Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 68


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 68

Tôi cảm thấy ngực vừa đau vừa tức, gió
đêm lạnh quạt lên nước mắt làm đau rát từng cơn, tôi cảm thấy mệt mỏi
quá sức, người cứ mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống cỏ, Cao Ly lập tức đi tới, “Diệp cô nương, cô không sao chứ?” Tôi lắc đầu, lấy tay lau nước mắt,
nghĩ đến Long Kỳ chắc đã an toàn, lòng tôi cũng được an ủi phần nào,
tiếng chân bước đằng sau càng ồn ào hỗn loạn, càng rõ ràng hơn. Tiếp đó
là ánh sáng chợt loé lên, Cao Ly thét lớn một tiếng, cầm kiếm trên tay
vung mạnh một nhát, bỗng chốc máu bắn tung toé, tôi ngơ ngác nhìn từng
giọt máu bắn vào trong bụi cỏ, sợ tới mức mắt tái đi, nước mắt ngưng lại không dám tin nói, “Anh tự làm mình bị thương ư?” Cao Ly cười khổ một
tiếng, cả người toát mồ hôi lạnh, “Không sao! Hoàng đế nước lớn Vĩnh Hán người ấy ai làm cũng đều tốt cả thôi” Nói xong, đưa tay ra điểm mấy
huyệt trên tay xuống, tôi bỗng chốc tỉnh ngộ. Nếu Cao Ly không bị
thương, chắc chắn có người sẽ hiểu lầm là hắn cố ý thả Long Kỳ đi, nếu
bị thương thì cũng là cách giấu đầu hở đuôi thôi. Lúc này có vài lính đã đi tới, nhìn thấy máu chảy không ngừng bỗng chốc kêu to, “Tướng quân bị thương rồi…”

Cả một đám người cuống cuồng chạy loạn
mang tôi và hắn đem về trong phủ, còn những người khác tiếp tục truy tìm theo hướng Cao Ly đã chỉ, lòng tôi cũng yên tâm hẳn.

Mọi chuyện đêm nay đã khiến cho tôi thở
không nổi, tôi không chấp nhận được hậu quả sẽ thế nào. Long Kỳ à, anh
cứ hận tôi đi! Anh cứ việc hận đi nhé! Tôi Diệp Vũ sẽ không sao, cũng sẽ không để ý đâu.

Trong lòng tôi lại một lần nữa thầm kêu
lên, nhưng tim thực sự đau ghê lắm! Nỗi đau đớn trong lòng cứ như nước
thuỷ triều dâng cao không ngăn nổi, tựa mình vào cửa sổ, nước mắt chảy
xuống, xa xa đêm càng tối hơn, che giấu tất cả, tâm tình tôi dần dần đỡ
hơn, bởi vì có một giọng thật nhẹ nhàng nói với tôi, “Hoa của cô còn
chưa kịp nở cũng đã tàn rồi!

Con người chính là loại động vật thật
phức tạp quá, Diệp Vũ tôi đây cũng chỉ là một cô gái rất đỗi bình
thường, loại này tự dưng nảy sinh tình cảm, cho dù có mất đi cũng không
sao, chỉ là cảm thấy cái đoạn tình cảm mất đi đó cứ như là sinh mạng
mình vậy. Đợi thời gian qua đi lâu thì cái gì rồi cũng phai nhạt, có lẽ
xử sự như vậy là đúng nhất. Tự dưng lòng tôi chợt dâng lên niềm tự an ủi mình, ngẫm kỹ lại, có chút tình cảm cũng khó có thể dứt bỏ ngay được.

Con người đã không có tình cảm thì đều
như nhau vẫn sống được, nhưng có một loại tình cảm cho dù anh có muốn
thì người khác cũng nhất định không cho, mà có cho thì anh cũng nhất
định không nhận nổi, tựa như tình cảm của Long Kỳ vậy, đêm đó qua đi,
tình cảm của hắn mang tới không phải đơn thuần như người bình thường mà
hắn là Hoàng Thượng! Là một vị quân vương có thể có được ba ngàn phi
tần, Diệp Vũ cô đây có nguyện ý sống làm tù nhân trong hoàng cung lộng
lẫy huy hoàng bên hắn không đây? Có nguyện ý cùng một đám phụ nữ cùng
chia sẻ một người đàn ông không đây? Có nguyện ý tính kế, lục đục với
nhau để cùng tranh thủ tình cảm mỗi ngày không đây?Có nguyện ý một mình
không có ai bầu bạn, chẳng có sung sướng, cô đơn tịch mịch một mình,
trưng bày vẻ mặt như một cái xác không hồn không đây? Hay là nguyện ý
cùng sống với một người hạnh phúc tới già, đồng cam cộng khổ sống bên
nhau mãi mãi đây?

Từ sau đêm đó, tôi vẫn nghĩ ngợi đấu
tranh, tự nói tự trả lời, kết hợp với kết cục phụ nữ trong cung đấu
tranh với nhau, cuối cùng ba ngày sau tôi nở nụ cười tươi, càng cười
càng thấy vui vẻ, càng cười càng thấy đắc ý, càng cười càng chảy nước
mắt, cười tới mức đau lộn ruột mới biết được Diệp Vũ tôi đây quả thực là một kẻ bạc tình đến vậy. Hoá ra cả một đoạn tình cảm lại không có kết
quả, con người thực khó lưu luyến, có phải đoạn tình cảm này quên quá
nhanh hay không?


Tôi tự giễu trong lòng, có một âm thanh
cứ vang lên kiên định, “Không, Không phải cô quên quá nhanh đâu, bởi vì
nó căn bản không đáng để cô lưu luyến mãi, Long Kỳ căn bản không thừa
nhận đoạn tình cảm này. Chỉ là do cô tự huyễn hoặc mình thôi, tình cảm
không sai, chỉ có cam tâm tình nguyện mà thôi!”

Đúng ha! Nhưng mà cứ từng đêm tôi đều
chảy nước mắt triền miên, đứng một mình trước gian phòng lạnh lẽo trong
quán, đi vào trong phòng, tôi lại thấy xúc động rơi nước mắt như mưa,
chuyện này chả nhẽ muốn quên là quên được hay sao? Tôi không biết nữa.

“Tướng quân, tướng quân…Nàng ấy đã cười,
nàng ấy đã nở nụ cười rồi…” Tiểu nha đầu Trác Mã hầu hạ tôi hưng phấn
chạy tới báo cáo Cao Ly, tôi nhìn theo bóng nàng ấy chạy xa xa, thở
dài.

Từ sau đêm đó, tôi lúc nào cũng lẩm bẩm
lầu bầu, rồi lệ rơi đầy mặt, chẳng trách doạ cho người trong phủ tướng
quân hoảng sợ. Nghe nói Cao Ly bị Khả Hãn quở trách, tôi đều không đi an ủi hắn. Cao Ly thấy tôi nghĩ ngợi mà sầu thảm, phụ thân của hắn có chút thần chí không rõ, xem ra là muốn cáo lão về quê, có dấu hiệu cởi bỏ áo giáp về quê. Lena, muội muội của Cao Ly, lúc nào cũng tới chạy phá rối
trong quý phủ của hắn, bắt đầu nói lạnh nhạt sau đó thì khóc lóc kể lể
bảo tôi phá hỏng mọi chuyện giữa chừng.

Hiện giờ nghĩ lại tất cả đều do tôi sai,
nếu không phải do tôi Long Kỳ có lẽ sẽ thích Lena, sẽ bị khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta quyến rũ, sẽ đồng ý hợp tác cùng nàng ta, chỉ là kế
hoạch này lại quá sơ suất, không suy tính cẩn thận, che giấu nên mới bị
thất bại trong tay một phụ nữ, tôi đã gián tiếp hại hắn. Cao Ly nói
đúng, là do cha hắn thực quá hồ đồ.

“Vũ nhi cô nương, Vũ nhi cô nương…” Là vẻ mặt vui sướng của Cao Ly, hắn bỗng đột ngột xuất hiện ở ngoài đình bát
giác, tôi nhìn hắn mỉm cười, “Cao Ly tướng quân!”

Hắn đã tiếp quản binh quyền của cha hắn,
trở thành đại tướng quân đứng đầu Đột Quyết. Cao ly cười ha hả, “Cô thực sự là doạ chết người ta, cô không sao rồi chứ?” Hắn ngồi xuống, nhìn
tôi chằm chằm, tôi gật gật đầu, “Không sao! Ổn mà!”

Tôi đột nhiên nhớ tới, từ lúc đi vào cổ
đại tới nay trừ chuyện yêu đương ra thì rất ít được hưởng lạc thú khác.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Cao Ly tướng quân à, ngài dạy tôi cưỡi
ngựa có được không?’

Tôi muốn làm một dân du mục. Cao Ly nghĩ
ngợi, “Được, nhưng mà cô phải nghe lời ta đó! Không được xằng bậy” Hắn
thế mà lại cò kè mặc cả với tôi chứ, tôi vỗ vỗ ngực, “Không thành vấn
đề, Diệp Vũ tôi xin khiêm tốn nhận sự chỉ dạy của thầy!”

Cao Ly dẫn tôi tới chuồng ngựa của hắn
chọn một con ngựa. Tôi nhìn một loạt tuấn mã xếp dài, lướt nhanh bỗng
thấy một bộ lông sáng của một con tuấn mã đập vào mắt, tôi giơ tay chỉ,
“Tôi muốn con này!”

Cao Ly dường như hoảng sợ, “Ánh mắt cô
tốt thật đấy, đây chính là con ngựa hoang mà ta mới phục tùng không lâu
đó! Cô thực muốn nó sao?”

Trong lòng tôi thấy hoảng, ngựa hoang sao? Đừng làm tôi sợ mà, muốn, muốn chứ, tôi gật gật đầu, “Tôi chỉ muốn nó thôi”


Thủ hạ của Cao Ly dắt nó ra, nó bất an
dậm chân, trông hoang dã vô cùng, lỗ mũi phẫn nộ phun khí phì phì, chân
không ngừng dậm đạp. Tôi nở nụ cười tươi, thực là một con ngựa tốt mà,
nếu chạy chắc chắn sẽ nhanh lắm đây. Tôi hạ quyết tâm nhất định phải
phục tùng nó.

Chúng tôi luyện tập ở thảo nguyên bên
ngoài thành. Lúc đầu, Cao Ly cưỡi nó trước, nó hí lên một tiếng, cả thân mình run rẩy bất an, định hất hắn xuống, Cao Ly giơ roi lên, quất mạnh
vào mông nó một nhát, cây roi làm con ngựa bị đau nên chạy như điên, ước chừng chạy xunh quanh chúng tôi khoảng mười vòng, mới bằng lòng an
phận. Cao Ly xuống ngựa, bảo tôi tới, tôi cầm lấy một nắm cỏ, tiến gần
đến nó, “Tuấn mã à, mày phải ngoan nha! Tỷ tỷ sẽ cho mày ăn!” Tôi giơ
nắm cỏ trong tay lên đưa tới gần nó, nó ngửi ngửi, không ăn, cao ngạo
hất đầu sang một bên, không thèm để tý tới tôi. Tôi liền thay đổi cách
tiếp tục dụ dỗ nó, “Tuấn nhi à, mau mau ăn nào! Mày không ăn, tỷ tỷ ăn
đó nhé!” Vẻ mặt tôi kết hợp giả vờ định ăn, tuấn mã khẽ liếc mắt nhìn
tôi, trông cực kỳ thương cảm, Cao Ly nói tính nó rất cương liệt, bỏ đói
nó vài ngày rồi, chả trách tính tình không ngoan chút nào. Tôi chỉ chỉ
Cao Ly, “Hắn là người xấu rồi! Hắn làm Tuấn nhi của ta đói bụng, nào
nào, tỷ tỷ là người tốt, ngoan ngoan nha! Ăn đi nào!”Tôi lại đưa cỏ đến, lần này nó có vẻ hiểu được, hí lên một tiếng bắt đầu nhấm nháp đám cỏ
trong tay tôi, Cao Ly và thuộc hạ của hắn cười to, “Cho tới bây giờ chưa có ai thuần mã giống như cô vậy, xem ra nó thực nghe lời cô đó!”

Cao Ly khen tôi, tôi có vẻ vui lắm,
“Đương nhiên rồi! Cũng phải nhìn xem tôi đối với nó tốt lắm mà!” Nó tiếp tục ăn cỏ của tôi, tôi tiện tay vuốt ve đầu nó, nó không cự tuyệt, cứ
để vậy. Tôi lớn gan hơn, ghé sát lỗ tai nó thì thầm, “Ngoan ngoãn nha!
Tỷ tỷ muốn cưỡi mày nha, mày đừng phát giận với ta nha, nếu không sau
này cũng không có cỏ cho mày ăn đâu!” Hình như nó nghe hiểu lời tôi nói, dập dập chân. Tôi được Cao Ly giúp cuối cùng cũng ngồi được trên lưng
con ngựa cao ngạo đó.

Nó có chút bất an, tôi cúi người xuống ôm lấy cổ nó, cẩn thận vuốt ve lông nó một lượt, dần dần nó dậm dậm vài
cái rồi bắt đầu chạy. Tôi cưỡi trên lưng nó chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng
đến vậy, cứ như cưỡi mây đạp gió vậy. Gió thổi làm tóc tôi bay bay trong gió, thảo nguyên mênh mông không có tận cùng, tôi cứ cưỡi nó phi đi,
lòng tôi chưa bao giờ thấy thanh thản nhẹ nhàng đến vậy.

Bỗng dưng ở trên thảo nguyên bằng phẳng,
có một dòng suối nhỏ chảy nhẹ nhàng luốn lách, chậm chạp bình thản, làm
lòng tôi chấn động mạnh. Nắng chiếu vào dòng suối nhỏ giống như chiếc
gương soi của thiện địa vạn vật vậy. Tôi giữ chặt dây cương, Tuấn nhi đi chậm lại, cuối cùng thì ngừng.

Tôi nhảy từ trên nó xuống, để cho nó ăn
cỏ, tôi ôm chặt lấy người mình, lẳng lặng đứng bên dòng suối, ánh mắt
hiện lên cảnh mờ mịt, tiếng cười hôm qua như còn quanh quẩn bên tai, “Ta chỉ là công cụ sưởi ấm của nàng sao? Tiểu nha đầu!”

“Đừng xem đừng xem mà, bộ dạng của nàng nhìn không được đẹp lắm đâu!”

Lệ cứ tự dưng nhẹ nhàng rớt xuống, hơi
thở của hắn như quanh quẩn phiêu tán trong gió, một tay giơ lên nắm lấy
không được tôi khịt khịt mũi, đưa tay vào trong nước khua, nhìn bèo trên mặt nước bắt đầu xanh mơn mởn, thì ra mùa xuân đã tới rồi. Dòng nước
lành lạnh cuốn thấm vào da thịt, xoa xoa mặt thấy lạnh như băng, tôi
không hề tình cảm nói, “Đến anh làm công cụ sưởi ấm cũng không nổi nữa
là! Anh chỉ là người khách qua đường mà thôi, đến không hình, đi không
tiếng động vậy”


Trong lúc kinh ngạc tôi bỗng có cảm giác
như có gì đó chạm nhẹ vào tôi, tôi ngẩng mặt lên, thấy Tuấn nhi cọ miệng vào mặt tôi, tôi cười khẽ, vuốt ve bộ lông của nó, nó nháy mắt im lặng
hưởng thụ, “Tuấn nhi à, có phải mày cảm thấy chủ nhân của mày đáng
thương lắm không? Chủ nhân thực sự biểu hiện cả ra ngoài sao? Cả mày
cũng cảm thấy sao? Chủ nhân không muốn nghĩ gì, chỉ là Tuấn nhi à, mày
biết không? Chủ nhân là con người có thất tình lục dục mà! Chủ nhân chỉ
muốn giống mày cứ đơn thuần như vậy thì tốt hơn!”

Lẳng lặng như vậy, tôi sợ Cao Ly lo cho
tôi nên lại cưỡi Tuấn nhi chạy quay trở lại. Tôi thực sự đã trở thành
bạn tốt với Tuấn nhi, trở lại chuồng ngựa, Tuấn nhi rất hư, không muốn
lại gần, chỉ muốn tôi tới bón cho nó ăn. Cao Ly thấy vậy đều không đành
lòng, tôi có chút ngượng ngùng bảo Cao Ly, “Xem anh phải bỏ những thứ
yêu thích rồi, nó thích tôi kìa”

Cao Ly cười bảo, “Quân tử không thích
những thứ kẻ khác đã thích, nếu nó đã chọn cô làm chủ nhân hiền lành như vậy, cũng là phúc của nó! Tặng cho cô đó”

Tôi cao hứng đến gần bên tai nó thì thầm, “Mày thuộc về ta rồi đó” Tuấn nhi dường như nghe hiểu, cọ cọ chân dúi vào lòng tôi.

Tiếp đó tôi mới biết mẫu thân của Cao Ly
vì phụ thân của hắn mà bị đả kích rất nặng nằm liệt giường không dậy
được, bệnh tình càng ngày càng nặng. Thấy Cao Ly và Lena không còn cách
nào cả, tôi tự dưng nghĩ đến một cách, đó là một phong tục của dân gian, có thể dùng cách xung hỉ để chặn căn bệnh. Cao Ly thấy đề nghị của tôi
thì nhíu mày, “Nhà chúng ta nào có việc vui nào có thể làm được!” Tôi
giảo hoạt cười cười, “Chẳng phải anh vẫn chưa thành thân sao? Hay là
dùng cách anh thành thân để bắt đầu! Đó cũng là tâm nguyện của lão phu
nhân mà!” Cao Ly lắp bắp kinh hãi, “Có thể được sao?”

Tôi gật gật đầu, “Rất có tác dụng đó, quê chúng tôi đã từng có ví dụ thành công rồi! Nhất định là có hiệu quả”
Lenna cũng tham gia ý kiến vào, “Chẳng còn cách nào cả, chỉ còn có thể
bắt ngựa chết thành ngựa sống thôi!”

Bước tiếp theo cuả chuyện xung hỉ là
tuyển dâu cho Cao Ly, vì như Cao Ly gia tộc hiển hách như vậy, ít tiếp
xúc với các thiếu nữ, chỉ còn cách tuyển chọn mới được. Lúc đầu Cao Ly
tới tìm tôi, hỏi tôi xem có tham gia không. Tôi lắc đầu, mắt nhìn hắn,
“Anh cho là tôi nên tham gia hay sao?” Hắn nhìn mắt tôi thở dài, “Cô vẫn thôi không nên đi! Như cô nói đó, hoàng cung gia tộc không thích hợp
với cô, ta cũng không muốn miễn cưỡng!” Cao Ly thực hiểu tôi quá, vì tôi đã từng gục khóc trên bờ vai hắn một đêm, nói hết mọi suy nghĩ trong
lòng ra, dường như đem hết mọi điều trong lòng phun ra tất, chỉ cần nhắc tới hoàng cung thì hắn kiêng kỵ dừng lại. Hiện giờ tôi nhớ tới đều thấy rất buồn cười.

Cuộc tuyển dâu cho Cao Ly cũng nổi lên
tác dụng, phu nhân Nạp Lý cao hứng hăng hái tự tham gia, vốn đang nằm
trên giường dậy không nổi bỗng không hiểu thế nào mà đứng dậy được, làm
mọi người mừng đến phát khóc lên. Thiệp mời của Cao Ly được phát ra
ngoài, chỉ cần là con cái quan lại thì đều được tuyển cả. Cuộc tuyển dâu được thiết lập tại quý phủ Cao Ly, chỉ cần độ tuổi phù hợp, đều được
tham gia tất.

Hôm nay, trong phủ chỗ nào cũng được
trang hoàng rực rỡ lắm! Náo nhiệt vô cùng, hiền lành nhàn nhã, dịu dàng, chim nhỏ nép mình, lời lẽ nhỏ nhẹ, quả thực vô cùng rực rỡ làm cho con
người ta nhìn mà không muốn chớp mắt, xem mà không thấy nản, náo nhiệt
ghê lắm.

Phu nhân Nạp Lý và Cao Ly ngồi ghế trên,
tôi và Lenna ngồi bên cạnh, quản gia bắt đầu tuyên bố cuộc tuyển bắt
đầu. Một người đẹp đầu tiên đi lên là một người có dung mạo tú lệ, dáng
dấp xấu hổ kiều mỹ, mười tám tuổi, dáng người thanh thanh, ánh mắt liếc
nhanh những người ngồi ghế trên xem, loại ánh mắt này bị người ngồi trên nhìn làm cho con gái nhà người ta thêm xấu hổ vội vàng cụp xuống thấp,
Cao Ly ho khẽ một tiếng, “Tốt lắm! Để lại!” Tôi ngồi bên cạnh len lén
cười. Hoá ra tuyển dâu lại là chuyện xấu hổ đến vậy, cũng giống như chọn quần áo vậy, chẳng qua là quần áo không có tình vậy thôi. Vẻ mặt Lena
thì nhìn rất chăm chú, là chị dâu tương lai của nàng ta mà, cũng không
thể làm qua loa được.

Phu nhân Nạp Lý cười rõ tươi, “Được, đều tốt lắm! Cao Nhi à! Có phải không?”


Da mặt Cao Ly hồng lên chút, có vẻ buồn bực, “Mẫu thân!” Chúng tôi ngồi bên thì cười to.

Cuối cùng trải qua một ngày chọn lựa, giữ lại ba người đẹp, tư sắc đều là thượng đẳng, nhàn nhã cao quý, phu nhân Nạp Lý cứ bắt Cao Ly đều phải nhận cả, Cao Ly không nói gì, mặt thần
ra, trầm mặc không đáp.

Ba vị phu nhân tướng quân thì vui sướng mãi không thôi.

Thấy cảnh như vậy tôi vội rời đi, xem ra
chuyện trong nhà Cao Ly thật vui rồi, tôi thấy nhàm chán đi vào chuồng
ngựa vuốt ve bộ lông của Tuấn nhi, “Tuấn nhi à, mày có nguyện ý trở về
Kinh đô với ta không? Ta giống như còn mấy người khác, ta phải về gặp
rồi” Tuấn nhi hí vang đồng ý, tôi cười, đúng vậy nha! Cao Ly thành thân, tôi cũng không thể ở lâu được nữa, cũng không phải hắn đuổi tôi đi, mà
là tôi thực sự không muốn đợi mãi trong này nữa. Tính thời gian, tôi đã ở nước Đột Quyết được nửa năm rồi, cũng cách Long Kỳ rời đi khoảng hơn
một tháng. Tôi có thể thực hiện lời hứa của mình, đi du ngoạn.

Ngày Cao Ly thành thân cũng chính là ngày tôi ra đi. Buổi sáng tôi uống rượu mừng của hắn, thì cáo biệt với hắn.
Hắn hiểu tính của tôi, muốn cưỡng ép tôi ở lại cũng không thích hợp, vì
vậy chỉ nói đơn giản một câu, “Được, cẩn thận nha, đồng ý với ta, phải
tìm được hạnh phúc đó, sau đó nhất định phải đến thăm ta!” Tôi gật gật
đầu, “Nhất định rồi!”

Sau đó tôi tới tạm biệt Lena và phu nhân
Nạp Lý. Cùng ở chung lâu với Lena mới phát hiện ra nàng ta cũng là một
cô gái rõ ràng, lúc trước tiếp cận tôi diễn trò của nàng ta cũng không
phải hoàn toàn là giả vờ, có một nửa là thật tình biểu lộ, nhưng mà thực đáng tiếc lại sai với tôi, mà là đúng với Long Kỳ. Nàng ta thừa lúc tôi không để ý mới tìm nhiều cơ hội để tiếp cận Long Kỳ, nhưng đều bị vẻ
lãnh đạm của hắn đánh bại, mới đem toàn bộ sự oán hận trút lên người
tôi. Tôi cười vui vẻ, cô gái trong lúc tranh đấu chuyện ghen tỵ khó
tránh khỏi. Chuyện đã qua có thể trở thành bạn bè đã là quý lắm rồi. Phu nhân Nạp Lý tặng cho tôi một chiếc vòng tay rất đẹp, là ngọc thuần chất đó, tôi thích vô cùng, cũng không có gì tặng lại chỉ nói vài câu chúc
phúc, như là chúc bà Phúc như Đông Hải, Thọ tựa Nam Sơn.

Tôi chạy đi, trên người còn đem theo mấy
đống thù lao, có ngân phiếu, tiền vàng, ngọc ngà, có thể nói cả người
đều là của quý cả, chẳng còn cách nào, tôi không muốn mặt Cao Ly buồn
thối ra nên ngoan ngoãn nhận hết. Tôi rất thông minh thay bộ quần áo
bình thường, dắt Tuấn nhi ra, bắt đầu lên đường.

Dọc đường đi, Tuấn nhi đẹp đẽ phi phàm
làm cho người qua đường cứ chỉ chỏ, muốn sờ nó nhưng đều không được chỉ
có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể đứng gần được. Tôi mang chút lương
khô, chạy một mạch như điên. Tốc độ Tuấn nhi có thể nói là cực nhanh,
tôi quên mất tính toán, nếu cứ tốc độ thế này thì nửa tháng có thể tới
kinh đô rồi.

Một đường làm khách du lãng so với trong
quá khứ tốt hơn rất nhiều. Ngày ngày tôi ngồi quán trà nghỉ quán trọ,
nghe những người bên cạnh bàn tán chuyện nước Vĩnh Hán, xem quần áo họ
thì hình như từ nơi đó mà tới.

Một vị trông có vẻ là thương nhân cười nói, “Đã nghe chưa? Thái tử hạ bệ, nhị hoàng tử kế vị rồi đó”

Vẻ mặt người khác thì hào hứng nói tiếp, “Đã nghe rồi nha! Chỉ là không biết Thái tử cũ xử lý thế nào thôi!”

Vị có dáng thương nhân lại cảm thán nói,
“Aizz, như hắn dã tâm bừng bừng vậy chắc hẳn kết cục là tử hình rồi,
nhưng thái tử là người độ lượng, chỉ bắt hắn đày đi biên cương, vẫn
không giết!”

“Vậy nhị hoàng tử khi nào thì lên ngôi
đây? Nghe hoàng đế đại nhân bệnh tình có vẻ nặng thêm, xem ra thì không
biết vài ngày nữa….”

Một người khác lên tiếng, hai người lại
bắt đầu nói tới chuyện buôn bán lời lãi rồi. Tôi cũng chẳng có hứng đâu
mà nghe nữa, trong lòng chỉ có một câu, “Long Kỳ chắc chắn làm Hoàng đế, Long Kỳ chắn chắn làm Hoàng đế!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.