Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 106
“Ôi, có đúng không đây? Ta thực nên cao
hứng thay cho nương nương chứ, khổ tâm thiết kế âm mưu cuối cùng cũng
không uổng phí à nha!”
Có ý gì đây? Tôi bỗng chốc giật mình sựng lại, Lãnh Phù nhìn nàng ta một cái, thản nhiên trách mắng, “Viêm Hoả,
đừng có nói lung tung!” Viêm Hoả nhưng thật ra rất dũng cảm, lập tức nói luôn, “Không nói lung tung sao, ta đã hơn nửa năm nén trong lòng nhổ
không ra được rồi, ta sắp bị nghẹn chết rồi nè! Chẳng nhẽ tỷ tỷ không
cảm thấy không cam lòng hay sao? Vốn là vị trí thuộc về mình lại để cho
người khác nhanh chân đến trước, vì sao vậy?” Giọng Viêm Hoả bỗng trở
nên sắc nhọn, âm thanh cao vống lên, chớp mắt mặt Lãnh Phù tái nhợt hẳn, giận dữ chặn nàng ta lại, “Viêm Hoả, ta bảo ngươi đừng có nói nữa!”
“Không, ta nhất định phải nói cho rõ
ràng!” Viêm Hoả hổn hển cắt ngang nàng ta, rồi nhìn lại phía tôi, ánh
mắt không cam lòng cũng đầy thống khổ, “Diệp Vũ, đừng có tưởng khổ mưu
tâm kế của ngươi không có sơ hở nhá, ta nói cho ngươi biết, ta đã sớm
nhìn thấu bản mặt thực sự của ngươi rồi!”
Tôi cau mày, nhìn nàng ta chằm chằm, trong lòng thấy khó chịu vô cùng, bình tĩnh hỏi, “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì”
“Không hiểu ư, đừng giả vờ, ta thực cảm
thấy xấu hổ thay cho ngươi, hôm nay ngươi có thể ngồi lên vị trí này,
đối với ngươi mà nói thực sự không đáng một đồng hay sao? Hay là dã tâm
của người vốn không ở chỗ này, ngươi còn muốn dụ hoặc Hoàng thượng tới
bao lâu nữa! Giả vờ giả vịt làm cho người ta thực khinh thường!” Giọng
điệu Viêm Hoả thật đanh đá, hình như những lời này vốn đã để trong lòng
từ lâu rồi, lúc này hận một nỗi không thể khạc toàn bộ ra. Tôi hoàn toàn ngơ ngác cả người. Nhưng lời nàng ta nói này, tôi nghe thực sự không
hiểu. Tôi sao lại làm bộ làm tịch gì chứ? Sắc mặt Lãnh Phù đã xanh mét
tới cực điểm, Hoan Nhi nhìn tôi không nói lời nào, tức giận bảo, “Làm
càn, dám ăn nói lỗ mãng, làm ô nhục nương nương nhà chúng ta, ngươi
không muốn sống nữa chăng?”
Viêm Hoả cười nhạt nói, “Ô nhục sao?
Ngươi có biết vị trí nương nương các ngươi vốn là của tỷ tỷ ta hay
không?” Lãnh Phù thực sự nghe không nổi nữa rồi, cắt đứng lời nàng ta,
“Viêm Hoả, ta bảo ngươi câm mồm đi, trở về hình bộ của người đi!”
Viêm Hoả tức giận kêu lên, “Tỷ tỷ, tỷ còn định chịu đựng tới bao giờ nữa đây? Tỷ thực sự không hề để tâm sao?
Nàng ta dựa vào gì chứ? Nàng ta dựa vào cái gì mà được Hoàng Thượng sủng quá trời, còn tỷ tỷ thì đến cả góc áo của Hoàng Thượng cũng đều không
nhìn thấy, chả lẽ tỷ tỷ không thương Hoàng Thượng sao?” Lãnh Phù phẫn nộ quát to, “Câm miệng!”
Tôi nghe đại khái cũng hiểu ra, Viêm Hoả
là bởi vì Lãnh Phù bị tổn thương mà thấy bất công, chỉ là nàng ta lại
hiểu lầm lớn với tôi, tôi bình tĩnh nghe xong những lời giận dữ của
nàng ta nói, nàng ta thấy tôi không nói gì thì giận cười bảo, “Thế nào?
Hiện giờ sao ngươi không nói đi! Lúc trước ở Đột Quyết ngươi không phải
dùng hết mọi cách để được Hoàng Thượng yêu thích đó sao? Ngươi thực sự
không phải là kẻ lừa đảo bình thường, ngươi trộm được lòng Hoàng Thượng, lại càng thương tổn tới lòng của người khác ngươi có biết hay không!
Ngươi xem xem ngươi thật ích kỷ biết chừng nào, lọt vào báo ứng của
người khác là đáng lắm!”
Nghe câu nói vậy, lòng tôi bỗng tức giận
dâng đầy, giương to mắt nhìn Viêm Hoả chằm chằm, “Được, ngươi nói rõ cho ta biết, ta đã làm sai cái gì mà bị báo ứng này!”
Lãnh Phù quay đầu nhìn tôi, nói thản
nhiên, “Cảm ơn ngươi tới thăm ta, những lời Viêm Hoả nói ngươi đừng để ở trong lòng, mời ngươi trở về cho!”
Tôi ngẩng cao đầu nói kiên định, “Không, người cứ để cho nàng ta nói đi!”
Hôm nay tâm tình tôi rất tuyệt, hoàn toàn đã bị nàng ta làm hỏng hết, tôi sẽ để cho nàng ta nói hết ra tôi đã làm sai cái gì mà nàng ta lại ô nhục tôi đến như thế.
Viêm Hoả gạt tay lãnh Phù ra, oán hận hét một hơi, “Được, hôm nay ta sẽ nói hết cho ngươi nghe, Tình cảm của
Hoàng Thượng và tỷ tỷ ta trước kia chưa gặp người thì rất tốt, nhưng
ngươi xuất hiện thì chẳng những cướp đi vị trí của tỷ tỷ, mà lại càng
làm cho Hoàng Thượng mê muội, ngươi nói người không muốn ngồi trên vị
trí hôm nay sao? Lúc trước không phải ngươi muốn ở lại Đột Quyết đó sao? Vì sao còn chạy về, vì sao lại còn muốn tiếp cận Hoàng Thượng nữa! Ai
chẳng biết nói ngươi rắp tâm hiểm ác, khổ nhục tâm kế, phút cuối cùng
lại ra vẻ vĩ đại, làm cho Hoàng Thượng muốn dừng với ngươi mà không nổi, trong lòng cứ áy náy, hiện giờ ngươi vừa lòng rồi chứ? Mọi mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi còn ở đây luôn mồm nói mình không cần sao?
Theo ta thấy là ngươi cố ý dùng thân phận đến để áp tỷ tỷ của ta, cố ý ở đây khoe ra, ngươi nói tỷ tỷ của ta khổ sở biết bao, nào có nói một
đằng làm một nẻo, chuyên tìm phiền toái tới cho Hoàng thượng, lại còn
muốn Hoàng thượng vì chuyện của người nữa, lại đối nghịch với cả văn võ
trong triều, ngươi rốt cục muốn rắp tâm làm sao nữa đây!”
Trong lòng Viêm Hoả, mọi chuyện tôi làm
đều biến thành méo mó, nàng ta nói có chút cũng đúng, đúng là tôi đã
chọc cho Long Kỳ phiền toái không ít, nhưng chút phiền toái này không
phải là tự tôi tìm tới, mà chính là bọn họ tìm tới tôi, tôi có thể làm
sao đây?
Nàng ta bất bình nói chuyện trước đây tôi cướp Hoàng Thượng đi, nhưng mà nàng ta vì sao lại nanh nọc với tôi vậy
chứ? Tôi lý giải không nổi, hít một hới thật sâu, bình tĩnh nhìn thẳng
vào mặt nàng ta nói, “Viêm Hoả, ngươi nhầm rồi, ngươi không hiểu tình
yêu, không hiểu yêu người thì không có tư cách nói những lời như này!
Hơn nữa, ta cũng không cướp Hoàng Thượng đi, ta cũng không có tâm cơ để
lừa chàng, chàng cũng là chủ nhân anh minh trong lòng các ngươi, vừa rồi theo như lời ngươi nói tràn ngập thành kiến với ta, ta tha thứ cho
ngươi, nhưng tuyệt đối không cho phép ngươi ô nhục ta, bởi vì ngươi chỉ
là một trong những kẻ đứng nhìn, không có tư cách dạy dỗ ta”
“Tỷ tỷ, tỷ xem đi, tỷ xem xem nàng ta nói cái gì đấy! Nàng ta nói ta không biết yêu, ta biết yêu chứ, ít nhất ta
so với ngươi hiểu được yêu những người xunh quanh, yêu người bên cạnh
mình!” Thân mình Lãnh Phù run lên, dường như đã bị đả kích rất trầm
trọng, Viêm Hoả đau lòng nhìn khuôn mặt Lãnh Phù càng ngày càng trắng
bệch, giọng mềm nhẹ, “Tỷ tỷ, tỷ tức giận đó ư? Tỷ sao thế?”
Con ngươi trong suốt của Lãnh Phù dâng
đầy nước, dường như bị áp lực quá lâu rồi, giọng điệu có chút sợ run
nói, “Viêm Hoả, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nói với nàng ta một chút!”
Viêm Hoả không nghe, có chút tức giận kêu lên, “Tỷ tỷ…”
“Các ngươi đều lui cả đi!” Lãnh Phù hít
sâu một hơi rồi bình tĩnh trở lại, nhìn cung nữ chung quanh, Viêm Hoả
hơi bĩu môi, oán hận liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi đi ra ngoài, trong
phòng chỉ còn lại mình tôi và Lãnh Phù, Lãnh Phù thản nhiên nói, “Ngồi
xuống đi! Ta biết mục đích ngươi tới tìm ta”
Tôi ngạc nhiên ngồi xuống, không nói gì, dĩ nhiên là nàng ta biết rồi, Lãnh Phù ngước mắt nhìn tôi, “Ngươi thương chàng sao?”
Tôi không do dự gật đầu, Lãnh Phù thở
nhẹ ra, tiếp tục nói, “Tối hôm đó, chàng tới là thảo luận cùng ta, rốt
cục chàng không biết làm sao với ngươi nữa! Chàng nói chàng sợ nắm không được lòng của ngươi” Tôi hoàn toàn giật mình sựng lại, Lãnh Phù nói đến đây khoé môi cười khổ, cười đến không cam lòng, “Chàng hỏi ta phụ nữ
cần gì nhất? Ta nói cho chàng biết, là thật tình đối đãi, là yêu duy
nhất. Ta lúc đó thật sự kinh ngạc, từ lúc ta theo chàng tới giờ chưa bao giờ nghe chàng nói tới chuyện này, chàng thế nhưng vì ngươi mà hỏi đến
mấy vấn đề ngu ngốc này, thật buồn cười lắm!” Trong mắt Lãnh Phù đầy lệ, lòng thống khổ tràn ra, tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cũng tận mắt nhìn thấy sự thống khổ trong mắt nàng ta, lòng lại chấn động, Long
Kỳ thực sự vì tôi mà đi hỏi nàng ta việc này ư?
Lãnh Phù cảm thán xong, nghênh mặt lên,
làm cho nước mắt không rơi xuống, “Tối đó, ta thực không cam lòng, chàng thực tàn nhẫn, cùng một người yêu chàng nói tới chuyện một người phụ nữ khác, vì thế, đêm đó ta cầu xin chàng, cầu chàng ở lại, chàng đồng ý
rồi ôm lấy ta ngủ. Đây là chuyện chưa bao giờ ta dám hy vọng xa vời gì,
một khắc hạnh phúc đó, là từ nhỏ tới lớn ta thấy hạnh phúc nhất. Ta thật hy vọng đêm đó không trôi đi mà vĩnh viễn dừng lại, đã có được đêm đó,
ta hoàn toàn đã hết hy vọng, ngươi có biết là vì sao không? Bởi vì lúc
chàng ôm lấy ta, còn gọi tên của ngươi” Lãnh Phù dường như đã nói ra
chuyện thống khổ vô cùng, nàng bình tĩnh nói xong, nhắm mắt thật chặt
lại làm cho nước mắt không chảy xuống được, tôi sợ ngây người, rốt cục
Lãnh Phù khống chế không nổi bất ra tiếng nấc nghẹn nào, nức nở. Tôi từ
trong sự kinh ngạc phục hồi trở lại, rốt cục đã biết vì sao Viêm Hoả lại có thể hận giận tôi như thế, chắc chắn là đã biết chuyện này, kìm không nổi mới thay Lãnh Phù trả thù tôi. Trong lòng tôi đã rõ, ý nghĩ cũng
chấn động, trong lòng cứ gọi tên chàng cuồng lên, Long Kỳ…
Giờ khắc này lòng của tôi lại thế mà đau
đớn, vì ai ư? Tôi không biết nữa, tôi cảm thấy trên thế giới này tình
yêu là tàn nhẫn nhất, vô tình nhất, kiên định mà không tồi nhất, có thể
huỷ diệt đi tất cả. Tôi không biết là nên hưng phấn hay là hét lên chói
tai, trong đầu cứ trống rỗng, Lãnh Phù cười thảm bảo, “Ta kém vĩnh viễn
so với ngươi, ta đố kị ngươi, hận ngươi lắm, nhưng những lời ngươi nói
vừa rồi đã nhắc nhở ta, người không hiểu yêu thì cũng không có tư cách
nói yêu, ngươi nói đúng lắm, ta không hiểu được tình yêu, đời này kiếp
này của ta cũng sẽ không có”
Tôi đồng tình nhìn nàng ta, vẻ mặt nàng
ta lộ nét sầu thảm rung động tới tôi, vận mệnh, đều là vận mệnh nói đùa
trêu cợt con người ta. Tôi đứng lên, nói nhẹ nhàng với nàng ta, “Lãnh
Phù, vận mệnh trêu người, xin ngươi đừng có trách ta”
Nàng ta ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lạnh
lùng tới mức doạ người, “Ta không trách ngươi nhưng xin ngươi đồng ý với ta một việc, hết lòng hết dạ thương chàng, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Cả người tôi chấn động nhìn thật sâu vào nàng ta, tôi kiên định gật gật đầu, “Được ta đồng ý với ngươi!”
Đi ra khỏi cung Lãnh Phù, thần chí của
tôi vẫn có chút hoảng hốt, Hoan Nhi đỡ lấy tôi, “Nương nương, có phải
lãnh Chiêu Nghi bắt nạt người không? Nếu như thế em sẽ bẩm báo Hoàng
Thượng luôn!”
Tôi ngăn nàng ta lại, “Chuyện này cũng
trăm ngàn lần đừng nói với Hoàng Thượng, cũng đừng nói tới chuyện ta đã
tới đây, biết chưa?” Hoan Nhi khó hiểu gật gật đầu, tôi thở dài, tôi
trách lầm chàng, tôi ích kỷ, tôi không đủ rộng lượng…Tình yêu thực làm
cho con người ta chịu tội mà.
Tâm tình trầm trọng bỗng dưng bay biến,
nghe những lời Lãnh Phù nói ra, tôi đã bình thường trở lại, tận đáy lòng tự an ủi, chuyện này cứ chấm dứt như vậy đi! Sau này không cần nhắc lại nữa, không cần lại làm cho Lãnh Phù bị tổn thương nữa.
Trên đường về cung, tôi nhìn thấy rất
nhiều phi tần của Long Kỳ đang chơi đùa vui vẻ, người nào người nấy xinh đẹp như hoa, dáng người xinh đẹp, hậu cung vốn là một cung điện rất
đẹp, phụ nữ ở đây không ai là không đẹp cả, không ai là không xinh, từ
đẹp này ở đằng sau hậu cung là nông cạn nhất, cũng bởi vì dạng này cả.
Tôi thì lại thuộc dạng khác, là một người bị kẻ khác đố kị vô cùng.
Lúc này, một đám người đông đảo chân
thành ở trước, tôi ngước mắt nhìn, là đoàn người của Lệ Phi, ánh mắt Lệ
phi chạm phải tôi trong chớp mắt giận tái người, tôi ngẩng đầu, nở nụ
cười lạnh nghênh đón. Từ lần trước sau khi tôi chỉnh nha hoàn của nàng
ta xong, sau này tôi rất ít khi nhìn thấy nàng ta, nay Lan phi đã bị
biếm vào lãnh cung, ngoài Thái Hậu ra, trong cung tôi và nàng ta có thân phận cao nhất, sắc mặt Lệ phi cười cực kỳ miễn cưỡng, “Ôi, vị này là ai vậy nè? Vũ phi nương nương này là đang định đi đâu đây?”
Tôi cười nhẹ nhàng, “Còn có chỗ nào đi nữa đâu, chẳng phải là cùng Hoàng Thượng ăn cơm trưa đó thôi!”
Sắc mặt Lệ phi lại càng không được tự nhiên, giọng điệu không ổn nhuốm màu ghen tuông, “Nếu là vậy, vậy thì không quấy rầy rồi!”
Tôi mỉm cười, gọi lại nàng ta, “Lệ phi nương nương, sao không cùng đi?”
Sắc mặt Lệ phi thay đổi, dường như bị áp
lực tức giận vô cùng, cả người run rẩy, “Không cần! Vũ phi nương nương
tự khác đi thôi!” Những lời nói này của tôi đã làm cho nàng ta hết chê
cười. Cùng là phi tử, nàng ta chỉ là hư danh, trong hậu cung ai cũng đều biết nàng ta là do Thái Hậu tuyển chọn, hơn nữa chưa bao giờ được sủng
hạnh, hiện giờ xem nàng ta ở trước mặt mọi người cao ngạo cỡ nào, hãnh
diện ra sao.
Tôi cười nhẹ nhàng, thong dong cùng dẫn
theo Hoan Nhi trong ánh mắt đố kị của mọi người nghênh ngang rời đi. Lại đúng lúc này nghe thấy một giọng trào phúng vang lên, “Xem xem vẻ đắc ý của nàng ta kìa, hiện giờ trong mắt nàng ta ngoài Hoàng Thượng ra có
còn coi ai ra gì đâu? Thật là buồn cười ghê”
Ánh mắt lạnh lùng của tôi đảo qua, nhận
ra được cô gái này là ai rồi, lần trước là nàng ta lúc nào cũng đi sau
Thái Hậu, nói vậy cũng là trợ thủ đắc lực trong thế lực của Thái Hậu,
xem quần áo của nàng ta thì tưởng là người mới đến. Nhìn thấy tôi nhìn
nàng ta, cả người nàng ta co rúm lại một chút, có chút tránh né ánh mắt
của tôi. Tôi xoay người nhẹ nhàng đến trước mặt nàng ta, cười nhạo bảo,
“Ngươi nói cho ta nghe một chút xem nào, nói luyên thuyên sau lưng chả
nhẽ lại không thể cười được sao?”
Nàng ta sợ tới mức sắc mặt e ngại, cúi
đầu không dám ngẩng lên nói chuyện, tôi cất cao giọng, cả giận nói,
“Ngươi nhưng nói thật ra nào! Buồn cười tới mức không thể cười nổi!”
Nàng ta sợ tới mức lùi lại sau từng bước
vội vàng quỳ xuống trên mặt đất, cất giọng run run nói, “Buồn cười….Buồn cười….Nương nương thứ tội…”
Tôi nhìn nàng ta một cái, vứt lại một
câu, “Sau này nhớ chú ý tới lời nói hành vi của mình, nếu có có chút lời nói điên khùng mà ta nghe được, ngươi tốt nhất nên cẩn thận cho ta
chút!”
Nói xong, tôi dẫn theo Hoan Nhi đi lên
đằng trước, đằng sau câm như hến, rốt cục cũng không nghe thấy tiếng nói nào. Tôi không về cung Phiêu Hoa, mà trực tiếp đến thư phòng của Long
Kỳ. HÀ công công nhìn thấy tôi đến thì hành lễ nói, “Nương nương, Hoàng
Thượng đang xử lý chính sự, hay là người đợi bên ngoài một lát được
không?”
Tôi cứ đứng bên ngoài đợi chàng, Hà công
công nhìn thấy tôi đứng một bên, lại nói hơi nhiều, “Nương nương, lão nô có chút không biết có nên nói là sớm quá hay không, nhưng người cũng
đừng lo lắng, đây cũng là chuyện sớm muộn gì mà thôi”
Tôi nhìn ông một cái, “Chuyện gì vậy?”
Hà công công cười hì hì, ghé sát tai tôi, “Chắc là Hoàng thượng đang định phong nương nương làm Quý phi đó!”
Đầu tôi nổ bùng, không nghe nhầm đó chứ? Tôi kinh ngạc nhìn ông, cau mày nói, “Thật ư? Sao mà ông biết vậy?”
Hà công công thoáng đắc ý đón trước, “Lão nô đã hầu hạ bên Hoàng Thượng mười mấy năm rồi, tâm sự này đó của Hoàng Thượng vẫn là do Lão nô nghiễn ngầm mà ra cả, chỉ là bây giờ còn có
chút trở ngại, rất khó giải quyết”
“Chuyện gì?” Tôi cau mày lại, Hà công
công nhẹ giọng nói, “Còn không phải Thái Hậu bên đó sao, bà ấy triệu tập một ít lão thần, bảo bọn họ viết thư tấu, ngăn chuyện Hoàng Thượng tứ
phong đó! Thái Hậu cứ nắm lấy lai lịch của nương nương không rõ ràng,
nói tổ tiên của nương nương cũng không phải làm quan, hơn nữa lễ nghi
cũng không hoàn hảo, quả thực là….aizzz, thôi không nói nữa!” Hà công
công im mồm, trong lòng tôi đã rõ, nếu thật sự Long Kỳ muốn phong tôi
làm Quý Phi, chuyện này thật sự là chuyện khó giải quyết thật. Nhất định Thái Hậu sẽ nắm chặt lấy không buông, bắt triều thần lấy chuyện này ra
ép Long Kỳ, không đồng ý phong tôi là quý phi.
Tôi đối với thân phận không quan trọng
như vậy, vừa đúng lúc ở trong hoàng cung, lại nhất định vì chuyện này mà ưu phiền, nếu Long Kỳ cho tôi, tôi sẽ không thể ra bên ngoài được,
chàng định cho tôi có vị trí vững vàng trong hậu cung, chỉ là Thái Hậu
quyết tâm không cho tôi bước qua, cố chặn đứng lại, cũng làm cho Long Kỳ làm việc không thuận lợi.
Tôi hỏi Hà công công, “Hoàng Thượng đang triệu kiến người nào vậy?”
Hà công công thờ dài thườn thượt, “Còn
không phải là hai người bảo thủ kia sao? Cứ nắm lấy nhược điểm của nương nương, vẫn chẳng chịu buông tay, Hoàng Thượng triệu kiến họ vài lần
rồi!”
Lòng tôi bỗng thấy hơi nóng, thật đúng là người bảo thủ thật, chỉ có biết nắm lấy này đó thôi, thật sự là không
buông tha. Tôi hướng thư phòng đi đến, HÀ công công giật mình kinh ngạc, gọi theo sau, “Nương nương, người định đi đâu vậy hả!”
“Ta muốn tới nhìn một chút xem hai người
bảo thủ này xem!” Tôi ném lại câu đó, còn người thì đã bước vào trong
thư phòng rồi. Long Kỳ đang ngồi ở ghế trên, dưới đất quỳ có hai lão
thần, Long Kỳ nhìn thấy tôi đến thì có chút ngạc nhiên rồi lập tức nhìn
tôi cười cười, hai lão thần giật mình sựng lại, tôi ngồi xuống bên cạnh
Long Kỳ, Long Kỳ hạ giọng thì thầm hỏi, “Sao thế nào lại rảnh rỗi đến
đây vậy?”
“Em muốn đến nhìn chàng! Không được sao?” Tôi cười khẽ nói, cảm giác đối với chàng đã khôi phụ như ban đầu, hơn
nữa lại càng sâu hơn, nghe xong những lời Lãnh Phù nói, tôi lại càng cảm động bởi hành động hết thuốc chữa của chàng, chàng đã làm cho tôi nhiều như vậy, còn tôi lại không nghĩ tới hồi báo, chỉ có thể dùng sự yêu
thương nhiều hơn hưởng ứng với chàng.
Nhìn thấy tôi và Long Kỳ nói đùa với
nhau, lão thần đang quỳ nói, “Hoàng thượng, chuyện này Hoàng thượng
không thể không lo lắng nha! Tổ huấn không thể làm trái được!”
Long Kỳ mặt lạnh đi, làm như không kiên
nhẫn được nữa, phất phất tay bảo, “Được rồi, các ngươi không cần lấy tổ
huấn ra bức hiếp trẫm, chuyện này trẫm đã quyết định rồi, lui ra đi!”
“Hoàng thượng….Nhưng mà…..” Lão thần hình như còn muốn nói nữa, tôi cau mày, xem ra không giúp bọn họ tẩy sạch
não, đời này bọn họ cứ đều luẩn quẩn mãi trong lòng, tôi cất cao giọng
nói chen vào, “Tổ huấn là cái gì vậy? Tổ huấn còn không phải là do chính Hoàng Thượng các đời tạo ra sao, hiện giờ ngồi ở trước mặt các ngươi
đây là vua một nước, chả nhẽ ngài ấy không có quyền lực sửa lại tổ huấn
sao? Nếu cả đương kim hoàng thượng mà đến uy tín này không có nữa, thì
ngài ấy có phải là quân lâm thiên hạ nữa đâu, quần thần khống chế, ngẫm
lại, cổ huấn này xưa cũ lắm rồi, không thích hợp với Hoàng triều Vĩnh
Hán bây giờ, tổ huấn nên sửa đổi lại”
Những lời nói của tôi làm cho hai vị lão
thần sợ tới mức không nhẹ, mở to mắt nhìn tôi, bỗng chốc không có phản
ứng gì, làm Long Kỳ đang cười bỗng bừng tỉnh, trong mắt Long Kỳ là một
mảng cười, “Ái phi của trầm nói đúng lắm, tổ huấn này không phù hợp nên
sửa đổi lại!” Nói xong lại cười rất to, rất thoải mái, hai lão thần tức
nổ cả mắt, râu tóc bay tứ tung, mãi một lúc sau mới nói được, “Nương
nương đây là coi rẻ tổ tiên, nói ô miệt!” Nói xong vòng tay hướng lên
trời, “Tổ huấn là các đời hoàng triều truyền xuống, làm sao nói là có
thể dễ dàng sửa đổi được chứ? Đây là không thể được rồi!”
Xem ra đúng là ý tưởng truyền thống rồi,
tôi cau mày, mặt lạnh dò hỏi, “Được các ngươi luôn miệng nói là tổ huấn
tổ huấn, vậy xin hỏi tổ huấn này là ai định ra thế? Là ai hả?”
“Điều này….” Hai lão thần mặt mày choáng
váng, bỗng chốc im mồm không nói được gì, tôi lại tiếp tục, “Các ngươi
cũng nên thay đổi tư tưởng chút đi, chả nhẽ nước lớn Hoàng triều Vĩnh
Hán huy hoàng hôm nay cũng bị luật pháp cũ gây trở ngại mà đi tiếp sao?
Thế giới mỗi ngày một thay đổi, mỗi ngày một thiên biến vạn hoá, các
ngươi cứ luôn dùng quy củ cũ của tổ tiên mà làm việc không thay đổi, làm từng bước, các ngươi có còn đầu óc nữa không đây? Chúng ta hẳn là phải
bước theo đồng bộ cùng thế giới đi tới chứ, không ngừng sáng tạo ra cái
thích hợp để phát triển quy củ, ngươi nói tổ tiên chả nhẽ là ngựa thần
hay sao? Nó có thể biết trước được tương lai hay sao? Nó có thể đem mọi
chuyện trong Vĩnh Hán này quy định ra hết hay sao? Không phải, nó cũng
là người, nó chế định ra một chút chưa rõ, đại khái gọi là quy củ đi, cụ thể thế nào thì căn cứ vào sự phát triển của các đời hoàng triều mà
phát triển xuất phát từ đương kim Hoàng thượng để bổ sung, như vậy mới
có thể trợ giúp cho Hoàng triều tiến bộ được, mới không ngừng hoàn hiện, ngươi có biết hay không, bộ quy củ cũ này của các ngươi có đáp ứng được vậy sao?”
Hai lão thần bị khí thế bức người của tôi nói doạ cho, Long Kỳ cũng kinh ngạc nhìn tôi, lập tức cười phì, tôi
liếc trừng mắt, cười hay lắm sao? Hai lão thần còn đang sửng sốt một
lúc, như chưa tiêu hoá nổi một đoạn dài dòng kia của tôi, hai người cứ
nhìn nhau, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, trong lòng đấu tranh kịch liệt,
mãi một hồi lâu, hai vị lão thần cùng gật gật đầu, mới vòng tay nói,
“Nương nương nói thật ra cũng có lý! Chỉ là sửa đổi tổ huấn cũng không
phải chuyện dễ dàng gì, phải được các vị đại thần nhất trí biểu quyết
mới được, Hoàng Thượng người xem…”
Long Kỳ cười nhạt bảo, “Được, các ngươi
căn cứ theo kế hoạch của ái phi, mau chóng định ra bản dự thảo, trẫm
muốn sửa đổi luật pháp của Vĩnh Hán”
Hai vị lão thần quỳ xuống chào rồi lui
ra, Long Kỳ kéo lấy tay tôi, cười bảo, “Thật là một ái phi tốt của trẫm, những lời nói này đến làm cả trẫm cũng kinh ngạc nữa, lại cũng gợi ý
cho trẫm nhiều ý tưởng, trầm biết cảm ơn nàng thế nào bây giờ đây?” Hả”
Tôi chỉ căn cứ theo sự phát triển của xã
hội mà nghĩ nói ra thôi, không ngờ lại đúng là có hiệu quả thật. Nhìn
chàng, trong lòng càng thêm yêu thích hơn, chàng có lẽ sẽ làm tôi thương tâm khổ sở nhưng chàng làm tất cả cũng đều vì tôi cả mà. Tôi cắn môi,
khẽ hỏi, “Nghe Hà công công nói, chàng định phong em là Quý phi có thật
không?”
“Thật đó, hậu cung này cũng nên giao cho
một người giống như ái phi – người phụ nữ quyết đoán quản lý rồi!” Long
Kỳ cười nói, tôi giật mình, có chút lo lắng, “Nhưng Thái Hậu bên đó…”
Ánh mắt Long Kỳ bỗng nhiên lạnh xuống,
“Thái Hậu bên đó nàng không cần quan tâm, trẫm sẽ giải quyết! Ngày mai
trẫm bảo nội thần sửa một phần thánh chỉ, phong nàng làm Quý phi, tất cả mọi chuyện trong hậu cung giao nàng làm chủ, Thái Hậu chỉ là phụ giúp
mà thôi!”
Tôi mỉm cười, nhìn tổng thể người đàn ông này của tôi, cảm thấy thật vui thật thoả mãn, chàng đã vì tôi làm tất
cả, chỉ là tôi có đôi lúc ngây ngốc không biết tâm ý của chàng, hơn nữa
cứ suy đoán lung tung, làm quý phi của chàng, tôi nguyện ý, chỉ cần ngày đêm được đứng bên cạnh chàng thì có gì tôi cũng đều nguyện ý cả.
Lúc này nghe thấy giọng Long Kỳ như mê hoặc bên tai, “Ta còn muốn đưa nàng lên làm Hoàng Hậu nữa, nàng có biết không?”
Tôi bị kinh hoảng không nhỏ, làm cho tôi
trở thành mẫu nghi thiên hạ của một quốc gia sao? Trời ơi, không phải là tôi coi thường mình đâu nhé, có đôi lúc, tôi còn thực sự hoài nghi năng lực của mình nữa đó, trong lòng tôi thật sự kích động, nắm lấy tay
chàng, dựa sát vào lòng chàng, sẵng giọng, “Em còn chưa đạt tới khả năng này đâu, có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả!”
“Ta đã nói là nàng có thể mà, làm tốt hay không ta ở đằng sau trợ giúp nàng!” Long Kỳ nói ôn nhu, xoa má tôi, tiếp đó hôn xuống.
Tôi từ trong lòng chàng ló đầu ra ngẩng lên, vội vàng hỏi, “Đúng rồi, có tra ra kẻ tặng túi hương cho em không?”
Ôi có thể thấy sắc mặt đang biến đổi, “Đã tra xét ra rồi, trẫm đã bức cung hắn, cuối cùng cũng có người khai ra
lai lịch của hai kẻ kia, bọn họ vốn không phải là người ở chùa Khải
Phúc, mà là kẻ lánh đời trong giang hồ, là một đôi bà cháu. Ngày đó sau
khi tặng cho nàng túi hương xong thì biến mất không thấy, trẫm đã phái
đại nội mật thám truy tìm, quyết tìm cho ra hai kẻ đó! Nàng yên tâm đi!
Trẫm tuyệt đối không tha cho bọn chúng đâu!”
Người lánh đời, chả trách vị ni cô kia
trông thần khí trấn định thế, đó không phải là loại người bình thường có thể làm được. Tôi và bà ta không liên quan, bà ta không có khả năng hại tôi được, do vẫn còn nhớ rõ bà ta niệm một đoạn kinh, nói vậy bà ta vẫn là kẻ có võ công cao cường, khi đó tôi cảm thấy rất buồn ngủ, xem ra bà ta đã dùng tới pháp lực, hiện giờ có thể cơ bản xác định đằng sau các
bà ấy có một kẻ thao túng, tôi nghĩ mãi mà đoán không ra là ai, tôi chỉ
chờ mong sau khi Long Kỳ bắt được bọn chúng sẽ cùng đối chất với nhau.