Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 70


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 70

Tôi kinh ngạc để tuỳ hắn ôm, đầu óc bỗng
chốc choáng váng, chính là cảm giác ôm ấp này làm tôi suýt thở không
nổi, mãi một lúc sau, Hàm Mặc mới buông ra, vén nhẹ tóc tôi rối tung ra
sau tai, trên mặt không che nổi nét vui mừng khôn xiết. Tôi nghĩ ngay
tới hắn là Vương gia, vội vàng hạ mình xuống, “Diệp Vũ bái kiến Thân
Vương gia”

Hàm Mặc kéo tôi lại, “Nha đầu, ai muốn
nàng đa lễ chứ, còn không mau đứng lên” Tôi vui sướng mủm mỉm như trước
cười cười, “Vậy tôi cũng không khách sáo nữa nhé” Hai người nhìn nhau
cười tươi.

Tiểu Thuý Tiểu Lan rất muốn kể lại cho
tôi nghe nửa năm qua, đợi Hàm Mặc buông tôi ra, các nàng mới tiến lại
gần, “Tỷ tỷ, nửa năm này tỷ ở đâu vậy, chúng ta sống chết mà tìm không
thấy tỷ. Chúng ta còn tưởng là…” Nói xong lại xúc động trào nước mắt,
làm tôi cũng thấy chua xót, cay cay mũi, Hàm Mặc liếc xéo mắt nhìn các
nàng một cái, kéo tôi, “Nhanh chút kể cho ta nghe xem chuyện gì đã xảy
ra nào!”

Hàm Mặc dẫn tôi tới vườn mai vào trong
đình bát giác ngồi, tôi dọc đường đi chậm rãi kể lại mọi chuyện, về Long Kỳ, về chuyện Hắc Quỷ Môn thì không đề cập tới, chỉ bắt đầu nói từ lúc
bị mang đi. Quả thực trải qua bao nhiêu ngạc nhiên và nguy hiểm, tôi kể
lại rất thoải mái, nước bọt bay tứ tung, đại khái là bắt đầu từ chuyện
tôi bị bọn thổ phỉ trói lại tống lên xe ngựa, bọn cướp này vốn là nhóm
buôn người, định đem bán tôi khi nhập nước hắn, hòng kiếm được nhiều
tiền. Tôi đương nhiên là không chịu ngồi ngốc chờ chết rồi, giữa đêm
khuya, thừa lúc bọn họ ngủ say không để ý theo giữa đường trốn thoát.
Nhân lúc không biết đường đi, theo nhóm thương nhân buôn bán, cùng họ
tới nước Đột Quyết. Lúc tôi nói tới nước Đột Quyết, ánh mắt Hàm Mặc né
một chút, tôi không để ý lắm. Dù sao thì nước láng giềng Vĩnh Hán gần kề nhất chính là nước Đột Quyết, hơn nữa buôn bán kiếm lời rất chặt chẽ,
Hàm Mặc hẳn là sẽ không hoài nghi đâu. Tôi lại tiếp tục kể tiếp chuyện
theo nhóm thương nhân tới nước Đột Quyết, không có tiền, tôi phải chịu
khó giúp họ bán vải vóc mà sống qua ngày, ngày nào cũng phải cần cù chịu khó không dám có một chút nhàn hạ, bởi vì tôi muốn kiếm đủ tiền để mau
quay trở lại, cho nên thân hình tôi cũng gầy xuống, quả thực là trải qua cuộc sống không dễ dàng gì, vất vả mãi nửa năm mới thừa dịp vị thương
nhân kia không để ý lén trộm ngựa của hắn, một đường ra roi thúc ngựa
chạy trở về, cho nên tiếp đó mới tìm tới các người ở đây.

Tôi nói xong câu cuối, cảm xúc dâng trào, nước mắt tuôn trào ầm ầm, Hàm Mặc nhíu mày, ôn nhu an ủi tôi, “Tốt lắm, mọi chuyện hết thảy đã qua rồi, chỉ cần nàng bình an vô sự là tốt rồi,
nếu không cho dù phải lật toàn bộ nước Vĩnh Hán ta cũng muốn tìm nàng
cho bằng được”

Tôi khóc rất thảm thiết, nghe thấy lời
của Hàm Mặc thì chấn động, tôi lau nước mắt, không dám tin nói,
“Anh…..Nửa năm qua anh đều tìm tôi sao?” Đôi mắt đen của Hàm Mặc loé
lên, gật gật đầu, “Từ lời của nha hoàn nàng nói thì ta đã bắt đầu tìm
rồi, ta vẫn phái người đi tìm nàng khắp nơi, nhưng cả một chút bóng dáng cũng không thấy, tựa như nàng cứ biến mất trong không khí vậy, hiện giờ nghe thấy chuyện nàng trải qua vậy ta mới biết được vì sao không tìm
thấy nàng”

Lòng tôi loạn cả lên, Hàm Mặc đang tìm

tôi sao, nói như vậy hắn cũng sẽ tra ra đám người mặc áo đen kia sao?
Nói như vậy khả năng hắn biết bọn họ là tổ chức gì sao? Chắc không đâu,
thuộc hạ Long Kỳ không phải là bị nhóm người của hắn đuổi giết sao? Chắc chắn không thể tra ra được đâu. Lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, giận dữ
nói, “CẢm ơn anh còn quan tâm tôi như vậy, tôi không biết là sẽ mang
phiền phức tới cho anh. Nếu biết sớm tôi có thể trốn thoát chắc sẽ không bảo tiểu Thuý các nàng ấy tìm đến anh đâu!”

Tôi cuối cùng cũng có cảm giác, nghĩ mãi
cũng nghĩ không ra lời nói có lỗ hổng chút, nếu bọn người kia thực sự là bọn buôn người, vì sao lại thả tiểu Thuý tiểu Lan đi chứ? Chỉ bắt mỗi
mình tôi thôi ư? Tim tôi bắt đầu đập bùm bùm, len lén liếc trộm Hàm Mặc, may mà hắn không phát hiện ra vấn đề này, hắn nghiêm mặt, “Nàng sợ
phiền toái tới ta như vậy sao? Đến cả cầu cứu cũng không muốn tìm ta ư?” Tôi biết tôi lại có chút phật ý, vì sao vậy? Hắn là hoàng thúc của Long Kỳ, đến cả tính tình cũng có chút tương tự nữa, tôi lắc lắc đầu, “Không phải, bởi vì tôi sợ anh không tha thứ cho tôi, lần trước….” Tôi cố tình hạ giọng nói, nói vậy chắc là hắn hiểu chuyện lần trước hắn cưỡng hôn
tôi bị tôi cho ăn một bạt tai. Quả nhiên sắc mặt hắn đỏ lên, buồn bực
bảo, “Ta cũng không có trách nàng, chỉ là ta bỗng chốc xúc động, ta cũng không muốn làm tổn thương tới nàng”

Tôi cười nhẹ nhàng, “Anh không trách tôi
là tốt lắm rồi, nói lâu như vậy, tôi sắp chết khát rồi nè, có nước cho
tôi uống trước được không?” Tôi chuyển vội đề tài, hắn gật gật đầu, cùng hắn đi ra khỏi vườn mai, tiểu Thuý tiểu Lan giúp tôi ăn uống ngon lành. Tôi nhìn đánh giá hai nha đầu thấy càng ngày càng xinh hẳn lên, xem khí sắc các nàng ấy, dường như ở nơi này Hàm mặc không làm khổ các nàng,
trong lòng thấy yên tâm hẳn. Vừa ăn vừa tiếp tục kể chuyện cường điệu
lên, các nàng nghe thấy mùi ngon, cứ trừng mắt to nhỏ nhìn tôi. Nghe
thấy tôi phải chịu khổ vất vả, lại thấy tức giận thay cho, vẻ mặt giận
dữ, hận không thể tìm ra vị thương nhân kia đá cho hai nhát. Tôi cười
khổ không thôi, bọn họ cũng thể biết được, kẻ làm cho tôi bị ăn khổ kia
chắc đã sắp trở thành đương kim Hoàng thượng rồi.

Ăn cơm chiều xong tôi kiên quyết dẫn hai
nha đầu về khách sạn ở, nhưng nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hàm Mặc, tôi lại chùn bước. Mai lại đi vậy, buổi tối, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện
với hai nha hoàn chưa xong, họ cũng kể lại chuyện sau ngày đó, đợi lúc
các nàng chạy tới trước mặt Hàm Mặc, Hàm Mặc cũng chẳng thèm liếc mắt
nhìn các nàng một cái, nhưng khi nghe họ nói chuyện tôi bị người bắt cóc xong thì Hàm Mặc lại nhớ rất rõ bắt các nàng về, hỏi rõ tình hình mọi
chuyện, rồi lập tức điều động người của hắn đi tra hỏi tin tức của tôi.
Nhưng do tốc độ của nhóm Long Kỳ rất nhanh nên tra xét đã lâu mà chẳng
có tin tức gì. Nghĩ là tôi đã bị người giết rồi, tựa như đang nằm mơ
vậy, tiểu Thuý còn nói mơ thấy tôi ở dưới suối vàng tìm tới các nàng.
Tôi giận quá đập các nàng một nhát, dám rủa tôi chết hả, hừ!

Buổi tối, tôi thấy lạnh, khoác thêm một
bộ quần áo nữa rồi ngồi trên cửa sổ trên lầu, họ cũng biết tôi đã có
nhiều thay đổi, nhưng những này đó đã qua rồi, ngày mai bắt đầu, tôi lại là tôi, một Diệp Vũ hoạt bát nhanh nhẹn vui vẻ sống, một Diệp Vũ ở cùng một chỗ với các chị em điên điên khùng khùng. Tôi tính toán kỹ lắm rồi, tôi lại tiếp tục trở lại vẽ tranh kiếm sống, hưởng thụ danh tiếng mang
đến cho tôi nhiều niềm vui vẻ, tôi Diệp Vũ này nhất định sẽ trở thành
một Hoạ sỹ đứng đầu trong cái thời đại này, nổi tiếng một lần.

Tôi có chút lo lắng hỏi thăm tin tức của
Ngọc Hoán xem hiện giờ chàng đang ở đâu? Nhưng mà tôi kìm không nổi, vừa nghe được lời tiểu Thuý tiểu lan nói, tôi thấy thất vọng vô cùng. Từ
ngày Ngọc Hoán vào kinh cho đến nay cũng không có tin tức gì. Mọi chuyện liên hệ với nhau sẽ thấy rõ ràng hơn, dường như ông trời đã an bài cả
rồi. Ngọc Hoán vì Long Kỳ vào kinh, Long Kỳ vì tìm chứng cứ mà xa kinh
thành, tôi một người không quan hệ gì với họ lại bị dẫn theo cuốn vào,
tôi đối với Long Kỳ sinh ra có tình cảm, Ngọc Hoán vì Long Kỳ mà ở lại
kinh thành, gián tiếp cách trở tình yêu của chúng tôi, làm cho lòng tôi
hướng về một người, toàn bộ chuyện này là do ông trời cả sao? Vì sao
muốn hại tôi như vậy chứ? Tôi đã muốn nói rõ là đối với Ngọc Hoán không
có cảm giác gì lắm rồi, dù sao chúng tôi xa cách nhau lâu như vậy, thực

ra cũng không có nhiều lắm, tôi cảm thấy không cần cùng người trong lòng vĩnh viễn bên nhau. Tôi tin rằng, chỉ cần thực sự thích đối phương, cho dù có xa nhau bao lâu thì tình cảm của hai người vẫn gắn bó như cũ.

Nhưng mà tôi đã dường như quên rằng, thế
giới này tràn ngập sự hấp dẫn mê hoặc. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, xoay
tròn, xoay tròn làm cho tôi và Ngọc Hoán cứ thế xa nhau dần, sau đó chỉ
còn lưu lại niềm thương cảm. Nhớ lại chuyện yêu, tôi và Ngọc Hoán chỉ
còn chung một chuyện là có thể quay về trước kia thôi.

Tình yêu, không có ngôn ngữ nào nói hết
được, chỉ có thể dùng cả đời người để nói rõ thôi, mà cả đời này chỉ có
thể là vĩnh viễn yêu nhau, gần nhau mới thực sự là vô cùng trân quý (Trân trọng và quý mến). Đợi tới khi họ cùng dắt tay nhau đi đến bạc đầu, mới quay lại nhìn cả
chặng đường đã qua, cùng nhìn nhau cười, lúc đó mới biết, Ngọc Hoán à,
em sẽ không buông tay đâu, chàng có còn nhớ tới em nữa hay không đây?
Chàng có khoẻ không? Em rất muốn mang sự nghi vấn của mình đi tìm chàng, chàng nhanh chút trở về được không?

Tôi thở dài, nghe thấy đằng sau có tiếng
chân bước trầm ổn, không cần quay đầu lại cũng biết hắn là ai, mà lại là của tôi hay của ai đây?

“Sao gìơ còn ngồi ở chỗ này, nàng ngồi
lâu quá, trở về phòng đi ngủ đi” Hàm Mặc đứng bên cạnh tôi, tôi ngẩng
đầu lên nhìn hắn, vẫn như trước không thay đổi, đôi mắt phóng đãng ngẫu
nhiên kia, ngẫu nhiên tới mức u buồn, vẫn là người hấp dẫn như thế, nếu
ai cùng ở một chỗ với hắn, nhất định sẽ được chở che.

Nhưng hắn cũng không có người phụ nữ nào
giữ được, hắn không giống nam tử bình thường, ngẫm lại Diệp Vũ tôi đây
là người thế kỷ hai mươi mốt được vận may mang đến, nếu không sao lại có thể đụng tới ba người đàn ông vừa vĩ đại vừa xuất sắc đến như vậy chứ?

Hắn cảm giác được tôi nhìn hắn, ánh mắt
sâu như biển cả kia lấp loáng cười, “Có phải xa cách đã lâu nên rất nhớ
ta hay không?” Tôi gật gật đầu, “Đúng vậy! Có chút nhớ nhung! Bất kể là
ai tôi cũng đều nhớ cả!”

Nụ cười của hắn biến sắc, giận tái mặt,
“Nàng đang nghĩ tới hắn ư?” Tôi gật gật đầu, Diệp Vũ tôi đây chính là
người rất trung thực, không muốn giấu diếm gì cả, mà có tránh cũng có
tác dụng sao?

Hàm Mặc không nói gì cả, nhìn vào bóng
đêm, không hiểu là đang nghĩ gì, không khí có chút nặng nề, một lúc sau, tôi chu miệng cười, “Hàm Vương gia à, sau này tôi còn có thể mở quán
tranh trong viện của anh không?” Hàm Mặc rầu rĩ cả kinh, quay đầu nhìn
tôi, hạ giọng mắng, “Nàng không cần vất vả vẽ tranh bán làm gì cả, ta sẽ bao nàng ăn ở”

Tôi đoán ngay được phản ứng như thế của
hắn, mỉm cười, cất cao giọng, “Tôi không cần, trong mắt anh, Diệp Vũ tôi đây dựa vào người khác để sống hay sao? Tôi muốn dựa vào chính mình để
sinh sống, hơn nữa lần trước vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của tôi, lần này tôi nhất định phải hoàn thành” Tôi nói rất tự hào, sự tự tin trước
kia của tôi lại trở lại.


Hàm Mặc nhíu mày, khó hiểu nhìn tôi, “Tâm nguyện ư?”

“Đúng, chính là trở thành một hoạ sỹ nổi
tiếng nha! Lần trước do nhiều chuyện trì hoãn, hiện giờ nha tôi muốn trở nên nổi tiếng, thi thố tài năng, sẽ bồi thường cho anh rất nhiều, hơn
nữa, anh có thể thu tiền thuê tôi cao lên, tôi cũng không có oán hận gì
mà” Tôi mỉm cười đem sự tự tin mười phần cho hắn.

“Ta sợ nàng lại cho ta ngã đau thôi” Hắn cười chế nhạo bảo.

Tôi lè lưỡi, “Lần này thì không đâu, tôi
sẽ làm cho Mặc Viện của anh nổi tiếng khắp nơi, danh tiếng truyền xa,
nhìn được lắm đó! Tới lúc đó, anh là ông chủ Mặc Viện này sẽ phải tìm
phần thưởng đó nha!” Tôi cứ nói bừa, khiêu khích, rốt cục Hàm Mặc mỉm
cười, vỗ vỗ đầu tôi, “Được, ta chờ đó”

Tôi hít sâu một hơi, cảm giác được hơi
thở mùa xuân, đúng là lúc ngủ ngon rồi, “Được rồi, tôi muốn đi ngủ đây,
hẹn gặp ngày mai nhé, chúc ngủ ngon!”

Nói xong tôi đi hướng cửa phòng tôi, đằng sau có tiếng thở dài như có như không, “Ta muốn bồi thường, nàng bồi
được không? Nha đầu à!” Lòng tôi chấn động, giả vờ như không nghe thấy
gì, bước nhanh tới cửa phòng mình.

Tôi nghĩ đến ngày mai sẽ là một ngày hoàn toàn mới, tâm tình đặc biệt thoải mái hơn, yên tâm ngủ, nửa năm qua đây là lần đầu tiên không nằm mơ.

Kinh đô phồn hoa làm tôi lưu luyến mãi
không rời, đi cùng tiểu Thuý tiểu Lan trên đường, tôi cười như một đứa
trẻ vậy, cứ nhìn đông, sờ tây, thích thú chơi đùa. Hôm nay chúng tôi
muốn đem cánh cửa đã đóng chặt nửa năm kia mở ra, tôi định sửa chữa một
trận, làm cho nó khôi phục lại như mới, bởi vì ngày mai bắt đầu, tôi
muốn bắt đầu một ngày kiếm thật nhiều tiền.

Trong lòng tôi đang nghĩ, giờ này Ngọc
Hoán đang ở trong cung, tin rằng khi Long Kỳ kế vị, chàng sẽ có thời
gian trở lại, tới lúc đó, tôi muốn làm chàng vui mừng vì danh tiếng của
tôi lan xa, nhất định chàng sẽ vui vẻ tới chết.

Nghĩ ngợi thì chân đã bước tới cửa Mặc
viện rồi. Từ sau lần trước tranh của tôi bị người soi mói, mất tích một năm, hiện giờ lại khôi phục vẻ bình tĩnh tự tin trong tương lai không
xa, nơi đây sẽ có cảnh tượng mới một trận.

CẢ buổi sáng chúng tôi ở trong quán dọn
dẹp sạch sẽ, quét tro bụi mạng nhện, làm cho khí thế hừng hực, trang trí một ít vật phầm, bỏ cái cũ xuống thay cái mới vào, biển hiệu thì tôi
không nỡ, chữ phải dùng vải lau cho thật sạch, lúc lau lại nghĩ tới cảnh lần đầu tiên gặp Ngọc Hoán. Cái hình ảnh ấm áp ngọt ngào này hiện lên
trong lòng, càng ngày càng rõ hơn. Thì ra một đoạn tình cảm, cũng bởi vì nhiều chuyện mà thức tỉnh, tuy rằng trong lòng đã có sự thay đổi, cũng
bởi vì mọi chuyện phát sinh ở nước Đột Quyết, cũng không làm tôi quên
được chuyện cũ, ở nới nào đó cảm hoài một tháng cũng là lúc nên buông
thôi. Nghĩ vậy tôi càng làm càng hăng say, Cao Ly cho tôi bạc cũng đủ
dùng để trang trí, tôi sẽ dùng mà không đắn đo gì.

Thỉnh thoảng có ngừơi tới hỏi có phải
định mở một quán mới hay không, tôi cười cười không đáp. Lúc này vị
trung niên thu tiền của Mặc viện kia đi tới, “Aizz, cô nương, đã lâu
không thấy, sao thế nào lại định bắt đầu vẽ sao?” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông ta tôi cười thấy ổn rồi, nếu cho ông ta biết tôi và Hàm Mặc là
bạn tốt của nhau, không chừng chuyện thu một trăm lượng sẽ không có nữa, nhưng tôi nghĩ tôi không muốn nợ gì của Hàm Mặc cả.

Ông ta nói một lúc rồi đi, tôi và tiểu
Thuý tiểu Lan khoá cửa kỹ rồi đi ra Mặc viện, vừa đi tôi đột nhiên nghĩ

tới một chuyện, tôi có cảm giác ở trong khách sạn không hay lắm, vừa ầm ĩ vừa ồn ào, không yên tĩnh chút nào. Tôi muốn mua một căn nhà, hơn nữa
Tuấn nhi của tôi cũng cần một gia đình, không thể để nó bị ấm ức được ở
một nơi ngoài trời. Chủ ý đã định chúng tôi ba người vọt đi xem nhà ở,
cuối cùng cách Mặc Viện không xa, có một nhà hai tầng xuất hiện trước
mặt tôi, trông cổ kính, yên tĩnh làm tôi rất thích.

Ông chủ nhà thực ra không muốn bán đi,
chỉ là tôi bỏ thêm nhiều tiền chút, cũng đủ cho ông ta mua được hai nhà
nên ông ta mới đồng ý. Ba người chúng tôi bận tối mặt tối mũi, tôi thích nhất là ở dưới lầu có một vườn hoa nho nhỏ, có trồng một ít hoa cỏ.

Lúc này đang vào mùa xuân, đâm chồi nảy
lộc, làm cho tôi có cảm giác mới mẻ. Tôi cao hứng lắm. Tôi chọn một gian trái nhà dành cho Tuấn nhi, chỗ ở rộng rãi, bên phải còn phòng trống,
chúng tôi thiết kế lầu hai là phòng ở, bên trái hai phòng, bên phải hai
phòng, tiểu Thuý tiểu Lan dùng cũng không chật lắm, tôi cho hai nàng mỗi người một phòng, còn tôi trừ phòng ngủ ra thì lấy một gian khác làm thư phòng, là phòng tôi chuyện dùng để vẽ tranh.

Cũng may là phòng này cách xa đường phố
chút, cũng không phải trung tâm nên rất yên tĩnh, bốn phía đều có tường
bao quanh, rất an toàn. Tất cả này đó đều hợp ý tôi cả, đêm nay bắt đầu, tôi sẽ mài mực chuẩn bị bút bắt đầu sự nghiệp sáng tác của tôi.

Vừa mới cầm bút có chút mới lạ, tôi cứ
lấy bút vẽ tuỳ ý, nghĩ đến cái gì thì vẽ cái đó, dần dần nhập sâu vào
trạng thái vẽ vẽ, vẽ thì nhất định phải hiểu rõ tình thơ ý hoạ, trong
đầu miêu tả cái gì thì sau đó mới vẽ nó lên trên mặt giấy.

Tôi rất thích các phụ tùng trên đầu con
gái Đột Quyết, làm người ta vô cùng thấy đẹp vui thích, trong đầu hiện
lên hình ảnh một cô gái cả người trang sức bằng những hạt ngọc, tiếp đó
là khuôn mặt thứ hai, thứ ba, đủ các loại tư thế, lúc đứng lúc ngồi, đôi mắt mê hoặc, trên mặt các nàng được trang điểm tỷ mỷ, vừa lớn mật lại
mới mẻ, nhìn yêu dị mê hoặc con người, phối hợp hài hoà với cảnh vật
trước mặt, xung quanh, trông vừa linh hoạt uyển chuyển, như thực như mơ.

Ý tưởng lần này rất rõ ràng, kết hợp với
một lượt Đột Quyết lần này, kèm theo một ít sự mới mẻ trên giấy, như mùa đông ấm áp, như dòng nước chảy lững lờ, như cây tùng tuyết, đợi chút,
một bức lại một bức cứ lần lượt hiện ra, đợi khi tôi châm nến duỗi cả
người thì đã nhìn thấy một đống chồng bên cạnh, đếm kỹ tôi không ngờ đã
vẽ đúng hai ngày, tôi lật xem lại từng bức tranh, đột nhiên lại bị dòng
suối lượn lờ hấp dẫn. Dòng suối này chính là Long Kỳ dẫn tôi tới, nhìn
mà ngây cả người giật mình. Tôi xuống lầu nhìn thấy tiểu Thuý tiểu Lan
đang trồng cỏ hoa mới ở trong vườn, có thể là do chủ nhân trước đây
không để ý lắm nên đã chết khá nhiều.

Các nàng nhìn thấy tôi từ trên lầu đi
xuống thì nhìn tôi quan tâm, “Tỷ tỷ à, đừng có vất vả quá nha!” Tôi vui
vẻ gật đầu, “Không sao” rồi đi đến trước mặt Tuấn nhi, nó đang gặm cỏ,
tôi xoa xoa bộ lông của nó, giúp nó chải chuốt từng sợi, nó ở trong lòng tôi vô cùng thân thiết cứ dụi dụi vào mãi, tôi nở nụ cười.

Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đây. Sáng sớm, tranh vừa treo lên đã có người tới cửa. Là hai văn nhân phe phẩy
chiếc quạt, diện mạo nhã nhặn, da trắng, vừa bước tới cửa thì bỗng nghe
thấy họ cất tiếng, “Nghe nói quán này trước đây từng nổi tiếng một thời, sau đó lại đóng cửa, hôm qua nghe nói đã mở cửa trở lại, không biết có
phải chủ nhà trước kia không đây” Nói xong hai người dừng chân trước các tranh ngắm nghía.

Tôi lẳng lặng đợi một góc, nghe họ bình
luận, hai người đứng một lát thì đã bị thể loại mới mẻ, phong cách con
gái Đột Quyết kỳ dị hấp dẫn.

Đột ngột bật thốt lên lời bình luận, “Quả nhiên là chủ nhà trước kia thật, trước đó ta đã từng thưởng thức tranh
nàng ấy vẽ rồi, đường nét rõ ràng, sắc thái diễm lệ, thanh nhã, thân thể tuyệt đẹp, tạo hình độc đáo, đúng, quả nhiên là khác hẳn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.