Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 35: Thổ lộ


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 35: Thổ lộ

Rất lâu sau tôi liếc trộm một cái, trong
lòng thầm mắng mình, một đôi mắt sáng quắc kinh người, bắn toé ra, có vẻ nhìn như xuyên thấu lòng người vậy, thực biểu đạt rõ ý tưởng của hắn!

Tôi bất thình lình rùng mình một cái, cả
người nổi tầng tầng lớp lớp da gà, không thể nào nha! Ông chủ Mặc Viện
này nói thế nào chắc cũng là một vị văn nhân đọc đủ thơ từ chứ! Chữ sắc
trên đầu như một con dao, cầm đầu vạn ác dâm đ*o lý này hắn chưa học bao giờ sao?

Tôi sẽ không vì hắn tự nhận mình tà ác
bằng ánh mắt mà trốn tránh, thích giương mắt nhìn, muốn so thị lực chắc! Tốt! Nên biết bản tiểu thư đây không phải là loại con gái lúc nào cũng
khiếp sợ xấu hổ đâu nhé, ta – Diệp Vũ thích nhất là không làm theo lẽ
thường!

“Công tử tuấn tú như con gái, sẽ không vì ta là loại bồ liễu chi tư này mà có hứng thú đấy chứ! Hay là ngấy ăn thịt cá rồi, muốn đổi khẩu vị chăng?”

Hàm Mặc rời mắt, giống như chuyện trừng
mắt to nhỏ với hắn chẳng ảnh hưởng gì, vẫn dùng giọng thản nhiên như cũ
nói, “Cô nương có biết cái loại gì gọi là cách vạn hoa toả đầy hương
không?”

“Đương nhiên biết rồi, đây là hình dung
cảnh sự tích công tử phong lưu, cái gì cách vạn hoa toả đầy hương chứ,
chó má nó! Tôi cho rằng nam nhân đùa bỡn nữ nhân chỉ là lấy cớ, muốn

dùng cách này để che giấu ác ý của bản thân với lý do đàng hoàng thôi”

Nghe câu thế tôi sẽ không thích, những
lời giải thích cứ lòng vòng một hồi, xét cho cùng, cách toả hương, thể
hiện ý tứ chỉ đơn thuần vậy thôi sao? Không cần thiết vậy đâu!

Hàm Mặc kinh dị ngắm liếc tôi một cái,
nhếch nhếch khoé miệng, “Nhân giả gặp nhân, trí giả gặp giả, lý giải của cô đúng là cách độc đáo duy nhất, cô cũng biết vừa rồi là ta ám chỉ
người nào rồi chứ?”

Ai biết tên đàn ông phong lưu này còn có
bao nhiêu phong lưu đây, nói vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ. Chả
nhẽ việc này cũng còn có thể lấy ra khoe nữa sao? Trong lòng tôi rầu rĩ
nghĩ ngợi, đáp, “Lấy thân phận công tử mà nói, hương vị này đã chỉ ra
một người, vừa rồi vị bà chủ tuyệt sắc kia không phải là một người đó
sao?”

Hắn lắc lắc đầu biểu tình có chút ưu tư,
ánh mắt đẹp bắn ra hào quang liên tục, “Nàng không phải! Nàng chỉ là một người mà ta đã biết, có lẽ cô không tin, ta chân chính muốn chỉ có một
người là cô!”

Tôi đang uống trà bỗng “Phụt” bắn ra,
trừng to mắt, hắn điên rồi sao? Hay là bị mù rồi? Tôi không thân thiết
gì với hắn sao lại lòi ra quan hệ vớ vẩn kia chứ? Chả nhẽ tôi đây là
đang đi xem mắt sao? Hay vị nam tử lạnh nhạt này là một kẻ hài hước nhỉ?

Nghĩ đến đây thì phía sau truyền tới
tiếng cười ha ha của Tiểu Thuý Tiểu Lan, tôi cũng “cạch” một cái phì
cười, không kiềm chế nổi cười to run lẩy bẩy cả người, mãi lâu sau mới
dừng lại cố nén cười, “Hàm công tử à, chuyện cười này cười sẽ làm chết
người đó, sau này đừng có đùa vậy nữa, nếu không tôi sẽ bị nội thương
ngài lại phải mất tiền để đền đó nha!”

Nói xong không kìm được lại phụt cười, mặt hắn đối diện đỏ bừng lên một mảng rồi cuối cùng đen sì lại.

Lúc này, vị phụ nữ có tên gọi là Bạch
Lăng kia đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này của chúng tôi mà ngẩn người,
sau đó phản ứng nhanh cười duyên đi tới, “Diệp cô nương có chuyện gì
buồn cười sao? Xem cô cười đều chảy cả nước mắt rồi kìa”

Sau đó nhìn vẻ mặt đen sì của Hàm Mặc lo lắng đi tới bên người hắn hỏi nhỏ, “Chàng làm sao vậy?”


Tôi nở nụ cười một lúc, cũng hiểu được là quá khoa trương rồi, lấy tay che miệng, nỗ lực kiềm chế, Hàm Mặc lúc
này mới lên tiếng, cũng là nói với Tiểu Thuý Tiểu Lan và Bạch Lăng, “Các người đều đi ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện cùng nàng”

Tiểu Thuý Tiểu Lan dùng ánh mắt hỏi ý tôi, tôi gật gật đầu, rất có hứng thú muốn biết xem vị huynh đài này nói gì với tôi!

Mọi người đi hết rồi, trong phòng trang
nhã, tinh xảo chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi đã bình tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua Hàm Mặc đang ngồi uống trà, “Công tử có gì muốn nói với tôi sao?”

“Cô luôn luôn coi thường người tới gần cô sao? Sự cảnh giác của cô có thể quá ngốc nghếch hay không?” Tự dưng
tung ra một câu làm tôi không biết nói gì! Hiện giờ tôi mới phát hiện ra cùng hắn một chỗ tính cách tôi chả biết biến đâu cứ như là bị ai dắt
mũi vậy đó, đâu còn khí thế nữa!

“Tôi không rõ công tử muốn nói gì?”

“Cô đương nhiên sẽ không rõ rồi, Diệp Vũ
à, cô hãy nghe cho kỹ đây! Tranh của cô hấp dẫn ta, nhưng con người của
cô lại càng hấp dẫn ta hơn, ta thích cô, đã hiểu chưa?”

Hắn đây là đang thổ lộ với tôi sao? Một
chút cảm giác điện giật cũng không có nha! Tôi trừng mắt nhìn, đối với
chuyện này tôi lại luôn luôn bình tĩnh không kinh hoàng hoảng hốt, thong dong ứng đối, hắn nhìn tôi đang nghe, tiếp tục nói,

“Ta vốn là một người ngẫu nhiên đi vào
quán của cô, khi đó người đông lắm, cô vốn cũng không để ý tới ta, nhưng ta vẫn chú ý tới cô, lúc cô cười, lúc cô nhíu mày, lại lúc cô đếm tiền, không có cái gì mà không hấp dẫn ta nhìn trên người cô, ta cũng không
hiểu, cô so với người khác không đẹp, không xinh, không tài hoa như
những người con gái ta biết, nhưng sao ta không thể quên được cô! Cô
thấy có kỳ lạ hay không đây! Nhưng cô lại thích Quá Ngọc Hoán, đại tài

tử kinh thành”

Tôi vốn đang nửa tin nửa ngờ lắng nghe
chăm chú, nhưng khi hắn nhắc tới tên Ngọc Hoán thì điều này làm tôi
không thể không quan tâm rồi, chả nhẽ hắn nói là thực ư? Nhưng mà… Tôi
nhíu mày nghĩ ngợi một lát, mất nửa ngày tôi mới thấy tức, tôi thực sự
là chưa gặp hắn lần nào mà.

Nhìn thấy tôi cố sức nghĩ ngợi, hắn lạnh
nhạt bỗng thoáng cười, “Cô không thể nhớ ra nổi ta đâu, bởi vì lúc ta ở
bên cạnh cô, cô cũng chưa bao giờ chú ý đến ta cả”

Nhớ không ra thì không phải lỗi của tôi nhé, tôi tức giận nói, “Đúng
vậy! Tôi không nhớ nổi ra ngài, ai bảo ngài ngốc như thế chứ, lúc ấy nếu ngài quàng trước ngực một tấm bài gỗ, trên đó viết là ta có rất nhiều
tiền hoặc ta rất tuấn tú, nhất định tôi sẽ nhớ tới ngài” Tôi vốn định
nói thực soái nhưng sợ hắn không hiểu nên đổi lại thành thực tuấn tú.

Đến lượt hắn kinh ngạc, bỗng chốc không
có phản ứng gì, đương nhiên cách này chỉ có mình tôi là nghĩ ra thôi.
Một hồi lâu hắn có vẻ nghĩ ngợi rất kỹ sau đó thì nhoẻn cười, đôi mắt to nhìn vào tôi, “Từ nhỏ bên cạnh ta không ít phụ nữ, ta chưa từng động
tâm với một người phụ nữ nào, mà chỉ có phụ nữ tìm mọi cách để tiếp cận
ta thôi, mà ta lại chỉ động tâm với một mình cô” Nói xong hắn dùng loại
ánh mắt khác thường nhìn vào tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.