Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 13: Tự do tuyệt vọng


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 13: Tự do tuyệt vọng

“Nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, không cần ngươi tiếp thu hay không nữa, kéo ra ngoài, ngày mai xử trảm”

Một tấm bài gỗ ném xuống trước mặt tôi,
trên tấm bài gỗ có viết hai chữ, tôi cười lạnh một tiếng, cuồng nộ lên,
tất cả mọi người đều giật mình đứng không vững, cuối cùng cũng cười
xong, tôi cười ra nước mắt, nhìn sắc mặt kinh hoảng trước mặt, vẻ mặt
tràn đầy khiếp sợ, tôi lấy tay chỉ vào lão ta, nghiến răng kèn kẹt tuột
ra

“Tên quan chó này, ngươi phát rồ sao, chó cùng rứt giậu, ngươi ngậm máu phun người, bao che tội phạm, chết không yên đâu”

Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào hai người
quỳ bên cạnh không ra tiếng người “Mụ yêu phụ nhà ngươi này, ngươi đêm
nào cũng sẽ mơ thấy ác mộng, hàng đêm bị ác ma dây dưa, ngươi chờ ta, ta hàng đêm sẽ tìm ngươi nói chuyện phiếm, ngươi nhất định phải đợi ta”

Giọng tôi vô cùng lạnh lẽo, vang vọng đe
doạ, Triệu Vận Chi và nha hoàn Tiểu Diễm của bà ta không dám ngẩng đầu
lên, lòng chột dạ! Tôi cười giễu cợt. Lúc này, có hai quan sai đi tới,
tôi bị kéo mạnh ra ngoài, đi tới nơi không phải nhà tù mà là phòng tra
tấn, đó là phòng của tử tù, tâm tôi đã sớm tê liệt, cứ để bọn họ quăng
bừa vào phòng giam, Tiểu Thuý và Tiểu Lan cũng vào theo sau, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của các nàng, tôi cảm thấy mình có tội rất lớn. Mọi chuyện
đều do một tay tôi tạo thành, đều do tôi dễ tin người khác, là tôi tự
chui đầu vào rọ, tự chịu hậu quả.


“Thực xin lỗi, tiểu Thuý, Tiểu Lan à, đều do ta hại các ngươi, đều là ta hại các ngươi”

Nước mắt của tôi từng giọt từng giọt lăn dài trên má rơi xuống đất, thấm xuống không thấy.

“Tiểu vũ tỷ…Chúng ta không trách ngươi”

Ba người chúng tôi ôm chầm lấy nhau thật
chặt, hiện giờ trừ tình tỷ muội ra, tôi đã không còn hy vọng xa vời gì
rồi. Qua một hồi lâu chúng tôi mới bình tĩnh trở lại, Tiểu Thuý nói sâu
kín “Tiểu Vũ tỷ, ngươi nói chúng ta thực sự sẽ bị chém đầu xao? Vì sao
khâm sai đại nhân không ới cứu chúng ta đây?”

Tôi còn suýt quên một người cực kỳ không
thể tha thứ được, Long Kỳ là người đẩy chúng tôi vào vực sâu, vì sao mày tàn nhẫn vậy chứ? Vì sao mày muốn hại tao hả? Tối hôm qua với đêm nay
tôi quả thực đang từ một giấc mộng đẹp nhất ngã vào ác mộng tột cùng,
kết quả vẫn chỉ là cơn ác mộng mà thôi!

“Tỷ tỷ, ngươi nói Long đại nhân có phải
vẫn chưa đi không? Đêm nay ông ấy sẽ đến cứu chúng ta chứ? Chắc chắn ông ấy có chuyện gì đó không thể chậm trễ được đúng vậy không?” Trong mắt
Tiểu Lan ánh lên tia sáng kì dị, là cuối đường chết có chút hy vọng, tôi tỉnh táo lại, vừa rồi chỉ là phần giãy dụa, lại không ngờ dày thêm.
Long Kỳ rốt cục là ngươi nghĩ thế nào, sao ngươi thực vẫn chưa đi sao?
Tôi có nên hy vọng vào ngươi lần nữa không? Tôi cảm giác tim mình như bị đâm nát, một bên phải đối mặt với tử vong, còn một bên lại đối mặt với
sự sinh tồn, bóng đen này cả đời tôi không bao giờ quên được. Đêm nay
tâm lý tôi không vương chút tạp niệm, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh, cha mẹ, ông bà nội, tình ấm áp khó quên kia. Nước mặt lặng lẽ tuôn

trào, tôi lại ngồi một góc nhấm nháp nỗi buồn, cảm giác đầu tiên là được trở về nơi cũ, tôi nhắm mắt lại, tâm lý trôi xa.

“Tỷ tỷ…Tỷ tỷ…Ngươi tỉnh lại đi…Tỷ tỷ chúng ta được cứu rồi….Tỷ tỷ..”

Trong bóng tối trầm luân bồi hồi, tôi
biết tôi đang nằm mơ, nhưng tiếng Tiểu Lan, Tiểu Thuý sao lại gọi rõ
ràng như thế? Tiếp đó là thân thể bị lay một hồi, kéo suy nghĩ của tôi
trở lại. Tôi khẽ hé mắt nhìn, tôi sợ mở to mắt ra sợ đang đứng trước
cảnh giết chóc, tôi cẩn thận mở mắt dần ra. “Tỷ tỷ, ngươi xem ai tới nè, tỷ tỷ à….Ngươi xem xem….Long đại nhân….Long đại nhân tới cứu chúng ta
rồi nè”

Bên tai truyền tới tiếng nói đinh tai
nhức óc, tôi mệt mỏi quá lại nhắm mắt lại, tôi không còn tin nữa rồi,
đột nhiên cơ thể tôi được ai đó bế lên. Đợi lúc tôi nhìn rõ cảnh tượng
trước mặt, thì đang ở trong một căn phòng lớn, đối diện có chiếc cửa sổ
rèm màu lam, đảo mắt nhìn một lượt, chớp chớp, có chuyện gì vậy cà?

“Tỷ tỷ? Ngươi tỉnh rồi sao? tỷ tỷ..” Tôi đưa mắt nhìn về phía đầu giường, tiểu Lan Tiểu Thuý sao? Sao lại vậy chứ!

“Đây có chuyện gì?” Cổ họng nóng bỏng, khô khát như bị lửa đốt, lúc nói âm thanh khàn khàn.

“Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi, ngươi doạ chết chúng ta rồi, tỷ tỷ…”


Đầu bị ôm chặt, rung chuyển một hồi, tôi lại càng hôn mê. Rốt cục, các nàng cũng ngừng lại.

“Tỷ tỷ, là Long đại nhân đã cứu chúng ta, ông ấy thực sự đến đây, chúng ta không sao rồi..” Chúng tôi không
chết…chúng tôi không chết sao….trong đầu tôi quay cuồng những lời này,
mãi lâu sau mới ngấm vào trong ý thức, tôi không chết. Lúc này, từ ngoài cửa có vài người đi vào, đi trước là người kia, trong mắt của hắn ánh
lên tia tự trách, có lo lắng. Suy nghĩ của tôi lập tức trở lại, bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, mỗi một góc trong lòng bỗng trở nên cứng rắn,
tôi đẩy Tiểu Thuý, Tiểu Lan ra ngồi dậy, xuống giường.

“Tỷ tỷ, thân thể của ngươi chưa khoẻ! Không thể xuống giường được!”

Tiểu Thuý bận lo lắng cho tôi đỡ lấy tôi. “Không cần, chúng ta đi thôi! Đứng ở đây ta thấy càng không thoải mái”

Tôi lạnh lùng nói, ánh mắt bắn về phía
khuôn mặt vô tình kia, cố ý đứng lên, “Tiểu Thuý, Tiểu Lan, không cần ở
lại đây, chúng ta cũng không cần nhận sự quan tâm của người ta”

Tôi lôi hai người run sợ ra cửa, lúc đi ngang qua mặt ngời đàn ông đứng trước cửa, tôi cười lạnh một tiếng,

“Long đại nhân, đây là khổ nhục kế của
ngươi sao? Trước tiên bức người ta vào đường chết, rồi lại dùng bộ mặt
ân nhân cứu mạng xuất hiện, tưởng lừa được ta sẽ báo ơn với ngươi sao,
cảm động tới mức rớt nước mắt sao? Ngươi không biết ngươi làm vậy là quá nhẫn tâm, quá vô sỉ sao?”

Sắc mặt của hắn bỗng đột biến, cau mày,
trong mắt có cảnh chật vật khổ sở, khoé miệng run rẩy chút, định nói gì
đó nhưng cuối cùng cũng không.


“Diệp cô nương, ngươi hiểu lầm Long đại nhân rồi, sự tình không như tưởng tượng của ngươi đâu, sự tình là….”

“Câm miệng” Người đứng cạnh hắn định nói
tiếp thì đã bị tiếng nói lạnh lùng của hắn khiển trách, cũng ngậm miệng
lại, lùi sang một bên, tôi trào phúng nói “Long đại nhân, ngươi như vậy
là phản đối hay là đồng tình đây? Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không bị ngươi hư tình giả tý là mờ mắt đâu, đi thôi”

Tôi chuẩn bị bước chân ra cửa thì tay đã bị giữ chặt lại “Long đại nhân, ngươi còn muốn thế nào nữa đây?”

Tôi ra sức giật lại, nhìn trong mắt sự
chật vật của hắn cùng sự khốn khó đánh tan, hắn than nhẹ một tiếng trầm
giọng nói “Ngươi thực sự hận ta thế sao?”

Thực là buồn cười, đúng là vô nghĩa, tôi
đương nhiên hận ngươi rồi, làm sao ngươi biết một người ở trước cửa chết lại bồi hồi xúc động, một ngời thấy tình cảnh tuyệt vọng mà buông xuôi
sẽ còn tâm tình gì nữa? Hắn không biết, hắn làm sao mà biết chứ, tôi
thấy ngày hôm qua còn đối với hắn ý loạn tình mê, lúc này trừ bỏ giải
thoát, không còn gì khác, có lẽ hắn thực sự có lý do để không thể cứu
tôi, có lẽ là lý do rất quan trọng đi, nhưng tôi đối với hắn đã không
còn cảm giác gì rồi, có lẽ là hết hy vọng, cảm xúc không rõ lắm, tôi
lạnh lùng bảo hắn,

“Long đại nhân, hận hay không hận đã
không còn ý nghĩa nữa rồi, bởi vì ta, ngươi, sẽ không gặp lại, cho dù
thế nào, ngươi đã cứu chúng ta, trong lúc phá án chúng ta đã cùng hỗ trợ nhau, không thiếu nợ gì”

Không quay đầu lại, lôi Tiểu Thuý Tiểu Lan chạy ra khỏi cửa lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.