Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 104
“Vũ Nhi, nàng thấy thế nào?” Bên tai
truyền đến tiếng hỏi, cảm giác người người lấy tay vuốt lên má tôi,
giọng rất nhẹ nhàng, tôi như được dựa dẫm vào, nắm chặt lấy loại an tâm
này nỉ non, “Đừng đi….Đừng bỏ em…Em không phản bội chàng…Không có mà…”
Tôi thật sự muốn nghĩ đến muốn đối với
chàng tận tâm tận tuỵ và đau đớn, tôi muốn chàng cũng chia sẻ cùng tôi,
cùng nhau thừa nhận. Một bàn tay lau trán ướt nhẹp của tôi, “Vũ Nhi ngốc ơi, ta tin tưởng nàng mà”
Thật ư? Tôi giãn mày ra, tự hỏi, chàng
thật sự tin tưởng ư? Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, có một nỗi niềm vui
sướng lan tràn, tôi không rõ đây là mộng hay tỉnh nữa, cứ chìm sâu vào
ngủ say.
Lúc có ý thức chìm nổi, bên tai dường như rất yên tĩnh, mí mắt của tôi rất nặng, bất kể tôi dùng sức kiểu gì cũng đều không thể mở ra được. CẢ người tôi rất nhẹ, nhẹ như trên mây vậy,
bay phiêu lãng trên bầu trời, cả người vô lực, rất yếu đuối, rốt cục, cố một lát mắt của tôi mở được. Hoàn cảnh quen thuộc, tôi đang ngủ trong
tẩm phòng của mình, chớp chớp mắt, quen dần với bóng tối, không biết ngủ đã bao lâu tôi không rõ nữa, cảm thấy như đã ngủ rất lâu rất lâu lại
dường như mới chỉ ngắn ngủi có một khắc vậy. Tôi giật giật tay, lại có
cảm giác như bị cái gì đè nặng, mới giật mình thấy trên giường còn có
một người nữa. Ai vậy nè? Ai đang ngủ trên giường tôi vậy hả?
Đèn không có, trăng cũng không, trong
tình trạng tôi suy yếu, giật giật thân mình, cảm thấy có một bàn tay ôm
lấy tôi. Tôi ngủ trong một vòm ngực, trên đầu truyền đến tiếng thở trầm
ổn, lòng tôi tức thì vui mừng trở lại.
Kinh ngạc vì chàng là người nằm bên mình, chàng thế mà lại cùng tôi ngủ trên một giường. Tôi kích động run rẩy cả người, làm chàng tỉnh, “Tỉnh rồi hả?”
Giọng là của chàng, cả người suy yếu như
bị hưng phấn làm chấn động, tôi khẽ “ừ” một tiếng, chàng kéo chăn lên
trên người tôi, giọng có chút mạnh, “Ngủ tiếp đi!” Chỉ lát sau hình như
chàng lại bắt đầu ngủ.
Tôi vốn ngủ no lắm rồi, mở to hai mắt
nhìn vào bóng tối, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của chàng trên người
truyền đến, cực kỳ thân thiết mà lại ái muội, len lỏi vào tận chỗ nào đó trong lòng tôi rung động. Khoé môi tôi cong lên cười, nhắm mắt lại, ra
sức chui sâu vào trong lòng chàng hơn, áp sát mặt vào lồng ngực có trái
tim đang đập mạnh mẽ, lặng yên đi vào giấc ngủ.
Trời sáng tôi lại tỉnh, vừa mở mắt ra,
nhìn thấy một dôi mắt đen sẫm nhìn, tôi hoảng sợ, chàng đưa tay ra sờ sờ trán tôi, lẩm bẩm, “Hết sốt rồi!”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Hoan Nhi kêu lên, “Nương nương đã dậy chưa ạ?”
Tôi ngồi dậy định xuống giường lại bị
Long Kỳ ngăn lại, người nào đó xuống giường trước, Hoan Nhi bưng chậu
nước ở địa sảnh tiến vào trong phòng, nhìn thấy bóng đang mặc quần áo sợ tới mức suýt nữa thì làm rơi chiếc chậu nước xuống đất, “Nô….Nô tỳ xin
thỉnh an Hoàng Thượng!”
Long Kỳ nhìn nàng ta một cái, “Đứng lên đi!”
Hình như Hoan Nhi sợ chết khhiếp, đứng
một bên quan sát cẩn thận Long Kỳ, vừa nhiì về phía tôi, nháy mắt với
tôi cười. Tôi định cười thì Long Kỳ đã thay xong quần áo, quay đầu nhìn
tôi, “Chăm sóc thân thể cho tốt vào, chiều Trẫm sẽ tới thăm nàng!”
Nói song, không biết Hà công công chui ra từ chỗ nào, Long Kỳ nhìn ông một cái, “Bãi giá hồi cung!”
Long Kỳ vừa đi, Hoan Nhi mở tròn mắt kinh ngạc hỏi, “Nương nương, tối qua lúc em hầu hạ nương nương ngủ rồi,
Hoàng thượng cũng còn chưa tới nha!”
Chả nhẽ tối qua chàng mới tới sao? Trong
tôi chẳng nhớ gì cả, chỉ biết là nửa đêm tỉnh lại cảm giác có người bên
cạnh, chắc là nửa đêm chàng vào rồi, tôi đoán vậy.
Hoan Nhi vui vẻ bảo, “Chả lẽ Hoàng thượng nghe được những lời nương nương nói, thật không giận nương nương nữa sao?”
Lòng tôi buồn bực, cau mày bảo, “Ta nói cái gì hả?”
“Lúc nương nương hôn mê, cứ nói mê gì đó, nương nương không nhớ sao?” Hoan Nhi kỳ lạ nhìn tôi, tôi hoảng sợ, tôi
thật sự không biết mình đã noó gì, tôi cũng không biết nói gì nữa.
Những lời nên nói? Lòng tôi kinh ngạc, ép hỏi luôn, “ Hoan Nhi, ta đã nói gì vậy? Nhanh nói chút cho ta biết xem nào”
Hoan Nhi cười hì hì bảo, “Nương nương chỉ nói có vài câu thôi, gì mà em không phản bội chàng, em thật tình thích
chàng, đừng bỏ em, em yêu chàng, em rất nhớ chàng…”
Hoan Nhi nói liên tục một hồi xong làm
tôi ù hết cả đầu, mới nghe ra mà ngơ ngẩn cả người, tôi thật có nói ra
những lời buồn nôn như thế này đó ư?
“Chắc chắn là Hoàng thượng đã nghe được
những lời trong lòng nương nương rồi, mới hết giận, tối hôm qua mới lặng lẽ chui vào trong chăn cùng ngủ với nương nương! Trận bệnh này của
nương nương cũng đúng lúc đó nha!”
Tôi đỏ bừng mặt tức giận trách, “Em rủa
ta sinh bệnh có phải hay không?” Hoan nhi vội vàng giải thích, “Hoan nhi không có ý này đâu, Hoan Nhi chỉ cảm thấy là sự ngăn cách giữa nương
nương và Hoàng thượng đã bị tiêu trừ rồi thôi!”
Chàng tin tưởng tôi thật ư? Chàng không
giận mình nữa sao? Nghĩ lúc nằm bệnh, tôi mới nghĩ đến vì sao tôi lại bị bệnh, chàng thế nhưng cùng Lãnh Phù…Tôi lại cảm thấy hỗn loạn, lúc này
một bị thái giám kêu lên bên ngoài, “Vũ phi nương nương có trong không
ạ?”
Tôi đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy vị thái giám quỳ trên mặt đất thì hỏi, “Tìm ta có chuyện gì sao?”
“Lệ phi nương nương mua hoa quả từ ngoài cung mang về, muốn mời Vũ phi nương nương đến nhấm nháp ạ!”
Nhấm nháp hoa quả ư? Không biết nàng ta
còn tung chiêu bài gì nữa đây, tôi cười nhẹ nhàng, “Ngươi về nói cho Lệ
phi nương nương biết, tối qua ta chăm sóc cho Hoàng thượng có chút mệt,
không đi được!”
Sắc mặt Thái giám chợt đổi, vội vàng đứng dậy, “Vâng, thưa Vũ phi nương nương!”
Tôi muốn áp nàng ta, ai biết nàng ta cùng Thái Hậu phối hợp lập mưu hại tôi, suýt nữa thì đã bị sập bẫy của nàng
ta rồi. Thái giám của Lệ phi quay về, Hoan nhi lại giúp tôi ăn bữa sáng, trong lòng nhưng cũng sáng rỡ lên rất nhiều.
Lúc này nghe thấy tiếng tiểu Thuận tử truyền tới báo, “Nương Nương, ngoài cửa có vị cô nương cầu kiến!”
Cô nương à? Lòng tôi nhộn nhạo, bình
thường người tới đều là kẻ hầu của các phi tần, lần này tiểu thuận tử
báo là một cô nương, xem ra không phải người trong cung, tôi nghĩ xong
thì thản nhiên đáp, “Mời nàng ta tiến vào!”
Một lát sau, từ bên ngoài xuất hiện một
bóng áo trắng, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ta ngay, là Bạch
Lăng ở quý phủ của Hàm Mặc, nàng ta tới gặp tôi làm gì thế nhỉ? Tôi đứng dậy bước xuống bậc thang tới đón nàng ta, “Bạch Lăng tỷ tỷ sao lại
không đến quý phủ vậy?”
Sắc mặt nàng ta không tốt lắm, hướng tôi
hành lễ, tôi đỡ lấy nàng ta. có chút lo lắng hỏi, “Tỷ tỷ đừng đa lễ, có
chuyện gì phát sinh sao?”
Tôi mời nàng ta đến ngồi trong phòng, lúc đầu nàng ta không nói một lời, sau đó thì giật giật miệng, rốt cục cũng nói ra mục đích lần này, từ lần trước phát sinh chuyện hãm hại tới nay
tính tình Hàm Mặc bỗng thay đổi, trở nên lúc thì lãnh đạm lúc thì táo
bạo. Hắn muốn đến gặp tôi, thăm tôi lại sợ mang tổn thương đến cho tôi,
đè nén sự xúc động trong lòng lại, mấy lần suýt nổi điên lên, mỗi ngày
trừ việc uống rượu ra thì chính là ra ngoài. Hôm nay Bạch Lăng lần này
tới tìm tôi cũng vì nguyên nhân là Hàm Mặc đã ra ngoài tới ba bốn ngày
rồi vẫn chưa trở về, bất đắc dĩ Bạch Lăng đành tìm tới chỗ tôi, hy vọng
tôi có thể cung cấp manh mối xem xem Hàm Mặc có thể tìm ở đâu.
Trong lòng tôi không biết nên làm gì bây
giờ, Hàm Mặc này là người đang ông xen vào giữa sinh mạng của tôi, hắn
không cần phải như vậy, không cần vì tôi mà hại chính mình. Hắn tốt như
thế, vĩ đại như thế, lại bởi vì tôi mà biến thành vậy, tội tình gì chứ?
Nhưng mà con người chính là động vật phức tạp như vậy đấy, một khi đã
yêu rồi, cho dù đằng trước là ngục tù cũng đều nhắm mắt nhắm mũi mà tiến tới, giống như tôi vậy, thương yêu chàng đến mức không kìm nổi mình
nữa, tình nguyện thống khổ cũng tìm mọi cách để tiếp cận được chàng,
chẳng sợ cứ đứng xa xa nhìn chàng cũng tốt! Chỉ cần là chàng, tôi sẽ
giống như cơn khát tìm nước giải khát mà đến vậy.
Bạch lăng lo lắng nhìn tôi, nói vội vàng, ‘Vũ phi nương nương, trước kia quan hệ giữa người và Hàm Vương gia tốt
như vậy, người hẳn biết là chàng đi đâu có phải không?”
Chỗ nào đây? Hàm mặc sẽ đi đâu đây? Tôi
cố nhớ lại, đột nhiên hồi tưởng lại vài lần đi ra ngoài cùng hắn du
ngoạn, hắn có thể ở chỗ đó không đây?
Tôi nghĩ kỹ rồi nói với nàng ta, Bạch
Lăng vui sướng cảm tạ tôi, định đi, tôi nhìn theo bóng nàng ta gọi lại,
“Đợi chút, Bạch Lăng tỷ tỷ..”
Nàng ta quay đầu, nghi hoặc nhìn tôi, “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Xin tỷ chuyển giúp ta mấy câu tới Hàm Vương gia”
“Người nói đi!” Nàng còn nhìn tôi, tôi
hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí ra nói, “Xin tỷ chuyển tới ngài ấy, mê
luyến không thuộc loại chính mình gì đó kết quả chỉ là hoa trong gương,
trăng trong nước công dã tràng mà thôi (Ý nói tiền mất tật mang), mong rằng Hàm Vương gia biết dừng cương trước bờ vực, tìm người khác để yêu” Tôi nói có chút lạnh lùng, Bạch Lăng giật mình, cuối cùng hiểu ra
gật gật đầu, “Được, ta sẽ nói chi tiết cho ngài ấy, xin nương nương bảo
trọng!”
Nhìn thấy vẻ mặt nàng ta ngưng trọng quay đi, tôi lại nói với theo một câu, “Sau này hy vọng tỷ tỷ chiếu cố ngài ấy nhiều hơn!”
Lần này Bạch Lăng không quay đầu lại, chỉ dừng bước, trả lời, “Điều này không cần nương nương nói nhiều, Bạch
Lăng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng!”
Nhìn theo bóng kiên định của nàng ta,
lòng tôi cũng thấy yên ổn trở lại, cái kiểu yêu lặng thầm của Bạch Lăng
với Hàm Mặc làm cho tôi thấy mình không xứng bằng.
Chả mấy chốc mà đã chiều rồi, giọng Hà công công vang lên, “Hoàng Thượng giá lâm…”
Tôi từ trên ghế đứng bật dậy, đi cùng
Hoan nHi ra tới cửa, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng!” Một giọng lạnh nhạt vang lên trên đầu, “Đứng lên đi! Đã đỡ chút nào chưa?” Chàng ngồi lên
ghế trên nhìn tôi, tôi ngẩng đầu, ánh mắt đan xen vào nhau, tôi có một
cảm giác xa cách, ánh mắt ôn nhu như vậy của chàng hình như rất xa xôi.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của tôi nhìn chàng, chàng nhíu mày, “Thế nào,
thấy trẫm lạ lắm sao?”
“Không phải ạ, Hoàng Thượng là rất xa
cách!” Tôi trả lời, đem cảm giác chân thật nói ra, đôi mắt chàng trầm
xuống, có chút giận dữ bảo, “Lại đây” Tôi thuận theo thong dong tiến đến trước mặt chàng, chàng vươn tay ra nắm lấy tay tôi, đùa giỡn trong tay
mình, “Trrãm thực sự mang đến cho nàng cảm giác này sao?” Chàng dường
như không tin lời tôi nói, tôi cố giãy dụa, lại bị chàng nắm thật chặt,
kéo mạnh tôi ngồi lên trên đùi chàng, cắn nhẹ tai tôi, “Vũ Nhi…Thực xin
lỗi, trẫm hiểu lầm nàng! Đêm nay trẫm ở lại”
Tôi bị chàng cắn thấy buồn buồn, đợi lúc
chàng thả ra, tôi thở mạnh, nói chưa dứt thì tôi đã tức, giọng giận dữ
hẳn lên, “Không được!”