Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 50: Chuyện phiền toái


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 50: Chuyện phiền toái

Tìm được một bàn trống ngồi xuống, “Mang giúp chút đồ ăn cho ta đi! Ta đói chết rồi”

Sáng nay ăn một chút bữa sáng không đói
bụng mới là lạ. Tôi gọi một chút đồ ăn, bà chủ mặt mũi tươi cười rạng rỡ đi vào bếp thu xếp. Tôi thầm than một tiếng, như vậy qua được một ngày
cũng không dễ, ngày nào cũng trừ chuyện chạy đi thì cũng chỉ có chạy, so với việc tôi bán tranh ở Mặc viện ung dung tự tại vẫn còn kém xa.

Nghe Hà công công nói muốn tới mục đích
phải mất hơn một tháng nữa, nhiều nhất cũng phải hơn ba tháng, hiện giờ
mới đi được có hai ngày. Ông lớn à, muốn chết người sao? Mặc kệ, chờ cơm nước xong xuôi tôi nhất định phải quyết đi dạo phố một lần.

Đang nghĩ tới thì nhóm Long Kỳ đi xuống
lầu, lập tức ngồi vào bàn tôi đang ngồi, Hà công công bảo bà chủ làm
thêm nhiều đồ ăn chút.

“Phu nhân, nào, ăn nhiều một chút nha, cô xem cô gầy như vầy nè” Hà công công mang một mâm tràn đầy thịt đặt
trước mặt tôi, tôi bị vị này gọi vậy, sửng sốt, mãi một lúc sau mới
nhoẻn cười một cái với ông ta. Bỗng dưng, Hà công công ghé sát vào lỗ
tai tôi thì thào: “Tình hình có chút không ổn, cô phối hợp cho tốt nha!”

Trong lòng tôi kinh ngạc, trên mặt lại
như không có gì, tiếp tục ăn. Hừ, đương lúc này vẫn còn biết sự tồn tại
của tôi à? Khoé mắt tôi lơ đãng ngắm xung quanh. Cừ thật, phía bàn bên
trái có 4 gã đàn ông lỗ mãng ngồi, trên bàn đặt bốn thanh đao to sáng
chói, mấy ánh mắt nhìn không thành thật lùng bắt, dường như đang tìm
người vậy.

Lòng tôi sinh ra cảm thán, chả nhẽ những
người đó là Hắc Quỷ Môn sao? Đại Hoàng tử này thật nhẫn tâm quá đi, cứ
phải đuổi tận giết tuyệt hay sao?

Vừa tới hai ngày thì đã đuổi tới nơi rồi. Tôi cúi đầu ăn cơm, khoé mắt liếc nhìn bốn tên đàn ông thô lỗ kia đang

tọng cơm, uống rượu như điên, vẻ mặt bà chủ tươi cười một bên mời rượu.
Đột nhiên ánh mắt của một gã dâm đãng nhìn tôi, “Tiểu nương tử, ngày
thường đã đẹp rồi, đẹp lắm, đẹp quá”

Chắc chắn là tôi mặc quần áo rất hoa lệ
nên mới rước lấy hoạ như vậy. Tôi giả bộ như không bị phát hiện, không
để ý tới bọn chúng, tiếp tục ăn.

Lúc này, Lãnh Phù mở miệng, “Chủ nhân, bọn người này không phải là Hắc Quỷ Môn, trên đao bọn chúng có khắc ấn là Tứ Hải ấn ký”

Trương ngũ ca tiếp câu, “Vũ lâm quân đã
bắt đầu thực hiện mệnh lệnh đuổi giết người Hắc Quỷ Môn rồi, tin tưởng
nhóm hắn sẽ không dám ngang nhiên như thế, Hà công công không cần lo
lắng quá”

Long Kỳ nhàn nhã uống rượu một bên, bỗng
dưng mắt sáng ngời, giống như ánh kiếm lợi hại quét sang người bàn bên,
bỗng một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trước mặt Long Kỳ thì thiếu mất
một chiếc đũa. tôi quay phắt đầu nhìn lại thì thấy chiếc đũa kia rõ ràng là đang cắm vào trên đùi gã nọ, dĩ nhiên là đâm thủng, có thể thấy lực
đạo này vô cùng mạnh mẽ nha!

Mấy gã bàn bên lập tức nhảy dựng lên, nhìn khắp mọi nơi hét to, “Ai? là ai?”

Mãi một lúc sau cũng không có ai đáp lại, bốn gã thô lỗ cùng liếc mắt nhìn nhau, cầm đao lên vội vàng tính tiền
chạy lấy người. Lòng tôi thấy vô cùng kỳ lạ, hình như bọn chúng là người kiêu ngạo như thế sao tự dưng lại hoảng sợ bỏ chạy vậy, “Sao bọn chúng
lại chạy vội thế nhỉ?”

“Có cao thủ ở đây, chúng không đi định
đợi bị đâm thủng chân kia nữa à?” Trương ngũ ca cười bảo, những người
khác cũng phụ hoạ theo, cho đáng, những tên này phải chịu dạy dỗ tý

chút.

Cơm nước xong, tôi thấy sắc trời cũng còn chưa tối lắm, vừa vặn đi dạo trên đường một vòng, tôi vươn tay về phía
Long Kỳ, “Cho tôi ít tiền!”

Long Kỳ khó hiểu nhìn tôi, “Cô cần tiền làm gì?’

“Tôi muốn mua một vài thứ nha!” Lấy bừa lý do gì đó vậy.

Long Kỳ nhíu mày, tiếp tục nhìn sách của hắn, “Mua cái gì?”

Chỉ là một ít tiền thôi mà! Lại còn tra
xét rõ như vậy nữa cơ. Trong lòng tôi thầm oán một tiếng, cất cao giọng
nói, “Tôi muốn mua một ít đồ cần dùng của phụ nữ!” Hắn biết kinh nguyệt
ư? Hắn biết việc riêng của con gái sao? Xem hắn đỏ bừng mặt kìa, tôi dám đánh đố hắn biết đấy, chẳng những hắn mà cả những người khác bên cạnh
cũng đều vội vàng lảng tránh.

“Ta bảo Lãnh Phù đi với cô” Long Kỳ vứt lại những lời vậy rồi ra khỏi phòng.

Mới gần tháng 10, chạng vạng tối cũng có
chút lạnh, nhưng ngã tư đường thì vẫn náo nhiệt như trước. Quá trà, rượu vẫn rầm rập người ra vào, các các cửa hàng bán đủ loại, có cửa hàng bán vải vóc tơ lụa, có chỗ bán châu báu hương liệu, người buôn bán nhỏ trên đường đang trưng bày những vật phẩm của họ. Tôi nhìn đông nhìn tây xem
xem xét xét, Lãnh Phù bám sát theo sau, cứ như sợ tôi bị mất tích
không bằng, tôi cũng mặc kệ. Cứ lấy tay ra lựa chọn thoải mái, ngân
phiếu một trăm lượng trên tay tôi đây mà! Ha ha! Ngượng quá, thế mà cũng hỏi Long Kỳ lấy tiền nữa cơ.

“Lãnh Phù à, cô có muốn một túi hương
không, thơm quá đi!” Tôi tham lam hít ngửi mùi hương tự nhiên, xoay một
vòng nhìn lại cô gái chẳng nói một lời theo sau, cầm một chiếc túi hương đặt vào tay cô nàng, “Xem chúng nó đáng yêu chưa kìa! Cho cô này”


TRong tay tôi đã lắm thứ nhỏ xinh, có túi hương, khăn lụa, ví tiền! Tôi cứ mừng rỡ cười toe toét, Lãnh Phù vẫn
dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ nhìn tôi, lại nhìn chiếc túi trên tay cô nàng,
rồi lắc lắc đầu, “Ta không cần”

Tôi trừng mắt có chút mất hứng, “Sao lại
không cần? Cứ nhận lấy đi mà! Tiền này là của Long Kỳ đừng có lo, đi
theo tôi mà không mua cái gì thì tự bạc đãi mình quá đấy”

Đợi tôi khuyên mãi một hồi, nàng ta mới
nhận. Tôi và Lãnh Phù đi một vòng rồi quay về, trên đường đi nghe nàng
ta kể một ít chuyện trước kia. Thì ra từ nhỏ nàng ta đã mất cả cha mẹ,
được một người có võ nghệ cao cường nhận nuôi, sau đó theo ông ta học
võ. Tuổi thơ của Lãnh Phù cứ thế trôi qua những tháng ngày luyện võ, ăn
khổ chịu tội thì không cần phải nói rồi, dần dần nàng ta trưởng thành,
tính cách trở nên cô độc lạnh lùng, nội tâm càng ngày càng trở nên kiên
cường như sắt, chẳng có một tý thẹn thùng nào của con gái. Nghe vậy tôi
đột nhiên có chút thương cảm. Nếu đổi lại là tôi thì đã sớm tự sát rồi,
còn đâu mà gắng sức cho tới tận giờ nữa.

Nếu tôi là một đoá hoa thuỷ tiên được che chở trong ngôi nhà ấm áp thì nàng ta lại chính là cây xương rồng gai
góc sinh trưởng trong vùng sa mạc khô cằn. Tôi bắt đầu có chút thích
Lãnh Phù rồi.

Trở lại khách sạn thì cũng là lúc lên
đèn. Tôi thu dọn gọn gàng những thứ mua sắm được rồi xuống lầu cùng nhóm Long Kỳ để ăn tối. Bà chủ quán chắc lâu chưa nhìn thấy một người đàn
ông nào tuấn tú như Long Kỳ, vì thế rất thành thật, cứ đưa mắt mãnh liệt nhìn theo hắn. Long Kỳ thực ra vẫn ung dung tự tại, chậm chạp không bị
sự quấy nhiễu đó làm ảnh hưởng tới bản thân. Khổ nhất vẫn là tôi. Cơm
nước xong bị bà chủ quán giữ chặt lại, huyên thuyên việc nhà cửa, làm
tôi dở khóc dở cười, đành phải nói mò vớ vẩn cho qua chuyện.

Trở lại phòng thì trời đã về khuya, Long
Kỳ đang ngồi dưới ánh nến cầm một quyển sách ngồi đọc thực sự, thỉnh
thoảng thấy nhíu mày, có lúc thì lại gật đầu. Đôi lúc tôi còn đoán không ra Long Kỳ đang làm gì, thực cao thâm khó dò quá, nhìn đã chẳng thú vị
gì. Không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì nữa!


Nhìn thấy tôi bước vào, hắn chỉ có hơi
ngẩng đầu lên nhìn. Tôi bắt đầu thấy hiếu kỳ, muốn nhìn cho rõ xem hắn
thực ra đang xem sách gì mới được! Tôi cầm lấy một cuốn sách khá dầy
trên bàn lên xem, chữ thì tôi biết hơi ít, chỉ nhận được hai chữ binh
pháp trên đó, vậy thì chắc là Long Kỳ đang nghiên cứu việc nước đây!
Trong lòng tôi đoán vậy, buông sách xuống ngồi lên giường.

Lúc này Long Kỳ cũng buông sách, liếc
nhìn tôi một cái, “Cô đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại bắt đầu đi rồi”. Nói xong hắn ta đi ra cửa. Tôi thở dài, tuy hiện giờ tôi chẳng còn hận
hắn nữa, nhưng tôi cũng chẳng có cách gì thích hắn cả. Trong lòng cứ
không hiểu sao nảy sinh tia đắc ý. Xem ra Diệp Vũ tôi đây vẫn có thực
lực miễn dịch đối với soái ca nè. Lần đầu tiên đối với một ngươi đàn ông vĩ đại không có chút hứng thú, hoặc do chuyện lúc trước mà sinh ra ngăn cách. Có lẽ tôi và hắn trong lúc đó tiếp xúc nhau quá ít, liên hệ quá
ít, không thể nhất định có phát sinh ra chuyện gì. Tôi lắc lắc đầu, nằm
xuống giường.

Ngày hôm sau, không cần gọi tôi vẫn là
người dậy muộn nhất trong nhóm. Đợi lúc tôi sửa sang chỉn chu, mọi người đã ngồi chờ sẵn bên bàn dưới lầu rồi. Chắc trước mặt mọi người họ không dễ gọi tôi một tiếng thiếu phu nhân, cũng không coi tôi như một nhóm,
chỉ có Hà công công thì nhìn tôi cười tươi, bảo tôi ăn sáng.

Tôi vô cùng hài lòng ăn ngon lành, đột
nhiên bà chủ quán tiến lại gần trước mặt tôi, nói một câu bên tai, tôi
xấu hổ tới mức phụt cả sợi mỳ ra, ho khan không ngừng. Ông trời ơi, tôi
thầm mắng bà chủ quá háo sắc này chẳng có đạo đức gì cả, nói cái gì
không nói lại bảo tôi và Long Kỳ không ngủ cùng nhau, tại sao lại có
chuyện đó chứ! Hừ! Tôi hung hăng trừng mắt nhìn vị đầu sỏ gây ra này, âm thầm hối hận chuyện ngày hôm qua tán gẫu cùng nàng thân thiết.

Mọi người thấy tôi lúng túng, vẻ mặt khó
hiểu, chỉ có bà chủ quán kia thì trốn một bên len lén cười trộm. Hà công công cẩn thận rót cho tôi một chén nước, vỗ vỗ lưng tôi, “Thiếu phu
nhân à, cẩn thận chút nha! ăn từ từ!”

Tôi cười bảo, “Không sao, không sao” Tôi
giương mắt nhìn Long Kỳ liếc một cái, hắn cũng nhìn lại tôi, trong mắt
có chút không hiểu. Nếu hắn mà biết bà chủ quán nói câu kia, tôi đoán
chắc mặt mũi hắn sẽ đen sì cho mà xem. Xem ra thì cũng chỉ có mình tôi
nghe được câu nói đó có thể bảo tự nhiên đi vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.