Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 102


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Anh Túc – Chương 102

Làm cho tôi vừa lòng là tốt rồi, tôi
tự nói thầm, đi đến một gian phòng có treo đèn phía trước, lão ma ma
đưa tay ra mời, tôi bước chân vào, một mùi tự nhiên đập vào mũi. Toàn bộ trong phòng được trang hoàng tinh xảo, có chút tư vị mê người, lúc này
một giọng ôn nhu nũng nịu từ sau mặt bình phong truyền đến, “Ai nha…”

Lão ma ma cười nói, “Cầm Kiều Cô nương, có khách quý tới!”

Bên trong truyền đến tiếng thắt đai lưng, nói vậy vị cô nương này đang tắm đây, sau đó có một cô gái kiều mỵ từ
sau mặt bình phong đi ra, tóc đen dài như thác nước, túm lại một bên rồi dùng một sợi chỉ bạc buộc lai, mắt phiêu mị mê hoặc, nhìn chăm chú vào
mặt tôi rồi uốn éo đi tới, “Ôi…Công tử đẹp trai quá!” Nói xong vươn đôi
tay không yên phận lên sờ vai tôi, tôi kinh ngạc chút vung áo choàng né
tránh, mắt lướt tới lão ma ma đang cười giảo hoạt bên cạnh, bảo, “Bà đi
ra ngoài đi!”

Lão ma ma cười to, biết ý đi ra ngoài,
cũng giúp đóng cửa lại, tôi ngồi trên ghế, nhìn cô gái biểu lộ vẻ phong
tình trước mặt, quả nhiên là đủ mê hoặc, nhìn dáng người có vẻ yếu đuối
không xương kia, chỉ sợ đàn ông đều không kìm lòng nổi mà bị dụ dỗ, đáng tiếc không phải tôi, tôi cười khẽ, “Mời Cầm Kiều Cô nương ngồi!”

Nàng ta thấy tôi nho nhã lễ độ, tay nắm
chặt chiếc khăn rồi ngồi vào ghế đối diện, đôi mắt mê hoặc quét tới quét lui trên mặt tôi, tôi sợ nàng ta nhìn ra thân phận con gái của mình nên ho khẽ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lợi hại liếc qua, “Cô
nương bản công tử hôm nay tới đây không phải để tìm mua vui, mà muốn bàn với cô chuyện làm ăn có lợi, giá ra là mười vạn lượng hoàng kim, cô có
bằng lòng không?”

Nàng ta hơi kinh hãi, nhưng do đã nhìn
thấy nhiều trường hợp lớn như vậy rồi nên cũng không ngạc nhiên nhiều,
nhẹ nhàng vung tay áo lên, “Nói đi! Bổn cô nương có thể vì công tử cố
gắng hết sức mình!”

“Đi quyến rũ một người đàn ông!”

“Quyến rũ một người đàn ông ư?” Nàng ta phì cười, tôi cười bảo, “Đúng, cô có làm hay không?”

Nàng ta suy nghĩ một lát rồi cười quyến
rũ bảo, “Không phải là quyến rũ công tử đó chứ!” Tôi trả lời, “Không
phải” Ánh mắt nàng ta lại đảo, hình như có chút thất vọng, “VẬy ha, thế
công tử muốn ta quyến rũ ai đây?”

“Chuyện này không cần cô xen vào, chỉ hỏi một câu cô nhận hay không nhận?”

Nàng ta nghĩ ngợi, cắn răng một cái,
“Được, ta nhận, nhưng mà huynh đồng ý một điều kiện với ta, giúp ta

chuộc thân” Tôi cũng đoán được là nàng ta sẽ đồng ý. Nên biết mười vạn
lượng hoàng kim đó có thể còn hơn cả đời nàng đứt trong thanh lâu kiếm
cũng kiếm không nổi.

Tôi không chút do dự đồng ý với điều kiện của nàng ta, chỉ cần có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, tôi cái gì cũng không có chỉ là bạc trên đỉnh đầu cũng hơi nhiều, bảo Cầm Kiều
không được nói lung tung. Sau đó tôi đi ra Di Hồng Viện.

Trở lại khách sạn thanh thản ổn định đợi
ngày hôm sau lại đến. Ở đầu đường kinh thành đi dạo một ngày, đêm chưa
tới, tôi đã đưa cho lão ma ma một thỏi vàng rồi dẫn Cầm cô nương đi ra,
Đỗ Uy đã tra ra đêm nay Lâm Quân Duệ tới tửu lâu lớn nhất trong kinh
thành, tôi chỉ vào ông già đang từ trên xe ngựa xuống, nói với Cầm Kiều, “Có nhìn thấy không, người đàn ông tối nay cô quyến rũ là ông ta đó!”

“A, là một vị quan nha!” Mặt mày Cầm Kiều nhăn nhó, tôi vội bảo, “Ông ta chỉ là chức quan nhỏ thôi, sau lưng
chúng ta mới là quan lớn đó!” Nàng ta trừng to mắt kinh ngạc nói, “Đằng
sau huynh còn có một vị quan rất lớn sao?”

Tôi gật gật đầu, “Đúng! Đêm nay chỉ cần
cô quyến rũ được ông ta lên giường, thì chuyện thù lao không thành vấn
đề, cô cũng thấy ngày hôm qua ta đưa cho cô mười vạn lượng ngân phiếu
rồi đó!” Trong mắt tôi hiện lên ý cười, nàng ta nhíu nhíu mày chút rồi
gật đầu, “Được rồi!”

Kiều Cầm cường điệu hẳn lên, khuôn mặt
vốn đã xinh đẹp, hơn nữa trang phục gợi cảm phong tình đã làm cho nàng
ta càng thêm yêu mị mê hoặc người hơn, xem tên Tể tướng già háo sắc này
không bị quyến rũ mới lạ. Nhưng chuyện quyến rũ lần này tôi cũng không
cần quan tâm, bằng ma lực của nàng ta, Lâm Quân Duệ nhất định đã gặp rồi thì không thể quên được.

Đỗ Uy đứng bên cạnh tôi, nhìn tửu lâu náo nhiệt thì cuối cùng khó hiểu hỏi, “Nương nương, người làm cái gì vậy?”

Tôi cười nhẹ nhàng, “Thả câu bắt con cá
lớn nha!” Đỗ Uy cũng không hỏi lại nữa, lúc này Mẫn Long cũng từ chỗ rẽ
chạy tới, “Nương nương, người mà ngài muốn đã mang đến! Đang ở khách
sạn!”

Tôi gật gật đầu, bảo Đỗ Uy ở trong này
bảo vệ, đợi tin Kiều Cầm, tôi dẫn theo Mẫn Long đi về phía khách sạn.
Vừa vào đến cửa nhìn thấy một người già đang mê man, tôi đánh giá kỹ
chút, diện mạo thực ra nhìn rất sợ chết, chỉ là bản tính của ông ta thế
nào lát thử rồi sẽ biết. Ông già này là quản gia của Lâm Quân Duệ, một

quản gia biết chuyện cũng không hẳn là ít. Tôi ngồi vào sau bức màn đã
chuẩn bị kỹ trước đó, bảo Mẫn Long làm cho ông ta tỉnh lại. Mẫn Long cầm một ly nước trên bàn hắt vào mặt ông ta, một lát sau ông ta đã hét lớn
một tiếng tỉnh lại, vừa nhìn thấy chỗ không đúng, kinh ngạc nhìn Mẫn
Long, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Tôi từ sau bức màn lãnh đạm mở miệng, “Mẫn Long điểm á huyệt của ông ta”

Mẫn Long bất ngờ ra tay điểm trúng á
huyệt của ông ta, ông ta muốn nói gì cũng đều không phát ra tiếng, ánh
mắt kinh hãi loé lên, e ngại nhìn tôi. Giọng tôi đột nhiên đổi thành
lạnh lùng, “Ta nói chuyện ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được,
biết không?”

Ông ta mở to mắt sau đó rất phối hợp gật
gật đầu. Tốt lắm, xem ra thì ông ta thật sự là hạng người sợ chết, cứ
tưởng ông ta lăn lộn nhiều năm ở tướng phủ thì nghĩa khí cũng đã sớm
không còn nữa, tôi tiếp tục nói, “Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi có hai
con đường có thể chọn đi, một là nói mọi chuyện xấu lão gia nhà người đã làm, ta cho ngươi một vạn lượng hồi hương dưỡng lão, hai là nếu không
nói, ngươi biến thành một khối thịt thiếu tay chân! Người lựa chọn đường nào?”

Ông ta hoảng sợ, đầu lắc kịch liệt, miệng thì phát ra tiếng a a, tôi thấy có chút phiền, nói lạnh lùng, “Xem ra
phải cho ngươi nếm thử chút tư vịi thì ngươ mới biết là chọn đường nào?
Mẫn Long, chặt đứt một ngón tay của ông ta, làm cho ông ta biết tay đứt
ruột xót có cảm giác thế nào”

Mẫn Long như biết ý của tôi, rút kiếm từ
bên hôn ra xoẹt một nhát vào tay lão quản gia, lão quản gia sợ tới mức
chân tay run lên, nét mặt già nua thất kinh, ra sức gật đầu, tôi nhìn
thấy hiệu quả đã đạt được, hướng Mẫn Long bảo, “Đem giải huyệt cho ông
ta, để cho ông ta nói”

Lão quản gia đã sợ tới mức run rẩy không
ngừng, nuốt nuốt nước bọt mấy cái, rồi mới lật bật nói, “Không …Không
biết…Cô nương…Muốn hỏi cái gì?”

Tôi vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát, “Ngươi đừng có giả vờ, lão gia nhà ngươi làm cái gì ngươi còn không rõ hay sao?”

Ông ta kinh sợ ngẩng mặt, hiện lên tia
biểu hiện kỳ lạ, tôi xem thì thấy vẻ kinh ngạc bất định kia nhất định có vấn đề, chả lẽ tôi thực sự là chó ngáp phải ruồi rồi đúng không? Lòng

tôi mừng rỡ, nói với Mẫn Long đứng cạnh, “Xem ra ông ta chưa thấy quan
tài chưa đổ lệ rồi, cũng đừng nhìn thấy máu mới nhả ra chứ!” Mẫn Long
bóp chặt yết hầu của lão ta, nói lạnh lùng, “Nhanh chút trả lời!”

Lão ta mở trừng mắt, miệng há hốc, con
mắt lồi ra, xem ra Mẫn Long đã mạnh tay, lão ta ho khù khụ mãi, rồi mới
khục khục nói, “Tráng hán…buông tay trước, tiểu nhân xin nói…tiểu nhân
biết cái gì xin nói…khụ…”

Mẫn Long thả tay ra, đứng sang một bên, lão quản gia bị đau đớn, vội quỳ xuống trước mặt tôi, “Ta…Lão gia nhà chúng ta đã lấy ba mươi vạn ngân
lượng hỗ trợ lũ lụt năm nay đút túi…Còn có tiền tu sửa đê điều…là hơn
mười vạn lượng…còn cái khác tiểu nhân không biết, tiểu nhân biết cái gì
thì đều nói cả…”

Ông trời ơi, thế mà bị tôi bức cũng đã
lòi ra, mùa xuân năm nay nạn lũ lụt xảy ra liên tiếp, nghe nói triều
đình đưa ra một trăm vạn lượng bạc để chặn lũ lụt, mà Lâm Quân Duệ này
thế nhưng độc chiếm mất một phần ba, lão hồ li này thực sự láo thật, đến cả tiền của triều đình tu sửa đê điều chống lũ lụt mà cũng tham ô tới
hơn mười vạn lượng, thực đúng là không phải tham ô bình thường rồi, quả
thực là hành vi cướp đoạt, chẳng nhìn đến sự khó khăn của người dân, ăn
hối lộ trái pháp luật, thấy chết mà không cứu, âm thanh của tôi cố nén,
cắn răng tức giận mắng một tiếng, “Vô liêm sỉ, quả thực không phải người mà, những bạc này đều giấu ở chỗ nào vậy?”

Lão quản gia ngạc nhiên, rồi lại nói lắp
bắp, “Chuyện này…chuyện này…tiểu nhân cũng không biết…” Ông ta sao lại
không biết chứ, số lượng tiền lớn như vậy, nếu giấu cũng phải chiếm mất
cả một phòng nhỏ, nếu ông ta biết nói tới bạc, làm sao mà không hiếu kỳ
nó ở chỗ nào chứ? Tôi nghiêm nghị nói, “Nói láo, ngươi nhất định biết
giấu ở chỗ nào, còn muốn giấu diếm sao?”

Lão quản gia chắc chắn sợ Lâm Quân Duệ
trừng phạt, ngậm miệng rất nhanh, mặt lại uể oải như cũ, “Tiểu nhân thực sự không biết mà, ta chỉ là một quản gia nho nhỏ, chuyện lớn như vậy
lão gia làm sao có thể cho ta biết chứ?”

Tôi hừ lạnh, cũng không tin ông ta không
nói ra, “Mẫn Long, quên đi, dù sao bổn cô nương cũng đã hỏi xong rồi, cứ diệt khẩu vứt ra ngoài hoang dã là được!” Tôi miễn cưỡng nói, ở sau bức màn thưởng thức vẻ mặt tái nhợt đi của lão quản gia.

Trừng mắt to hoảng sợ, bỗng chốc giật
mình nói không nên lời, Mẫn Long rút kiếm trên mặt đất vung lên, ánh
sáng loé lên soi rọi vẻ méo mó trên mặt của lão quản gia, trông vô cùng
dữ tợn khủng bố, lão quản gia bị doạ sửng sốt, ba phần khàn bảy phần
khóc mếu kêu lên, “Cô nương…đừng…xin đừng…Tha mạng, tha mạng…”

Tôi cười khẽ nói, “Ta đều biết cả, còn giữ lại ngươi có ích gì?”

“Không…Không…nếu cô nương tha chết cho ta, tiểu nhân có thể nói cho cô nương biết tiền được giấu ở chỗ nào!”

Tôi giả vờ như thấy hứng thú bảo, “VẬy ha, nói đi! Chỉ cần người nói ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi”


“Tiền lão gia được giấu ở…giấu ở gian
phòng bí mật sau ngăn tủ” Quản gia cất tiếng run run, có vẻ cực e ngại,
phải biết rằng, hộc ra bí mật này đối với lão ta có ý nghĩa thế nào.
Khoé miệng tôi nhếch lên cười thắng lợi, Mẫn Long đánh mạnh một cái làm
cho lão quản gia hôn mê bất tỉnh luôn.

Tôi từ sau bức màn đi ra, đá cho ông ta
mấy đá, lúc này nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài khách sạn,
cửa mở ra thì là Đỗ Uy, mang tin tức về cho tôi, Kiều Cầm này thực sự là một kẻ dụ dỗ chết người, thế nhưng cũng thật sự đã quyến sự được Lâm
Quân Duệ vào tay, đang trên đường đi tới trước cửa Di Hồng Viện. Tôi bảo Đỗ Uy đi chỗ Lâm Quân Duệ bên đó, canh cửa phòng cẩn thận không cho lão ra khỏi phòng, sau đó lấy giấy bút ra viết rất nhanh một bức thư mật,
bảo Mẫn Long đi suốt đêm đưa tới tay Đô Đốc viện Dịch Sử Lý Thanh Minh,
Hà công công đã từng nói Lý Thanh Minh và Lâm Quân Duệ là đối thủ trong
triều đình, ông ta đang lo lắng không nắm được nhược điểm của Lâm Quân
Duệ, hiện giờ thì, miệng tôi cười nhếch lên, xem ra lần này ngày tận thế của Lâm Tể tướng đã tới rồi.

Vào khoảng canh ba, Mẫn Long trở về báo
đúng như suy nghĩ của tôi, Lý Thanh Minh đã chính thức tập hợp viện Đô
Đốc Dịch Sử tiến thẳng tới phủ Tể tướng, nhưng lại dẫn quân cách xa bộ
binh, gác cửa, lính chia làm hai cánh , một cánh đi thẳng tới phủ, một
cánh thì đi tới Di Hồng Viện, xem ra nha môn trong nước đã có trò hay để xem rồi.

Tôi ngồi tại khách sạn thong dong uống
trà, giết thời gian. Đỗ Uy và Mẫn Long cùng xuất hiện trước cửa phòng
của tôi, hồi báo hai chuyện tối qua đã xảy ra, Lý Thanh Minh đã dựa vào
tin tức của tôi, thật sự ở mặt sau phòng Lâm Quân Duệ điều tra ra lượng
bạc trắng cất giấu, lại còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo, đổ cổ tranh chữ nữa. Kho bí mật của Lâm Tể tướng bị lộ hoàn toàn, còn bên kia tối qua
viện Đô đốc Dịch Sử đã tới Di Hồng Viện mời Lâm Quân Duệ ra khỏi phòng
Kiều Cầm cô nương. Nói tới đây Đỗ Uy vốn là đàn ông thô lỗ thế mà lại
cười lần đầu tiên thoải mái tới vậy, lúc này bọn họ mới biết được tôi
nói tra án là chuyện gì xảy ra.

Tôi một thân nam trang, đằng trước có Hà
công công tiễn ra cung, hiện giờ thủ vệ binh lính cũng không dưới tay
tôi, rơi vào đường cùng, tôi lấy lệnh bài từ trong tay ra, một khối sáng rực, có chữ nổi, bọn họ vừa nhìn thấy lệnh bài thì cung kính quỳ lạy,
vội vàng mở cửa cung cho xe ngựa của tôi vào. Trở lại trong cung, tôi
bảo Đỗ Uy và Mẫn Long hai người trở về bên cạnh Long Kỳ, còn tôi thì ôm
bụng đói đi đến cung Phiêu Hoa. Đột nhiên phía trước có một đoàn người
vội vàng đi đến, bóng dáng xuất sắc đó, là bóng mà ngày đêm tôi tưởng
niệm. Tôi xoa xoa mắt nhìn, đoàn người đi đằng trước đến là Long Kỳ, còn có một vài triều thần đi đuổi theo sau vội vàng. Tôi bỗng nhớ tới mình
còn mặc một thân nam trang, vội vàng ngượng ngùng, quay lưng lại phía
Long Kỳ. Chàng cũng không phát hiện ra tôi, đi qua tôi, tôi ngẩng đầu
nhìn đuổi theo bóng chàng đã đi xa.

Mê mẩn một trận rồi tôi bỗng thở nhẹ một
hơi, sự ghen tuông trong mắt dâng lên, người yêu hiện bên cạnh thế mà
tôi lại không thể chạm tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.