỉ có thể hồi tưởng lại, một người nhớ lại.
Cùng yêu nhau với Ngọc Hoán, tưởng niệm ngày một nhiều, mà gặp nhau
thì lại ít như vậy, lúc hấp hối thống khổ lại lớn như vậy. Tính toán ra
thì thực sự không có lời nào nói nổi.
Tôi cười khổ rộ lên, ngày kia Ngọc Hoán sẽ khoác áo chú rể cùng Cầm
công chúa bước lên thảm đỏ tuyên bố họ được kết hợp lại, mà vốn đó là vị trí của tôi đây mà! Thôi quên đi, không thể cứ suy nghĩ loạn lên thế,
tôi nhìn các cô nhóc lúc nào cũng theo giúp tôi kia, cả thân mình đều
đứng thẳng lên, vẫy vẫy tay với các nàng, “Mang điểm tâm lại đây đi!”
Tiểu Thuý tiểu Lan đỡ tôi ngồi xuống, “Tỷ tỷ à, ăn đi! Đây là do
vương gia bảo đầu bếp trong cung làm điểm tâm, ăn ngon lắm đó! Ngửi mà
thấy rất thơm nha! Ha ha nhìn xem này?”
Tôi mỉm cười cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, mùi hương tinh tế, vào
mồm tan ngay, quả nhiên là đặc biệt, tôi nhìn hai cô nhóc, “Cùng ăn đi!
Nhiều như vậy ta ăn không hết được!”
“Như vậy sao được, tỷ tỷ à, Thân vương gia nói nhất định phải để tỷ tỷ ăn hết đó!”
Tôi cắn phải lưỡi, muốn tôi ăn từ từ cho hết sao? Cho dù tôi có đầu
thai thành quỷ chết đói cũng ăn không hết nổi kìa! Tôi thấy mất hứng,
“Nếu các em không muốn ta bị thân vương gia mắng thì cũng giúp ta ăn cho xong chứ! Nhiều như vầy muốn ta chết hay sao?”
Nha đầu nhìn thấy tôi lại có thần sắc hiện trên mặt cao hứng nở nụ
cười cùng giúp tôi ăn, vừa ăn vừa nói một ít chuyện cười trong nhà. Nghe nói tiểu Thuý động tình với Tiểu tam tử trong Hàm phủ, tiểu Lan thì
không tiếp thu nổi, cả ba chúng tôi lại khôi phục cảnh vui vẻ như trước
đây.
Buổi tối, tiểu Thuý tiểu Lan hầu hạ tôi tắm, nhìn đoá hoa bay bay,
toả mùi thơm ngát trong bồn tắm, lòng tôi đặc biệt thấy thoải mái. Ngồi
trong bồn tắm, hưởng thụ cảnh nước vây quanh người có cảm giác thực sự
thoải mái mái, hưởng thụ tốt quá. Đang ngồi lơ mơ trong nước, da thịt
tôi trắng như tuyết ướt đẫm nước, tôi nhắm mắt lại, trong lòng bỗng đập
rộn ràng, bỗng một bóng người nhẹ nhàng đi tới, đó là hình ảnh của Long
Kỳ lúc ban đêm.
Ngày đó, chuyện tình xảy ra buổi tối đó mỗi khi tôi nghĩ đến lại cảm
thấy vô cùng ngọt ngào và chua xót. Nó tựa như thuốc độc vậy, thấm sâu
vào trong người tôi, lại giống như rượu ngon, làm lòng tôi ấm lại. Khuôn mặt hắn như điêu khắc, bóng dáng thon cao, lúc hắn nhíu mày, nhăn mặt
lo lắng, cười tà mị, không có vẻ mặt nào là không làm rối lòng tôi. Giờ này khắc này hắn lại ôn nhu như thế với ai đây? Với vị sủng phi mới
tuyển hay là vị quý phi kia đây?
Có chút chua xót, có chút bất đắc dĩ, đồ tốt đẹp thì không thể chiếm
được rồi. Muốn giam người ta cũng không cho tiếp xúc, Diệp Vũ tôi là
người nhát gan, có người nguyện ý buông tha cho tự do bên ngoài để được
vào trong cung, có người nguyện ý bày nhiều trò để nguyện được quân
sủng, còn tôi thì lại không muốn làm bông hoa héo tàn, cũng không muốn
làm con rối cần danh lợi. Ngẫm lại có biết bao người con gái cũng không
thể biết được đến sự sủng hạnh của quân vương, cả đời chịu sống cô đơn,
thực sự giống như gió thu vậy, muôn hoa héo tàn, cả tuổi thanh xuân tốt
đẹp như thế cứ như vậy lãng phí chút tình cảm tranh giành trong cung mà
chết già.
Người thông minh chân chính và lý trí sẽ không như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cam nguyện táng thân vào biển lửa, thành một lũ cô hồn dã
quỷ bi ai, tung bay tán loạn phía chân trời. Tôi thực may mắn lắm. Tôi
khẽ hé môi cười, cười như một cô ngốc vậy, cười người không có đầu óc
không có tư tưởng này, nhưng tôi lại cảm thấy tôi thực không nên cười
như vậy, nếu tôi không phải là phụ nữ của thế kỷ hai mươi mốt thì tôi
cũng chỉ làm loại bươm bướm lao vào biển lửa kia mà thôi.
“Ôi…tỷ tỷ à, nước trong này đã lạnh rồi sao người còn chưa đứng lên
vậy?” Tôi do cảm khái quá lâu, bên tai truyền đến tiếng tiểu Thuý tiểu
Lan kêu ầm lên, tôi mới giật mình thấy nước đã lạnh thật bảo các nàng
lui ra, tôi đứng dậy tắm, tắm lần một tắm sạch phiền não, tắm đi tắm lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ra khỏi phòng vật khổng lồ phát sáng như trên ngọn cây vậy, màu trắng sáng phát tán khắp mọi nơi, rõ nhất, đẹp nhất, nhiều chỗ lóng lánh như
dát bạc vậy, lại tựa như những viên ngọc. Tôi thở dài nhẹ bước vào cùng
trăng sáng, bên đình không xa hiện bóng đen dài, nhìn như là quái vật
của thiên nhiên vậy, có chiếc sừng. Trước đây nhìn thấy bóng này tôi đều sợ tới mức trốn vào trong phòng. Lúc này tôi lại cảm thấy mình rất dũng cảm, tựa như chỉ khi nào thế giới này bị huỷ diệt mới làm cho tôi e
ngại. Tôi rảo bước tới bên đình, lẳng lặng nhìn đèn đuốc chiếu sáng xa
xa, đầu óc lâm vào tình trạng đình trệ, chỉ khi bên người có tiếng thở
dài mới làm tôi bừng tỉnh. Không biết Hàm Mặc đã đứng ở đằng sau tôi từ
lúc nào rồi.
“Nha đầu à…” Một tiếng gọi khàn khàn bất đắc dĩ kêu lên, tôi cúi đầu, nhìn về phía hắn lặng lẽ nở nụ cười.
Hàm Mặc là người cực kỳ kiên nhẫn, đứng trong gió đêm, hai người
chúng tôi đều lâm vào trầm tư mãi cho tới khi có chiếc áo choàng lên vai tôi, hắn ôm lấy tôi, kéo tôi sát vào người, “Về đêm trời lạnh, về thôi! Đừng để bị cảm lạnh”
Tôi gật gật đầu để mặc hắn đỡ lấy mình vào phòng. Bọn nha đầu đã dọn
giường sẵn cho tôi rồi, hầu hạ tôi ngủ, thấy các nàng định thổi tắt nến
tôi ngăn lại, “Cứ để vậy đi! Tỷ tỷ vẫn chưa ngủ được”
Hai nha hoàn đều tự đi về phòng, tôi trợn tròn mắt dường như thấy gì đó nhưng cũng không thấy gì cả.
Hôm nay bất luận kẻ nào ngăn tôi cũng không được. Tôi dắt Tuấn nhi
ra, tôi muốn đi dã ngoại, tôi không muốn ngồi ngây ngóc trong kinh thành bởi vì hôm nay là ngày mà Ngọc Hoán và Cầm công chúa thành thân, tôi sợ thấy cảnh thương tình, tôi tránh đi thì hơn.
Vào lúc này Hàm Mặc cũng dắt một con tuấn mã khác đi tới, cười bảo, “Ta cùng nàng đi ra ngoài!”
Tôi cười toét miệng nói, “Được! Có lẽ chúng ta có thể tiến hành một trận đấu cưỡi ngựa đó!”
Hàm Mặc nhìn thấy dáng vẻ phi phàm của Tuấn nhi, nghi hoặc bảo, “Nha
đầu có được con tuấn mã như vậy từ lúc nào thế, hơn nữa lại học ở đâu
được bản lãnh cưỡi ngựa như vậy hả?”
Lòng tôi ngẩn ra, bật cười bảo, “Cưỡi ngựa còn phải học nữa hay sao?
Tuấn nhi của tôi rất có khả năng bảo hộ chủ nhân của nó nha! Nó rất biết nghe lời, có phải thế không?” Tuấn nhi gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, Hàm Mặc
đi sau cười nói, “Có nàng là chủ nhân khen nó như vậy, nó không muốn lấy lòng cũng khó đó!”
Tôi và HÀm Mặc đều cùng ra tới đường cái, cứ thẳng một mạch về phía
Bắc chạy, hai con tuấn mã dường như muốn thi tài vậy, cùng phi như bay,
nhanh kinh người. Tôi và Hàm mặc vừa đi vừa nói, tôi rất thích bắt nạt
hắn, còn hắn cứ mặc tôi đùa loạn, trong mắt người khác thì giồng như một đôi tình lữ vậy. Nỗi buồn khổ trong lòng như được giải phóng, mọi phiền não ưu sầu đều theo tiếng cười của tôi bay xa.
Xa xa mặt trời đỏ như lửa, chúng tôi dừng trong một quán trà uống mấy chén, nước rất ngọt, cả ngừơi chúng tôi quần áo giàu sang, làm cho
người qua đường xem thì trong mắt họ như đang nói, “Đúng là một đôi trời sinh!”
Ai biết được vị nam tử tuấn dật này lại là đương kim thân vươgn chứ? Chúng tôi uống trà xong, lại giục nhựa đi tới ngọn núi phía trước. Có
hắn thì tôi còn sợ gì nữa chứ, vẫn tiến về phía trước. Cuối cùng chúng
tôi cũng tới đỉnh ngọn núi, đằng trước là vực sâu vạn trượng đen ngòm,
cây cối một màu xanh ngắt, một ít hoa dại tung bay theo gió, hơi thở
thiên nhiên tràn ngập ùa tới trước mặt, cảnh sắc vô cùng động lòng
người, trời cao lòng bỗng say, thân bỗng thấy nhẹ nhàng, khoảng không
mêng mông vô bờ, đôi chỗ điểm chút mây, chỗ trắng như bông. Tôi nhing về phía ngọn núi trước mặt hét lớn mấy tiếng, xa xa lại truyền tới tiếng
vọng làm cho tôi cười càng giòn giã. Tôi phất tay áo lên nhẹ nhàng múa,
tay áo bay bay theo gió, tôi say sưa trong đó, giống như nữ nhân vật
chính vậy đứng bên vách núi múa say mê. Tôi không sợ dụ hoặc Hàm Mặc,
làn tóc mây quẩn quanh trên khuôn mặt xinh đẹp mà kiều mỵ, lúc này tôi
đơn thuần chỉ giống như một đoá hoa trắng nhỏ, không vương chút bụi
trần.
Con ngươi Hàm Mặc ánh lên vẻ vui sướng hơi cười, tôi vừa múaữaong thì hắn đi tới, giữ chặt lấy tay tôi, điểm nhẹ lên mũi tôi, “Nha đầu đang
định mê hoặc bổn vương sao? Kỹ thuật nhảy yêu dị này là học ở chỗ nào
vậy?”
Tôi giả vờ hạ mình xuống, “Cho dù có mượn mười lá gan cho tiểu nữ tử
thì tiểu nữ tử cũng không dám mêm hoặc thân vương gia đâu, chỉ là kìm
lòng không được thôi!” Hắn yêu thương nhìn tôi, “Nha đầu thực là một
người mê, một người vĩnh viễn là bổn vương mê chìm trong đó! Không biết
có một ngày nha đầu mới bằng lòng cho bổn vương một đáp án hay không”
Tôi cười bảo, “Vương gia quá đề cao tôi rồi, tôi chẳng qua là một nha đầu hơi lớn tuổi chút, đầu óc linh hoạt chút, ánh mắt hơi mị hoặc chút
thôi! Dám dùng cái gì để làm Vương gia hoang mang chứ?”
Tôi nở nụ cười nghiền ngẫm cho hắn, hắn nhếch nhếch môi, đưa tay tới
nắm lấy tôi, “Nàng còn dám trêu cợt bổn vương sao, xem bổn vương phạt
nàng thế nào!”
Tôi định né ra nhưng lại bị hắn kéo vào ôm chặt trong lòng. Lòng tôi
thấy nhộn nhạo, không dám giãy dụa, cứ để mặc hắn ôm. Hắn định hôn tôi,
nhưng bị tôi tránh, hắn cưỡi khẽ một tiếng, ôm lấy tôi nhìn về phía sông núi xinh đẹp xa xa, mây mù uốn lượn quanh núi.
Buổi chiều, tôi vẫn không muốn rời, Hàm mặc hiểu tâm tình của tôi,
bắt được một con thỏ núi, chúng tôi bắt đầu vội vàng ăn cơm dã ngoại,
đợi khi hai chúng tôi ăn xong thì mây đã khuất trăng đã mờ, gió lạnh
phâta phơ, đứng trên vách núi xem ánh trăng lại có một cảnh tượng kiểu
khác. Chúng tôi đứng giữa đất trời gió núi trăng sáng cho tới khi gió
ngừng, trăng lặn, Hàm Mặc mới nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi ngước mắt lên
nhìn, xem người đàn ông cũng xuất sắc thế này. Hàm Mặc cũng thâm tình
nhìn tôi, bên môi tràn đầy nét cười thích thú, mặt hắn từ từ áp sát vào
tôi, hắn định hôn tôi sao? Tôi có chút bối rồi, không biết có nên cự
tuyệt hay không nữa. Ở đây dưới ánh trăng xinh đẹp và bầu không khí ấm
áp, ý chí của tôi có chút bạc nhược, ý nghĩ mê loạn trong đầu chớp mắt
cứ vòng vo luân chuỷân, đợi tới khi môi hắn áp sát vào môi tôi bỗng chốc giống như cô gái nhỏ có nụ hôn đầu tiên vậy làm cả người run rẩy.
“Ưm!” Tôi thở khẽ, chiếc lưỡi của hắn nhân cơ hội lẻn vào trong miệng tôi, khiêu khích đầu lưỡi tôi, tôi run rẩy nhắm mắt lại, để mặc hắn ôn
nhu xâm chiếm, nhấm nháp, an ủi không lời, dần dần có chút say mê hơn,
thân mình như không xương mềm nhũn.
Đợi tới khi hắn buông tôi ra thì tôi đã giống như bám chặt vào người
hắn rồi. Tôi thở phì phò nặng nhọc, hắn lẳng lặng ôm chặt lấy tôi, cũng
không có thêm động tác nào, cằm đặt trên đỉnh đầu của tôi. Mặt tôi đỏ
bừng, chắc là gặp quỷ rồi nên ý mới loạn tình mới mê thế này, không làm
chủ được sao?
Trong lòng cũng không biết trách ai, tôi cũng chẳng còn muốn bận tâm
làm gì, cứ để tự nhiên đi vậy! Dục vọng con người cần gì phải cố tình
ngăn trở chứ? Chỉ cần chính mình cảm thấy không có tội, thì thực sự
chẳng cần phải xin lỗi ai cả.
Tôi đẩy nhẹ Hàm Mặc, “Chúng ta phải về thôi!”
“Được!” Tôi và Hàm Mặc lên ngựa, dưới ánh trăng sáng rõ hướng về phía kinh thành chạy. Hắn không nói thêm gì, tôi cũng không nói chuyện nữa,
cứ vậy thẳng một mạch hồi phủ.
Tiểu Thuý tiểu Lan và người trong phủ Hàm Mặc khi nhìn thấy hiện tại
chúng tôi trở về, rất lo lắng cứ tưởng chúng tôi đã xảy ra chuyện gì!
Tôi và Hàm Mặc cùng cười nhìn nhau, về tới trong phòng tôi cũng không
hỏi chuyện trong thành hôm nay phát sinh chuyện gì, chắc là bọn họ đã
thành thân rồi đi! Khoé mắt tôi lặng lẽ rơi lệ, xem như tôi cáo biệt lần cuối với Ngọc Hoán, lòng tôi chỉ đơn giản giữ lại hắn rất long trọng,
sẽ không bao giờ quên chàng, bởi vì tôi thực sự có lỗi với chàng, tôi sẽ để chàng dưới tận đáy lòng, lấy chiếc khoá vĩnh viễn khoá chặt lại.
Lòng đã buông, mọi chuyện cái gì cũng thấy rất vui. Mỗi ngày tôi và
Hàm mặc trôi qua vui vẻ tiêu diêu, cưỡi ngựa bắn tên, dạo phố uống trà,
Diệp Vũ trước đây đã trở về làm chính mình rồi, lại càng thích mặc nam
trang lặng lẽ đi sau Hàm Mặc đi đến nơi lầu xanh náo loạn một trận. Khi
trở về Hàm mặc xanh mặt, trách tôi hồ nháo. Tôi không phải cố ý mà, chỉ
vì tò mò thôi, không ngờ Hàm mặc không phải đi phong lưu mà là đi gặp
khách, lúc thấy tôi mặc một thân nam trang, hắn giận đập bàn một nhát,
kéo tôi về phủ luôn, bắt tôi phải thề là vĩnh viễn không được đặt chân
vào chỗ đó.
Aizz, hắn cũng quá coi thường tôi mà, nhìn các cô gấi như hoa như
ngọc nhìn tôi, quả thực giống như sói hổ rình mồi vậy, lại nhớ tới mà
cảm thấy vui ghê.
Hàm Mặc chưa từng giận như vậy bao giờ, mãi cho tới lúc tôi thay lại
quần áo con gái đứng rõ ràng trước mặt hắn hắn mới nguôi giận chút.
Chẳng còn cách nào, cuộc sống của tôi bắt đầu bị chăm sóc rồi, ngoài
tiểu thuý tiểu Lan cùng tôi đi dạo phố ra còn có hai thanh niên mạnh
khoẻ to lớn bám theo từ xa nữa.
Hôm nay tôi vừa sơ tióc xong thì chợt nghe tiếng tiểu Thuý tiểu lan đều chạy nhanh vào, “Tỷ tỷ à không ổn rồi, không ổn rồi…”
Tôi liếc xéo mắt nhìn nàng ta một cái, “Các ngươi đừng có lần nào
cũng như báo tang gà chó vậy có được không! Ngươi không thể đổi lại làm
một lần cho tốt hay sao?”
Tiểu Thuý tiểu Lan ấm ức chu miệng lên, “Tỷ tỷ, là một tin tức không ổn thôi”
Tôi cắm trâm lên tóc, không để ý hỏi, “Chuyện gì?”
“Nghe nói Quá công tử và Cầm công chúa không thành thân !”
Bùm, tay cầm cây trâm chấn động, không dám tin xoay người lại, “Các ngươi nói gì? Nói lại lần nữa coi?”
Tôi thấy khó thở, cây trâm rơi xuống đất, “Sao vậy chứ? Ngày đó…Ngày
đó không phải đã thành thân rồi sao? Ngọc Hoán đào hôn….đào hôn…sao”
Tiểu thuý gật gật đầu, “Tỷ tỷ à, nghe tiểu tam tử nói Hoàn thượng đang phái người đi tìm đó!”
Ngọc Hoán à, tội gì chứ…Đáy lòng tôi lẳng lặng thở dài, nước mắt lại
bắt đầu dâng đầy, đừng như vậy, đừng như vậy được không…Một ý nghĩ hiện
lên trong đầu chàng hiện giờ đang ở nơi đâu? Chàng không trogn kinh
thành thì đang ở đâu đây?
Đương lúc tôi đang đau khổ tưởng niệm thì một nha đầu cầm một hộp gấm tiến vào, “Diệp cô nương, có người mang chiếc hộp tới cho người!”
Tôi chấn động, nhanh chóng nhận lấy, mở bên trogn ra chỉ thấy một
phong thư và một chiếc khăn tay trắng. Tim tôi lập tức đau đớn, Ngọc
Hoán sao lại ngốc vậy chứ. Tôi vội vàng mở thư ra, chỉ có hai hàng chữ,
“Vạt áo tiệm khoan chung dứt khoát
Vì Y tiêu người tiều tuỵ”
Tôi cầm lấy bức hoạ của tôi lên, thì thầm khe khẽ, nguyện ta như tinh quân như nguyệt, hàng đêm lưu quang tướng sáng tỏ. Ngọc Hoán, tội gì
chứ….Vì sao chàng phải làm vậy, tôi không muốn chàng làm như vậy đâu….
Tôi bảo tiểu Thuý tiểu Lan chuẩn bị nhanh hành lý, tôi định ra cửa.
Lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, tôi muốn đi tìm chàng,
tôi nhất định phải tìm được chàng. Tiểu Thuý tiểu Lan giống như tượng gỗ vậy, lúc tôi lớn tiếng mới như bừng tỉnh buông đồ ăn xuống, nhanh nhẹn
thu dọn. Tôi chẳng có thời giờ đâu mà bận tâm chuyện khác, dắt Tuấn nhi
ra lập tức lên ngựa, tiếng tiểu Thuý vang lên đằng sau, “Tỷ tỷ à, người
có định chờ thân vươgn gia về rồi cùng đi không ha…”
Tôi đáp không cần, quay đầu ngực chạy như điên mà đi, lệ lúc này chảy xuống. Ngọc Hoán, ngốc quá đi…ngốc quá đi, vì sao tôi chịu đau đớn để
một đường tốt cho chàng đi mà chàng lại không đi, cuối cùng lại rơi vào
cảnh người bất trung bất hiếu như vầy, chàng có thể tưởng tượng nổi cha
mẹ lớn tuổi của chàng thế nào, chàng có thể tưởng tượng ra Cầm công chúa đang đợi chờ chàng ra sao không, tội gì vì tôi chứ?
Trong cung chuyện lớn như vậy, Long Kỳ cũng không chịu nổi, còn Cầm
công chúa kia chắc là thương tâm lắm. Một vị công chúa được chiều chuộng cao cao tại thượng, ngày thành thân thì phu quân trốn đi, nàng lại là
người bất hạnh, đều tại tôi cả, tại tôi cả…
Dọc theo đường đi, lòng tôi nghĩ ngợi lung tung, mõi chuyện tôi đều
nghĩ tới, Tuấn nhi chạy nhanh suốt đêm, tối hôm sau thì đã xuất hiện
trogn Kinh đo Cổ trấn, nới đây cách vùng sông nước giang nam mấy tháng
rồi. Tôi thẫn thờ dừng trước Quá phủ, tôi hy vọng Ngọc Hoán có thể ở đâu đó!
Nhưng mà cả biệt viện im ắng không có một tia đèn sáng nào, không khí trầm lắng, căn bản là không có dấu vết con người ở. Lòng tôi trùng
xuống, ngay lúc tôi quay đầu ngựa lại thì xa xa nhìn thấy một bóng cô
đơn đứng ở chỗ đó. Lòng tôi rung động, Ngọc Hoán. Tôi nhảy xuống ngựa,
đi về phía chàng. Do nhớ rõ nơi đây là nơi hai chúng tôi đính ước, cũng
cùng ánh sao, bóng đêm, hai người cùng trải qua một chuyện tình khác
thường, tôi không gọi chàng, cứ lặng lẽ đi đến chỗ chàng. Màu áo lam của chàng bay lên, giống như là một người đàn ông hiên ngang trước kia vậy, lúc này cái bóng đó lại làm cho người ta thấy đau lòng vô cùng.