Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 110
Lòng tôi có chút bất an, lúc biết được rõ chỗ ngồi trong thâm cung lớn này có người định giết người, tôi nhìn ai
cũng không thể thản nhiên được nữa, hiện giờ tôi nên làm thế nào đây?
Mặt ngoài Thái hậu đối với tôi tức rất đúng, đây là mọi người chứng
kiến, mọi người biết cả. Nếu lúc này tôi nhảy ra chỉ bà ta, có lẽ mọi
người ai cũng đều nghĩ là tôi cố tình gây sự, như vậy ngược lại có ảnh
hưởng với tôi, vì vậy, tôi nhất định phải giả như như không có gì xảy
ra, cứ tiếp tục làm Hoàng quý phi của tôi. Nghiêng đầu nghĩ ngợi, nếu bà ta biết được tôi không chết thì sẽ có biểu hệin gì đây? Kinh hoàng? Hay là lo sợ chứ?
Tôi không muốn tranh đấu với bà ta, cứ
sống bình thản, bình phẩm trà ngăm hoa, viết chữ luyện cờ, Long Kỳ bảo
muốn làm thầy dạy tôi, chỉ là chàng không có thời gian nhiều lắm, chỉ có thể lúc đánh cờ với tôi thì dạy tôi chút, cá là rất tình thú. Mỗi lần
tôi đi lại, chàng chỉ biết sủng nịch nhìn tôi, tôi cười rất giảo hoạt.
Hai ngày trôi qua, tôi bảo tiểu Thuận Tử
đi tìm hiểu động tĩnh của Thái Hậu bên đó, động tĩnh khác Thái Hậu không có, chỉ là Thái Hậu càng gần gũi với Lệ phi hơn, ngày nào cũng đều thấy Lệ phi cứ ra ra vào vào cung điện của Thái Hậu.
Tôi nhẹ nhàng bắt tay vào pha trà, thổi
một hơi, đem gạt lá trà sang một bên, uống qua một ngụm, dừng mắt, đầu
óc bắt đầu chuyển động lẳng lặng hiện lên. Thái Hậu chỉ là một hư danh,
giống như Lệ phi là kẻ có tâm cơ thâm trầm vậy, nếu không có lợi, sợ
rằng sẽ không làm điều thừa. NHưng Thái Hậu có thể cho nàng ta cái gì
chứ nhỉ? Quyền thế cũng thật chính là Hoàng thượng người cầm quyền, Lệ
phi muốn uyqqnr thế có thể đem hết mọi chiêu chạm vào mặt rồng, danh lợi ư? Cho dù Thái hậu có được chút lợi ích từ tiên đế đi chăng nữa, nhưng
cũng không tính là nhiều, hơn nữa chính cha của lệ phi vốn cũng đã giàu
có rồi và có đông người, sẽ không để ý tiền tài này đó làm gì, vậy cần
cái gì chứ? Có mọi khả năng thì đều nghxi tới cả, nhưng đều bị xoá hết,
căn bản không thể thành lý do gì.
Tôi híp mắt lại, nhìn lướt qua tiểu Thuận tử, đột nhiên một mưu kế nảy lên trong lòng, chỉ lát sau tôi từ sau
bình phong đi ra, không thích hợp chỉnh sửa quần áo trên người, nhìn
thấy ánh mắt tiểu thuận tử nhìn tôi thì cười bảo, “Có phải thoạt nhìn
trông rất kỳ lạ phải không?”
Biểu hiện của tiểu thuận tử có chút sợ
hãi bảo, “Nương nương người thật muốn mặc như vậy sao? Nếu như Hoàng
thượng mà biết thì thảm lắm!”
Tôi cười xảo trá, “Vậy cũng đừng cho ngài ấy biết làm gì, chúng ta đi nhanh về nhanh vậy!” Tôi nghĩ muốn tự mình
đóng giả thái giám đi tới cung điện của Thái Hậu một lần, như vậy tôi có thể tránh tai mắt của bà ta, lại có thể tự quan sát mọi động tĩnh.
Tôi và tiểu thuận tử vừa đi vừa nói
chuyện, tuy trên đường đụng phải mấy cung nữ thái giám nhưng cũng không
việc gì, vô tình đi tới trong hậu cung, rồi đến trước cung điện của Thái Hậu, tiểu thuận tử đột nhiên lẻn tới trước mắt tôi hạ giọng kêu lên,
“Nương nương, phía trước kìa!”
Tôi dừng mắt nhìn thấy cách đó không xa
là đoàn người của Lệ phi, đi sau có mấy cung nữ. Lòng tôi thất kinh, nếu bị lệ phi phát giác ra, tôi thảm rồi, nói gì thì nói cũng sẽ loạn lên
một trận. Trong lòng cuống lên, tiểu thuận tử cái khó ló cái khôn, một
tay giữ chặt lấy tôi, nhẹ giọng nói, “Đi theo ta! trốn vào cái điện đằng trước đi!” Tôi gật gật đầu, theo cậu ta bước nhanh tới hành lang phía
trước, bước vào một gian điện bên cạnh, cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa
mà vào, không biết cung điện này dùng để làm gì, thế mà đến cả một bóng
người cũng không có. Tôi còn chưa đánh giá xong thì ngoài cửa đột nhiên
truyền tới thanh âm, dường như có người đẩy cửa điện ra. Tôi hoảng sợ
quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của Tiểu Thuận tử. Hai người
nhìn nhau, tiếng chân ngoài cửa cùng tiếng nói chuyện ngày càng gần.
Tiểu Thuận cùng mắt tôi đều tập trung
nhìn vào tấm bình phong cách đó không xa, cũng chẳng cố gì nhiều tôi vội vàng cùng tiểu thuận tử vội nhanh trốn vào. Cũng may là tấm bình phong
này rất dầy, màu đen, đã giấu hoàn toàn được hai bóng người chúng tôi
lại. Ngay cả vậy tôi vẫn còn cố không thở to. Lúc này cửa điện bỗng
“két” một tiếng vang lên, được người đẩy ra.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nữ kinh
ngạc kêu lên, “Sao trong điện không có mành che, chuyện các người là thế nào sao còn quên lần trước ma ma Lý đã mắng hay sao?”
Hai giọng khúm núm vang lên, không lâu
sau, tôi lẻn vào rèm cửa cách đó không xa, đại điện trở nên yên tĩnh âm u vô cùng. Trong lúc quỳ dựa vào tấm bình phong sát tường, nhìn Tiểu
Thuận Tử đối diện thấy cậu có chút hồi hộp, thì lại thấy hơi buồn cười,
tôi nhoẻn miệng cười thầm kêu vận khí không tốt. Tiểu Thuận Tử nhìn thấy tôi cười thì sự hồi hộp cũng giảm đi, cùng căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Trong điện chợt tối sầm lại, tiếng chân cung nữ bước vào
trong điện hình như đi dạo một lượt, ngoài cái giọng hung dữ của cung nữ bên ngoài ra, còn lại một câu cũng không nói thêm, tôi cũng không biết
là đến tột cùng có bao nhiêu người tới nữa, các nàng ấy tới trong đại
điện này để làm cái gì chứ?
Lúc này, tiếng cửa chuyển động vang lên,
tôi thở nhẹ ra, cố lấy tay chống đỡ, nâng đầu gối lên, định xoay người
thì đột nhiên có cảm giác bất ngờ, một câu cùng tiếng hành lễ vang lên,
“Tham kiến Lệ phi nương nương!”
Tôi thất kinh, lòng có chút không cam
tâm, đành phải hạ người xuống ngồi trở lại nguyên vị trí cũ, thế nào mà
Lệ phi lại đến gian phòng này để làm cái gì chứ? Chả nhẽ nàng ta còn có
hứng thú kiểm tra cung nữ làm việc nữa hay sao? Hay đây là địa bàn của
Thái Hậu, cho dù kiểm tra đi nữa cũng sẽ không phải là nàng ta? Trong
lòng tôi tràn ngập tò mò, tiếp tục nín thở lắng nghe động tĩnh bên
ngoài.
Đợi một lúc tiếng cửa lại mở truyền đến,
rồi tiếng cửa lớn khép lại, bóng tối tiếp tục tràn ngập, sự yên tĩnh
giằng co một lúc, bên tai nghe thấy một giọng nữ rất ôn nhu hỏi một câu, “Làm tốt không đó?” Tôi nghe ra được là Lệ phi, nghe giọng nàng ta
dường như tâm tình tốt lắm, bởi vì chỉ có tại thời điểm thế này, giọng
ôn nhu của nàng ta mới thể hiện ra.
TRả lời nàng ta dường như là cung nữ,
thanh âm vô cùng cao hứng, “Đều y theo chỉ thị của Thái Hậu nương nương
làm tốt lắm, mọi việc đều làm giống như đã yêu cầu!”
Tiếng cười khẽ truyền đến, Lệ phi đắc ý
hừ một tiếng, trong giọng nói không chỉ có sự vui mừng, “Tốt! Xem ra
ngày lành cũng không còn xa nữa!”
Nghe tiếng cung nữ cười phụ hoạ theo,
“đúng vậy! Lệ phi nương nương!” Lệ phi cười càng thêm đắc ý, đột nhiên
nghe thấy nàng ta thì thào kêu lên, “Long bào…Long bào…Người rốt cục có
thể được mặc nó rồi!”
Lòng tôi bùng lên dữ dội, mở to mắt, cùng liếc nhìn Tiểu Thuận Tử một cái, trời ơi! Lệ phi nói bậy bạ gì thế?
Long bào à? Chả nhẽ vừa rồi nàng ta hỏi là chuyện đã làm xong long bào
hay chưa đó ư? Tôi đang giật mình kinh hãi, thì lại nghe thấy tiếng Lệ
phi đắc ý nói, “Tốt lắm, nhớ kỹ cái miệng của các ngươi đó, sau này vinh hoa phú quý không thể thiếu các ngươi được! Nếu dám tiết lộ nửa câu các ngươi biết kết cục là gì rồi đó!”