Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 47: Xuất phát
Tôi mở cửa ra, nhìn thấy trong phòng Lãnh Phù vẫn còn ánh đèn sáng, chắc chắn cô ta bị chọc đến điên rồi. Tôi cứ
như vậy trực tiếp nói thẳng tuột những tình cảm trong lòng cô ta ra, xem hành vi này của cô ta thì chỉ biết là kiểu này là loại tự thầm thương
trộm nhớ thôi, còn Long Kỳ kia cũng quá khó hiểu chuyện gió trăng, rốt
cục anh ta có thất tình lục dục không nhỉ? Thế nào mà người đẹp làm
thuộc hạ bên cạnh, kiểu gì cũng phải để ý tới tâm tư con gái nhà người
ta chứ? Tôi âm thầm thương thay cho Lãnh Phù bất công.
Trở lại phòng, tôi phân tích kỹ hơn, Hắc
Quỷ Môn có thể trong vòng một tháng tìm được tôi, đã nói lên quả thực
rất lợi hại. Nếu tôi tiếp tục ở lại kinh đô không mất mấy ngày lại có
khả năng bị đụng tới, hậu quả lúc đó, tôi thực sự nghĩ không ra là ai sẽ tới cứu tôi nữa.
Nếu theo Long Kỳ, thủ hạ của hắn cao thủ
nhiều như mây, sự an toàn của tôi được đảm bảo, chỉ là không chịu nổi
tính tính thối hoắc của họ thôi. Sinh mệnh và sự khinh bỉ tương đương,
bên nhẹ bên nặng, tôi cân nhắc rất kỹ trong lòng. Đột nhiên nghĩ đến
Ngọc Hoán. Trong Hoàng cung hai hổ tranh đoạt, chàng ở trong cũng thực
khó xử lắm, vậy vị nhị Hoàng tử kia đã ở hoàng cung rồi sao? Có phải
Ngọc Hoán tìm được hắn rồi không?
Đúng rồi, nếu lần này đi cùng LOng Kỳ đi
Đột Quyết thu thập chứng cớ, đem thái tử kéo xuống lễ đài, nhị hoàng tử
thắng lợi kế vị, Ngọc Hoán sẽ không lo lắng nữa. Đây cũng là con đường
đi tốt lắm, tôi có thể gián tiếp giúp chàng nhé!
Có được lý do này, tôi quyết định đáp ứng với yêu cầu của Long Kỳ, khép mắt lại, trong lòng than nhẹ. Cùng trải
qua một cảnh này với Ngọc Hoán, có chút thương tâm, ra cửa. Đêm nay bầu
trời trong sáng không gợn mây, gió nhẹ lượn trên những vì sao, một vầng
trăng nhô cao chiếu xuống. Tôi ngồi trên sân đá, nhẹ nhàng mở miệng thì
thầm, “Nguyện quân như trăng sao, hàng đêm chiếu sáng tỏ tường”
Ngọc Hoán có phải cũng đang ngồi dưới trăng nhớ tới tôi không?
Ngồi lâu trong đêm, sương có chút rơi xuống. Trở lại phòng, nghĩ đến ngày mai bắt đầu ra đi, phải dưỡng tinh thần tốt mới được.
Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, là Lãnh Phù. Cô ta bưng một chậu nước tiến vào, đợi cho
tôi rửa sạch mặt mũi, thu xếp xong xuôi, cô ta mới mang một bộ quần áo
vào, bảo tôi thay. Tôi xem thì thấy đó là loại vải dệt thượng đẳng, lấy
tay ve vuốt, tơ lụa mềm nhẹ, hoa văn đẹp, chắc chắn là chọn cho xứng với địa vị của Long Kỳ rồi, giả làm phu nhân của hắn, nhất định phải nhìn
đồng nhất với hắn mới được.
Sau khi Lãnh Phù ra ngoài, tôi mặc bộ
quần áo này vào, để ý vấn kiểu tóc, trong gương lộ ra một vị tiểu phu
nhân hoa lệ. Người xưa có quy định, phụ nữ xây dựng gia đình nhất định
phải vấn tốc lên. Tôi tay không khéo, chỉ dùng một sợi dây buộc túm lên, bên tai để mấy sợi tóc vương nhẹ, nhìn có vẻ xinh đẹp lại nghịch ngợm.
Đợi tôi bước ra cửa, đầu tiên là nhìn
thấy Long Kỳ đóng giả một công tử nhà giàu, đứng dưới ánh nắng mặt trời
chiếu sáng, trông vô cùng bất phàm, dường như chỉ có người đẹp trai,
đường nét anh tuấn trong trẻo nhưng có khí chất lạnh lùng, lại có một
phần quyến rũ mê người. Nhìn thấy tôi bước ra cửa thì nhếch khoé môi lên cười, nhìn mãi không chớp mắt. Tôi đảo mắt nhìn quanh đánh giá những
người khác, Lãnh Phù và Viêm Hoả đã thay trang phục nha hoàn, tóc cũng
vấn lên đơn giản thành đầu nha hoàn, Nhưng vẻ nguyên bản thoát tục tú lệ vẫn không che giấu được. Nhưng cũng thực sự không làm ai chú ý cả. Còn
ba vị khác trước mặt thì làm ra vẻ người giúp việc, mặc vải thô, trên
đầu buộc một khăn trắng, một bọc vải vóc đẹp đẽ tinh xoả lộ ra. Long Kỳ
lần này đi làm ăn là buôn bán tơ lụa. Tôi đánh giá cả tổ hợp này, thực
đúng là đa dạng. Lúc này ở hành lang truyền tới tiếng nói của Hà công
công, trông ra dáng quản gia đi tới. Tôi suýt quên ông ta. Nhìn thấy
tôi, Hà công công cười bảo: “Diệp cô nương giả trang cũng thực sự động
lòng người quá ha!”
“Đa tạ khích lệ. Ông cũng vậy thôi!” tôi
lên tiếng đáp lễ, cái miệng của ông ta nở như hoa. Long Kỳ phất phất
tay, “Tuyệt lắm, đi nào!”