Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 72
Tôi nói những lời trên quả là hơi bốc
phét chút, nhưng mà tôi nói là nói thật. Bảo tôi là giỏi ca múa thì một
chút cũng chưa đủ, cứ cho là tôi múa so với phong cách ở đây thì phong
cách có riêng chút nhưng cho dù có múa thực thì cũng không được nhuần
nhuyễn cho lắm, cũng chỉ là múa mà thôi! Còn có chút tôi hoài nghi là vì chả nhẽ trên mặt tôi có viết mấy chữ “Tôi dễ bị bắt nạt” lắm sao? Vì
sao gần đây cứ có người thích xen vào thế chứ?
“Dĩ nhiên may mắn được trở thành bạn của
Quá công tử, tin rằng cũng là một tài nữ rồi” Nàng ta cất cao giọng,
muốn cho tất cả mọi người ở đây cũng nghe thấy, thấy mọi ánh mắt cứ dồn
vào nhìn tôi, tôi tin rằng kết cục tôi nghĩ đã tới rồi. Tôi coi như
không thấy gì, ánh mắt ôn nhu nhìn Ngọc Hoán, không đáp, ánh mắt ngắm
nghía của cô nàng kia trông rất khó coi, lúc sáng lúc tối.
Lúc này có một người đàn ông mặc quần áo
hoa lệ, mặt mũi bảnh bao đi tới, “Quá công tử, lần trước chúng ta chơi
cờ còn chưa phân thắng bại, hay là hôm nay chúng ta nhất quyết phân cao
thấp được không?’ Ánh mắt Ngọc Hoán ngời sáng, tựa như đang có ý này,
nhìn nhìn tôi, chỉ vào cô gái trước mặt nói vui vẻ, “Vũ nhi à, này đó
đều là nhà quan lại cả, cùng là bạn bè đọc sách của ta, nàng cùng các
nàng trao đổi với nhau đi! Ta đi phòng chơi cờ, lát nữa tới tìm nàng
nhé!”
Tuy trong lòng tôi không vui cho lắm
nhưng cũng không muốn ngăn Ngọc Hoán nên gật gật đầu, “Được, ta nhất
định ở chung thật tốt với các nàng ấy! Học tập các nàng ấy nhiều hơn
chút!” Ngọc Hoán gật gật đầu theo vị nam tử trẻ tuổi kia đi mất.
Tiễn Ngọc Hoán đi rồi, tôi nhàm chán rót
chén trà che mặt, uống trà, vừa rồi vị nữ tử bị mất mặt mũi kia ngồi đối diện với tôi, “Chúng tôi ở đây cùng tíên hành trận thi vẽ, cô có muốn
tham gia cùng không?”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên bảo, “Không có hứng!”
Nàng ta lập tức bắt được lỗi trong lời tôi nói, “Thế nào, cô nương là đối với bản thân không tự tin hay sao?”
Tôi quét mắt liếc nàng ta một cái cười bảo, “Không có hứng với không có tự tin giống nhau sao?”
Tôi nói những lời này làm cho các cô gái
xung quanh đang bàn luận sôi nổi bỗng để ý nhìn, cô gái trước mặt tôi
sắc mặt trầm xuống, giọng điệu không tốt, “Nói vậy cô nương là tự nhận
mình thanh cao, khinh thường chị em chúng tôi ở đây có phải không?”
Trong lòng tôi bỗng nghĩ, nếu đã là bạn
học của Ngọc Hoán cùng chơi đùa với các nàng ấy cũng hay, cần gì phải
rước hoạ vào thân cho nhiều người thêm giận đây? Tôi cười nhẹ nhàng,
“Nào có đâu! Các chị em ai ai cũng tài hoa hơn người, ý thơ đầy mình,
chỉ sợ muội muội đây so tài lại làm mất mặt mọi người thôi, làm trò cười mất!”
Trên mặt cô gái kia có viết muốn cho
ngươi mất mặt trước mặt mọi người đấy, còn ra vẻ tươi cười nữa. Chúng
tôi cùng nhau đi vào trước bàn đã bày sẵn giấy vẽ chỉ đợi vẽ tranh thi
mà thôi. Tôi ghé mắt nhìn thì trên bàn để rất nhiều tranh vẽ đẹp, thấy
cách hành văn được lắm, đường nét tinh tế, thể hiện đầy đủ vẻ mặt ôn nhu của con gái, có một vài vị cô nương trên mặt hiện lên vẻ tự tin tràn
đầy, tôi không thể không khen ngợi. Bạn bè này của Ngọc Hoán quả nhiên
là có khác, nhưng mà tìm mọi cách khoe tài ra như thế thì không hay cho
lắm, xem tôi đây không diệt sạch uy phong của các cô, cho các cô biết
thế nào là khiêm tốn mới được.
Tôi định viết thì đột nhiên phía sau
truyền đến tiếng hoan hô, “Xem kìa thiên kim tể tướng Lâm cô nương cũng
đến kìa! Nghe nói nàng ta là muội muội được đương kim hoàng thượng vô
cùng sủng ái đó! Sau này dĩ nhiên có thân phận khác người rồi!”
“Nghe nói nha! Hoàng thượng đã định hạ chỉ cho nàng được làm quý phi rồi đó!”
“Thật vậy ư?” Đằng sau tôi một đám ồ lên.
Lòng tôi rung động không thôi, quay đầu
lại cười nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc đang đến, cả người mặc quần áo vàng
nhạt, tóc mây vun cao, gài một cây trâm, thân hình đó tăng thêm một chút thì quá cao mà giảm đi một chút thì lại quá thấp, mặt mũi da dẻ trắng
hồng, nõn nà, có thể nói là báu vật xinh đẹp vô cùng, có hai nha hoàn
đằng sau, các cô gái nhìn thấy nàng ta đều chủ động chào hỏi, nhường
đường, nàng ta cũng vuốt nhẹ cằm, giọng ngân lên như hát vậy, “Các tỷ tỷ đều ở đây làm gì vậy?”
Cô gái đứng bên cạnh nàng ta cười bảo,
“Chúng tôi đang so tài thi vẽ đó! Lâm cô nương đã đến đây! Đương nhiên
sẽ để lại tác phẩm xuất sắc nhất rồi!”
Não tôi có chút rối loạn, nàng ta dĩ
nhiên là đối tượng sáng giá mà Long Kỳ chọn để làm quý phi rồi, sao có
thể thế chứ? Theo tính cách của Long Kỳ thì….? Không, tôi hiểu được hắn
bao nhiêu chứ? Tôi thở dài, buông bút, không muốn vẽ nữa!
Tôi vừa định đi thì lại bị cô gái kia giữ chặt lại, “Aizz…Cô nương sao lại bước đi thế chứ! Cô cùng Lâm cô nương
thi vẽ với nhau đi! Phải biết rằng đây là ngàn năm mới có một lần cơ hội đó nha!”
Có quỷ mới thèm tin, chắc chỉ muốn tôi bị xấu mặt trước mọi người thôi thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng
làm gì, cho tôi là tên ngốc sao? Lúc này, vị Lâm cô nương kia đã đi tới
ngồi xuống, cười bảo, “Là ai muốn cùng so tài với ta đó?”
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung
hết vào tôi, “Nàng ta!” Tôi bị trúng chiêu của các cô nàng, con gái Tể
tướng, dĩ nhiên là tài hoa hơn người rồi, còn so cái gì nữa chứ? Tôi
đón nhận ánh mắt cười cười của Lâm cô nương kia, trong lòng cứng lại.
Ánh mắt trong suốt, tôi không khỏi nhìn nàng ta cười cười, thừa nhận
bảo, “Tiểu nữ bất tài, định cùng so tài với cô nương một phen!” Tôi vốn
cũng không muốn nói khách sáo như vậy, nhưng trong mắt các nàng ta thì
tôi tự rước lấy nhục vào mình rồi. Bên cạnh truyền đến tiếng cười chế
nhạo, nhưng trong mắt Lâm cô nương lại không có ý trào phúng gì, nhìn
tôi cười cười, “Được!”
Tôi và Lâm cô nương cùng bắt đầu vẽ
tranh, chung quanh lập tức được vây kín, trong mắt các nàng, tôi chỉ có
nước đợi thua mà thôi, còn Lâm cô nương thì chắc chắn là thắng rồi. Thực ra thì tôi cũng không để ý lắm, trong lòng suy nghĩ một hồi, nhắc tới
mới nhớ, vui vẻ lưu loát vẽ phác thảo qua, màu trắng của quần áo bay lên như mộng ảo, tóc đen dài như mực bay bay trong gió, dài tới tận mắt cá
chân, dung nhan thanh tú hơi ngước lên, là một bức hoạ tuyệt đẹp. Vận
dụng thủ pháp của hoạt hoạ, rất xứng với sắc thái thần tiên, nhuộm đẫm
càng giống nhau hơn, tôi đề chữ cạnh góc tranh, biết ý ta, cảm liên
quân, tình này hỏi trời cao! Góc trong cùng ký tên tôi nhẹ nhàng hai từ
Diệp Vũ.
Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng hít
hà kinh hãi, tôi mỉm cười, viết tiêu sái, lúc này Lâm cô nương cũng vẽ
xong một bức tranh hoa đào rất đẹp, viết nhẹ nhàng, tình thơ ý hoạ, nàng ta vẽ xong, ánh mắt cũng dừng lại trên bức vẽ của tôi hiện lên vẻ vui
sướng, có vẻ như không dám tin, “Đẹp quá, bức tranh thật là đẹp quá!”
Xem thần sắc các nàng ấy thì trận đấu này ai thắng ai thua đã rõ, miêu tả sinh động, cô gái kia định làm cho tôi
xấu mặt mũi, mặt ửng đỏ, không dám nhắc lại. Lâm cô nương cầm lấy bức
tranh lên, nhìn về phía tôi, “Cô nương có thể tặng bức tranh này cho ta
được không?” Tôi gật gật đầu, “Nếu Lâm cô nương đã thích, tất nhiên là
được rồi!”
Nàng ta cười bảo, “Ta tên là Lâm Nhược
Nhiên!” Lâm Nhược Nhiên, tên hay lắm, cũng giống như người nàng ta vậy,
lạnh nhạt xa cách.
Lâm Nhược Nhiên cầm lấy bức tranh của tôi rồi vội vàng đi, nghĩ đến chắc là thích bức tranh kia của tôi lắm sao
vậy, giống như kiểu người nàng ta tình thơ ý hoạ, bức tranh kia thực
xứng với nàng ta. Tôi nhàm chán đứng lên đi tới phòng đánh cờ, Ngọc Hoán chắc đang cùng vị công tử kia đánh tới bất phân thắng bại rồi, không
cao không thấp, tôi cũng không muốn tới quấy nhiễu chàng, chỉ yên lặng
đứng cạnh nhìn chàng chăm chú.